Phần 70: BA ĐIỀU QUY ƯỚC
Sáng sớm, Lương Thần thức dậy, xuống giường bước đến mở cửa sổ, những tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng lên người của hắn. Vẫn bình thường như mọi hôm, hắn cảm thấy buổi sáng chính là buổi lãng mạn nhất trong ngày.
Dường như không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng hắn bị một tiếng thở nhẹ phía sau kéo về thực tại:
– Đang suy nghĩ cái gì vậy, đồ ngốc? Có phải là đang hối hận không?
Lương Thần quay đầu nhìn lại, thấy cô gái đang nằm trên giường đã tỉnh giấc, một cánh tay đặt trên đầu, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười nhìn về phía hắn. Đôi mắt đẹp vẫn hàm chứa xuân tình của đêm hôm qua. Bất kể người nào cũng thấy, nét lạnh lùng, kiêu ngạo bình thường của cô gái đã không còn.
Phụ nữ khi động tình thì dường như rất giống nhau. Lương Thần chợt nhớ đến người thiếu phụ lạnh lùng Vương Phỉ Hạm. Khi hôn hắn cũng tỏ ra nồng nhiệt như vậy, khuôn mặt kiều mỵ hiện lên nét đa tình.
Lương Thần đi trở về đầu giường, ngồi xuống bên cạnh cô gái, một tay nâng nhẹ cằm của đối phương, dùng ánh mắt sáng quắc quan sát kỹ khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy. Hắn không nói gì, chỉ dùng hành động thay cho câu trả lời.
Đây là một cô gái cũng rất xinh đẹp, tuy rằng không bì kịp với Thanh Oánh, Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm, hơi kém sắc so với hai đại nữ minh tinh Tô Mộng Nghiên và Bạch Băng. Nhưng so với Đình tỷ, Đinh Lan và bạn gái cũ Tiểu Mạn của hắn thì lại ngang bằng nhau.
Nếu thành thật mà nói thì đối với Lương Thần sẽ không có cái kiểu “Tôi có tài đức gì mà có thể có được một cô gái lạnh lùng, nghiêm nghị không thể xâm phạm thích được”. Trong lòng hắn nảy sinh một cảm giác thỏa mãn và thành tựu khác thường. Hắn hối hận sao? Nếu sau khi hắn nói dối, liệu hắn có cảm thấy ghê tởm và nôn mửa chính bản thân mình hay không?
Liên Tuyết Phi cảm nhận được cái nhìn chăm chú của chàng thanh niên. Điều này đối với cô có một sức hấp dẫn không thể tả. Cuộc ân ái đêm hôm qua khiến cho cô cảm nhận được lạc thú của người đàn bà. Cô kinh ngạc khi thấy người đàn ông đó hung ác còn mình thì phóng đãng. Sự ân ái đó khiến cô cảm thấy không hề đau đớn mà ngược lại khiến cho cô càng kích thích xuân tình hơn. Cô biết chính mình là một cô gái vô cùng mãnh liệt. Tình nhân mà cô lựa chọn đã mang đến cho cô sự sung sướng và thỏa mãn mà trước đây cô chưa từng có, cả về thể xác lẫn tâm hồn. Nếu nói là tình yêu thì thật là xa xỉ nhưng chỉ cần hai người cảm thấy thoải mái thì như vậy cũng là đủ rồi.
– Anh đúng là một con sói hung dữ.
Đôi môi đỏ mọng của Liên Tuyết Phi cất lên những lời khàn khàn nhưng lại vô cùng sung mãn, quyến rũ. Đôi tay quấn lấy cổ của chàng thanh niên, chủ động hôn lên môi người đó khiến cho toàn thân hai người run rẩy. Cảm giác đêm hôm qua khiến cho cô không thể chịu đựng nổi mà muốn có thêm lần nữa.
Đúng là tham lam! Lương Thần cũng không ngờ cô gái xinh đẹp bình thường rất kiêu ngạo, lạnh lùng nhưng khi ở trên giường thì lại vô cùng phóng đãng. Từ bạn gái đầu tiên Tiểu Mạn đến Trương Ngữ Giai, Bạch Băng, Tô Mộng Nghiên, Diệp Tử Thanh hắn đều trải qua nhưng không có ai phóng đãng như Liên Tuyết Phi. Rõ ràng đó là biểu hiện của một người đã nhiều năm không làm chuyện đó.
Chiếc giường gỗ phát ra tiếng kẽo kẹt cùng với tiếng rên rỉ của người đàn ông thô bạo và người phụ nữ phóng đãng. Người đàn ông nâng cặp đùi trắng như tuyết của cô gái lên trên vai, tùy ý phất cờ theo ý mình.
Sau cuộc truy hoan, phóng viên Liên mồ hôi ra ướt nhẹp, nằm trên giường như không còn sức lực, đôi mắt đẹp mê man và thỏa mãn, nhìn chàng thanh niên đang bước xuống giường mặc lại quần áo, hàm răng cắn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng.
