Phần 200: SINH NHẬT VUI VẺ
Bên ngoài tuyết rơi nhiều như lông ngỗng bay dày đặc. Giữa trời đất là “một mảng trắng xóa bao la”. Với quy mô tuyết rơi lớn như vậy là lần đầu tiên ở Liêu Đông trong năm nay.
Mặc y phục mùa đông Lương Thần khép hờ hai mắt đứng trước cửa sổ, xuyên thấu qua khối thủy tinh đã được lau đi hơi lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh tuyết rơi hỗn độn. Hắn dường như đang suy tư về điều gì đó, nhưng trên thực tế tâm can hắn vốn điều gì cũng không hề suy nghĩ. Điếu thuốc lá kẹp ở ngón tay đang cháy dần, đến khi ngón tay hắn cảm thấy nóng rực.
Phản xạ có điều kiện liền dùng tay ném tàn thuốc xuống. Lấy lại tinh thần, Lương Thần thở ra một cái ngồi trở lại trên ghế. Đây là thói quen từ lâu của hắn, ở thời điểm đặc biệt im lặng luôn lơ đãng mà suy nghĩ đến thất thần.
Vào mấy ngày hôm trước khi kết thúc bỏ phiếu tuyển chọn mười đại cảnh sát nhân dân ưu tú toàn tỉnh trên mạng, hắn giữ ưu thế tuyệt đối đứng đầu bảng. Cô bé Lan Nguyệt tranh công với hắn, nói là trong đó có công lao của cô và nhóm bạn cùng phòng. Lương Tuyết San cũng gọi điện thoại báo tin vui cho hắn. Hắn có thể nghe thấy được một loạt giọng nữ dễ thương ríu ra ríu rít bên kia di động. Tại huyện Tây Phong Long Nguyên, hai vị từng là quan phụ mẫu bí thư Lý Tung Kiệt và Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, trưởng Phòng Công an huyện Đinh, Vương Văn Diệc, phó trưởng phòng Tiếu Lập Quân, cùng với Lưu Chí Cương, Kim Tuấn Dân và đồng nghiệp các cấp đều tới tấp gọi điện thoại chúc mừng hắn. Lý gia gia ở tận xã Hòa Bình cũng phá lệ mà gọi điện thoại khen ngợi hắn.
Lương Thần trong lòng cảm thấy rất ấm áp. Hắn biết số phiếu mình đạt được này ẩn chứa sự quan tâm và ủng hộ của những người này. Hắn cảm thấy kết quả số phiếu này là quà sinh nhật tốt nhất trong sinh nhật sắp tới mà hắn nhận được.
“Con à, sinh nhật vui vẻ!”, “Thần, chúc mừng sinh nhật”, “Tiểu Lương, sinh nhật vui vẻ!”, “Thần, sinh nhật vui vẻ!”… Suốt một ngày trời, hắn nhận được mười mấy tin nhắn và điện thoại chúc mừng. Bao gồm cha mẹ, Lý Nha Nội, Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn…
Nhìn qua đồng hồ, đã là bốn giờ hai mươi chiều rồi. Lương Thần đội mũ cảnh sát lên, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị tan ca về nhà sớm mười phút. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm ở nhà hẳn là sớm đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn chờ hắn trở về. Hôm nay, là sinh nhật hắn!
Lúc gần về, ghé nhìn thoáng qua văn phòng lớn của đại đội hình sự, hắn bất chợt thấy Khương Bằng, Tất Cạnh và các đội viên khác cùng với nhóm “quả ớt nhỏ”, Tiểu Triệu, Đổng tỷ của phòng thư ký tụ họp một chỗ thần bí như đang thảo luận cái gì đó. Nhưng khi hắn đi qua, Tiểu Trác Tử lập tức ho nhẹ một tiếng. Thế là tất cả đội viên đều ngay lập tức giải tán, người thì xem báo, người thì uống nước, người thì bấm điện thoại.
