Phần 59: TÀ NIỆM
Kết thúc bữa trưa đơn giản, Lương Thần ra trả tiền rồi cùng Lăng Lam đi ra khỏi quán ăn. Đi vào là “Trưởng ban Lăng”, đi ra là “Lăng tỷ”, sự thay đổi trong cách xưng hô này đối với Lương Thần mà nói thì coi như thu hoạch hữu ích. Cô gái mang hơi thở vùng sông nước Giang Nam, phong thái ôn hòa dịu dàng, làm cho người ta không biết từ lúc nào sinh lòng cảm mến. Lương Thần cảm thấy nếu thực có một người chị như vậy cũng là không tệ.
Mắt thấy người thanh niên trẻ tuổi và cô gái dịu dàng bước lên xe Jeep rồi chiếc xe chậm rãi rời đi. Trong chiếc xe tải cách đó không xa, ngoài tên lái xe ra thì tổng cộng còn ba gã thanh niên. Mồ hôi đang chảy ròng ròng trên khuôn mặt, trong đầu bọn chúng vẫn hiện ra cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.
Ngay khi bọn chúng thành công chụp được tấm hình “Trưởng phòng công an trẻ tuổi và nữ Trưởng ban tổ chức cán bộ thân mật ôm nhau” thì một thân hình di chuyển đến trước cửa sổ. Đó là một người đàn ông trung niên tượng mạo bình thường. Nhưng đã theo dõi chiếc xe Jeep nhiều ngày, bọn chúng nhìn một cái là có thể nhận ra ngay. Đó chính là người lái xe của Trưởng phòng công an.
Phản ứng rất nhanh, bọn chúng lập tức đóng cửa kính xe. Nhưng chợt nghe một âm thanh va đập, cửa kính xe thủy tinh như thể bị búa đánh trúng xuất hiện những vết nứt chằng chịt như mạng nhện. Mấy tên lập tức hoảng sợ. “Hung khí” tạo nên cú đánh kinh hoàng như thế này lại chỉ là một người đàn ông trung niên.
Cửa kính xe vỡ vụn, một bàn tay thò vào cướp lấy chiếc máy ảnh. Từ đầu đến cuối, đám người kia nước bọt cũng không dám nuốt, chỉ sợ người kia nổi giận nhắm thẳng vào bọn họ mà đánh thì tiêu đời!
– Đi theo nữa không?
Một gã thanh niên tên Tiểu Hồ Tử sợ hãi hỏi một câu. Tên đồng bọn liền tức giận mắng:
– Đi theo cái đầu mày ý. Máy ảnh hỏng rồi còn đâu!
Tiểu Hồ Tử nhìn chiếc máy ảnh đã biến thành một đống mảnh vỡ vứt bên ngoài xe, rùng mình một cái, đồng thời trong lòng không khỏi làu bàu:
– Cho dù là còn, bọn mày có dám bám theo không?
Đưa nữ Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam đến cửa Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nghe Lăng Lam cười nói:
– Lần sau tôi mời!
Rồi hai người vẫy vẫy tay chia tay. Lương Thần lúc này mới lên xe quay trở về phòng công an huyện.
Bảo Chủ nhiệm trung tâm chỉ huy Diêu Kim Minh và Trưởng phòng Công tác chính trị Ngô Quốc Hùng vào văn phòng, hắn đem quyết định của mình nói cho hai người nghe. Hai người nghe xong gật đầu liên tục như gà mổ thóc, thiếu chút nữa là hô vang: “Trưởng phòng anh minh!”
Sau đó lại gọi Đại đội trưởng, đại đội phó đội Trị an Lưu Quân và Trương Duyên vào. Đối với mệnh lệnh của Lương Thần, hai người tự nhiên không chút ngần ngừ mà chấp hành. Lần nữa hướng về Trưởng phòng đại nhân mà vỗ ngực cam đoan, sẽ mau chóng thực hiện nhiệm vụ này.
