Phần 241
“Một kiếm chết?”
Toàn bộ quảng trường tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Trong đầu tất cả chỉ còn lại một ý niệm duy nhất đó là không dám tin tưởng những gì vừa diễn ra trước mắt.
Kiếm Trường Ca tay cầm Đế Binh cực kỳ kiêu ngạo tuyên chiến, phong thái Kiếm Đế uy phong lẫm liệt chẳng ai bì nổi.
Kết quả Độc Cô Ngạo Tuyết thậm chí còn chưa chém ra Kiếm nào, nàng chỉ vừa rút kiếm ra khỏi võ đã đem Kiếm Trưởng Ca tách lìa cơ thể?
Ngay cả Kiếm Vực cao cấp hay Đế Binh cũng đều vỡ nát.
Vì sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?
Sắc mặt Thủy Hoàng, Long Ngạo Thiên đám người khó coi đến cực điểm.
“Thật là vô dụng!” Thái Thượng Đan Đế không nhịn được mắng một tiếng.
Uổng công hắn tiêu hao một viên đan dược trân quý cứu mạng Kiếm Trường Ca, kết quả lại bị kẻ thù một kiếm tiêu diệt, còn hạ thấp sĩ khí của quân ta.
Thái Thượng Đan Đế làm sao có thể không tiếc của?
Tiêu Dao Tiên Đế đang ở bên cạnh quan chiến cũng đã sớm trợn mắt há hốc mồm.
Phải biết rằng Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật là môn kiếm thuật hắn tặng cho Lạc Nam.
Môn Kiếm Thuật này do một vị lão bằng hữu đã tử trận của hắn để lại.
Nhưng dù là lão bằng hữu kia cũng không thể thi triển Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật mạnh mẽ được như vậy, thậm chí uy lực không sánh bằng một phần ba so với Độc Cô Ngạo Tuyết.
“Ngạo Tuyết giỏi quá, Kiếm Thuật này thật sự khủng bố vượt qua dự kiến!” Chúng nữ đứng sau Lạc Nam vỗ tay khen hay, tràn đầy kiêu ngạo nhìn lấy Độc Cô Ngạo Tuyết toàn thân áo trắng.
Như tiên tử nhưng ra tay lại chẳng khác nào Ma Nữ, quá mức quyết liệt và hợp ý các nàng.
Lạc Nam cũng hài lòng gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Độc Cô Ngạo Tuyết rút tất cả Trúc Kiếm ra khỏi vỏ.
Trước đây khi giao đấu, nàng chỉ rút tối đa bảy tám phần… hiện tại đột phá Thiên Đế nên mới đủ khả năng triển khai toàn diện như vậy.
Lại thêm nhiều lợi thế khác như 60 đường Hồng Hoang Ma Văn, Tàn Kiếm Ma Hồn, Xuất Phong Kiếm của Kiếm Trường Ca cũng suy yếu qua nhiều trận chiến…
Đế Binh cũng phân chia mạnh yếu, Trúc Kiếm có một nhánh Bất Tử Thụ đúc thành, Xuất Phong Kiếm tan vỡ là chuyện dễ hiểu.
Từ lúc hắn mang lượng lớn Lập Ma Quả trở về, chúng nữ sở hữu Hồng Hoang Ma Văn cũng gia tăng số lượng lên đến con số đáng nể, Độc Cô Ngạo Tuyết cũng không ngoại lệ.
“Khốn kiếp, Làng Nhất Thế chứa chấp nữ nhân Ma Tu!”
Mà khi thấy Độc Cô Ngạo Tuyết triển khai chiến lực kinh hoàng, Săn Vô Lệ và một đám Tiên Tu nghiến răng nghiến lợi.
Chẳng ngờ nữ nhân này ẩn giấu sâu như vậy, là một Ma Tu hùng mạnh.
“Ma Tu thì sao?”
Thấy thái độ không thiện của Săn Vô Lệ đám người, Thao Thiết Tộc Trưởng bất mãn nói:
“Đừng quên hiện tại Tiên và Ma đứng cùng chiến tuyến!”
Nghe ra lời nói của Thao Thiết có phần giận dữ, Săn Vô Lệ vội vàng chắp tay:
“Hiểu lầm, hiểu lầm… ta chỉ thuận miệng nói một chút mà thôi!”
