Phần 57
Sử dụng Cửa Hàng May Mắn, Lạc Nam tiêu tốn 200 tỷ Điểm Danh Vọng mua sắm 20 loại Huyết Mạch Thần Thú khác nhau, có độ tinh khiết sánh ngang tổ tiên phân phát cho hai mươi vị Trưởng Lão của Vạn Yêu Quân và Nhân Yêu Quân, trợ giúp thực lực và tu vi bọn hắn có tiến bộ rõ rệch.
Trước đây, số lượng trưởng lão của cả Vạn Yêu Thánh Địa và Nhân Yêu Giới không đạt đến con số 20, nhưng bất kỳ thế lực nào cũng không phải chỉ dậm chân tại chỗ, gần đây có thêm một số thành viên của hai thế lực này đã tiến bộ, đủ thực lực để trở thành trưởng lão.
Sau đó, hắn lại trang bị Pháp Bảo cho các thành viên cao tầng của Sơn Cự Quân và Hỏa Kỵ Quân.
Dưới trướng Cự A Man có Tộc Trưởng của Cự Chiến Cổ Tộc thế hệ này và bảy vị Thể Đế cấp trưởng lão.
Dưới trướng của Viêm Miên Châu cũng có Viêm Minh và bảy vị Tiên Đế trưởng lão.
Trong đó, Tộc Trưởng của Cự Chiến Cổ Tộc và Viêm Minh được ban Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo.
Những người còn lại đều được một kiện Đế Cấp Thượng Phẩm Pháp Bảo.
Không quên khích lệ chỉ cần cố gắng lập công, tương lai toàn bộ quân đội ai cũng có cơ hội sở hữu Pháp Bảo cấp cao, ngay cả Đế Cấp Cực Phẩm cũng sẽ được ban xuống.
Thấy Lạc Nam phong thưởng hậu hĩnh rộng lượng đến như vậy, toàn quân như được uống chất kích thích, hận không thể lập tức vì hắn xông pha chiến trường, giết đến thiên hôn địa ám.
Tiêu tốn gần 600 tỷ Điểm Danh Vọng cho việc mua sắm và làm mới cửa hàng.
Mà lúc này, chỉ thấy Vô Chi Kỳ, Sơn Dương Đế cùng Thiên Lý Mã đi theo phía sau Hắc Trư tiến đến trước mặt Lạc Nam, đồng lòng quỳ gối, không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào hắn lại kiên định như sơn, vững vàng như núi.
Lạc Nam chậm rãi đảo mắt qua người bọn hắn, nhếch miệng cười, óng tay áo nhẹ phất, không gian Ngũ Sắc Giới bị hắn điều động, đem mấy người nâng đỡ đứng lên.
Hắn trầm giọng nói:
“Sơn Dương Đế, sư phụ ngươi là Thiên Cơ Tông Chủ có đại ân với ta, chúng ta xem như hữu duyên, ngày sau xưng huynh gọi đệ, không cần khách khí!”
“Heo mập, ta biết ngươi bề ngoài đê tiện vô sĩ, thực chất trọng tình trọng nghĩa, tâm nguyện giải trừ nguyền rủa của các Cầm Tinh sẽ được nhanh chóng hoàn thành!”
“Thiên Lý Mã, thù oán của ngươi và Trận Điện ta hiểu rất rõ, chỉ cần ngươi theo ta, tương lai chúng ta cùng nhau diệt Trận Điện!”
“Vô Chi Kỳ, ta luôn khao khát nắm giữ Hỗn Thế Tứ Hầu, nay có được ngươi và Tôn Hầu Tử, Viên Hồng Ma cũng sắp về dưới ta, chỉ cần truy tìm Lục Nhĩ Mỹ Hầu, chúng ta có thể hỗn thế, lật đổ mọi tấm màn đang che đậy phiến vũ trụ này!”
