Phần 226
Lạc Nam không trước tiên quan tâm đến kết quả của người khác, ngược lại đưa mắt nhìn sang ba vị thê tử của mình.
Hiển nhiên sau thời gian dài không thấy, hắn cũng muốn xem thử trình độ của các thê tử mình đã phát triển đến mức nào.
Không để Lạc Nam thất vọng, tuy chưa được đến mức tuyệt đối, nhưng các nàng đều nhận biết chín trên tổng số mười loại thiên tài địa bảo, giống nhau đạt được chín ngôi sao.
Lạc Nam vuốt cằm, trong mười loại thì có tận bốn loại là Hồn Thạch Nhũ, Cửu Diệp Liên Hoa, Bất Tử Huyết Mạch, Bất Tử Thụ đã được hắn sở hữu… chúng nữ không có khả năng không biết.
Vậy là các nàng không nhận diện được một trong số sáu loại thiên tài địa bảo còn lại.
“Bọn thiếp không biết vật thứ năm…” Thấy Lạc Nam nhìn sang, Đan Mộng Cơ có chút thẹn thùng truyền âm hồi đáp.
Các nàng rõ ràng đều là Luyện Đan Sư hàng đầu nhưng kiến thức về thiên tài địa bảo lại thua cả phu quân của mình, một người “chỉ mới học nghề” chưa được bao lâu.
Điều này khiến Tiêu Thanh Tuyền tam nữ có chút xấu hổ.
“À, thì ra là Dương Cương Thảo Vương!” Lạc Nam âm thầm buồn cười.
Dương Cương Thảo Vương này nói ra cũng rất thú vị, là một góc dược thảo có hình dạng như khúc côn thịt của nam nhân, hai cái chân là hai viên bi tròn, có được linh tính và còn biết độn thổ trong lòng đất.
Bởi vì công dụng của nó quá mức bất lợi cho nữ giới, nam nhân nếu đạt được Dương Cương Thảo Vương và đem luyện hóa, lực lượng của hắn khi đó sẽ chẳng khác nào dâm độc, khắc tinh của phái nữ…
Thời cổ đại một tên tán tu từng may mắn đạt được Dương Cương Thảo Vương sau đó đi làm ngựa giống khắp vũ trụ, cuối cùng bị một thế lực nữ nhân cường thịnh khi đó liên thủ tiêu diệt, và còn truy lùng xóa sổ tất cả Dương Cương Thảo Vương cũng như thông tin và ghi chép về nó còn tồn tại.
Trong vạn kiếp luân hồi, có một kiếp Lạc Nam chính là tên tán tu đạt được Dương Cương Thảo Vương đó, bằng không hắn cũng chẳng dễ dàng nhận biết như vậy.
Cũng bởi vì thông tin của Dương Cương Thảo Vương gần như không còn, tam nữ Tiêu Thanh Tuyền không nhận diện được cũng là điều dễ hiểu.
Về phần Đan Thần Tháp lại là thế lực tồn tại từ thời Cổ Đại cho đến ngày nay, vẫn còn lưu giữ một chút thông tin về Dương Cương Thảo Vương cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên thành tích chín điểm của tam nữ đã rất nổi bật rồi, ngay cả những Thiên Đan Đế đã nổi danh từ lâu như Đan Dĩnh hay Hoàng Mộng Yến cũng chỉ có tám ngôi sao trôi nổi trên đỉnh đầu mà thôi.
Mặc dù như vậy, vẫn có số ít người đạt được điểm tuyệt đối khiến toàn trường kính nể.
Lạc Nam rốt cuộc chú ý đến bọn hắn.
Người đầu tiên lại chính là Dương Diệp.
Đạt được mười điểm tuyệt đối, Dương Diệp biểu lộ đắc ý vô cùng, lấy lại tự tin cao độ, tất cả xấu hổ ở vòng đầu tiên khi bị dọa đến tè ra quần quét sạch, dùng ánh mắt ngạo nghễ nhìn lấy Lạc Nam đầy khiêu khích.
Bất quá khi hắn chứng kiến trên đầu của Lạc Nam cũng lơ lửng mười ngôi sao, vẻ đắc ý trên mặt thoáng cái cứng đờ, trong lòng điên cuồng gào thét:
“Làm sao có thể như vậy?”
