Phần 35: NHẤT ĐỊNH LÀ ĐANG NẰM MƠ
Ông chủ lớn Dương là người hát đầu tiên. Y cầm micro điên cuồng hét lên chứ không phải là hát. Giọng y khá cao nhưng đáng tiếc trời sinh ngũ âm không đầy đủ, khiến cho Lăng Tư Vũ, Lý Băng, Hồ Tinh liên tiếp nhíu mày. Cuối cùng Lý Băng không kìm nổi, quay về phía ông chủ Dương nói:
– Dương Kiếm, hay là bạn ngưng hát đi, đổi cho Lương Thần Người khác ca hát để lấy tiền, còn bạn thì ca hát để dọa chết người ta.
– Mình đây không phải thả con tép để bắt con tôm.
Dương Kiếm ngượng ngùng cười, sau đó giơ tay đẩy đẩy Lương Thần bên cạnh nói:
– Đến đây đi Thần Tử, mọi người đang chờ để thưởng thức giọng ca của cậu này.
Lương Thần không từ chối, liền cầm micro hát bài “Bằng hữu đừng khóc”. Tiếng hát vừa cất lên, mọi người đều vỗ tay. Giọng hát của Lương Thần hồi trung học đã nổi tiếng, chỉ có điều đáng tiếc là hắn không chơi đàn ghi – ta được. Với vẻ mặt u buồn đắm mình vào bài hát, hắn từng làm không nữ sinh say mê, chí ít cũng hơn bọn con trai khác gấp trăm lần.
– Mình nói này Thần Tử, cậu không có chút khuyết điểm nào để cân bằng với mọi người cả.
Nhìn ánh mắt của các bạn học nữ nhìn hắn, Dương Kiến lấy giọng ê ẩm nói.
– Có đấy chứ, lấy ví dụ nhé. Đó là mình không có khả năng nói dối. Khi mình nói dối, mặt sẽ đỏ lên, đó chính là điểm yếu của mình.
Lương Thần cười đáp.
Nghe Lương Thần bịa chuyện, hai cô gái Lăng Tư Vũ, Lý Băng không khỏi che miệng bật cười. Dương Kiếm hầm hừ cầm lấy cái ly bằng pha lê, rót bia vào đặt vào tay đối phương nói:
– Mình cùng cậu uống vài ly.
Lương Thần cười gượng lắc đầu, đây là điều hắn không muốn. Đến câu lạc bộ giải trí để ca hát cũng không tránh được bia rượu. Hơn nữa xem tình hình này, tối nay có đến mười phần hắn sẽ nằm ngã ra.
Nhìn thấy Lương Thần dần dần hết chống đỡ nổi, Ngô Văn và Vu Dương thấy thời cơ đến, lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng tới chúc Lương Thần mấy ly. Nể mặt bạn học, Lương Thần không so đo mà làm hết ly rượu. Trái lại còn mời Ngô Văn và Vu Dương luôn năm ly.
Ngô Văn và Vu Dương vốn đang thất cơ lỡ vận, định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không ngờ bị Lương Thần phản công, liên tục uống liền năm ly. Một người vội vàng chạy vào toalet, một người tê liệt nằm xuống ghế say mèm.
Lương Thần sau khi đã chuốc rượu Ngô Văn và Vu Dương mấy ly, làm cho hai người này bại trận thì hắn cũng chếnh choáng ngồi xuống ghế lấy tay xoa trán. Hắn cảm giác như trần nhà đang xoay vòng. Uống rượu đến lúc này đã đến giới hạn chịu được của hắn. Lúc này bên tai hắn lại vẳng đến giọng nói của Lý Băng:
– Không có ý xấu, Trưởng phòng Lương Thần, chúng ta làm một ly.
Trời, Lương Thần mở mắt ra thì thấy Lý Băng đang đưa một cái ly tới, sau đó cười nói. Lăng Tư Vũ cũng giơ ly rượu lên, đến gần nói:
– Cả tôi nữa, vì ba chúng ta hồi trước cùng ngồi ở bàn trước bàn sau.
Lương Thần liều mình ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sau đó hắn nhận ra ly rượu hắn uống vào cảm thấy mát rượi ngọt ngào. Vậy ra Lý Băng đưa cho hắn không phải là ly bia mà là ly nước đá lạnh. Lương Thần rất giang hồ chắp tay về phía hai cô nói:
– Cảm tạ ân tình của hai vị bạn học cũ, sau này chắc chắn sẽ có lúc báo đáp.
– Nhớ lời cậu đó nghe, chứ chờ đến lúc sau này khi bọn mình tìm cậu nhờ vả, đừng ra sức chối từ đấy.
