Phần 222
ĐÙNG ĐÙNG!
Không gian nổ tung, lực lượng quét ngang bốn phương tám hướng, vô số thiên thạch lân cận bị nghiền thành tro bụi.
Lạc Nam áo choàng tung bay, ánh mắt chăm chú nhìn về phía đối diện.
Bởi vì không gian băng liệt, người kia đã không còn chỗ ẩn thân, rốt cuộc lộ ra trong tầm mắt, toàn thân mặc áo choàng đen, một đôi cánh với từng sợi lông vũ do ngọn lửa đen kết thành hiển hiện sau lưng.
Khi Lạc Nam muốn dùng Nhìn Xuyên Yếu Điểm quan sát dung nhan sau lớp áo choàng, người kia đã dùng ngọn lửa màu đen che phủ bốn phía, ngăn cản dò xét của hắn.
“Tịch Diệt Thánh Viêm quả nhiên bất phàm, không kém chút nào so với Thiên Sương Thủy Lực của con khỉ kia…” Lạc Nam nhẹ giọng cảm thán nói.
Bá Lực của hắn từng bị Thiên Sương Thủy Lực ngăn cản, thì nay lại bị Tịch Diệt Thánh Viêm đối kháng.
Chênh lệch hai tiểu cảnh giới khiến Bá Lực khó mà vượt qua những lực lượng hùng mạnh như Thiên Sương Thủy Lực, Tịch Diệt Thánh Viêm do Thiên Đế đánh ra.
“Chết!”
Sát cơ một lần nữa bạo tẩu, người mặc áo choàng không muốn cho Lạc Nam bất kỳ cơ hội nào, Tịch Diệt Thánh Viêm cuồn cuộn thiêu đốt ngưng tụ thành hư ảnh Thần Thú Tịch Diệt Phượng Hoàng trên bầu trời.
GÁY!
Hư ảnh Tịch Diệt Phượng Hoàng giang cánh múa vuốt, tốc độ như sao băng lao thẳng đến Lạc Nam.
“Hỏa Phượng Ấn!”
Cùng lúc đó, người mặc áo choàng hai tay kết ấn, một khối Đại Ấn như ngọn núi hình thành, bên trong là hừng hực Tịch Diệt Thánh Viêm ngưng kết, uy lực có thể nghiền nát một thế giới.
Trấn thẳng xuống đầu Lạc Nam.
“Thật là hung!” Lạc Nam đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Hành vi của hắn khiến người mặc áo choàng sững sờ, hiển nhiên không nghĩ đến một kẻ vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ chiến đấu với mình lại chuyển sang chạy trốn.
Phượng Hoàng Ấn nện không trúng mục tiêu, nghiền nát vạn dặm tinh không tạo thành một vùng hiểm địa.
Nhưng hư ảnh Tịch Diệt Phượng Hoàng như có được linh tính, sau khi vồ hụt Lạc Nam nó lại cất cánh bay cao, điên cuồng truy kích hắn.
Ngay khi sắp đuổi kịp Lạc Nam, đón lấy nó là một tòa Ngục Giam từ trên thiên không trấn xuống.
Chính là Băng Ngục Ma Lao, một trong những Ma Vật của Lạc Nam với khả năng phòng ngự và giam cầm mạnh mẽ.
Hơn thế nữa, hiện tại Băng Ngục Ma Lao được toàn bộ các đỉnh gia trì lực lượng, cộng thêm 60 đường Hồng Hoang Ma Văn khảm nạm lên trên, uy lực của nó càng gia tăng chưa từng có.
GÁY!
Hư ảnh Tịch Diệt Phượng Hoàng không kịp đề phòng, lập tức bị Băng Ngục Ma Lao nhốt vào bên trong.
Nó ra sức dãy dụa dữ dội nhưng vô pháp thoát được.
“Hừ!” Người mặc áo choàng vừa lúc đuổi tới thấy cảnh tượng này, lập tức lấy ra nhánh cây Ngô Đồng hung hăng nện xuống.
RĂNG RẮC…
Ngô Đồng Thụ quả nhiên là thứ nâng tầm Hỏa thuộc tính, mặc dù chưa được luyện thành Pháp Bảo đàng hoàng, nó vẫn đập nát Băng Ngục Ma Lao.
RỐNG!
Hư ảnh Tịch Diệt Phượng Hoàng thoát khốn, càng thêm phẫn nộ điên cuồng trấn sát Lạc Nam.
“Haha, ngươi có phượng hoàng, ta cũng có!” Lạc Nam cất tiếng cười dài, triển khai môn Vũ Kỹ đã lâu chưa được dùng đến.
Tứ Linh Vệ Hồn Thuật – Hỏa Phượng Hoàng!
GÁY!