“Đương nhiên, mạng của Long Ngạo Thiên sẽ là mục tiêu số một!”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, khích vũ hiên ngang, uy nghiêm quát hỏi:
“Các ngươi có nguyện ý giúp ta?”
Bốn người không chút do dự, nghiêm nghị quát lên: “Nguyện vì chủ công xông pha khói lửa, máu chảy đầu rơi, đến chết mới dừng!”
Vô Chi Kỳ càng là chắp tay đáp: “Bẩm chủ công, ta biết Lục Nhĩ Mỹ Hầu đang ở đâu, nguyện giúp người mang về!”
“Hahaha, vậy thì quá tốt!” Lạc Nam sảng khoái cười to.
Binh hùng tướng mạnh, nhân tài phò tá, tự tin hoàn thành lý tưởng vĩ đại của hắn càng tăng mạnh hơn.
Nhân lúc đang cao hứng, Lạc Nam triệu hồi Long Tán và Long Chiến từ trong Không Gian Pháp Bảo ra ngoài.
Dù sao thì hai người này cũng là nhân vật cùng thời dưới trướng Nghịch Long Đế, đương nhiên nhận biết đám người Sơn Dương, Hắc Trư.
Cố nhân gặp lại thổn thức không thôi, Long Tán và Long Chiến dù là nam nhân chân chính cũng có đôi chút nghẹn ngào, tháng ngày sống dưới Long Ngục bọn hắn chưa từng tưởng tượng sẽ có ngày hôm nay, gặp lại những chiến hữu cũ từng đứng chung chiến tuyến.
Về phần Cuồng Khí Lão Nhân, Thải Quỳnh Dao, Lãnh Vận Du, Long Khuynh Thành, Long Liên và Tiểu Tiên tạm thời ở lại Côn Lôn Giới phát triển.
Thải Quỳnh Dao, Long Khuynh Thành và Lãnh Vận Du mục tiêu chính vẫn là bế quan, đôi lúc lại cùng chúng nữ Làng Nhất Thế luận bàn, gia tăng thực lực.
Long Liên trợ giúp Côn Lôn Nữ Hoàng huấn luyện Nữ Cấm Vệ, với một Nữ Tướng từng tung hoành chiến trường, thống lĩnh cả Lôi Long Quân hùng mạnh như Long Liên thì việc trợ giúp Nữ Cấm Vệ trở thành quân đội tinh nhuệ là chuyện vô cùng đơn giản.
Tiểu Tiên chiến lực không mạnh, cũng chẳng giỏi lãnh binh nhưng lại cực kỳ am hiểu quản lý và giải quyết các vấn đề nội vụ, tạm thời đảm nhiệm vị trí trợ thủ của Nữ Hoàng duy trì Côn Lôn Giới phát triển ổn định, Tứ Đại Cung Nữ nhờ vậy có thể toàn tâm toàn ý bế quan nhằm nhanh chóng đột phá Nữ Thiên Đế.
Đương nhiên, các nàng vẫn luôn khoác Vô Tức Áo Choàng trên người để che giấu thân phận…
Cuồng Khí Lão Nhân càng không cần phải nói, lão già này hiện đang bận tối mặt tối mày khi Phượng Hoàng Tộc liên tục gửi đến nguyên liệu từ Ngô Đồng Thụ để hắn luyện thành Pháp Bảo, không thể rời khỏi Côn Lôn Giới nửa bước.
Hai nha đầu Hồng Nhi và Ngân Nhi vì vậy cũng ở lại Côn Lôn, có Âu Dương Thương Lan mấy nữ chiều chuộng như công chúa.
Vì thế hiện tại trong Linh Giới Châu của Lạc Nam chỉ có Tiểu Tinh, Xích Tà, tỷ muội Mộc Linh Tộc, Cửu Huân Dao, Tiểu Thiên Ý và nữ đồ đệ Tiểu Tiểu đang nghiêm túc bế quan.