Con đường của Lương Thần không có gì mới mẻ. Đơn giản là bởi lực lượng cảnh sát không đủ, trong thời gian ngắn lại khó lòng bổ sung thêm. Nên trong phạm vi quyền hạn của Trưởng phòng công an, hắn đã công khai tuyển thêm các trợ lý, phó trợ lý. Trên thực tế, đây cũng là phương án chỉnh đốn và cải cách nhân sự mà Lương Thần đã đề cập.
Lương Thần tính toán, bước đầu là lấy hậu đãi về mức lương để thu hút tuyển dụng các quân nhân xuất ngũ bổ sung cho lực lượng cảnh sát. Chống đỡ cho qua “thời kỳ giáp hạt”, “thời kỳ quá độ” này. Cho đến khi nào cuộc thi nhân viên công vụ kết thúc, các cảnh sát mới đến nhận nhiệm vụ thì phương án tuyển dụng quân nhân xuất ngũ vẫn là tốt nhất. Lương Thần khi còn là Đại đội trưởng trị an ở Tây Phong đã có kinh nghiệm rồi. Bản lĩnh tốt lại luôn phục tùng. Có thể thực sự cầu thị mà nói, nếu có thể sử dụng được quân nhân xuất ngũ thì còn đắc lực hơn cả nhân viên cảnh sát bình thường.
Những người như thế tương đối nhiều, lại là kế hoạch tuyển dụng phải xuất tiền túi ra, theo lý là nên đưa ra Hội nghị Đảng ủy thảo luận một chút. Lương Thần cũng tuân thủ “Nguyên tắc dân chủ”, đem chuyện này ra thảo luận ở Hội nghị Đảng ủy.
Nữ chính ủy Quách Ninh vừa nghe liền phản đối, tỏ vẻ châm chọc nói:
– Biết rõ là lực lượng của Phòng không đủ rồi, lại vội vàng chỉnh đốn mới với cải cách nhân sự. Một lúc khai trừ hơn ba mươi nhân viên cảnh sát. Giờ lại tuyển thêm trợ lý cảnh sát. Tôi thật không hiểu Trưởng phòng Lương rốt cuộc tính toán thế nào?
– Lực lượng cảnh sát không đủ và việc chỉnh đốn nhân sự lần này rất mâu thuẫn nhau sao?
Lương Thần mỉm cười hướng về nữ Chính ủy Quách Ninh hỏi.
– Chẳng lẽ không mâu thuân sao?
Quách Ninh cười lạnh một tiếng nói:
– Nhân sự chỉnh đốn, khai trừ lượng lớn cảnh sát, chỉ làm cho lực lượng cảnh lực vốn đã không đủ nay càng mỏng hơn. Khác gì đem trứng chọi với đá. Hậu quả này chẳng lẽ Trưởng phòng Lương còn không ý thức được sao?
– Ý kiến của tôi hoàn toàn trái ngược với Chính ủy Quách.
Lương Thần thu lại vẻ mặt tươi cười, trầm giọng nói:
– Lần chỉnh đốn nhân sự này đã thanh lọc hơn ba mươi viên cảnh sát không đạt tiêu chuẩn. Việc tồn tại của bọn họ không chút ảnh hưởng đến nhân lực nhiều hay ít. Ba mươi cái thùng chứa cơm kia, ngoại trừ ăn không ngồi rồi, để làm cảnh ra thì thực sự không có tác dụng gì cả. Điều chúng ta cần là những cảnh sát có thể đảm nhiêm công việc được. Đây là lực lượng nòng cốt tinh nhuệ chứ không phải cứ giữ lại cho đủ số thùng cơm.
Dừng một chút, nhìn lướt qua khuôn mặt xanh mét của Chính ủy Quách, hắng càng lên giọng nói:
– Tôi nhấn mạnh lại một điều. Thùng chứa cơm dù có nhiều cũng chỉ là thùng chứa cơm mà thôi, không có bất cứ tác dụng gì.
