Phần 151
“Ta từ chối!”
Thanh âm điềm tĩnh nhưng lại lùng vang lên khắp toàn trường, ánh mắt của vô số người co rút lại.
“Lạc Nam?!”
Vô số người kinh hô lên thành tiếng, vẻ mặt kinh dị nhìn lấy nam tử vừa hào hùng xuất hiện.
Hiện tại ở toàn vũ trụ này, nếu nhắc đến nhân vật đang gây nên phong vân nhiều nhất, nghị luận nhiều nhất, tất cả mọi người sẽ cùng lúc liên tưởng đến một cái tên.
Chính là Lạc Nam.
Côn Lôn Thiếu Chủ, Trưởng Làng Nhất Thế, Đệ Nhất Yêu Nghiệt Tiên Giới, Vạn Cổ Yêu Nghiệt…
Mỗi một thanh danh đều là tồn tại để vô số người ngưỡng vọng, càng đừng nói khi tất cả những thân phận đó đều tập trung về thân một người.
Thậm chí theo thời gian dần trôi, từng sự kiện và trận chiến lớn nhỏ phát sinh trong vũ trụ, đã có không ít thế lực đoán ra Lạc Nam chính là Quán Quân của Thiếu Đế Chi Chiến lần trước.
Bởi vì dựa vào những gì mà Lạc Nam biểu hiện sau này, không khó để nhận ra hắn quá vượt trội so với thế hệ thiên tài trong cùng thời điểm.
Côn Lôn Thiếu Chủ có tham gia Thiếu Đế Chi Chiến cũng chẳng phải bí mật gì.
Liên tưởng đến việc các tộc Thần Thú, Ma Thú và những Đại Thế Lực khác chung sức che giấu Thiếu Đế Bảng sau khi Thiếu Đế Chi Chiến kết thúc, không khó để đoán được nhân vật chiếm lĩnh ngôi vị Quán Quân không phải là Đế Tử hay Đế Nữ thuộc thế lực của bọn hắn.
Vì vậy không khó đoán ra, kẻ thần bí đạt ngôi vị Quán Quân chính là Lạc Nam, thân là Vạn Cổ Đệ Nhất Yêu Nghiệt, điều này chẳng có gì phải bàn cãi.
Cho nên trong thời đại này, không nói phạm vi lên đến toàn vũ trụ, chỉ tính riêng ở Đại Tiên Giới… đứa trẻ ba tuổi cũng biết hai chữ “Lạc Nam” đại biểu cho cái gì.
Một trong những nhân vật đạt đến chiến lực tối đỉnh của vũ trụ…
Đáng sợ hơn, hắn chỉ mới là Đại Đế!
Không ai dám tưởng tượng nếu tên khốn này đạt đến Thiên Đế sẽ còn khủng bố đến mức độ nào.
Thậm chí mà lúc này đây, khi nhìn thấy Lạc Nam bất chợt hiện thân ngáng đường, đám Thần Thú Tộc nổi danh hung hăng bá đạo lại không dám lập tức ra tay động thủ, trái lại giận dữ nhìn lấy hắn quát:
“Lạc Nam, ngươi sao lại xuất hiện ở đây?”
Lạc Nam nghe vậy dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu xem lấy bọn hắn, nhếch miệng cười nhạt:
“Quan hệ giữa bổn Thiếu Chủ và Tuế Nguyệt Cung mật thiết toàn bộ vũ trụ này đều biết, ngươi lại hỏi bổn Thiếu Chủ sao lại ở đây? Thật ngu xuẩn!”
Ánh mắt đám người trở nên kinh dị, quả thật chuyện Lạc Nam là phụ thân của Tuế Nguyệt Đế Nữ – Lạc Kỳ Nam thì toàn vũ trụ đều biết.
Với thân phận đó, hắn xem như có vai vế ngang hàng với cả Tuế Nguyệt Nữ Đế, đến Tuế Nguyệt Cung để thăm nữ nhi của mình không phải chuyện lạ gì.
Nhưng vấn đề mấu chốt chính là, Lạc Nam vì sao lại mở miệng nói ra lời vừa rồi?
Quả nhiên, Long Ngạo Hải đã bước lên, lạnh lùng chất vấn:
“Mặc kệ ngươi và Tuế Nguyệt Cung có quan hệ gì, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của chúng ta, ngươi lấy tư cách gì xen vào?”