Mà lúc này, Hắc Trư đầy mặt hớn hở chạy đến sau lưng Lạc Nam, móng heo vung ra đấm lưng bóp vai cho hắn, nịnh nọt cười hề hề:
“Chủ công nghỉ ngơi cho tốt, vừa rồi hai con Khỉ khốn kiếp kia vắt cạn sức của ngươi rồi đúng chứ?”
Lạc Nam sắc mặt tối sầm, vì sao cảm giác lời của con hàng này có chút ý vị sâu xa khác?
Vung chân đá mông nó một cái, Lạc Nam cười mắng:
“Đừng tưởng ta không biết ý đồ của ngươi, mau lấy ra đi!”
“Sinh ta ra là thiên địa, người hiểu ta chỉ có Chủ Công vậy!” Hắc Trư cười hắc hắc, móng heo nhẹ phất, từ Nhẫn Trữ Vật cẩn thận lấy ra từng kiện đồ vật.
Đập vào mắt của đám người, hàng loạt pho tượng đất được đặt ngay ngắn bên trên mặt đất.
Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Tuất…
Tổng cộng là năm pho tượng sống động như vật có sự sống.
Chính là năm vị còn sót lại bên trong Thập Nhị Cầm Tinh gồm có Tầm Bảo Thử, Thái Cổ Ngưu Ma, Hắc Vân Bạch Hổ, Chiêu Tài Miêu và Địa Ngục Tam Đầu Khuyển.
Trước khi Long Ngạo Thiên bất ngờ tập kích Vạn Yêu Thánh Địa, Hắc Trư cũng không rảnh rỗi, thay vào đó không ngừng tìm kiếm, cuối cùng cũng tập hợp đầy đủ các pho tượng.
Đáng tiếc, Thập Nhị Cầm Tinh chỉ còn lại mười người, Thình Long là Long Ngạo Thiên phản bội, Dậu Kê hy sinh…
Trong mắt hiện lên vẻ thổn thức, Lạc Nam ra hiệu cho đám người đứng cách xa một chút.
NGAO!
Nghịch Long Lực một lần nữa được điều động, tiếng Long Ngâm như viễn cổ vọng về từ thể nội Lạc Nam vang lên.
“Đồ Long Thập Bát Chưởng – Đồ Long Chưởng!”
Một chưởng đánh ra, mắt Lạc Nam đỏ ngầu, Sát Vực đạt đến chín tầng, bạo phát toàn lực.
Trong ánh mắt chờ mong của toàn trường, Đồ Long Chưởng đánh vào pho tượng con chuột nhỏ xíu xinh xắn kia.
ĐÙNG!
Hư ảnh Nghịch Long quỷ dị xuyên vào bên trong pho tượng, biến mất không còn tăm hơi.
RĂNG RẮC…
Theo sau đó, thanh âm tan nát rất nhỏ khó thể nghe thấy, từng lớp đất kiên cố dị thường bên trên tượng con chuột rơi xuống.
Ánh sáng lóe lên bao phủ pho tượng, như có quy tắc nào đó được hóa giải…
Chỉ thoáng chốc, một con chuột toàn thân trắng nõn như tuyết, khả ái đáng yêu hiện ra trước mắt mọi người.
“Đây là…”
Trước sự chứng kiến của toàn trường, đôi mắt tròn nhỏ nhắn của con chuột đầy sự hoảng loạn và khó tin, quan sát lấy toàn bộ cư thể mình từ trên xuống dưới, cuối cùng nhảy dựng lên:
“Ta vậy mà còn sống?”
Tầm Bảo Thử thật sự không thể tin tưởng, trong trận chiến năm đó… bởi vì khả năng của mình quá mức hữu dụng trong việc tìm kiếm tài bảo, nó bị một vị cường giả bí ẩn thực lực cực kỳ khủng khiếp truy đuổi.
Trước khi mất đi ý thức, Tầm Bảo Thử hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ cho rằng mình sẽ rơi vào tay kẻ địch.