Dương Diệp thừa hiểu sở dĩ mình nhận diện được tất cả mười loại thiên tài địa bảo đã tuyệt tích này là nhờ ưu thế sân nhà.
Cuộc thi là do Đan Thần Tháp tổ chức, bản thân hắn là kẻ biết trước đề thi… biết trước cả đáp án.
Nói hắn là hiện thân của ban tổ chức tham gia thi đấu cũng hoàn toàn chính xác.
Vì thế mặc dù chiến lực vô pháp sánh bằng nhưng Dương Diệp tự tin khi bước vào lĩnh vực chuyên môn của Luyện Đan Sư, hắn chắc chắn sẽ đem Lạc Nam nghiền ép một cách triệt để, lấy lại danh dự đã mất.
Nào ngờ lúc này Lạc Nam cũng đạt điểm tuyệt đối, khiến hắn một lần nữa bị đả kích, cảm thấy không thể ngóc đầu lên nổi.
Như biết được suy nghĩ trong lòng Dương Diệp, Lạc Nam mặt không biểu tình thể hiện rõ thái độ khinh miệt.
Ngoại trừ Dương Diệp, còn có vài tên Đan Tử khác và Trưởng Lão của Đan Thần Tháp cũng đều đạt điểm cao nhất.
Hiển nhiên thân là đại diện cho thế lực luyện đan hàng đầu vũ trụ, bọn hắn có trách nhiệm phải bảo tồn danh dự cho Đan Thần Tháp, vì vậy cũng phải biểu hiện xuất chúng ở những vòng thi như thế này.
Không cần nói cũng biết đám người này gian lận, nếu đổi lại người ra đề thi là Lạc Nam, cam đoan Đan Thần Tháp không nhận diện được bất kỳ một loại thiên tài địa bảo nào.
Âm thầm cười lạnh, hắn đành đưa mắt nhìn sang những người khác, đồng tử hơi hơi co lại.
Có đến ba người khác không thuộc Đan Thần Tháp cũng đạt được 10 điểm.
Tên hài đồng trên dưới mười tuổi, lão già hiền từ mặc y phục đại phu màu nâu đã cũ, cuối cùng là kẻ thần bí toàn thân khoác áo choàng đen.
Ở vòng đầu bọn hắn đã khiến Lạc Nam chú ý, hiện tại càng chứng minh trực giác của hắn là chuẩn xác, ba người này tuyệt đối có thân phận bất phàm.
Rốt cuộc là ai đây?
Không chỉ riêng Lạc Nam thắc mắc, mà lúc này trên hàng ghế giám khảo, Phó Hội Trưởng của Thiên Địa Hội cũng vuốt cằm đầy hứng thú:
“Mấy vị kia là thần thánh phương nào?”
“Ngay cả người tiếp nhận báo danh dự thi như Phó Hội Trưởng còn không biết, lão phu làm sao biết?” Thái Thượng Đan Đế cười khổ đáp.
“Haha! Nói cũng phải…” Trần Huyền ánh mắt híp lại, truyền âm cho thuộc hạ tìm hiểu một phen, lúc này thản nhiên nói ra:
“Tên hài đồng kia lấy tên Trẻ Chăn Trâu đăng ký tham dự!”
“Lão già thì ghi danh là Lão Đại Phu!”
“Kẻ mặc áo choàng đen càng trực tiếp hơn, chỉ dùng một chữ “Thủy” làm tên!”
“Trẻ Chăn Trâu, Lão Đại Phu, Thủy?” Thái Thượng Đan Đế sắc mặt quái dị đọc lại tên ba người một lần, bất mãn hừ lạnh:
“Đều là một đám ưa thích giả thần giả quỷ, chắc chắn dùng thân phận giả!”
“Hết cách rồi, chúng ta cũng đâu thể cấm tán tu tham dự!” Trần Huyền nhún nhún vai:
“Mà đã là tán tu thì dùng thân phận nào chả được?”
Thái Thượng Đan Đế gật gật đầu, tuy không hài lòng nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Nếu cấm tán tu dự thi, chất lượng của Đan Thần Đại Hội sẽ suy giảm rất nhiều.
Dù sao thì trong vũ trụ vẫn còn rất nhiều Luyện Đan Sư ưa thích tiêu diêu tự tại, không gia nhập hay phụ thuộc vào các thế lực.