Phần 22: CẨN THẬN CHÚT GIÙM TÔI
Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, trưởng phòng hai phòng kiểm toán và tư pháp, các lãnh đạo chính pháp và Ủy ban kỷ luật… cùng nhau bước lên, rất nhiệt tình chủ động giơ tay để bắt tay với người đàn ông trung niên.
– Chủ tịch Tề, cơn gió nào đưa anh tới đây vậy!
Phó chủ tịch huyện Vương cười nói. Trên thực tế trong lòng ỹ biết rõ Tề Học Quy vì sao mà đến. Sự việc lần này khiến y nhìn ra năng lực thần thông quảng đại của vị chủ tịch Tề này. Phó bí thư thành ủy Lưu và Phó bí thư Ủy ban kỷ luật Vương bỗng nhiên thay đổi thái độ đối với việc điều tra công ty Thanh Vân, sau lưng nó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhiều người đã biết rõ.
– Tôi đặc biệt vội tới đây là vì muốn tiễn các vị lãnh đạo thành phố, không ngờ lại chậm mất một bước!
Tề Học Quy mỉm cười, lần lượt bắt tay từng người trong đám Vương Ái Quân. Ánh mắt lại đưa sang một bên, hình như vô ý nhìn thấy Lương Thần đang chuẩn bị lên xe mà không khỏi cất cao giọng:
– Vị kia chắc là trưởng phòng Lương!?
– Không sai, chính là Trưởng phòng Lương, Trưởng phòng công an huyện chúng ta!
Trưởng phòng tư pháp Triệu cười nói.
– Trưởng phòng Lương, tạm dừng bước!
Tề Học Quy lập tức hô lên khiến Lương Thần dừng lại trong tư thế một chân đã đặt lên xe.
Lương Thần từ từ quay người, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên có danh là quỷ hút máu, miệng lạnh lùng nói:
– Ông có chuyện gì?
– Không có gì, chỉ là muốń muốn nói chuyện với trưởng phòng Lương. Tiện đây muốn mời trưởng phòng Lương uống một chén!
Tề Học Quy cất bước đi tới. Giọng nói của y to đến dị thường khiến cho các vị lãnh đạo Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện vẫn chưa rời đi phải liếc mắt.
Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến không khỏi nhíu mày. Cái tay họ Tề này sao lại dám ra uy với Lương Thần, thậm chí là ra uy với cả ban lãnh đạo tân nhiệm. Phó bí thư huyện ủy kiêm bí thư Ủy ban Chính pháp Trịnh Ngọc, nữ trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam đều lộ vẻ không vui. Thầm nhủ hình như tay họ Tề này quá càn rỡ rồi!
– Nói chuyện thì được, còn uống thì xin miễn!
Lương Thần quan sát người đàn ông trung niên với cơ thể toát đầy sự hung hãn. Cho dù là đã rửa sạch tiếng xấu của cái gọi là công ty thương mại Thanh Vân, trên người còn mang tấm biển đại biểu hội đồng nhân dân thành phố, Ủy viên thường vụ Hội đồng nhân dân huyện, nhưng cái hơi kẻ cướp bốc ra từ trong xương tủy thì như thế nào cũng không che đậy được!
Lương Thần lần đầu tiên nhìn thấy đích thân con quỷ hút máu. Nhờ vào phúc của chủ tịch Lâm, hắn đã có những hiểu biết sâu sắc đối với người đàn ông đang đứng trước mặt này. Nhắc đến những ngàỵ lăn lộn với bọn xã hội đen, Lương Thần không khỏi nhớ đến Nhị Vương, Cường ca, Bưu ca ở huyện Tây Phong. Đối với hắn, thanh thế của tay chủ tịch Tề này còn mạnh hơn cả Ngụy Phúc Cường và Điền Văn Bưu cộng lại, nhưng càng như thế Lương Thần càng cảm thấy đối phương sẽ gục càng nhanh hơn!
– Trưởng phòng Lương định không cho tôi chút thể diện hay sao?