Cái mũi nhỏ chợt ngửi ngửi, toàn thân Tầm Bảo Thử hưng phấn đến xù lông, nó cảm nhận được mùi vị của thật nhiều tài bảo đang hiện diện xung quanh mình.
Có Đế Cấp Pháp Bảo, có tiệm cận Đế Binh… số lượng rất nhiều.
Bản năng trỗi dậy, Tầm Bảo Thử đưa mắt quan sát xung quanh, chợt toàn thân co rúm lại.
Nó chứng kiến một con heo vừa đen vừa mập, béo ục ịch đang điên cuồng nhảy về phía mình.
“Trư Đệ?” Tầm Bảo Thử vừa mừng vừa sợ, vội vàng tung chân lao về phía Hắc Trư quát hỏi:
“Tài sản ta nhờ đệ giữ hộ sao rồi?”
Nào ngờ Hắc Trư vươn ra móng heo chụp nó xuống đất, cười hề hề vô cùng đê tiện:
“Tài sản? Tài sản gì? Ta vì sao không biết?”
“Ngươi…” Tầm Bảo Thử xù lông, con heo chết bằm này, rõ ràng trước khi đại chiến cuối cùng xảy ra, nó đã đem tất cả tích lũy của mình đưa cho con heo giữ hộ, bởi vì biết bản lĩnh chạy trốn của con heo rất khá.
“Hừ hừ hừ, chúng ta đã ước định rõ ràng, nếu như ta không chết… đệ phải trả lại tài sản cho ta, nếu ta chết rồi, tài sản sẽ thuộc về đệ!” Tầm Bảo Thử lý lẽ hùng hồn nói.
Lạc Nam khóe miệng co quắp, nếu hắn nhớ không lầm thì lần đầu tiên gặp mặt, con heo này biểu hiện vô cùng giàu có, ngay cả Vương Cấp Pháp Bảo, Tôn Cấp Pháp Bảo cũng có thể lấy ra bạo tạc như pháo hoa.
Không ngờ ngoài tài nguyên thu được ở Bí Cảnh, nó còn giữ tài sản của Tầm Bảo Thử.
Chẳng trách một thân tài sản phong phó vô cùng, sẵn sàng lấy ra trao đổi quần lót nữ giới.
“Việc đó không quan trọng, quan trọng là các huynh đệ tỷ muội chúng ta sắp đoàn tụ nha!” Hắc Trư đánh trống lãng nói.
Mà nghe thấy như vậy, Tầm Bảo Thử cũng rùng mình, tạm thời quên đi chuyện tài sản, nước mắt lưng tròng hỏi:
“Đâu?”
“Đồ Long Chưởng!” Bên tai vang lên tiếng quát vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tầm Bảo Thử đưa mắt nhìn, chứng kiến một người nam nhân liên tục đánh ra Đồ Long Chưởng.
RĂNG RẮC…
RĂNG RẮC…
RĂNG RẮC…
RĂNG RẮC…
Các pho tượng còn lại liên tiếp được giải phong.
Theo sau đó, một tên nam tử hình thể cường tráng đến cực điểm, đỉnh đầu mọc sừng nhọn như đại đao, toàn thân chi chít các vết sẹo như một ma thần, Ma Khí xung thiên, diện mạo hung lệ từ tượng con trâu xuất hiện.
Chính là Ngưu Sửu – Thái Cổ Ma Ngưu.
Kế tiếp, một vị tuyệt mỹ giai nhân, sở hữu mỹ nhan khuynh quốc khuynh thành nhưng phong thái tràn đầy nghiêm nghị, chân mày như kiếm dựng thẳng, môi đỏ như son khẽ mở, thân khoác Bạch Sắc Chiến Giáp đã nhuộm đỏ hiện ra.
Nàng chính là Dần Hổ – Bạch Miêu Miêu, bản thể là Hắc Vân Bạch Hổ.
Meo!
Có tiếng mèo kêu êm ái vang lên, một con mèo với bộ lông vàng óng cao quý, thể hình mập mạp đáng yêu, cổ đeo một chiếc lục lạc vàng từ trong tượng con mèo lười biếng dạo bước.
