Phần 214
Song Tu Lâu phía sau đình viện.
“Hừ, đám Săn Ma Điện quả là đồ keo kiệt, thiếu chủ biểu hiện ưu việt như vậy mà bọn hắn chỉ treo giá bằng với Lạc Nam!”
Tiểu hoa khôi Dạ Ly lầu bầu trong miệng một cách bực mình, ngồi trong tiểu viện bào bào chế chế một đống nguyên liệu ly kỳ cổ quái, mùi vị dọa người khiến chúng nữ không dám đến gần.
“Tiểu nha đầu, ngươi phàn nàn chuyện này mấy ngày hôm nay rồi đó, còn không chán sao?” Thủy Nguyệt đại tổng quản dở khóc dở cười nói.
Dạ Ly nghe vậy càng thêm tức giận, bộ ngực tròn lẳn phập phồng: “Cái gì mà Tiên Lạc – Ma Văn? Rõ ràng là Thiếu Chủ của chúng ta lợi hại hơn Lạc Nam!”
“Được rồi, biết ngươi sùng bái Thiếu Chủ, nhưng Lạc Nam cũng là yêu nghiệt, không kém đâu nha!” U Cơ uống một ngụm rượu thơm vào môi đỏ, cất tiếng cười phong tình vạn chủng.
“Thiếu phu nhân!” Dạ Ly nghe vậy giậm chân, vừa hâm mộ vừa u oán nói: “Ngươi là thê tử của Thiếu Chủ mà cũng không ủng hộ hắn sao?”
“Phu quân không phải người háo thắng, chỉ cần Lạc Nam đừng chọc hắn, hắn sẽ không rảnh phân ra thắng bại cùng Lạc Nam!” U Cơ thản nhiên đáp:
“Vì thế tiểu nha đầu muội đừng có suốt ngày tâng bốc hắn nữa, lo nghiên cứu đi!”
U Cơ trong lòng vô cùng tò mò, rốt cuộc phu quân của nàng đã làm cái gì để tiểu nha đầu nghịch ngợm này sùng bái hắn đến như vậy?
“Nói đến… cũng lâu rồi không được gặp thiếu chủ…” Kính Hoa toàn thân váy dài màu trắng, tinh khiết xuất trần, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Thiếu chủ và chủ nhân đều trăm công nghìn việc, nói không chừng đang tung hoành ở một hiểm địa nào đó, chúng ta đâu thể cưỡng cầu!” Họa Mộng một tay chống cằm.
Từ khi biết bản lĩnh trận pháp của Thiếu Chủ qua miệng Dạ Ly, nàng vẫn luôn muốn được thỉnh giáo, đáng tiếc thiếu chủ vẫn chưa từng quay về.
“Các tỷ muội ít nhất còn từng tiếp xúc với thiếu chủ, mấy người chúng ta ngay cả nói chuyện với ngài một câu còn chưa có cơ hội đấy!” Mấy nữ hoa khôi còn lại có chút buồn rầu.
Từ ngày nghe được những chiến tích kinh thiên động địa của Văn Lang, các nàng không nhịn được sinh lòng sinh tò mò với thiếu chủ, chẳng biết hắn là loại người như thế nào, lại khiến những tỷ muội khác nhớ mãi không quên.
Đáng tiếc, thiếu chủ như thần long thấy đầu không thấy đuôi, các nàng vẫn chưa may mắn diện kiến.
“Thiếu phu nhân, thiếu chủ thật là đáng ghét, hắn không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, để người ở đây một mình mà không về thăm, hừ hừ…” Dạ Ly vừa bào chế xong một viên thuốc đen kịch, vội vàng chạy đến bên cạnh U Cơ làm nũng.
“Xú nha đầu không được nói bậy!” Thủy Nguyệt vội vàng lên tiếng trách mắng.
“Khanh khách!” U Cơ che miệng cười duyên, hài hước nhìn Dạ Ly: “Tiểu nha đầu rõ ràng muốn gặp hắn, lại còn dám dùng ta làm cái cớ nữa sao?”
Dạ Ly bị nói thấu tim đen, làn da hồng hồng, gò má phụng phịu thẹn thùng, vô cùng đáng yêu, vội vàng kéo thêm đồng minh nói:
“Kính Hoa tỷ tỷ cũng giống như vậy, ta thường thấy ngươi ngồi một mình ngẩn người, chắc chắn là nhớ thiếu chủ!”
“Nào có!” Kính Hoa giật mình gắt giọng: “Thời gian bế quan ta còn không có, sao có tâm tình nhớ người nào?”
Các tỷ muội vui vẻ trêu chọc nhau, bỗng nhiên U Cơ nở nụ cười cổ quái:
“Đúng là nhắc tào tháo thì tào tháo có mặt!”
Quả nhiên chỉ thấy một vị khách mặc áo choàng thản nhiên đi vào Song Tu Lâu, đáng nói ở chỗ tốc độ của hắn cực kỳ khủng bố, hàng loạt cường giả canh giữ bên ngoài cũng không hề phát hiện, để mặc hắn vào sâu đình viện…
“Người nào?”
Thủy Nguyệt có cảm ứng trước tiên, nàng thanh lãnh quát lớn, sau lưng mọc ra một đôi cánh hắc ám như sương đen, sát cơ bạo phát.
Mấy nữ nhân khác cũng nhao nhao đứng dậy, chuẩn bị triển khai thế công.
Vị khách lột xuống áo choàng, lộ ra một dung mạo bình thường nhưng tràn đầy cương nghị cùng với đôi mắt ấm áp.
“Thiếu Chủ!”