Đối diện với cuộc khẩu chiến trực diện của Trưởng phòng và Chính ủy, các thành viên Đảng ủy rất sáng suốt im lặng không tỏ thái độ gì. Bất kể là đồng minh Phó trưởng phòng Quách Cẩm Tiêu của Quách Ninh hay là Diêu Kim Minh, Ngô Quốc Hùng bên phe Lương Thần đều tạm thời đóng vai người ngoài đứng xem.
Lần họp này, nữ Chính ủy Quách Ninh vẫn cố chấp dùng ngôn ngữ sắc bén và thái độ mạnh mẽ cứng rắn. Tuy nhiên, về phương diện khả năng dùng ngôn ngữ để công kích thì Trưởng phòng đại nhân lại giỏi hơn Quách Ninh rất nhiều. Trên thực tế, từ khi nhận chức tới nay, bất kể là đấu võ mồm hay là giao tranh ngầm, Quách Ninh không bao giờ chiếm thế thượng phong, vẫn luôn bị Trưởng phòng Lương đè gắt gao.
– Vậy thì lương của hơn năm mươi trợ lý cảnh sát kia sẽ làm thế nào? Hiện tại phòng tài vụ không lấy đâu ra tiền dư.
Nữ chính ủy Quách Ninh gần như nghiến răng nghiến lợi nói. Bà ta cũng không phải thuần túy là “bới bèo ra bọ”. Về tình hình tài chính thiếu thốn của Phòng công an Huyện, tất cả mọi người đang ngồi đây trong lòng đều rõ ràng.
Ngay cả tiền lương của nhân viên trong biên chế còn đang nợ lại, sao có tiền nhàn rỗi để nuôi nhiều người nữa?
– Chủ tịch huyện Lý đã đồng ý rồi, tiền lương của trợ lý và phó trợ lý cảnh sát sẽ do Phòng chúng ta và Huyện ủy mỗi bên chịu một nửa.
Lương Thần đã tính kỹ càng từ trước rồi nên bình tĩnh nói:
– Hơn nữa, huyện cũng đang nợ chúng ta khoản tiền phạt phải trả lại. Sắp tới sẽ trả chúng ta khoản này thì hẳn sẽ giảm bớt tình trạng khó khăn về tài chính của Phòng.
Hiệp hai, nữ Chính ủy Quách Ninh vẫn hoàn toàn thất bại. Rốt cuộc là không thể tìm thấy nửa lý do phản bác, bà ta chỉ có thể âm thầm cắn răng, oán hận mà nhìn vị Trưởng phòng trẻ tuổi đang tự đắc, thoải mái nâng cốc trà lên uống.
Đám người Phó trưởng phòng Phù Đại Cương, Lưu Gia Võ, Hà Nghĩa Trung, chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Mã Trọng im không dám nói lời nào. Trong tình huống nhân vật số một là Trưởng phòng đang chiếm thế chủ động, trong bọn họ cũng có người muốn nói đỡ cho Quách Ninh nhưng lại lo lắng tự rước lấy họa, sợ làm cho Trưởng phòng bất mãn, thậm chí là nổi giận.
Cuối cùng, không còn bất cứ trở ngại nào, Trưởng phòng Lương Thần tuyên bố về thông báo tuyển dụng trợ lý cảnh sát. Những ý kiến phản đối ngoại trừ Quách Ninh và Quách Cẩm Tiêu ra thì các thành viên Đảng ủy khác đều ủng hộ.
Buổi sáng hôm sau, trên mạng thông tin của huyện Giang Vân đã đăng thông báo tuyển dụng của Đại đội trị an Phòng công an huyện. Buổi chiều cùng ngày, có hơn hai mươi người là quân nhân xuất ngũ đến Đại đội trị an để đăng ký.
Đối với Lương Thần mà nói thì tình hình diễn biến đúng theo kế hoạch của hắn. Ở phòng công an, nữ Chính ủy Quách Ninh đã hoàn toàn mất đi tiếng nói, chủ trương của hắn được Đảng ủy thông qua không chút khó khăn gì. Ở ngoài phòng công an, mặc dù có những người đối địch như quỷ hút máu Tề Học Quy, Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, thậm chí là Phó chủ tịch thường trực huyện Cổ Bình, Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Khương Truyền An, Trưởng ban tuyên giáo Triệu Bộ Thư… Nhưng hắn vẫn có thể duy trì được phong độ, không hề rơi vào thế hạ phong.