Lăng Tư Vũ hé miệng cười nói. Cô nói câu đó chỉ có ý vui đùa, trên thực tế cô không nghĩ rằng sau này mình sẽ cần nhờ vả gì hắn. Nhưng trên đời này khó đoán trước được điều gì. Có khi chỉ vô tình nói ra một câu như vậy, không ngờ sau này lại biến thành sự thật.
Kim đồng hồ vô tình chỉ về con số mười hai giờ. Tổng cộng cuộc gặp mặt bạn học cũ đã diễn ra gần năm giờ đồng hồ, rốt cục xem như viên mãn, mọi người nói lời cảm ơn. Lương Thần lưu vào điện thoại di động của mình hơn hai mươi số điện thoại. Hắn không đứng thẳng nổi nữa mà phải nhờ tới Dương Kiếm đỡ xuống lầu.
Dương Kiếm đi trước tính tiền, nhưng lại được miễn phí. Ông chủ Dương biết ngay là do uy thế của Trưởng phòng Lương. Nhưng đâu phải Lương Thần mời khách và y cũng không chấp nhận điều này. Trả mười tám ngàn đối với y chỉ là chuyện nhỏ. Mặc kệ, y ném tiền lên bàn tiếp tân không thèm giải thích mà quay đầu bước đi.
Giám đốc Giang chuẩn bị cầm tiền trả lại thì nghe thấy giọng nói từ phía sau:
– Vị tiên sinh này thật tâm muốn trả tiền, ông nên nhận đi, cũng không bao nhiêu cả.
Giám đốc Giang không cần quay đầu lại cũng biết đó là giọng nói của ai, vội vàng gật đầu, bảo nhân viên phụ trách thu ngân cầm tiền, trả lại ba nghìn tiền thừa cho khách.
Toàn bộ đại sảnh đột nhiên im lặng, gần như ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người vừa xuất hiện. Ngô Văn và Vu Dương hơi tỉnh rượu cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải là phía sau Lý Nha Nội đang có người, y sẽ tưởng rằng mình chính là Đại Vương, bởi mọi người đều chăm chú nhìn về hướng y.
Đứng ở phía sau Lý Nha Nội là hai cô gái. Một người mặc áo khoác lông màu trắng thanh lịch trong sáng như giọt sương bách hợp. Một người mặc áo khoác tím, xinh đẹp quyến rũ như đóa hoa hồng. Giống như có sức mạnh vô hình, sự xuất hiện của hai cô gái làm cho người ta mê say.
Tất cả mọi người đàn ông dường như ngừng thở, tim đập dồn trước sự xuất hiện bất ngờ của họ. Khí chất khác nhau, hai cô gái cùng cất bước đi về phía mọi người.
– Em là bạn gái Lương Thần, cảm ơn các anh chị chiếu cố. Xin giao trả Lương Thần lại cho em.
Cô gái áo trắng khuôn mặt lộ vẻ vui tươi, cười nhìn về phía hai bạn nam đang đỡ Lương Thần, cất giọng nhẹ êm nói.
– Được rồi.
Hai người đang đỡ Lương Thần thất thố đáp, sau đó dìu Lương Thần đưa cho cô gái.
Bạn gái Lương Thần!
Đám người Dương Kiếm, Ngô Văn, Vu Dương không khỏi líu lưỡi. Lương Thần còn đả kích bọn họ cỡ nào nữa? Trẻ tuổi mà đã làm Trưởng phòng công an, có uy phong tại cả Tây Phong này. Đến cuối buổi gặp mặt bạn học lại xuất hiện một cô gái tự xưng là bạn gái hắn. Không khách khí mà nói một câu, những điều tốt trong thiên hạ thì Lương Thần đã chiếm giữ hết.
Nếu các nam nhân thể hiện sự thất thố trong lời nói thì các cô gái còn đơn thân còn lại cảm thấy vô cùng mất mát. Hai cô gái này so sánh với họ đều có ưu thế hơn, đừng nói gì đến chuyện tranh giành. Ngay cả hai cô gái Lăng Tư Vũ và Lý Băng cũng không nén nổi mà nhìn về phía Lương Thần và hai cô gái với cái nhìn phức tạp, giống như là khổng tước gặp phượng hoàng. Các cô vốn hoàn toàn tự tin về sắc đẹp của mình trước người khác, bây giờ sự xuất hiện của hai cô gái đã phá vỡ hoàn toàn sự ưu việt của các cô.
Từ câu lạc bộ Thời Gian Vàng đi ra, làn gió lạnh thổi tới, đầu óc Lương Thần lập tức tỉnh hẳn. Hắn ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn nê ông thì càng lộ vẻ mơ màng, lại nhìn thấy hai cô gái, hắn không khỏi thì thào nói:
– Thanh Oánh, Tử Thanh? Ách, hỏng rồi, nhất định là tôi đang nằm mơ.