Đáp lại ánh mắt của đối phương với chút hung hãn, Tề Học Quy lạnh lùng nói:
– Nói ra, mấy ngày trước trưởng phòng Lương đã quan tâm tới Công ty thương mại Thanh Vân của tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa!
– Không cần khách sáo! Sau này tôi còn phải chăm sóc nhiều tới công ty của ông!
Lương Thần lạnh lùng cười. Ánh mắt sắc nhọn cứ nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, không chút khách khí nói:
– Cho nên, chủ tịch Tề hãy cẩn thận chút giùm tôi!
Nếu như nói bên trong lời nói của Tề Học Quy có chứa sự giễu cợt và đe dọa thì Lương Thần lại dứt khoát, một chút cũng không che dấu mà biểu rõ sự căm thù và chán ghét của mình đối với Tề Học Quy. Câu “Tốt nhất là cẩn thận chút” như thể là một tờ chiến thư, ném thẳng vào trán Tề Học Quy.
Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, trưởng phòng hai phòng tư pháp và kiểm toáń, cộng thêm hai vị phó bí thư Ủy ban chính pháp và Ủy ban kỷ luật cùng lúc không khỏi biến sắc. Bọn họ không ngờ rằng Lương Thần sau khi bị chịu nhục, thái độ biểu hiện ra ngược lại càng thêm cứng rắn!
Những đường gân xanh trên trán của Tề Học Quy nổi lên. Y không ngờ rằng tay trưởng phòng công an trẻ tuổi này rốt cuộc đã dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với y như thế, cũng nghĩ không ra địch ý mà đối phương dành cho y rốt cuộc từ đâu mà có. Y cho tới giờ cũng không nhớ rõ bản thân ̃ y và đối phương đã từng có ân oán riêng nào!
– Trưởng phòng Lương, tôi có thể hiểu đây là sự uy hiếp của cậu đối với tôi hay không!?
Tề Học Quy liếc mắt nhìn những người của phó chủ tịch huyện Vương ở bên cạnh mình, gằn giọng:
– Các vị lãnh đạo đều nghe thấy rồi chứ? Trưởng phòng Lương muốn họ Tề tôi đây phải cẩn thận chút!
– Trưởng phòng Lương, anh cảm thấy bản thân nói ra những lời như vậy có hợp lý không?
Sắc mặt Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân trầm xuống, bày ra vẻ cao ngạo của một lãnh đạo mà dùng những lời trách móc nói:
– Tôi cho rằng, anh nên nói xin lỗi chủ tịch Tề!
Các thành viên Ủy ban thường vụ: Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, phó bí thư kiêm bí thư ủy ban chính pháp Trịnh Ngọc, nữ trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam… vv bước tới. Vừa tới gần, những vị lãnh đạo thuộc Ủy ban thường vụ này liền nghe thấy trưởng phòng công an trẻ tuổi dùng giọng điệu khinh miệt nói với Tề Học Quy:
– Uy hiếp ông thế nào? Tôi còn nói rõ ràng với ông, chỉ còn một ngày tôi là trưởng phòng công an huyện Giang Vân, thì quan ôn họ Tề ông, uy phong của quỷ hút máu đừng mong là vênh váo lên!
Nói xong, không chú ý đến sắc mặt xanh của Tề Học Quy, cũng không quan tâm tới sự trố mắt líu lưỡi của phần đông lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, Lương Thần quay người ngồi vào trong xe Jeep của mình. Tiếp đó chiếc xe khởi động, chậm rãi chạy ra khỏi sân Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, nghênh ngang mà đi.
– Thật không hợp lý chút nào!
Trên khuôn mặt của phó chủ tịch huyện Vương không dấu nổi sự phẫn nộ, hướng về phía bí thư huyện ủy An Quốc Kiến đang đi lại mà kiện cáo:
– Bí thư An, bí thư Trịnh, chủ nhiệm Lăng, mọi người cũng nhìn thấy rồi. Đồng chí Lương Thần này nói gì đây chứ. Trước mặt bao nhiêu người mà lại nói những lời uy hiếp với chủ tịch Tề. Đây là trưởng phòng công an hay là lưu manh đây?