Nhóm người kỳ lạ! Lương Thần lắc đầu, người lùi lại đi về phía thang máy. Trong nhà có một đám người đẹp đang chờ, hắn chẳng muốn hao tâm tổn trí ở đó đoán mò cái bọn này rốt cuộc có gì gàn dở! Hắn điều khiển xe cảnh sát ra khỏi cổng cục công an. Sau khi được phục chức, chiếc xe cảnh sát lại trở thành một trong những phúc lợi của đại đội trưởng là hắn đây! Trở về nhà ở tiểu khu Hoa Sen, vừa đẩy cửa phòng Lương Thần lập tức cảm thấy một sự ấm áp ùa vào người.
Mùi thơm của thức ăn, hương thơm tinh tế của phụ nữ hòa trộn cùng một chỗ, cho Lương Thần một loại cảm giác ấm áp vô cùng quen thuộc! Đây chính là cảm giác gia đình!
Sáu giờ. Bữa cơm tối, chính xác mà nói là buổi tiệc để chúc mừng sinh nhật Lương Thần bắt đầu. Diệp Tử Thanh muốn nổi bật mà dùng mấy ngọn nến đỏ đậm thay thế ánh sáng đèn. Ánh nến lay động lung linh đỏ rực như những đóa hoa xinh đẹp bên cạnh màu xanh của lá. Khiến người thanh niên đang đón sinh nhật cảm thấy tâm trí lâng lâng, tinh thần xao động!
Trong lúc mọi người hát vang bài chúc mừng sinh nhật, Lương Thần thổi tắt ngọn nến sinh nhật, cũng nhắm mắt lại thành kính mà thầm ước một nguyện vọng vô cùng hão huyền. Mơ ước thì không đánh thuế! Hắn sẽ đem nguyện vọng sinh nhật này làm bí mật vĩnh viễn giấu ở trong lòng mình. Lương Thần mở mắt ra, đón nhận bốn đôi mắt đẹp đang mỉm cười. Bắt đầu dùng dao phân chia bánh, và đưa vào đĩa trước mặt mỗi người đẹp.
Diệp Tử Thanh nhìn người thanh niên vô cùng vui vẻ, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút kỳ lạ. Cô sớm đã vạch sẵn kế hoạch. Phải vào đêm nay tặng cho Lương Thần một món quà sinh nhật vĩnh viễn khó quên. Năm chai rượu đỏ, hơn mười chai bia được đặt trên bàn. Mục đích của tiểu yêu tinh rất rõ ràng. Cô phải chuốc say Diệp Thanh Oánh và Lan Nguyệt. Chuốc say Lương Thần, chuốc cả Vương Phỉ Hạm. Rượu vào làm bậy là đề tài xưa cũ và tương đối mạo hiểm. Nhưng Diệp Tử Thanh cũng là muốn mượn chiêu ấy để kéo tất cả xuống nước.
Diệp Tử Thanh không phải không nghĩ tới độc chiếm Lương Thần. Nhưng cô lại không nhẫn tâm làm tổn thương em Thanh Oánh. Cô yêu Thanh Oánh, yêu Vương Phỉ Hạm, cũng yêu Lương Thần. Cho nên cô hy vọng những người cô yêu thương có thể vĩnh viễn ở cùng nhau, sống cùng nhau trong một cuộc sống hạnh phúc. Từ khi biết cái kế hoạch điên khùng kia của Lâm Tử Hiên, lòng của cô không ngừng tiến hành đấu tranh tư tưởng ngươi chết ta sống. Nhưng đến cuối cùng, cô bỗng nhiên phát hiện ra, điên khùng không chỉ có Lâm Tử Hiên mà còn có cả chính bản thân cô!
Lương Thần rất vui vẻ. Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm cũng rất vui vẻ! Kết quả của sự vui vẻ chính là hắn và họ đã vô tình làm theo một nửa kịch bản mà Diệp Tử Thanh đặt ra rồi.