“Không sai!” Đám Thần Thú Tộc Trưởng tán thành, nhìn Lạc Nam nghiêm nghị quát:
“Ngươi vừa nói từ chối? Ngươi lấy tư cách gì từ chối?”
“Hắn là phu quân của chúng ta!”
Lạc Nam chưa kịp trả lời, thì ở phía sau lưng Tuế Nguyệt Nữ Đế, mấy vị tuyệt sắc giai nhân đã đồng loạt lên tiếng.
Tĩnh… tĩnh lặng đến cực hạn.
Toàn bộ không gian trở nên im ắng đến đáng sợ.
Chúng nữ vừa dứt lời, tình cảnh tại hiện trường liền trở nên quỷ dị.
Lạc Nam đưa mắt nhìn mấy nữ, các nàng cũng đang lẳng lặng quan sát hắn.
Từng đôi mắt như muốn khóa chặt lấy thân ảnh của nhau một cách vĩnh viễn… không thèm để ý đến tình cảnh xung quanh.
Thời gian như ngừng đọng trong khoảnh khắc…
Lạc Nam gắt gao nhìn lấy từng vị thê tử mà mình ngày nhớ đêm mong, từng nữ nhân mà hắn dù chết cũng không muốn cùng các nàng phải xa cách thêm một lần nào nữa…
So với năm đó, dung nhan của các nàng không có biến hóa quá lớn… nhưng khí chất lại càng cao quý hơn, thành thục hơn…
Diễm Nguyệt Kỳ vẫn là mái tóc đỏ rực như lửa quen thuộc, vẫn là một thân Bạch Ma Chiến Bào ôm sát thân thể lồi lõm mê người, ngũ quan sắc sảo, ngạo kiều… phong hoa tuyệt đại.
Thủy Nương Khanh với bờ môi tô son màu tím huyền bí mê người, mái tóc khói trắng đặc trăng, tuy khoác trên người thanh y đơn giản, nhưng khí chất anh thư như một nữ chiến tướng tung hoành sa trường của nàng không thể che giấu được.
Diễm Điệp Tình và Băng Linh Nhi tuy đã là thiếu phụ, nhưng dáng vẻ hoạt bát ngây thơ tuổi thanh xuân vẫn còn tồn đọng, các nàng vẫn là tiểu thê tử khả ái đáng yêu trong mắt Lạc Nam.
Tô Nhan một thân cung trang màu trắng phiêu dật, nàng là định nghĩa cụ thể cho khái niệm tiên tử không nhiễm bụi trần, mái tóc đen tuyền như thác, dung nhan tinh tế tỉ mỉ, đôi mắt trong veo như mặt giếng cổ, phẳng lặng không gợn sóng.
Băng Phỉ Phỉ có khí chất khá đặc biệt, vừa quyến rũ nóng bỏng, vừa lạnh lùng trong trẻo, bởi vì luyện hóa huyết mạch Băng Diễm Hoàng Điểu, cho nên nàng mang lại cảm giác nóng lạnh đan xen cho người đối diện.
Tiểu Sư vẫn là nét hoang dã phong tình riêng biệt, sở hữu làn da bánh mật, môi dày đỏ thẳm, thân thể săn chắc yểu điệu, gợi lên dục vọng chinh phục của nam nhân.
Sư Bàng Tộc có lẽ còn chưa biết Tiểu Sư ngoài việc là Tử Lôi Sư Bàng Điểu, còn đúc thành Thể Chất xếp thứ 9 trên Đại Thể Bảng là Yêu Hoàng Chiến Thể, bằng không sợ rằng càng điên cuồng hơn, bất chấp mọi giá để cưới được nàng.
Nam Cung Uyển Dung có vẻ đẹp truyền thống của một người phụ nữ á đông, vẫn là một mái tóc đen có ánh vàng xen lẫn, trang nhã dịu dàng như tiểu thư khuê các khi ở bên cạnh Lạc Nam và các tỷ muội, nhưng lại sẵn sàng bộc phát sát khí ngút trời khi đối mặt với địch nhân.