Một tôn Hỏa Phượng Hoàng do Ma Lực hội tụ hiện thế mà ra, chứng kiến Tịch Diệt Phượng Hoàng đang lao đến, nó lập tức như gặp phải đối thủ xứng tầm, hưng phấn lao đến triền đấu.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Hai tôn hư ảnh Phượng Hoàng khổng lồ đen kịch đột ngột chiến đấu oanh động tinh không, kẻ tám lạng người nửa cân, thanh thế vang trời.
“Làm sao có thể?”
Người mặc áo choàng nhìn thấy Lạc Nam vậy mà có thủ đoạn triệu hồi ra Phượng Hoàng, lần đầu tiên kinh ngạc lên tiếng.
Phượng Hoàng là một trong các thần thú chí cao, rất nhiều tu sĩ trong trời đất lấy hình tượng Phượng Hoàng để sáng tạo công pháp, vũ kỹ… điều này không có gì quá mức khó hiểu.
Vấn đề nằm ở chỗ, hư ảnh Phượng Hoàng do Lạc Nam tạo ra lại quá mạnh, hoàn toàn không kém hư ảnh Tịch Diệt Phượng Hoàng, cho nên mới khiến người mặc áo choàng phải kinh dị.
Tứ Linh Vệ Hồn quả thật không hề mạnh, nhưng sau khi được Lạc Nam nâng cấp thông qua Nghịch Mệnh Phá Cấp Công, uy lực của nó đã xưa đâu bằng nay.
Chẳng qua hắn vẫn luôn ưu tiên Thần Tướng Vệ Hồn toàn diện hơn nên ít khi sử dụng đến Tứ Linh Vệ Hồn mà thôi.
Thấy Lạc Nam càng chạy càng xa, người mặc áo choàng không thèm để ý hai hư ảnh Phượng Hoàng đang quấn lấy nhau nữa.
GÁY!
Người mặc áo choàng đích thân hóa thành bản thể Tịch Diệt Phượng Hoàng khổng lồ, mang theo ngọn lửa tử vong hủy thiên diệt địa, xuyên phá tầng tầng không gian, vài lần vỗ cánh đã tiếp cận được Lạc Nam.
“Chờ đã lâu!” Lạc Nam bất chợt hiện lên nụ cười quỷ dị.
ONG!
Trong ánh mắt hoảng hốt của Tịch Diệt Phượng Hoàng, một cái Bát lớn màu đen như che thiên phủ địa từ trên cao trấn xuống, đem cả thân thể khổng lồ của nó và Lạc Nam nhốt vào bên trong.
“Nát cho ta!”
Tịch Diệt Phượng Hoàng phẫn nộ, đôi vuốt sắt nhọn đâm vào thành bát muốn phá hủy.
Nào ngờ khắp bốn phương tám hướng xung quanh cái bát lóe sáng dữ dội, vô số Trận Văn ngâm tụng hiện lên, kết thành một Trận Pháp với lực phản chấn kinh người, hung hăng bắn ngược Tịch Diệt Phượng Hoàng văng trở lại.
“Vô ích thôi, cái bát này là Pháp Bảo do đích thân ta luyện chế, đẳng cấp chẳng những đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm, mà khắp thành bát còn được gia cố bởi Đế Cấp Cực Phẩm Trận Pháp, thoát không được đâu!” Lạc Nam nhún nhún vai nói.
Bát này được đặt tên Phong Ma Bát, Lạc Nam cố tình luyện chế để thay thế Tù Không Bát nhằm sử dụng ở Ma Giới trong thân phận Văn Lang.
“Hừ, vậy thì trước hết giết ngươi!” Tịch Diệt Phượng Hoàng lạnh lùng nói.
Toàn bộ Tịch Diệt Thánh Viêm được điều động, biển lửa bao trùm toàn bộ không gian bên trong Phong Ma Bát, ý đồ thiêu chết Lạc Nam.
“Trúng ta không thù không oán, vì sao ngươi cứ muốn đuổi giết ta?” Lạc Nam ra vẻ tức giận nói.
“Hừ!” Tịch Diệt Phượng Hoàng không đáp.
Nếu không phải vì muốn tiếp tục nằm vùng ở Săn Ma Điện, nàng mới lười để ý đến cái tên Văn Lang này là ai.
Bất quá Tịch Diệt Phượng Hoàng không tiện giải thích, để làm đại sự đều phải có hy sinh, vì thế cười lạnh nói:
“Ngươi là Ma Tu, ta là một thành viên của Tiên Giới, chúng ta vốn không đội trời chung, giết ngươi có gì sai trái?”
“Nhập vai rất tốt nha!” Lạc Nam mỉm cười quỷ dị.
“Ngươi nói vậy là sao?” Tịch Diệt Phượng Hoàng nhíu mày nhìn lấy hắn.
“Nếu ta không phải Ma Tu thì sao?” Lạc Nam nhún nhún vai.