Kim đồng hồ chỉ đúng tám giờ mười lăm phút, năm bình rượu đỏ đã bị uống sạch. Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm, gương mặt của bốn phụ nữ ửng đỏ càng vô cùng kiều diễm. Ánh mắt trong trẻo lưu chuyển nhẹ nhàng, giống như bốn đóa hoa tươi đua nhau khoe sắc. Nồng độ rượu đỏ vốn là rất thấp, với Lương Thần mà nói, chút rượu này không là gì cả. Diệp Thanh Oánh, Lan Nguyệt, Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh bốn người cũng chỉ có chút men say mà thôi. Chuyện này so với mục đích của tiểu yêu tinh hoạch định còn kém khá xa.
Tuy nhiên Diệp Tử Thanh cũng không cần gấp, trên bàn còn hơn mười chai bia, vả lại nếu còn không được, cô còn dự bị hai chai rượu Cognac brandy.
Mười chai bia uống được một nửa, Vương phi điện hạ đã có tình trạng không thể chèo chống được nữa. Bà không uống được rượu pha, cầm cự đến giờ mà chưa say, xem như hôm nay bà đã khá lắm rồi.
Khuôn mặt thanh nhã của Diệp Thanh Oánh cũng ửng đỏ, ánh mắt lờ đờ mông lung, đoán chừng cũng sắp tới giới hạn. Nhìn Diệp Tử Thanh hết chén này đến chén khác nâng ly với Lương Thần, cô bé Lan Nguyệt trong đôi mắt vẫn linh động như cũ lóe lên một vẻ suy tư.
Nhìn Lương Thần vẫn tỉnh táo như cũ, Diệp Tử Thanh bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch đã định của cô gặp phải khó khăn ngoài ý muốn. Đúng lúc quyết liệt nhất. Đem hai chai rượu mạnh Brandy Cognac đầy sát khí đưa ra. Lại bỗng nhiên nghe được một tiếng chuông điện thoại vang lên.
– Điện thoại của anh.
Lương Thần giật mình, cầm điện thoại xem qua số, mặt có chút ngà ngà say tự nhiên nghiêm lại, lập tức nhận cuộc gọi.
– Tiểu Lương, lập tức tới ngay phòng họp của cục, có vụ án quan trọng cần bàn bạc! Khương Bằng đã lái xe tới cửa tiểu khu Hoa Sen rồi, cậu tới đây ngay lập tức!
Trong di động là giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Chi Đội trưởng Thân Lỗi. Vừa nghe có nhiệm vụ, Lương Thần đang say liền tỉnh được một nửa. Sau khi nói vội “Cục có nhiệm vụ” với mấy cô, liền vội vàng cầm lấy áo khoác đi ra cửa phòng chạy xuống dưới lầu.
Thất bại rồi! Diệp Tử Thanh thở dài, đúng là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Xem ra lời này quả không sai. Đang chuẩn bị hậm hực tàn tiệc, liền thấy cô bé Lan Nguyệt giơ cái ly lên, hướng về cô và Thanh Oánh, Vương Phỉ Hạm nói:
– Cháu kính chị Tử Thanh, chị Thanh Oánh và cô một ly, cảm ơn sự quan tâm của mọi người đối với anh Thần và cháu, chúc hai chị càng ngày càng xinh đẹp mê người, chúc cô mãi trẻ trung xinh đẹp như vậy.
Miệng lưỡi cô bé thật là ngọt ngào, Vương Phỉ Hạm, Diệp Tử Thanh, Diệp Thanh Oánh nghe xong mặt mày vui vẻ tươi cười, cùng Lan Nguyệt cạn một ly!
– Chị cũng chúc Tiểu Nguyệt càng lớn càng xinh đẹp. Tương lai tìm được một bạch mã hoàng tử đẹp trai.
Diệp Tử Thanh tự nhận là có tửu lượng tốt nhất giữa những người này. Cô mỉm cười giơ ly lên, trêu ghẹo cô bé xinh đẹp e ấp như nụ hoa.
– Sắp kết thúc chưa?
Vương Phỉ Hạm vỗ nhẹ trán, dùng thanh âm mang chút rên rỉ nói. Bà đã cảm thấy căn phòng quay cuồng rồi. Hơn nữa mùi rượu chợt dâng trào, khiến bà có cảm giác không kìm được muốn đi nôn mửa.
