Phần 140: MÓN NỢ HAI THÁNG TRƯỚC
Đoạn tin tức của đài truyền hình tỉnh phát vào buổi tối dài hai mươi phút, miêu tả lại tỉ mỉ lịch sử phá án của Lương Thần cùng sơ yếu lý lịch của hắn.
Có khi là trùng hợp, có khi là biết được tin tức trước. Trong khoảng thời gian ngắn tối 27/9 này, rất đông người xem truyền hình vì tin tức này đã chiếm 1/6 thời gian của thời sự.
Lâm Tử Hiên chính là một trong những người này. Ông vẫn ngồi trên xe lăn, đóng kín cửa, một mình trong phòng.
Lắc nhẹ cốc vang đỏ, ông ta nheo nheo mắt, nhìn ảnh chụp người cảnh sát trẻ kia.
Ông ta không quan tâm Lương Thần giữ chức vụ gì, cái ông ta để ý là năng lực của người thanh niên này nhất định không tầm thường. Từ trước tới giờ, biểu hiện của Lương Thần đều khiến ông rất hài lòng. Trong hai tháng đến Liêu Dương nhậm chức đã phá thành công vụ án hình sự quan trọng. Điều càng làm ông ta ngạc nhiên hơn nữa là phương pháp phá án và bắt giữ tội phạm của chàng thanh niên Lương Thần này rất thần bí khó lường.
Luôn để ý tới hàng loạt vụ án mà Lương Thần điều tra, ông ta dường như có ảo giác, người thanh niên trẻ tuổi này có khả năng thấy trước mọi việc thì phải. Loại trực giác nhạy bén này, dường như có thể dễ dàng phân biệt được diện mạo tội phạm thật sự.
Lâm Tử Hiên nhoẻn miệng cười. Ông ta cảm thấy số mệnh và kế hoạch của ông ta không mưu mà hợp. Vận dụng tất cả các mối quan hệ để Lương Thần được điều từ Long Nguyên tới Liêu Dương là một quyết định chính xác của ông ta.
Cũng là vì vậy, ông ta cũng không còn trách móc và dọa dẫm vì sự tiến triển chậm chạp của Vương Phỉ Hạm nữa. Để trò chơi được hay hơn, đương nhiên phải có mùi vị mệt mỏi mới thú vị. Hơn nữa nghĩ tới khi quan hệ giữa Lương Thần và hai con gái của Diệp Tử Ngang là Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh đều vô cùng thân thiết, Lâm Tử Hiên lại mỉm cười đầy nham hiểm.
“Diệp Tử Ngang, mày có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới vợ và con của mày đều được người kế vị của tao tiếp nhận! Ha… ha…”.
Lâm Tử Hiên cười một hồi đến rung cả người, cuối cùng không ngừng được ho sặc sụa, lúc này mới vội ôm ngực, lấy trong túi ra một hộp thuốc nhỏ uống một viên.
Nhìn ly rượu rơi xuống đất, Lâm Tử Hiên thở phì phò, sắc mặt tươi cười chuyển thành vẻ bất cần nói:
– Mày chết rồi làm sao nằm mơ được? Nhưng mày cứ yên tâm, người anh em của tao. Chờ tới ngày đó tao sẽ kể toàn bộ trò chơi thú vị này cho mày nghe! Mà ngày này sẽ không lâu nữa đâu!
Cùng lúc đó, tại nhà của Lý Thư Hãn. Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn đang ngồi ở ghế salon tiếp khách. Vợ ông Nghiêm Lệ và con gái Lý Hinh Đình đều ngồi một bên. Khách là một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Thời sự ba mươi phút trên tivi đã kết thúc, nhưng mà tin tức về Lương Thần vẫn còn trong tâm trí mọi người. Rõ ràng đối với tin này, Bí thư Lý là người được biết trước. Thậm chí, tin tức sau khi được cơ quan chính trị pháp luật tỉnh phê chuẩn thì đài truyền hình tỉnh mới công chiếu.
Với tư cách là phóng viên đài truyền hình tỉnh, Liên Tuyết Phi vẫn luôn chú ý tới Lương Thần. Tin tức này đương nhiên cô cũng biết.
– Tiểu Liên à, chuyện thời gian trước, cô chú rất cảm ơn cháu!
Bí thư Lý thân thiết nói. Không nói tới quan hệ giữa Lý gia và Liên gia gần nhau tới mức nào, nhưng mối quan hệ của Lý Hinh Đình và nữ phóng viên kia rất tốt, mà đối phương lại vừa được chuyển về làm việc cho đài truyền hình tỉnh Liêu Đông. Lý Thư Hãn đã lợi dụng cơ hội này, tổng phản kích Đằng gia, giành thắng lợi. Lúc trước ông đã nghe đồn mình sẽ được điều tới tỉnh Giang Nam. Đây cũng không phải tin đồn vô căn cứ, nhưng hiện tại xảy ra chuyện ngoài dự đoán như vậy, vụ án Đằng Tuấn Tề có thể nói là có ảnh hưởng không nhỏ.