Mẹo Miêu – Chiêu Tài Miêu.
RỐNG! RỐNG! RỐNG!
Lại có ba thanh âm dữ tợn đồng loạt vang lên đánh bay tiếng mèo kêu dễ chịu, ba cái đầu đỏ thẳm như dung nham ngạo nghễ ngẩng cao, với vô số vết thương đang rỉ máu trên cơ thể và hàng loạt oán hồn vờn quanh, một tôn quái vật như bước ra từ địa ngục u tối.
Địa Ngục Tam Đầu Khuyển!
“PHỐC!”
“PHỐC!”
“PHỐC!”
Ba thanh âm phun máu cùng lúc vang lên.
Chỉ thấy Thái Cổ Ngưu Ma, Hắc Vân Bạch Hổ cùng Địa Ngục Tam Đầu Khuyển phun máu.
Vừa mới đứng lên, cơ thể bọn hắn không thể trụ nổi, chật vật ngã xuống đất, máu tươi cuồng phún, thân thể chằn chịt vết thương.
Hiển nhiên, Phản Quy Thuật của Long Tuyệt dù đã thành công thi triển, lời nguyền biến những Cầm Tinh lọt vào tay kẻ địch giữ được tính mạng, nhưng không đồng nghĩa khôi phục vết thương.
Giống như ngưng đọng thời gian, hiện trạng trong trận chiến của bọn hắn được giữ nguyên trước khi hóa thành tượng đất.
Và khi đã giải trừ, chỉ có Tầm Bảo Thử và Chiêu Tài Miêu vì hữu dụng nên không bị nhắm vào, những người còn lại chỉ còn đúng một tia hơi thở.
“Mau… mau cấp cứu!” Hắc Trư vội vàng nói.
Lạc Nam, Tôn Hầu Tử cùng Sơn Dương Đế nhanh chóng tiến lên, đổ Bất Tử Dược Thủy vào trong miệng ba người.
Có Bất Tử Dược Thủy hỗ trợ, cơ thể tiến vào trạng thái khôi phục, Sửu Ngưu, Dần Hổ và Tuất Cẩu đồng loạt ngủ say, bọn hắn đã gánh chịu mệt mỏi quá lâu rồi.
Mắt thấy Bất Tử Dược Thủy phát huy công hiệu, Hắc Trư thở phào một hơi nhẹ nhõm, âm thầm lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
“Trư đệ, Tôn đệ, Sơn đệ, Mã đệ…”
Tầm Bảo Thử cùng Chiêu Tài Miêu ngơ ngác nhìn toàn trường, phát hiện những gương mặt quen thuộc đang tràn đầy nhu hòa và từ ái nhìn lấy mình.
“Còn có Sơn Cự Đại Tướng, Hỏa Kỵ Quân… Long Chiến Đại Trưởng Lão, Long Tán của Hắc Long Tộc…” Chiêu Tài Miêu thanh âm kích động run rẩy hô lên:
“Bệ hạ đã giành chiến thắng rồi sao? Mọi người đều bình an vô sự?”
Hiển nhiên vì mới lấy lại nhận thức, lại chứng kiến quá nhiều người quen chào đón chính mình mà không có chút nguy hiểm nào đang rình rập, Chiêu Tài Miêu cho rằng liên minh Nghịch Long đã thành công đẩy lùi cường địch.
“Khoan đã, còn thiếu Dậu Kê đệ đệ…” Chiêu Tài Miêu hai mắt đầy vẻ mông lung lẩm bẩm.
“Hắn… hắn là nhi tử của bệ hạ sao?” Tầm Bảo Thử ngồi trên vai Hắc Trư, vươn móng chuột chỉ về phía Lạc Nam hỏi.