Xém chút quên mất Tiên Tu và Ma Tu đang liên thủ, tỏ thái độ bất thiện với Ma Tu chỉ khiến nội bộ Tru Nghịch Liên Minh trở nên lục đục.
Khi đó sợ rằng chưa kịp đánh Lạc Nam đã tự động tan rã.
Đám người nghĩ đến đây âm thầm hít sâu một hơi, không còn dám công khai phân biệt đối xử giữa Tiên hay Ma gì nữa.
Chỉ có đám người Săn Ma Điện là âm thầm tiếc hận trong lòng, nếu sớm biết Độc Cô Ngạo Tuyết là Ma Tu, bọn hắn đã sớm cường thế đánh vào Làng Nhất Thế khi còn chưa kịp phả triển, loại trừ hậu hoạn ngay những ngày đầu.
Đáng tiếc thế gian này không có từ nếu, cho nên hiện tại cả đám chỉ trơ mắt nhìn Kiếm Trường Ca đi chết.
Thật ra Tru Vô Tà và Tru Vô Lệ dự định thi triển Nghịch Đảo Thời Gian đem Kiếm Trường Ca cứu sống.
Tuy nhiên có nhân vật tinh thông Thời Gian đến đáng sợ như Tuế Nguyệt ở phía đối diện, chắc chắn bọn hắn sẽ bị nàng ngăn cản không thể thành công.
Vậy nên thay vì biết rõ cứu không được mà còn phí sức, chi bằng để lại lực lượng chiến đấu các trận tiếp theo.
“Nữ nhân kia cũng đạt đến giới hạn sau khi dùng môn Kiếm Thuật khủng bố kia rồi, tầm ảnh hưởng của nàng đã không đáng sợ!”
Nhận thấy cánh tay cầm Kiếm của Độc Cô Ngạo Tuyết run lẩy bẩy, thân thể hơi lảo đảo, trong lòng Long Ngạo Thiên đám người dần lấy lại yên tâm.
Hiển nhiên sau khi triển khai Rút Kiếm Diệt Sinh Thuật trạng thái toàn phần, ngay cả Độc Cô Ngạo Tuyết dù đã thành Thiên Đế cũng phải gánh vác áp lực cực lớn.
Nếu không có gì để phục hồi, trong thời gian ngắn rất khó tiếp tục thi triển.
Phất tay ra hiệu Độc Cô Ngạo Tuyết trở về bên cạnh mình, Lạc Nam nở nụ cười lãnh khốc hỏi:
“Như vừa rồi đã hỏi, lại kẻ nào muốn đi lên chịu chết?”
“Lạc Nam ngươi đừng kiêu ngạo!” Kim Ô Tộc Trưởng – Kim Đế hừ lạnh một tiếng:
“Chúng ta không thiếu nhất chính là cường giả!”
“Vậy ngươi đích thân lên đi!” Lạc Nam nở nụ cười quỷ dị.
Kim Đế tái mặt, đùa sao? Hắn cũng không dám mạo hiểm a.
Những chuyện như thế này tốt nhất nên để đám người hiếu chiến ra tay, tộc trưởng một tộc như hắn có thân có phận, không thể xuất thủ.
“Lạc Nam, vừa rồi bên chúng ta đã cho người lên trước, hiện tại đến phiên ngươi!” Long Ngạo Thiên trầm giọng nói.
Hắn đã rút kinh nghiệm, không thể để cường giả bên mình lên trước tránh bị Lạc Nam cử ra nhân vật khắc chế và bắt bài.
“Nói cũng có lý đó!” Lạc Nam vuốt cằm mỉm cười, chợt động lấy ý niệm.
OÀNH!
Côn ngân động thiên, một cổ ánh sáng vàng rực ngạo nghễ vô song xuất hiện trước mặt Lạc Nam.
Thân khoác Sáo Trang, tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng, vẻ mặt kiệt ngạo bất tuần.
Không phải Tôn Hầu Tử thì là ai?
Hắn vừa xuất hiện đã hướng về phía Tru Nghịch Liên Minh đám người nở nụ cười lãnh khốc, cất tiếng cười dài:
“Kẻ nào đủ tư cách ăn gậy của Lão Tôn?”
“Là Linh Minh Thạch Hầu!”