“Chuyện cười, đừng tiếp tục kéo dài thời gian, tử kỳ của ngươi đã đến!” Tịch Diệt Phượng Hoàng lười cùng hắn nói nhảm, trong miệng đã ngưng tụ một quả cầu mang tính hủy diệt.
Nhưng mà ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi Lạc Nam lột xuống Mặt Nạ Thiên Diện, Tịch Diệt Phượng Hoàng xém chút một ngụm phun ra, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn.
Những ngày gần đây, nàng liên tiếp nghe được Tiên Ma lưỡng giới nghị luận bàn tán về hai cái tên Lạc Nam và Văn Lang, xem thử kẻ nào lợi hại hơn, kẻ nào kinh khủng hơn, hai người đại diện cho thiên tài đứng đầu của hai phương thế giới.
Ấy vậy mà lúc này đây, Phượng Tịch Y chứng kiến Văn Lang và Lạc Nam là cùng một người, có thể không hãi hùng khiếp vía sao?
Nam nhân này thật đáng sợ, trêu đùa cả hai phương thế giới trong lòng bàn tay.
“Phượng Tịch Y, hân hạnh được gặp nàng!” Lạc Nam cười tủm tỉm vẩy vẩy tay.
“Ngươi vậy mà biết ta?” Phượng Tịch Y giật mình tột độ, trong lòng có chút rối loạn.
Lạc Nam rất nổi tiếng nên nàng biết mặt của hắn, nhưng hắn và nàng chưa từng gặp nhau, trước đây nàng cũng chỉ ở dưới đáy Phượng Sào, làm sao hắn vừa liếc mắt đã nhận ra nàng?
Theo lời tỷ tỷ nói, nam nhân này là người đã báo tin tức Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh ở Săn Ma Điện cho Phượng Hoàng Tộc được biết…
Nếu là như vậy, mặc dù không thân không quen, nàng vẫn khó lòng tiếp tục xuống tay với hắn.
Bất quá việc nằm vùng ở Săn Ma Điện vẫn phải tiếp tục, quan hệ giữa nàng và Phượng Hoàng Tộc chưa thể bại lộ, vì lẽ đó Phượng Tịch Y cất giọng nói:
“Nếu ngươi đã là người của Tiên Giới, như vậy ta sẽ không tiếp tục động thủ, mau thả ta rời đi!”
Lạc Nam ung dung lắc đầu: “Mặc dù ta là người của Tiên Giới, nhưng bí mật tu luyện cả Tiên Lực và Ma Lực quá mức động trời đã bại lộ trước mặt nàng, sao ta có thể thả nàng?”
Phượng Tịch Y giật mình, lúc này nàng mới nhận ra hậu quả nghiêm trọng của vấn đề.
Lạc Nam cùng lúc luyện cả Ma và Tiên Lực, hắn chẳng phải là kẻ thù của cả Tru Tiên Điện và Săn Ma Điện hay sao?
“Ngươi muốn cái gì ở ta?” Phượng Tịch Y giọng điệu lạnh lùng.
“Kết minh cùng Phượng Hoàng Tộc!” Lạc Nam bước lên một bước, giọng điệu nghiêm túc mà chân thành:
“Chúng ta có cùng kẻ địch, vì thế ta muốn Phượng Hoàng Tộc và Côn Lôn Giới kết làm đồng minh, quan hệ hữu hảo!”
Phượng Tịch Y ánh mắt co rụt lại, giả vờ chế nhạo: “Hình như ngươi đã quên ta chỉ là tội nhân của Phượng Hoàng Tộc, người cầm quyền chân chính là vị tỷ tỷ đáng hận kia của ta, ngươi nói điều này với ta có vẻ hơi dư thừa!”
“Nàng đóng kịch khá lắm…” Lạc Nam tán thưởng, lại điềm nhiên nói ra: “Đáng tiếc, ta biết cảm tình của hai tỷ muội các nàng rất tốt, nàng đến Săn Ma Điện chỉ để làm gián điệp đúng không?”
“Ngươi…” Phượng Tịch Y ra vẻ trấn định: “Trí tưởng tượng của ngươi thật phong phú!”
“Tịch Y, nàng đã âm thầm vì Phượng Hoàng Tộc cống hiến quá nhiều rồi!” Lạc Nam giọng điệu nhu hòa:
“Nằm vùng Săn Ma Điện quá mức nguy hiểm, hơn nữa ý nghĩa cũng không quá lớn, ta đã tiết lộ thân phận cho nàng biết thì đồng nghĩa ta hoàn toàn có cách trợ giúp Phượng Hoàng Tộc các nàng, hãy tin tưởng ở ta!”
Bản thể Tịch Diệt Phượng Hoàng biến mất, Phượng Tịch Y khoác lấy áo choàng hiện thân, đôi mắt đen láy thật sâu nhìn lấy hắn:
“Nói ra kế hoạch của ngươi!”