Diệp lão đức cao vọng trọng nói một câu:
– Năng lực rất quan trọng nhưng cũng không thể xem nhẹ yêu cầu đối với phẩm chất. Yêu cầu của nhân dân kỳ thực cũng không cao, họ không yêu cầu mọi quan chức phải hoàn toàn thanh chính liêm khiết, một lòng làm công bộc cho nhân dân. Bọn họ chỉ yêu cầu là làm sao cho họ có cơm ăn, nếu có oan khuất thì cán bộ chính phủ có thể giải oan! Khi các người hỏi ý kiến của tôi, vậy để tôi nói một câu, để Thư Hãn ở lại Liêu Dương đi.
Diệp lão không hổ là người lão luyện. Cao Thành Gia và Đằng Vũ vốn là một hệ. Một là Chủ tịch tỉnh, một là quan chức cấp cao trong cơ quan nhà nước. Đối với các hệ thế lực cân bằng hiện nay ắt nảy sinh bất lợi. Đối với vùng đất Liêu Đông trù phú này, Lâm gia cũng ngắm, Lý gia cũng ngắm. Có lẽ bởi vì Lâm Vân Sinh đảm nhiệm chức Thủ tướng Quốc vụ viện nên Lâm gia chiếm thế thượng phong nhưng thế lực hai nhà Lý, Lương lại ngang nhau.
Lý Thư Hãn cũng đã từng tiếp kiến Diệp lão. Diệp lão nói với ông ta một câu thấm thía:
– Thắng thua không quan trọng, quan trọng nhất là thành tựu đạt được!
Lý Thư Hãn hiểu rõ tấm lòng của Diệp lão. Trên quan trường Liêu Đông, các thế lực khắp nơi đều rắc rối phức tạp. Các đại gia Bắc Kinh đều muốn nhúng tay vào. Đó không phải sự lựa chọn khôn ngoan. Nó chỉ tạm thời giải tỏa mâu thuẫn để tạo nên một môi trường ổn định. Kết quả cuối cùng ai có thể làm cho Liêu Đông tiến bộ thì lời nói của người đó tự nhiên có sức mạnh.
– Không cần cảm ơn, cháu cũng hứng thú gấp bội đối với viêc này!
Liên Tuyết Phi cười nhạt. Đối với vị quan to trước mặt, cô không cảm thấy bất kỳ sự gò bó căng thẳng nào, chỉ nhướng đôi lông mày thanh tú lên nói:
– Tuy nhiên nếu cô chú thật sự muốn cảm ơn thì cháu có một yêu cầu quá đáng!
Lý Thư Hãn và Nghiêm Lệ liếc nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng nhau cười, con bé này thật không có chút khách khí nào.
– Cháu cứ nói, chỉ cần trong khả năng của cô chú.
– Là như thế này, cháu biết cô Nghiêm đang chuẩn bị có kế hoạch thực hiện chuyên mục phỏng vấn kỳ một, định mời đại đội trưởng hình sự thành phố Liêu Dương Lương Thần làm khách quý trong chương trình đời sống và pháp luật của tỉnh chúng ta. Cháu thỉnh cầu cô Nghiêm cho cháu cơ hội được chủ trì chương trình phỏng vấn này!
Liên Tuyết Phi vô cùng thành khẩn nói.
Lý Thư Hãn và Nghiêm Lệ đều cảm thấy nao nao. Hai người không nghĩ đến yêu cầu của đối phương lại là việc này. Trên thực tế, Liên Tuyết Phi là phóng viên có kinh nghiệm, chủ trì kỳ phỏng vấn này cũng không phải là không thể được nhưng vấn đề là Liên Tuyết chủ động yêu cầu là có dụng ý gì?
Thích Lương Thần, điều này không có khả năng! Liên Tuyết Phi đã kết hôn được ba năm! Loại trừ điểm này, khả năng còn lại là một trò đùa quái đản rồi! Trong lần phỏng vấn vụ án Hứa Tiểu Lỵ, Liên Tuyết Phi đã đưa nguyên một đoạn ghi âm lời của Lương Thần. Tuy hiện giờ không có ảnh hưởng gì đặc biệt nhưng hoạt động của Liên Tuyết Phi chí ít cũng không tinh khiết. Mà hiện tại lại đề xuất một yêu cầu như vậy, không thể khiến Lý Thư Hãn và Nghiêm Lệ nảy sinh cảm giác bất an. Cả hai đều rõ, Liên Tuyết Phi không phải tay vừa, nói chuyện tùy vào sở thích cá nhân. Đúng là cô gái này đã để ý Lương Thần rồi. Cho dù là đùa dai thì đối với Lương Thần cũng không phải chuyện tốt!