Mà khi nhìn thấy vị đại tướng này được Lạc Nam cử ra trận, sắc mặt Tru Nghịch Liên Minh đám người lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Bọn hắn có ưu thế về số lượng cường giả áp đảo, nhưng nếu đơn đả độc đấu, rất khó tìm ra kẻ có thể đánh bại tồn tại khủng bố thuộc Hỗn Thế Tứ Hầu này.
“Tên khốn kiếp…” Đám người nghiến răng nghiến lợi hận ý trừng trừng nhìn lấy Lạc Nam.
Kèo chắc thắng ngươi để nữ nhân của mình ra mặt, kèo chưa biết ngươi lại trực tiếp để nhân vật như Hỗn Thế Tứ Hầu xuất thủ.
Trong vũ trụ này có bao nhiêu người dám nói đánh bại được Hỗn Thế Tứ Hầu khi đơn đả độc đấu?
Bất quá mọi chuyện đã đến nước này, không đánh cũng không được.
Tru Nghịch Liên Minh buộc phải cử ra nhân vật cấp cường giả tự tin đánh được Hỗn Thế Tứ Hầu.
Nghĩ đến đây, Thủy Hoàng đưa mắt nhìn về phía Phó Tộc Trưởng của Ma Long Tộc – Ma Long Vấn Địa trầm giọng:
“Ngươi lên đi!”
Ma Long Vấn Địa nghiêm nghị gật đầu.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng biết ở trạng thái toàn thịnh… dù là Đại Trưởng Lão của Ma Long Tộc cũng không thể đánh thắng Tôn Hầu Tử.
Mà để đích thân Tộc Trưởng xuất chiến những trận đầu lại quá mức hạ thấp thân phận.
Phó Tộc Trưởng như hắn xuất thủ là hợp lý nhất.
NGAO!
Vừa mới đạp không bước ra một bước, thanh âm rồng ngâm oanh tạc thương khung.
Ma Long Vấn Địa trực tiếp hóa thành bản thể khổng lồ vạn trượng uốn lượn trên bầu trời Đan Thần Tháp.
“Tôn Hầu Tử, xuất ra thực lực mạnh nhất của ngươi!”
Ma Long Vấn Địa ngửa đầu thét dài, cũng trực tiếp triển khai phương thức chiến đấu mạnh nhất của mình.
Ma Long Vực khai mở!
Trên thân rồng khổng lồ lại hiện lên 80 đường Ma Long Văn gia trì sức mạnh.
Chưa dừng lại ở đó, hắn tiếp tục uy nghiêm niệm lấy Long Ngữ cổ xưa:
“Thần Thông – Quần Long Triều Bái!”
Ma Long Lực vận chuyển đến mức cực hạn, như tiếng gọi xuyên qua thượng cổ thời kỳ.
Hàng vạn hư ảnh Ma Long Đế qua các thế hệ hiện lên giữa bầu trời, sau đó hướng về phía Ma Long Vấn Địa cung kính cúi đầu.
Cảnh tượng quá mức hùng vĩ gần như bao trùm một nửa Thiên Nhiên Giới, sức mạnh của Phó Tộc Trưởng Ma Long Tộc được phơi bày một cách triệt để nhất.
“Bách Long Diệt Thế!”
Ma Long Vấn Địa uy nghiêm triển khai vũ kỹ mạnh nhất của mình.
Hắn vừa dứt lời, hàng vạn Ma Long Đế đã như tên lửa đồng loạt bay lên, Ma Long Thiên Đế Lực bao trùm toàn thân hóa thành mũi nhọn sau đó điên cuồng hướng về phía Tôn Hầu Tử nghiền ép mà đến.
Ma Long Vấn Địa bay ở sau cùng, nhưng cũng là kẻ mang theo sát cơ dữ dội nhất, nguy hiểm nhất và là thử thách to lớn nhất.
Sắc mặt Tôn Hầu Tử cũng trở nên uy nghiêm như một vị chiến thần.
Hắn bình thường ngả ngớn nhưng một khi lâm trận chính là Đại Tướng thật thụ.
Cùng Ma Long Vấn Địa có chung nhận thức.
Nếu như lao vào đánh nhau với tầng tầng lớp lớp thủ đoạn sẽ chẳng mang lại quá nhiều hiệu quả.
Bởi vì đạt đến đẳng cấp như bọn hắn nếu như không xuất ra ác chủ bài chân chính sẽ không thể làm gì được đối phương.