Mỹ nhân cuối cùng có mái tóc xanh thẳm như đại dương, cũng là người sở hữu đôi chân dài miên mang đầy khêu gợi, đôi chân của nàng dài nhất trong số những nữ nhân đang có mặt, vòng eo thon thả, bầu sữa đầy đặn căn tròn, là một vị cực phẩm mỹ phụ.
Chính là Côn Minh Nguyệt…
Đã quá lâu rồi… kể từ ngày chia tay đó, Lạc Nam tuy phong lưu đa tình, có thêm nhiều nữ nhân, nhưng hắn vẫn chưa từng quên được hình bóng của bất kỳ ai trong số các nàng.
Đã quá nhiều lần Lạc Nam hận bản thân mình nhỏ yếu, ngay cả tư cách để đối diện và bảo vệ nữ nhân, thê tử của mình cũng không làm được.
Nhưng ngày hôm nay, khi hắn đã có đủ tư cách… khi hắn đã có đủ thực lực và địa vị để đón các nàng trở về, hắn lại phát hiện âm thanh của mình như đang nghẹn lại, vô số lời muốn thốt ra khỏi miệng lại không thể thực hiện được…
Đến cuối cùng, hắn chỉ có thể dồn vô tận tình cảm của mình vào trong ánh mắt ôn nhu, sủng ái nhìn lấy các nàng.
Lạc Nam đang nhìn chúng nữ, các nàng cũng đang thật sâu quan sát hắn.
So với người phu quân trẻ tuổi, còn những nét ngây ngô tinh nghịch năm nào… hiện tại đã khác biệt quá nhiều.
Tuy vẫn giữ nguyên nét anh tuấn tà dị đặc biệt của riêng mình, nhưng những đường nét kiên nghị, lắng đọng đã hiện lên trên khuôn mặt, bên trong đôi mắt thâm thúy kia chứa đựng sự tang thương từng trải…
Uy nghiêm, phong trần, lãng tử…
Nhất là khi Lạc Nam tiêu hao lượng lớn tuổi thọ để sử dụng Quyển Trục Chú Thuật, sự trưởng thành càng thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt hắn, tác động đến khí chất của hắn.
Diễm Nguyệt Kỳ chúng nữ thân thể nhẹ run, trái tim đau nhói dữ dội.
Các nàng không dám tưởng tượng nam nhân của mình đã phải trải qua những gì, đối mặt với bao nhiêu kẻ thù, số lần lăn lộn trên ranh giới sinh tử để có được thành tựu như ngày hôm nay.
Người khác chỉ nhìn vào vinh quang mà hắn đạt được, nhưng đâu biết rằng để có được những thứ đó… hắn đã phải trải qua những gì.
Lăn lộn khắp nơi trong vũ trụ, đầu óc không ngừng suy tính, chẳng dám lơ là dù chỉ một chút, gần gũi với nữ nhân của mình cũng phải sử dụng Gia Tốc Trận để tiết kiệm thời gian, liều mạng đặt chân vào những hiểm địa khiến người khác nghe tin là sợ mất mật, sẵn sàng đối nghịch với các thế lực cự đầu, chấp nhận đắc tội những cường giả đỉnh cấp, ngược dòng thời không, kinh qua Vạn Kiếp Luân Hồi, ném trải những nỗi đau xém chút khiến tâm cảnh băng liệt…
Chứng kiến viền mắt mấy vị thê tử dần dần ửng đỏ, Lạc Nam bèn đánh lạc hướng, nhếch bờ môi đơn bạc cất tiếng cười đắc ý, nhìn lấy Tuế Nguyệt Nữ Đế tự tin mở miệng:
“Yêu cầu năm đó nàng nói với ta, hiện tại ta xem như thành công thực hiện rồi chứ?”
Tuế Nguyệt Nữ Đế ánh mắt có chút hoảng hốt…
Cảnh tượng năm đó lại hiện về rõ ràng trong tâm trí nàng…
Nam nhân bị bỏ lại ở phiến hạ giới nhỏ bé kia, siết chặt nắm đấm nhìn lấy Tuế Nguyệt Cung mang theo các vị thê tử của mình, không cam tâm ngửa đầu gầm thét:
“Các bảo bối yên tâm! Dù phải đạp vỡ vô tận tinh không, san bằng Tiên Ma hai giới… ta cũng tìm về các nàng!”