Đàn ông và đàn bà đều giống nhau ở khoản háo sắc. Nhìn khoảng lưng của chàng thanh niên cao to, vạm vỡ cùng với những cơ mông và đùi rắn chắc, phóng viên Liên tự nhiên cảm thấy đối phương có sức hấp dẫn mười phần.
– Cháo ở trong nồi, khi nào thức dậy thì hâm lại ăn nhé. Giữa trưa tôi sẽ trở về!
Nghe những lời căn dặn nhẹ nhàng của Lương Thần, phóng viên Liên miễn cưỡng lên tiếng, sau đó quấn chăn nằm ngủ tiếp. Từ tối hôm qua đến giờ tổng cộng ba lượt nên cho dù thể chất của cô có tốt cũng không chịu nổi, có đến trưa thì cô cũng chỉ ngủ mà thôi.
Một mảng chân trắng muốt lộ ra khỏi chăn, Lương Thần giơ tay tính đắp lại thì nhìn thấy một màu hồng mơn mởn giữa màu trắng. Hắn liền lập tức nhớ đến những lời vừa van xin vừa giống như ra lệnh của cô gái đêm hôm qua:
– Hãy yêu tôi đi. Bằng không tôi sẽ cưỡng gian anh.
Thật là một cô gái thú vị! Lương Thần cười trong lòng, đắp lại chăn cho cô rồi xoay người ra khỏi phòng.
Lan Kiếm vẫn ở dưới lầu đợi hắn, vẫn bình thường trầm mặc không nói gì, lái xe chở hắn đến phòng công an huyện. Trở lại phòng làm việc của mình, Lương Thần ngồi trên ghế bành, chuyển suy nghĩ của mình từ Liên Tuyết Phi sang vụ án đang điều tra.
Đại đội phó đại đội hình sự Trác Hiểu vẫn đang ở thị trấn Hồng Kỳ chưa trở về. Lương Thần đã ra lệnh phải tìm cho được Mã Hồng Trung. Mới nãy nhận được điện thoại của Trác Hiểu thông báo vẫn chưa có tung tích của Mã Hồng Trung.
Lương Thần tuy có thể khẳng định Mã Hồng Trung mất tích nhưng Ngả Liên Hỉ vẫn không thoát khỏi liên can. Trác Hiểu đã báo cáo lại rằng hoàn toàn có thể bắt Ngả Liên Hỉ để điều tra ra manh mối của người bị mất tích.
Tiếp theo đó là Chủ tịch huyện Lý Minh Dương gọi đến, hỏi thăm tiến triển của việc điều tra đến đâu. Khi nghe Lương Thần đem sự việc mất tích của nhân chứng ra trình bày thì Chủ tịch huyện Lý lập tức nghiêm túc ra chỉ thị phải tìm cho được Mã Hồng Trung. Nếu mà tìm được thì còn nói làm gì! Lương Thần tức giận gác máy, đi qua đi lại trong phòng. Tuy có thể dựa vào Liên Tuyết Phi để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ điều tra mà không bị cản trở gì, nhưng hiện tại vẫn có chút bất đồng, chính là giữa hắn và Liên Tuyết Phi đã nảy sinh quan hệ. Ở trong tiềm thức, Lương Thần cảm thấy nếu một lòng một dạ dựa vào sự trợ giúp của Liên Tuyết Phi thì hắn chẳng khác gì một thằng hèn nhát. Nói cho cùng thì hắn cũng là một đại nam tử, cũng có lòng tự trọng của mình. Do đó, hắn hy vọng có thể thông qua năng lực của chính bản thân mình mà giải quyết được vấn đề khó khăn này.
Hay là cứ chờ xem bên Trác Hiểu có tiến triển gì hay không. Lương Thần có nghĩ mãi thì cũng không ra. Điều mà hắn có thể làm là đặt hết hy vọng vào Đại đội phó Trác Hiểu. Suy nghĩ một hồi, Lương Thần cho rằng chỉ cần dựa vào phản ứng của những người thợ mỏ bị thương cùng với tố cáo của người nhà nạn nhân thì cũng đủ để định tội Ngả Liên Hỉ.
Giữa trưa, Lương Thần mua một ít thức ăn rồi quay trở lại khu tập thể của phòng công an huyện. Vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Liên nhị tiểu thư hai tay đang ôm đầu gối, ngồi co rút trên ghế salon.
Nhìn thấy Lương Thần trở về, Liên Tuyết Phi ngẩng gương mặt xinh đẹp, vẻ mặt kiên định nói:
– Lương Thần, chúng ta đặt ra ba điều quy ước đi!
Thứ nhất, trong những tình huống bình thường thì có thể gặp mặt một lần. Dưới những tình huống đặc biệt thì số lần gặp mặt có thể gia tăng hoặc giảm bớt. Thứ hai, hai người tuy là quan hệ tình nhân nhưng không ai được quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của đối phương. Nếu trong tương lai, hai người cảm thấy chán ghét nhau thì có thể chia tay, thích nhau thì hợp lại. Thứ ba, khi đã là tình nhân thì hai bên đều phải có nghĩa vụ với đối phương.