– Tôi có thể hiểu, trưởng phòng Lương đơn thuần vì lần không ra tật xấu của công ty Thanh Vân mà tinh thần không thoải mái.
Phổi như muốn bục khí rồi, y vốn nghĩ rằng có thể dựa vào thân là kẻ thắng mà châm chọc tay Lương này một phen, để xả ra những ác khí trong lòng. Nhưng không ngờ rằng lại bị đối phương cho một cái tát ở trước mặt các quan viên của Huyên ủy và Ủy ban nhân dân huyện. Điều càng khiến y căm tức là cái tát này lại do chính y tự gây ra!
Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, phó bí thư Trịnh Ngọc, nữ trưởng ban tổ chức cán bộ mỗi người một vẻ mặt. Cả ba đều không ngờ rằng Lương Thần lại mạnh mẽ như thế, mà đến cả bản lĩnh bên ngoài cũng thật đáng nể, trực tiếp xé rách mặt Tề Học Quy.
– Có lẽ trưởng phòng Lương có hiểu lầm với chủ tịch Tề!
Bí thư An liếc mắt nhìn Tề Học Quy một cái, đầy thâm ý nói.
– Thái độ của trưởng phòng Lương có chút không hợp lý! Tôi xin thay cậu ta xin lỗi chủ tịch Tề trước, khi trở về nhất định sẽ phải phê bình cậu ta một trận!
Tề Học Quy biến sắc, thái độ của hai vị bí thư huyện ủy này rõ ràng là bênh vực cho những hiềm nghi của Lương Thần. Hơn nữa vị phó bí thư Trịnh này, lời nói dường như cũng rất màu mè. Nhưng sự bôi bác ẩn chứa trong đó, ý tứ hàm súc thật sự là quá mức nghiêm trọng!
Chả trách họ Lương này lại dám ngang ngược như thế. Hóa ra là có chỗ dựa trong huyện! Tề Học Quy nghĩ thầm. Mặt ngoài thì không tiện thể hiện mà chỉ biết gượng gạo cười.
Chờ sau khi bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Phó bí thư Trịnh Ngọc và nữ trưởng ban tổ chức cán bộ Lăng Lam rời khỏi, Tề Học Quy mới mặt mày hớn hở mà đưa ra lời mời với phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân, trưởng phòng Tạ phòng kiểm toán và trưởng phòng Triệu phòng tư pháp:
– Sắp trưa rồi, không biết phó chủ tịch Vương và các vị đây có nể mặt, cho họ Tề tôi đây có cơ hội được mời khách hay không!?
– Vậy phải khiến cho chủ tịch Tề tốn kém rồi!
Phó chủ tịch huyện Vương Ái Quân hưởng ứng ̣ cười nói.
Lương Thần đánh xe về phòng, vừa mới đi tới gần phòng làm việc, hắn liền nhận được điện thoại của phóng viên Liên. Trong điện thoại, Liên Tuyết Phi thẳng thắn nói:
– Trưởng phòng Lương có phải rất không cam tâm? Ừ? Muốn thành phố thay đổi chủ ý. Không ngờ tay họ Tề kia vẫn còn chút năng lực!
– Cô gọi điện là để nói cái này?
Lương Thần lãnh đạm trả lời:
– Lần này đã khiến cho con quỷ hút máu đó cựa mình rồi, nhưng không có nghĩa là tôi chịu thua. Hôm nay tôi để lời nói ở đây, Tề Học Quy hoặc sớm hoặc muộn, nhất định sẽ lọt vào tay tôi!
– Trưởng phòng Lương rất tự tin! Xem ra những lời nói thất bại hoàn toàn đối với trưởng phòng Lương vốn không ăn khớp, tôi lo lắng vô ích rồi!