“Bọn thiếp tin chàng!” Bên trong Tuế Nguyệt Cung truyền ra âm thanh đồng lòng của chúng nữ.
“Yên tâm đi! Bổn Đế nếu đã tiếp nhận thì sẽ chú trọng bồi dưỡng các nàng, chỉ hy vọng ngươi đừng bị các nàng bỏ lại quá xa!” Âm thanh của Tuế Nguyệt nàng vang vọng đáp lại.
“Nữ Đế… cứ chờ xem!”
Khi nam nhân nói ra lời này, Tuế Nguyệt rõ ràng chứng kiến một tia chinh phục trong đôi mắt của hắn.
Nàng đã tức giận, khiêu khích đáp lại:
“Hy vọng một ngày không xa, Bổn Đế có thể nghe thấy cái tên Lạc Nam vang vọng tinh không!”
Tuế Nguyệt Nữ Đế toàn thân run lên, ánh mắt tràn ngập phức tạp nhìn lấy Lạc Nam đứng trên đỉnh Bá Vũ Điện.
Năm đó, nàng từng cho rằng trước sự tàn khốc của Tiên Giới, một nam nhân nhỏ yếu vừa phi thăng từ hạ giới lên như Lạc Nam sẽ thất bại, nãn lòng từ bỏ, thậm chí là tử vong trước các mối nguy hiểm.
Nhưng hiện tại thì sao?
Tất cả những lời nói năm xưa, hắn đều đã làm được.
Ngự trên Bá Vũ Điện đạp vỡ tinh không như Đế Quân hàng lâm, không cần phải san bằng hai giới Tiên Ma, hắn đã tìm được Tuế Nguyệt Cung, tìm về các thê tử của hắn…
Thực lực không bị các thê tử bỏ xa, ngược lại thành tựu của hắn khiến các nàng phải thán phục và ngưỡng mộ.
Với những chiến tích động trời, đánh bại Văn Lang, trở thành Vạn Cổ Đệ Nhất Yêu Nghiệt, tên tuổi của hắn chẳng những vang vọng tinh không, mà còn truyền khắp vũ trụ.
Những lời hứa của một thanh niên xuất thân hạ giới nghe qua thật buồn cười, nhưng đều được hắn vượt mức hoàn thành, thậm chí hơn cả dự kiến và tưởng tượng của nàng.
Tuế Nguyệt Nữ Đế không thể không thừa nhận, nàng chưa từng thấy qua nam nhân nào ưu tú hơn kẻ ở trước mặt.
Chứng kiến Tuế Nguyệt nói không nên lời, biểu hiện hoảng hốt… Lạc Nam trong lòng tràn ngập thỏa mãn.
Đây chính là lý do hắn muốn dàn dựng cuộc chiến giữa Lạc Nam và Văn Lang, phân định thắng bại để đoạt lấy danh xưng Vạn Cổ Đệ Nhất Yêu Nghiệt.
Hắn muốn mình có đủ bản lĩnh, có đủ tư cách và địa vị xuất hiện hoành tráng trước mặt Tuế Nguyệt Nữ Đế và các thê tử thân yêu.
Hắn muốn các nàng phải tự hào về hắn, không có bất kỳ ai dám chỉ trích ánh mắt của các nàng khi đã lựa chọn làm nữ nhân của hắn, khi đã sẵn lòng chờ đợi hắn, đặt niềm tin lớn lao vào hắn.
Hắn muốn mỗi một vị thê tử có thể vì hắn mà tự hào, ngẩng cao đầu trước mặt toàn thể vũ trụ.
Đương nhiên, nếu như Lạc Nam chứng minh hắn và Văn Lang cùng là một người, e rằng danh tiếng đạt được sẽ càng kinh khủng hơn.
Đáng tiếc hắn còn chưa tự tin đến mức máu dồn lên não, biết đây còn chưa phải thời điểm thích hợp để vạch trần sự thật kinh khủng đó.
Tạm thời, Văn Lang và Lạc Nam là hai người, Côn Lôn Giới và Tiên Ma Cung càng chẳng có liên quan là kết quả tốt nhất.
“Nói láo!”
Âm thanh gầm thét phẫn nộ của Côn Hải Uy cắt ngang mạch suy nghĩ của Lạc Nam và Tuế Nguyệt.