– Này, điều cuối cùng thì tôi nghe không hiểu?
Đối với hai điều trước thì Lương Thần không có ý kiến gì, duy chỉ có điều thứ ba là còn có chút mơ hồ.
– Có gì mà không hiểu. Ví dụ như tôi không có tiền thì anh phải cho tôi tiền, tôi bị người khác uy hiếp thì anh phải giúp tôi lấy lại công bằng.
Liên Tuyết Phi giải thích một cách hợp tình hợp lý.
– Cô thiếu tiền à? Lại có người dám bắt nạt cô sao?
Lương Thần gần như không kìm nổi tiếng cười. Hắn chú ý đến ánh mắt khác thường của đối phương, trong lòng không khỏi chấn động. Hắn đột nhiên hiểu ra đối phương đặt thêm quy ước thứ ba nữa là có dụng ý.
– Cô lo lắng là tôi sẽ từ chối giúp đỡ cô sao?
Lương Thần cảm thấy có chút ấm áp trong lòng. Đối với cô gái này thì không hẳn là tình yêu nhưng hắn cũng không ngờ tâm tư đối phương lại nhạy bén như vậy. Quan hệ giữa hai người có sự thay đổi tất phải ảnh hưởng đến lòng tự trọng của hắn chứ.
– Bớt tự cao một chút đi!
Liên Tuyết Phi nghiêm nét mặt nói. Tuy nhiên ý cười trong ánh mắt đã nói lên tâm tình ở trong lòng. Cô đã sớm hiểu được chàng thanh niên này có tính cách quật cường và lòng tự tôn. Trước kia hai người chỉ là bạn bè thì hắn có thể không do dự mà dựa vào năng lực của cô để có thể hoàn thành công việc. Nhưng hiện tại, hai người đã biến thành tình nhân, đối phương có thể vì điều này mà cự tuyệt giúp đỡ cô hay sao?
– Xem như mọi việc đã định rồi!
Liên Tuyết Phi giơ tay đẩy Lương Thần, trong miệng thúc giục nói:
– Nhanh đi nấu cơm đi, tôi chết đói rồi đây này.
Đối với Lương Thần và Liên Tuyết Phi, giữa hai người từ mối quan hệ bạn bè đã bay vọt lên thành tình nhân. Nhưng dường như vẫn không có gì khác thường trong việc cư xử giữa hai người. Trước mặt mọi người, hai người vẫn là quan hệ trong công việc, không ai có thể nhìn ra được dấu vết mờ ám nào trong quan hệ giữa Trưởng phòng Lương và phóng viên Liên.
Buổi chiều, lãnh đạo huyện tổ chức cuộc họp khẩn cấp. Lương Thần nhận được thông báo của Huyện ủy đã vội vàng lên đường đến hội trường Ủy ban nhân dân huyện.
Bí thư Huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện Nguyễn Ban Vũ cùng với tất cả các Ủy viên thường vụ. Đã có mặt Phụ trách Phòng Quản lý giám sát an toàn huyện, phòng Than – Khoáng sản huyện, phòng Tài nguyên môi trường, phòng công an huyện đều đến tham dự. Phó cục trưởng cục Giám sát an toàn quốc gia Tham Hoành Tường, Phó giám đốc sở Than – Khoáng sản tỉnh Long Hoa Sơn, Phó giám đốc sở Quản lý giám sát an toàn sản xuất tỉnh Ôn Đức Học, Cục trưởng cục Quản lý giám sát an toàn sản xuất thành phố Phùng Côn cũng có mặt.
Trong cuộc họp, Trưởng phòng phòng Quản lý giám sát an toàn huyện Cung Khoan sẽ báo cáo những tiến triển mới nhất của chuyên án 320 về sự cố của mỏ than. Vị Trưởng phòng này lấy thanh âm tức giận để trần thuật lại sự việc:
– Theo điều tra, nhân viên kiểm nghiệm khí gas Mã Hồng Trung đã không làm đúng cương vị công tác của mình, đã không thông báo tình hình mật độ khí gas lúc đó cho các thợ mỏ biết. Khi một người thợ mỏ bật lửa để hút thuốc đã dẫn đến việc phát nổ.
Ánh mắt Lương Thần nhìn xoáy vào Trưởng phòng Quản lý giám sát an toàn huyện. Người này đang nói bừa bãi cái gì thế? Mã Hồng Trung là đã trở thành người phải chịu trách nhiệm toàn bộ cho việc này? Những người thợ mỏ gặp nạn thì phải ráng gánh chịu hậu quả của mình?
Nhớ đến việc ngày hôm qua Ngả Liên Hỉ dùng tiền để mua chuộc hắn, trong lòng không khỏi chấn động. Chó chết thật! Đích thực là tên họ Cung này đã nhận ưu đãi từ Ngả Liên Hỉ nên đổi trắng thay đen.