– Chị muốn phỏng vấn để làm gì?
Lý Đinh Hinh giơ tay kéo kéo đối phương lo lắng hỏi.
– Chị chỉ là cảm thấy người này rất thú vị cho nên muốn tìm hiểu một chút! Yên tâm đi Đình Đình, chị không có ý khác đâu!
Liên Tuyết Phi nắm tay đối phương, cười cam đoan nói. Cô và Lý Hinh Đình quen nhau khi học đại học chính trị pháp luật vào hai năm trước. Lúc đấy hai người đều không biết gia thế của nhau, nhưng thật sự chơi rất thân với nhau. Sau khi biết rõ gia thế thì tình bạn giữa hai người cũng không có gì thay đổi. Cô thấy người nhiệt tình đủ tư cách để làm bạn của cô không nhiều. Cho nên trong mối quan hệ với Lý Hinh Đình, cô rất ít khi thể hiện thái độ kiêu căng này!
– Vậy để cô tham khảo ý kiến một chút và sắp xếp cho cháu cơ hội này!
Mặc kệ nói như thế nào, bề ngoài như vậy nhưng Liên Tuyết Phi liệu có thực hiện đúng như lời cam đoan không thì không ai nói chính xác được.
Chỉ cầu mong chương trình phỏng vấn không xảy ra chuyện gì, đó là chương trình phỏng vấn truyền hình trực tiếp, bên dưới còn có người xem!
– Cảm ơn cô Nghiêm! Bây giờ đã muộn rồi, cháu không quấy rầy cô chú nghỉ ngơi nữa!
Đã đạt được mục đích của mình, Liên Tuyết Phi cũng không ở lại lâu. Cô đứng dậy cáo từ vợ chồng Bí thư Lý.
Bí thư Lý cùng vợ con đứng lên tiễn khách, rồi bảo Lý Hinh Đình đưa Liên Tuyết Phi ra cổng. Liên Tuyết Phi cũng không từ chối, vừa hay cô có chuyện muốn nói với Lý Hinh Đình, mà chắc chắn Lý Hinh Đình cũng có chuyện muốn hỏi.
– Cũng không biết Nhị tiểu thư của Liên gia này muốn làm cái gì nữa?
Nghiêm Lệ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
– Có lẽ đúng như cháu nó nói, chỉ hiếu kỳ đối với Lương Thần mà thôi!
Lý Thư Hãn nâng tách trà lên uống một ngụm, mỉm cười nói:
– Em đừng suy nghĩ quá nhiều, cô gái này mặc dù khó chơi, nhưng rất nguyên tắc, chắc sẽ không làm gì quá đâu.
– Chuyện của Tiểu Thần và Hinh Đình rốt cuộc thái độ của anh như thế nào?
Nghiêm Lệ ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên hỏi một câu. Kỳ thật những lời này bà giấu trong lòng đã lâu, chỉ có điều vẫn chưa biết tính toán của chồng như thế nào. Tuy nhiên hôm nay bà mới nghe một chuyện, cho nên không thể không coi trọng chuyện này.
– Thái độ của anh là không ủng hộ cũng không phản đối, không thúc đẩy nhưng cũng không gây trở ngại! Tiểu Thần quả thật không tồi, phẩm chất, đối nhân xử thế, năng lực làm việc đều rất ưu tú. Anh cũng có thể nhìn ra Đình Đình thích nó. Nhưng nó có ý gì với Đình Đình đến bây giờ cũng không có biểu lộ rõ ràng. Hơn nữa nghe nói nó có người yêu rồi!
– Cái gì?
Nghiêm Lệ vừa nghe thế liền nổi giận, giơ tay đập xuống bàn trà, sau đó tức giận nói:
– Có bạn gái rồi mà còn dám dụ dỗ con gái của em. Thật là khốn kiếp! Thế mà còn làm em cảm thấy nó đối nhân xử thế cũng không tồi. Đúng là lòng người khó lường mà.
– Em đúng là…
Lý Thư Hãn ngạc nhiên nghe lời nói và việc làm vô cùng thất thố của vợ. Ông cũng không hiểu tại sao vợ mình lại có phản ứng như vậy? Tiểu Thần với Đình Đình như thế nào lại khiến bà kích động đến mức như vậy sao?
– Hôm nay gặp Lưu Anh ở ngoài, cô ta nói với em, hai tháng trước khi lão Thôi nhà cô ấy trở về văn phòng Tỉnh ủy, đến sân thì nhìn thấy giữa Đình Đình và Tiểu Thần đang…
Nghiêm Lệ thở hổn hển nói.
– Đang làm cái gì nào?
Bí thư Lý không hiểu ra sao.
– Hôn nhau!
Nghiêm Lệ căm giận đáp.