Vậy nên thay vì đại chiến ba trăm hiệp, bọn hắn quyết dùng thủ đoạn mạnh nhất phân ra thắng bại.
Nghĩ đến đây, Tôn Hầu Tử ngửa đầu cười dài, hung hăng bứt ra một đám lông trên cơ thể mình ném lên bầu trời.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Vạn đạo phân thân hiển hóa mà ra, hàng vạn Tôn Hầu Tử thân khoác Sáo Trang, tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng đã đạt đến Đế Binh xuất chiến.
Mắt thấy Bách Long Diệt Thế của Ma Long Vấn Địa ngày càng tiếp cận, hàng vạn Tôn Hầu Tử đột ngột mở bừng đôi mắt hoàng kim chói lọi của mình.
“Hỏa Nhãn Kim Tinh – Luyện Ngục Cảnh!”
Khi hàng vạn đôi Hỏa Nhãn Kim Tinh đồng loạt mở ra, bên trong ánh mắt là từng luồng Kim Tinh Ảo Cảnh tầng tầng lớp lớp ầm ầm dung hợp.
Mà khi hàng vạn Kim Tinh Ảo Cảnh dung hợp, một loại ảo cảnh khác khốc liệt hơn, dữ dội hơn đã được tạo ra.
Được Tôn Hầu Tử đặt tên Luyện Ngục Cảnh.
Lạc Nam thấy cảnh này ánh mắt ngưng lại.
Lần đầu chiến đấu với Tôn Hầu Tử, hắn cũng bị Kim Tinh Ảo Cảnh do Hỏa Nhãn Kim Tinh tạo ra làm cho đau đầu một trận.
Trong thời gian qua khi Tôn Hầu Tử và Vô Chi Kỳ các loại cường giả liên tục đối chiến bên trong Ngũ Sắc Giới, bọn hắn đã cho thấy thiên phú chiến đấu trời sinh của mình khi sáng tạo ra các thủ đoạn hoàn toàn mới.
Mà Luyện Ngục Cảnh chính là một trong số đó.
Bằng vào việc dung hợp Kim Tinh Ảo Cảnh do bản thể và hàng vạn phân thân cùng lúc tạo ra, Tôn Hầu Tử đã triển khai một Cảnh mới như phiên bản năng cấp của Kim Tinh Ảo Cảnh lên vô số lần.
Đặt tên Luyện Ngục Cảnh.
Tên như ý nghĩa, người ở bên trong cảnh này chẳng khác nào tiếp nhận thí luyện từ địa ngục.
Bách Long Diệt Thế đang táo bạo hung hăng tấn công không gì cản nổi, vừa lúc lọt vào Luyện Ngục Cảnh.
Ngay khoảnh khắc này, bao trùm tầm mắt của hàng vạn Ma Long và Ma Long Vấn Địa chính là bốn phía thành vách hoàng kim óng ánh, kiên cố đến cực điểm.
Toàn bộ đất trời bị ánh vàng bao phủ, Thần Thức và ngũ loại giác quan trở nên vô hiệu.
Cảm giác cực kỳ dồn nén cứ như ngươi bị nhốt vào một cái hộp vuông chật hẹp bằng kim loại vậy.
Chuyện kinh khủng diễn ra tiếp theo.
Ở trong Luyện Ngục Cảnh, Tôn Hầu Tử chẳng khác nào vị thần.
Ma Long Vấn Địa cảm giác thân mình bị cô lập với thế giới bên ngoài, ngay cả Ma Khí tự nhiên trong trời đất cũng không thể nào hấp thụ.
“Không được!” Ma Long Vấn Địa quá mức kinh hãi.
Bèn hạ lệnh cho vạn long điên cuồng nhắm vào một phía thành vách tiến hành oanh tạc.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đáng tiếc dù cố gắng đến mức nào, bọn hắn vẫn như những động vật nhỏ đáng thương bị tù đày, Luyện Ngục Cảnh vẫn kiên cố đến mức đáng sợ.
Càng đáng sợ hơn chính là, người ở bên ngoài có thể dễ dàng thấy rõ cảnh tượng diễn ra bên trong.
Bọn hắn chứng kiến hàng vạn Ma Long đang hung hăng tấn công không khí như điên dại, điều này hoàn toàn vô nghĩa mà không làm nên bất cứ trò trống gì.