Chỉ thấy sắc mặt của hắn trướng đến đỏ bừng, lửa giận bùng nổ nhìn Lạc Nam và chúng nữ liếc mắt đưa tình, không chấp nhận sự thật quát lớn:
“Ngươi và các nàng làm sao có quan hệ? Dựa theo tình báo của chúng ta, từ khi các nàng xuất hiện ở Tuế Nguyệt Cung, các nàng chưa từng tiếp xúc hay qua lại với bất kỳ nam nhân nào, kể cả Lạc Nam ngươi cũng vậy!”
“Không sai!” Kim Ô Tộc Trưởng – Kim Đế cũng cười lạnh nói:
“Tuế Nguyệt Cung không muốn gả nữ nhân cho chúng ta thì thôi, hà cớ gì làm ra thủ đoạn thấp kém như vậy, nhờ Lạc Nam giả làm phu quân của các nàng?”
“Đúng vậy, chuyện này không thể nào là thật!” Tất cả Thần Thú Tộc Trưởng nhất trí thừa nhận.
Bọn hắn đã tìm hiểu kỹ càng trước khi hành động, rõ ràng những nữ nhân mà bọn hắn muốn cưới có quảng thời gian cực kỳ trong sạch, hầu hết là thí luyện ở các di tích, hiểm địa, hoặc bế quan ở Tuế Nguyệt Cung, chưa từng cùng người khác phái tiếp xúc.
Vậy làm sao có thể là nữ nhân của Lạc Nam?
Huống hồ còn là phu thê, phải trải qua bái đường thành thân… với thân phận của Lạc Nam, nếu hắn cưới ai là phải tổ chức rầm rộ, sao có thể bí mật như vậy?
“Thật ngu xuẩn!” Lạc Nam mất kiên nhẫn, cười lạnh một tiếng:
“Ta và các nàng trở thành phu thê trước cả khi các nàng đến Tuế Nguyệt Cung, hiểu chưa?”
Nói xong, hắn thả mình rời khỏi Bá Vũ Điện, tiến đến bên cạnh các vị thê tử.
Trong ánh mắt trợn trừng của toàn trường, Lạc Nam mãn nguyện ôm lấy từng người các nàng vào lòng, không quên đặt một nụ hôn đầy tình cảm lên những bờ môi thơm tho kiều diễm.
Thấy Lạc Nam tay trái ôm Diễm Nguyệt Kỳ, tay phải ôm Côn Minh Nguyệt, mấy nữ khác thì mỉm cười hạnh phúc đứng sau lưng hắn.
Chư vị Thần Thú Tộc Trưởng như muốn phát điên…
Đố kỵ, ghen ghét, phẫn nộ, căm giận… tất cả cảm xúc tiêu cực hiện rõ trong ánh mắt.
Toàn trường câm nín như tờ, vô số tiếng hít thở không thông.
Lạc Nam phong lưu thành tính thì ai cũng biết, nhưng càng không nghĩ đến ngoại trừ những nữ nhân đang sống ở Côn Lôn Giới và Làng Nhất Thế, ngay cả nữ nhân ở Tuế Nguyệt Cung cũng thuộc về hắn.
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt quái dị tập trung về phía Tuế Nguyệt Nữ Đế, âm thầm phán đoán liệu nàng và Lạc Nam có một chân hay không?
“Như các vị đã thấy, nữ nhân mà các ngươi muốn cầu hôn thực chất là hoa có chủ!” Tuế Nguyệt Nữ Đế mất kiên nhẫn phất tay:
“Mời về đi cho!”
“Không được!” Long Ngạo Hải bước lên một bước, Long Uy lượn lờ quanh thân, giọng điệu lạnh lẽo đến cực điểm:
“Chúng ta sẽ không chấp nhận nữ nhân mang Huyết Mạch tộc ta gả cho nam nhân khác!”
Lạc Nam híp mắt lại, thản nhiên hỏi: “Vậy các ngươi muốn thế nào?”
Chư vị Thần Thú Tộc Trưởng nhìn lấy nhau, đều chứng kiến vẻ điên cuồng trong mắt đối phương, đồng thanh gằn lên từng chữ:
“Một là vẫn gả cho chúng ta, hai là tự phế bỏ huyết mạch!”