– Đem chai rượu cuối cùng chia ra đi, hôm nay là sinh nhật anh Tiểu Thần, nhất định phải thập toàn thập mỹ, viên viên mãn mãn chứ!
Cô bé Lan Nguyệt đúng là một chuyên gia mời rượu trời sinh, nói ra lý do làm cho người ta không thể lấy cớ gì phản đối. Cho nên dù Vương Phỉ Hạm đã tới cực hạn rồi, Diệp Thanh Oánh cũng chống đỡ không nổi, nhưng cũng miễn cưỡng tự mình rót uống một ly cuối cùng.
Vào lúc này Lương Thần đã lao ra khỏi tiểu khu Hoa Sen. Xe cảnh sát đón sẵn hắn ở trước cửa! Trên xe cảnh sát, Lương Thần hỏi Đại đội phó Khương Bằng:
– Lão Khương, rốt cuộc là vụ án gì thế?
– Cụ thể không rõ ràng lắm, em vừa mới nhận được điện thoại thông báo của sếp Thân, kêu em qua đón anh!
Đại đội phó Khương Bằng thần sắc căng thẳng đáp lại.
Thấy Khương Bằng cũng không biết, Lương Thần cũng không hỏi nữa. Hắn nhắm mắt dưỡng thần, định nhân thời gian hai mươi phút này để tỉnh rượu.
Sau hai mươi phút, xe cảnh sát lái thẳng tới cửa tòa nhà của cục Công an thành phố. Lương Thần và Khương Bằng xuống xe bước nhanh vào tòa nhà, đi thang máy lên tầng bảy. Đẩy cửa phòng họp chi đội hình sự ra, Lương Thần kinh ngạc thấy trong phòng hội nghị tối đen như mực, còn chưa kịp hỏi Khương Bằng, đã bị tiểu tử này ngầm ra tay trước, đẩy hắn đi vào.
Đèn phòng họp bỗng nhiên sáng lên, hơn hai mươi khuôn mặt quen thuộc hiện ra trong tầm mắt hắn. Chi Đội trưởng Thân Lỗi, chính ủy chi đội Trương Quảng Thiện, chi đội phó Thạch Phong, Đại đội phó Tất Cạnh của đại đội một, Tiểu Trác Tử, Diêu Tiểu Thuận, quả ớt nhỏ, Tiểu Triệu của phòng thư ký… Ánh mắt mọi người tràn đầy niềm vui đang tươi cười nhìn hắn.
– Chúc mừng sinh nhật của anh, chúc mừng sinh nhật của anh.
Tiếng hát và tiếng vỗ tay đồng thời vang lên. Trên bàn bày một cái bánh sinh nhật, đốt lên ngọn nến thật là rạng rỡ ấm áp.
Lương Thần cảm thấy trong lòng ấm áp, mắt có chút cay cay. Hắn cố đè nén sự xúc động đi đến trước bàn đang đặt chiếc bánh kem. Lúc này đây, hắn cảm thấy hơn hai mươi năm sống của mình thật sự có ý nghĩa!
Lương Thần cuối cùng cũng được Khương Bằng lái xe đưa về khu Hoa Sen. Hắn bị chuốc cho quá say nên đã định lên phòng ký túc trên tầng để ngủ. Nhưng vẫn còn vài phần tỉnh táo, hắn nhớ tới mấy người phụ nữ ở nhà có khả năng sẽ chờ hắn trở về. Vì thế hắn kiên quyết nhờ Khương Bằng là người duy nhất tối nay không uống rượu lái xe đưa hắn về nhà.
Ở ngã tư vận mệnh, rẽ trái hay rẽ phải, lựa chọn đó có thể tạo nên ảnh hưởng không tưởng được đối với chính mình hoặc là người bên mình. Nếu Lương Thần uống đến bất tỉnh nhân sự, nếu Lương Thần không kiên quyết đòi về nhà, như vậy thì…