Trong điện thoại vọng ra tiếng cười khẽ của Liên Tuyết Phi:
– Đúng rồi, buổi chiều tôi phải về Liêu Dương, trưa ăn cơm cùng nhau được không? Lần trước nói là tôi mời nhưng rốt cuộc anh lại thanh toán. Lần này nên để tôi có cơ hội thể hiện chút!
– Được thôi, phóng viên Liên chọn địa điểm đi. Tôi đang lo bữa cơm trưa không có chỗ dựa đây!
Lương Thần cười nói.
Buổi trưa, lại là nhà hàng đặc sản Cát Lâm ấy, thức ăn chọn cũng gần giống như lần trước. Chỉ có hơi khác ở chỗ, lần này cả hai người đều không uống rượu, mà là thật sự “Ăn cơm”
– Cần tôi giúp đỡ không!
Liên Tuyết Phi rất hứng thú nhìn người đàn ông đang ngấu nghiến ăn, sau khi uống một ngụm nước ngọt bỗng nhiên mở lời.
Đôi đũa Lương Thần đang đưa ra rất nhanh dừng lại. Hắn ngạc nhiên ngước nhìn Nhị tiểu thư của Liên gia này, trầm mặc ít giây rồi thu đũa lại và hỏi một câu…
– Có điều kiện gì!?
– Sao anh biết là tôi có điều kiện?
Đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi hiện lên một chút khác thường:
– Tôi sẽ không thể thiện tâm, đi làm một việc tốt sao?
– Vậy không phù hợp với tính cách của phóng viên Liên!
Khóe miệng Lương Thần khẽ nhếch:
– Nói đi, điều kiện gì?
– Tôi muốn biết, trong trò chơi ̀ ở cuộc phỏng vấn lần trước, anh đã dùng phương pháp gì để kết luận tờ giấy ́ “hung khí” ấy ở trong tay tôi?
Đôi mắt đẹp của Liên Tuyết Phi nhìn người đàn ông trẻ tuổi không chớp mắt, nghi vấn này đã giấu trong lòng cô lâu lắm rồi. Cô luôn muốn làm rõ chân tướng trong đó. Mà đối với cách nói thuộc loại mắt thần gì đó, cô rõ ràng là không đếm xỉa tới! Một câu nói, là cô không tin tưởng khả năng quan sát của Lương Thần lại thần kỳ như thế!
– Việc này, tôi nghĩ chuyện của Tề Học Quy không làm phiền đến phóng viên Liên là tốt nhất!
Điều kiện mà Liên Tuyết Phi đưa ra khiến cho Lương Thần có chút bất ngờ, ngập ngừng một lúc, Lương Thần lắc đầu rồi cười nói:
– Điều này thuộc về bí mật riêng của trưởng phòng Lương!?
Nghe những lời cự tuyệt không chút do dự của Lương Thần, Liên Tuyết Phi ngược lại càng có hứng thú, cô giơ tay áp lên má hồng, đôi mắt đẹp chớp nhẹ đề nghị:
– Không bằng như vậy, ngoài việc giúp đỡ, tôi lại lấy một bí mật cá nhân để trao đổi với trưởng phòng Lương thì thế nào?
– Lòng hiếu kỳ của phóng viên các cô đều nặng như thế sao?
Lương Thần bất đắc dĩ nói.
– Người khác thì tôi không biết, chí ít có tôi là thế. Nhưng, cái đó cũng phải phân ra chuyện gì chứ!
Liên Tuyết Phi cười lộ hàm răng, đôi mắt đẹp lóe ra thứ ánh sáng khó hiểu. Từ từ hạ mình về phía trước rồi nhẹ nhàng nói:
– Nếu như trưởng phòng Lương đồng ý, vậy thì xin ghé tai lại đây. Để bày tỏ thành ý, tôi xin đem bí mật tiết lộ trước cho anh!
Lương Thần do dự một chút, sau đó từ từ đưa đầu qua, liền nghe giọng của đối phương thì thầm bên tai:
– Tôi là gái còn trinh!