Vừa rồi chứng kiến Lạc Nam đánh ra Nghịch Long Chưởng, nó cho rằng Lạc Nam chính là con trai của Nghịch Long Đế.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Đối với những Cầm Tinh hóa thành tượng đất, thực tại và quá khứ khác biệt quá nhiều, chẳng khác nào thương hải tang điền, cảnh còn người mất…
Vài lời ngắn ngũi khó mà giải thích hết được…
Lạc Nam nhìn thấy cảnh tượng này, bèn để Cửu Huân Dao và Tiểu Thiên Ý từ Linh Giới Châu hiện ra trong Ngũ Sắc Giới.
Hai người vừa xuất hiện, ánh mắt của toàn trường đồng loạt đổ về Tiểu Thiên Ý, từng cái miệng bắt đầu há hốc.
Bởi nếu ngươi nhìn thấy một tiểu em bé vẫn còn mặc yếm đang đạp không đứng thẳng, tu vi Tiên Tôn nhàn nhạt tỏa ra, linh tính tràn đầy đang đánh giá các ngươi sẽ có cảm tưởng gì?
Có thể không trợn mắt há hốc mồm sao?
“Tập hợp đầy đủ rồi…”
Cửu Huân Dao nhìn lấy mười vị Cầm Tinh, có người vẫn còn nguyên vẹn, có người trọng thương hôn mê, bờ môi mỹ miều hiếm khi nở nụ cười thỏa mãn, thời gian và không gian dường như đứng lại trước vẻ đẹp này.
“Cửu muội!” Tầm Bảo Thử cùng Chiêu Tài Miêu ghét bỏ đẩy Hắc Trư ra, nhảy vọt vào lòng Cửu Huân Dao làm nũng.
Cửu Huân Dao xoa xoa đầu hai nàng, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu.
“Tiểu bảo bối… ngươi… ngươi là đứa bé trong bụng Cửu Tỷ sao?” Tôn Hầu Tử và Vạn Yêu Thánh Địa đám trưởng lão thì lại chạy đến bế lấy Tiểu Thiên Ý lên, ngắm nghía từ trên xuống dưới.
Hỏa Nhãn Kim Tinh lấp lóe, cảm nhận được tiên khí xung quanh đang tiến vào cơ thể nàng một cách không ngừng, Tôn Hầu Tử hít một ngụm khí lạnh.
“Khanh khách, Tôn thúc thúc… chính là ta!”
Đưa tay nhỏ bứt lấy vài sợi lông khỉ trên mặt Tôn Hầu Tử, Tiểu Thiên Ý nở nụ cười không ngừng.
“Hahaha, đúng là nữ nhi của đại yêu nghiệt, đây cũng là tiểu yêu nghiệt…”
Hắc Trư, Sơn Dương Đế đám người cao giọng cười to, nhìn về Tiểu Thiên Ý tràn ngập cưng chiều.
Lạc Nam mỉm cười hài lòng, ý niệm vừa động đã vô thanh vô tức rời khỏi Ngũ Sắc Giới.
Hắn muốn tạo không gian riêng để các Cầm Tinh đoàn tụ và tâm sự, đồng thời để Cửu Huân Dao và Tôn Hầu Tử đám người giải thích mọi thứ đã xảy ra trong thời gian vừa qua cho những cầm tinh vừa được hóa giải lời nguyền.
Bí mật tìm kiếm một hành tinh hoang vắng, Lạc Nam lại khai lò Luyện Khí, muốn tiến hành phục hồi sửa chữa Ngũ Sắc Giới.
Bất quá ngay lúc này, một khối Truyền Âm Ngọc trong người bất chợt báo động.
Lạc Nam nhíu mày, vội vàng tiếp nhận, đem lực lượng truyền vào.
“Phu quân, Đan Thần Tháp chẳng biết vì sao phát hiện nơi ẩn cư mới của Phiêu Miểu Tiên Cung!” Từ trong Truyền Âm Ngọc, giọng điệu đầy lo lắng của Tử Yên vang lên:
“Bọn hắn đang hưng sư vấn tội!”