Cũng cùng lúc đó, Tôn Hầu Tử kéo theo hàng vạn phân thân của mình bao vây ở xung quanh bầy rồng đang hỗn loạn.
Sát Vực, Chiến Vực, Côn Vực…
Ba loại Vực đạt đến tối đỉnh hòa vào Như Ý Kim Cô Bổng, toàn lực thô bạo đập xuống.
PHỐC!
PHỐC!
PHỐC!
PHỐC!
PHỐC!
PHỐC!
Côn ảnh tầng tầng lớp lớp, cứ một côn đập xuống là ma diệt một phân thân.
Vạn côn cùng đập, Quần Long Triều Bái của Ma Long Vấn Địa đã triệt để tan biến.
Cảnh tượng vạn long hoảng loạn bị săn giết như dã thú cùng đường mà quá đánh sâu vào thị giác.
Chỉ còn lại bản thể Ma Long Vấn Địa vẫn chưa thoát khỏi Luyện Ngục Cảnh, bản thể của Tôn Hầu Tử xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Như Ý Kim Cô Bổng hóa thành khổng lồ, bá đạo đập xuống.
RĂNG RẮC…
Sừng rồng gãy đôi, đầu não Ma Long Vấn Địa lỏm vào bên trong, thân rồng điên cuồng rơi xuống lòng đất, máu tươi cuồng phún.
“Nhị Đệ!”
Ma Long Vấn Thiên muốn rách cả mí mắt nhìn lấy tình cảnh này mà ngửa đầu quát to.
Tôn Hầu Tử đang muốn tiếp tục truy sát chợt cảm thấy toàn thân suy yếu.
Thi triển Đa Trùng Phân Thân kết hợp với Luyện Ngục Cảnh thật sự tiêu hao quá nhiều lực lượng của hắn.
Bởi vì nói là phân thân hợp sức triển khai… nhưng rõ ràng phân thân cũng sử dụng chính lực lượng của bản thể.
Nên khi hàng vạn Kim Tinh Ảo Cảnh được tạo ra để dung hợp thành Luyện Ngục Cảnh, gần như tất cả lực lượng của Tôn Hầu Tử đã bị rút sạch.
Đổi lại, đường đường là Ma Long Vấn Địa… cường giả hàng đầu Ma Giới hiếm ai sánh bằng bị áp đảo toàn diện, rơi vào lòng đất không rõ sống chết.
RỐNG!
Đám người rùng mình nghe thấy tiếng Ma Long thê thảm gầm rống vì đau đớn.
Thoát khỏi Luyện Ngục Cảnh, Ma Long Vấn Địa cố gắng bay lên.
Nhưng khi nhìn thấy thảm trạng của hắn, Ma Long Tộc xém chút thổ huyết.
Sừng rồng gãy, đầu rồng nát, vô số lớp vảy lân cận bị bong ra khỏi cơ thể, Ma Long Văn tán loạn, máu tươi nhuộm đỏ toàn thân, tổn thương nặng nề.
“Ta… ta muốn… giết… ngươi!”
Ma Long Vấn Địa như lệ quỷ nhìn lấy Tôn Hầu Tử thốt ra những lời trăn trối.
Sau đó Ầm một tiếng, thân rồng khổng lồ lại vô lực rơi rụng.
Tuy không chết nhưng cũng chỉ còn một tia hơi thở.
Cũng may cho Ma Long Vấn Địa rằng Tôn Hầu Tử không phải một Hồn Tu mạnh mẽ, bằng không nếu thêm vào công kích Linh Hồn cao cấp đã đủ để diệt sát hoàn toàn.
Độc Cô Ngạo Tuyết vừa rồi có thể miểu sát Kiếm Trường Ca cũng là nhờ Tàn Kiếm Ma Hồn miểu sát linh hồn của hắn.
Tôn Hầu Tử lúc này đè nén cảm giác suy yếu, cưỡi Cân Đẩu Vân trở về bên tay phải Lạc Nam như một vị Hộ Pháp trung thành, uy phong lẫm liệt.
Cảnh tượng hoàn toàn đối lập dáng vẻ chật vật và phẫn nộ của Tru Nghịch Liên Minh.
Lạc Nam hài hước nở nụ cười, nâng lên một ngón tay duy nhất:
“Trận cuối cùng, dám chiến hay không?”