Dạ Ly là người đầu tiên nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía hắn, từ trong Nhẫn Trữ Vật móc ra hàng loạt vật phẩm bày biện trên không trung, thao thao bất tuyệt:
“Hì hì, cái này là Cực Lạc Tửu, nam nữ uống vào đều sẽ nắm tay nhau lên đỉnh cực lạc, ngoài ra trong lúc lên đỉnh còn có tác dụng hỗ trợ Hồn Tu liệu thương, tu luyện!”
“Đây là Bách Thú Động Tình Hương, nam nhân trúng phải sẽ bị ngàn vạn Yêu Thú thèm muốn cúc hoa trong vòng trăm năm!”
“Còn đây là bản cải tiến của Công Ngưu Sữa, Tiên Đế trúng phải cũng xịt sữa ra!”
“Phản Hoan Đan, chuyên khắc chế những kẻ tu luyện công pháp giao hoan thải bổ, giúp người sử dụng hấp ngược lại đối phương!”
“Nam Nữ Luyện Thể Tán, vừa ân ái vừa luyện thể, thi triển vài trăm tư thế khác nhau!”
Lạc Nam càng nghe hai mắt càng tỏa sáng, vội vàng tán thưởng xoa xoa đầu Dạ Ly nói:
“Mỗi thứ một ít, phân cho ta phòng thân!”
“Hì hì, quả nhiên chỉ có thiếu chủ nhận ra tài năng của ta!” Dạ Ly vui mừng như hoa, nhanh chóng đem đám hàng độc thu xếp lại giao cho hắn.
Tình cảnh này khiến một đám mỹ nhân thẹn thùng không thôi, thầm nghĩ thiếu chủ thật thiếu đứng đắn, vậy mà ở trước mặt các nàng công khai thu nhận mấy thứ vô sĩ như vậy.
“Thiếu chủ, chiến lực của ngươi đã siêu quần, sao còn dùng mấy thứ đó?” Kính Hoa có chút trách cứ nói.
“Haha, mỗi thủ đoạn đều là thực lực!” Lạc Nam nghiêm túc nói ra:
“Chỉ cần có thể đối phó với kẻ thù, dùng thủ đoạn tồi tệ gì cũng được, ta thà vô liêm sĩ tiêu diệt kẻ thù, cũng không muốn người thân của mình vì cái gọi là chính nhân quân tử mà ăn thua thiệt, hiểu chưa?”
Các nàng nghe vậy ánh mắt trở nên nhu hòa, nam nhân này quả nhiên thật đặc biệt.
“Thiếp biết rồi…” Kính Hoa giọng điệu ôn nhu.
Lạc Nam đảo mắt nhìn qua mấy nữ, mỗi người quả nhiên đều là tuyệt sắc giai nhân vạn dặm chọn một.
Trong đó hắn đã nhận biết Dạ Ly, Kính Hoa, Họa Mộng và Thủy Nguyệt.
U Cơ thì không cần phải nói, nàng là thê tử bảo bối của hắn.
Chậm rãi bước đến bên cạnh nàng, Lạc Nam ôm eo U Cơ, cúi đầu hôn lên bờ môi kiều diễm mộng nước trong ánh mắt ngưỡng mộ của chúng nữ.
U Cơ nhoẻn miệng cười xinh đẹp, vươn tay chỉnh đốn trang phục có chút rối bời của hắn, nhẹ giọng nói:
“Chính sự quan trọng, thiếp chờ đến tối…”
Nàng biết Lạc Nam không vô duyên vô cớ đến Song Tu Lâu, hắn đã đến rồi thì phải có chuyện cần thiết.
Lạc Nam nhẹ gật đầu, có vợ như thế còn cầu mong gì nữa?
Đưa mắt đánh giá mấy giai nhân của Song Tu Lâu, hắn trầm giọng nói:
“Hiếm khi gặp mặt đông đủ, ta có kế hoạch cho các nàng!”
Mấy nữ nghe vậy nghiêm túc gật đầu, nhanh chóng trở về chỗ ngồi, chờ đợi Lạc Nam căn dặn.
Lần trước gặp Dạ Ly, Lạc Nam biết được mỗi nữ hoa khôi của Song Tu Lâu đều có thiên phú và sở trường riêng biệt không tồi nên mới được sư phụ Nữ Hoàng nhìn trúng và thu nhận.
Khi đó hắn đã có ý định sẽ bồi dưỡng các nàng nhưng tài nguyên còn rất hạn chế.
Hiện tại thì tài nguyên đã cực kỳ sung túc, thứ đang thiếu là thiên tài đáng giá tin cậy.
Người khác muốn tuyển thiên tài phải tuyển chọn kỹ lưỡng, chọn lọc giữa vạn người còn chưa chắc tìm được, trong khi Nữ Hoàng đã giúp hắn tìm sẵn đến tận tám người tính cả Thủy Nguyệt, hơn nữa đều là mỹ nhân nhìn cảnh đẹp ý vui, hà cớ gì không sử dụng đến?
Song Tu Lâu là căn cơ duy nhất tại Ma Giới của hắn và Nữ Hoàng vào thời điểm này, Lạc Nam đã quyết tâm phát triển nó thật mạnh mẽ.
Vì lẽ đó để tránh lãng phí thời gian, hắn đã tự mình đến Song Tu Lâu để dàn xếp, đây cũng là một trong những việc cần làm.
“Ở đây ta đã biết được Thủy Nguyệt, Kính Hoa, Dạ Ly và Họa Mộng…”
Lạc Nam nhìn bốn tuyệt sắc hoa khôi còn lại, giọng điệu ôn hòa:
“Các nàng tự giới thiệu về mình đi!”