Điều hiện tại hắn cần chính là thời gian. Hắn muốn sau khi cuộc thi tuyển công vụ toàn thành phố kết thúc sẽ đưa “nguồn máu mới” này đến Phòng công an huyện, từng bước biến Phòng công an huyện thành một bộ máy tinh nhuệ dễ sai khiến. Đây chính là lý tưởng hết sức tốt đẹp xuất phát từ suy nghĩ bồng bột của người thanh niên trẻ.
Giang Vân tháng ba đã xảy ra không ít việc khiến toàn bộ huyện cảm thấy bất ngờ hoặc kinh ngạc. Ví dụ như Hào ca danh tiếng lừng lẫy vì phạm tội gây trở ngại cho người thi hành công vụ mà bị Tòa án nhân dân huyện Giang Vân tuyên án năm tháng tù giam. Ví dụ như câu lạc bộ ca vũ Thế Giới Mới bị đình chỉ kinh doanh, hai tên bị tình nghi từng cưỡng dâm thiếu nữ trước đây cũng bị tòa án xử hai năm tù vì tội “Cưỡng hiếp chưa thành”. Diễn viên chính của hai vụ án này, người trước là em họ của Chủ tịch Công ty trách nhiệm hữu hạn Tư vấn thương mại Thanh Vân, Ủy viên thường vụ Hội đồng nhân dân tề Học Quy, người sau là cháu ngoại trai của Tề Học Quy.
Mà điều khiến toàn bộ huyện đều cảm thấy kinh ngạc chính là Tề thái tuế hô mưa gọi gió, thần thông quảng đại trước sau vẫn duy trì thái độ im lặng không lên tiếng trong hai vụ án của em họ và cháu ngoại trai. Cho đến khi kết quả cuối cùng được phán quyết, vị Tề thái tuế này mới công khai tỏ vẻ: Bất kể là ai vi phạm pháp luật đều phải bị nghiêm trị theo pháp luật. Bản thân y sẽ không vì quan hệ thân thích với Vương Hào và Đoạn Uy mà gây trở ngại đến sự công minh của pháp luật.
Không nghi ngờ gì nữa, đây quả là một sự kiện lạ lùng. Không ai có thể tưởng tượng được rằng người có danh xưng quỷ hút máu Tề thái tuế lại bỗng nhiên biến thành chí công vô tư, chính khí nghiêm nghị như vậy. Ở sau vẻ nhân nhượng của đối phương rốt cuộc cất giấu âm mưu gì? Điều này đối với người không hiểu nội tình mà nói thì quả thực là một câu đố không thể giải được.
Trong phòng làm việc của Chủ tịch công ty TNHH thương mại tư vấn Thanh Vân, hàng loạt bức ảnh chụp được đặt trên bàn làm việc. Tề Học Quy híp mắt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào từng tấm ảnh. Trong đôi mắt đó lộ ra một tia dục vọng mãnh liệt dường như có thể hòa tan được mấy tấm ảnh này.
Y từ trước đến nay đã chơi đùa qua vô số đàn bà, trong đó phần lớn là mỹ nữ tuyệt sắc. Nhưng nếu so sánh với ba người phụ nữ trong tấm ảnh này thì họ chẳng khác gì quạ so với công.
Lãnh diễm, thanh lịch, kiều mỵ, ba người phụ nữ với ba khí chất khác nhau đều đại diện cho một vẻ xinh đẹp tột cùng. Đối với một người đàn ông mà nói, chỉ cần có được một trong ba người thì đã là may mắn lớn nhất trong kiếp này rồi.
Tên họ Lương này thật là có diễm phúc. Bất kể là bạn gái hay chị vợ hay mẹ vợ tương lai, mỗi người đều là quốc sắc thiên hương. Tề Học Quy mấp máy môi, trong lòng vô cùng cáu giận.