Phần 134
Không do dự nữa, Thiên Hạ Vô Cực triển khai, Lạc Nam một đường băng vào Địa Ngục Môn.
Cảm giác đầu tiên của Lạc Nam chính là tăm tối, hắn như một con kiến nhỏ trước bóng đêm vô tận, toàn bộ thể xác và linh hồn đều bị nhấn chìm.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn mở ra, Nhìn Xuyên Yếu Điểm và Thấu Thị Vạn Lý kích hoạt, muốn nhìn xuyên hắc ám.
Đáng tiếc, dù đã đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn vẫn vô pháp nhìn thấu tối tăm, tất cả vẫn là một màu đen vô định.
Lạc Nam giật mình trong lòng, ngay sau đó cảm giác được nhận thức của mình cũng chìm vào hắc ám, không còn phân biệt được đông tây nam bắc, mất nhận thức về phương hướng.
Hắn vội vàng xoay người muốn rời đi, nhưng đã phát hiện phía sau lưng mình cũng toàn là một màu đen.
Tốc Biến về hướng ngược lại liên tục, tốc độ triển khai đến cực hạn…
Không biết qua bao lâu, Lạc Nam nhíu chặt chân mày.
Bởi vì lối ra đã không mỉm cười với hắn, nói đúng hơn hắn đã hoàn toàn lạc vào tăm tối như một kẻ mù lòa.
Điều này là hoàn toàn vô lý đối với một kẻ vừa là Đại Đế, vừa là Hồn Đế Trung Kỳ như hắn.
Phải biết dù hành tẩu trong vũ trụ, thì chuyện lạc đường đối với hắn cũng là bất khả thi.
Nhưng mới rơi vào vùng tăm tối này chưa lâu, hắn đã rơi vào chuyện như vậy.
“Khai Môn – Mở!”
Lạc Nam kích hoạt tầng thứ nhất của Bát Môn Độn Giáp, Khai Môn giúp gia tăng sự nhạy bén và các giác quan của hắn.
Đáng tiếc, dù Bát Môn Độn Giáp được nâng cấp thành Đế Cấp Bí Thuật thông qua Nghịch Mệnh Phá Cấp Công, cũng trở nên vô dụng trong hoàn cảnh này.
Khắp nơi đều là hắc ám, bốn phương tám hướng đều là bóng tối…
“Khốn nạn…” Lạc Nam không cam lòng gầm lên.
Hắn tuôn ra Hồn Lực, hắn bùng nổ các loại Vực để thăm dò hướng đi…
Nhưng mà một lần nữa hiện thực tàn khốc.
Bất kể là phạm vi bao trùm của Hồn Lực và phạm vi tác động của các loại Vực của Lạc Nam lên đến trăm vạn dặm, vẫn không thể rời khỏi lãnh địa của vùng hắc ám vô định này.
Như một kẻ mù đi trong đêm đen, bốn phương tám hướng bao trùm bởi sự tĩnh lặng, Lạc Nam bắt đầu sốt ruột.
“Kim Nhi, chuyện này là sao?” Lạc Nam lên tiếng để đánh vỡ cảm giác nhàm chán.
Nào ngờ âm thanh của hắn ra khỏi miệng đã bị bóng tối nuốt chửng, không phát ra chút tiếng nói nào, chỉ thấy phần miệng nhấp nháy.
Cũng may Kim Nhi hiểu được suy nghĩ của hắn, nàng truyền âm, giọng điệu ngưng trọng:
“Vĩnh Hằng Hắc Ám này có tên gọi là Hắc Ám Vĩnh Kiếp, những nơi mà Hắc Ám của nó đi qua sẽ vĩnh viễn hóa thành Hắc Ám Lĩnh Vực đời đời kiếp kiếp!”
“Bên trong Hắc Ám Lĩnh Vực, nó có thể làm mất đi tất cả giác quan của vật sống, khiến bọn hắn lạc mất phương hướng, phong tỏa lối ra, nhấn chìm vào bóng đêm vô tận, ăn mòn lực lượng cấp thấp hơn nó, dù là Thiên Đế Lực cũng không thoát khỏi số phận!”
“Nói cách khác, công tử dù nhắm đến một hướng chạy với tốc độ kinh khủng hàng vạn năm hắc ám vẫn sẽ xuất hiện trước mắt ngươi, như một vòng lặp không lối thoát!”
“Ta không tin!” Lạc Nam hừ một tiếng gầm lên, lấy ra Ngọc Bội muốn bóp nát để truyền tống ra ngoài.
XÈO XÈO XÈO…
Ngọc Bội vừa mới xuất hiện, tất cả Trận Văn bên trên nó đều bị hao mòn, hóa thành hư vô, mất đi tác dụng vô cùng nhanh chóng.
“Dịch Chuyển Tức Thời!” Lạc Nam đổi phương pháp, sử dụng Thần Thông, muốn dịch chuyển bản thân mình ra ngoài vạn dặm.
Nào ngờ một lần nữa dịch chuyển hoàn tất, hắn vẫn rơi vào phạm vi hắc ám, dường như vạn dặm vừa dịch chuyển vẫn là ở vị trí cũ.
“Dịch Chuyển Tức Thời – Dịch Chuyển Tức Thời!”
Lạc Nam điên cuồng điều động Thần Thông, đáng tiếc thật sự vô vọng.
“Nếu đã không thể tiến ra, vậy ta đánh nát nó!” Lạc Nam giận dữ lạnh lùng nói.
NGAO!
Hắn hóa thành Nghịch Long khổng lồ giương nanh múa vuốt, Bá Lực trạng thái toàn thịnh xuất kích, hòa quyện cùng Long Lực, Sát Vực bạo tăng, quyết tuyệt tung ra chưởng thứ mười tám:
“Đồ Long Chưởng!”
Một chưởng phô thiên cái địa, hư ảnh Nghịch Long đỏ ngầu gầm thét.
ẦM ẦM ẦM…
Trước sức tàn phá của Đồ Long Chưởng, Hắc Ám tăm tối trước mắt bị xua tan như mây đen gặp gió lớn.
Lạc Nam nở nụ cười, nhưng rất nhanh cái miệng trở nên cứng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy, phía sau lớp hắc ám mà mình vừa đánh tan xuất hiện một lớp hắc ám khác, cũng là tối tăm mù mịt không ánh sáng.
Thậm chí những luồng hắc ám còn muốn cắn nuốt công kích của hắn, cũng may Bá Lực lúc này khá là cao cấp, nó cắn nuốt không hề dễ dàng.
“Đồ Long Chưởng, Đồ Long Chưởng, Đồ Long Chưởng!”
“Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn, Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn!”
Lạc Nam không phục, liên tục đánh ra các loại công kích mạnh nhất, tầng tầng hắc ám bị công phá tan đi, kết quả phía sau lớp hắc ám vừa bị đánh nát hiện ra một lớp hắc ám khác.
Hắc Ám thật sự vô cùng vô tận…
“Hồng Nhi, Ngân Nhi…”
Lạc Nam muốn thử hết các biện pháp.
Binh Nhân Tộc trong tay, hắn trảm ra Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển, cầm Lạc Thần Cung bắn tên cường liệt.
Kết quả vẫn không khác biệt… sau lớp hắc ám bị đánh tan, tầng hắc ám khác lại hiện ra bao trùm lấy hắn như lúc ban đầu.
Hắn cảm thấy ở trong Hắc Ám Lĩnh Vực này, Tử Giới do hắn và Tỏa Thiên Hắc Ám tạo ra chẳng khác nào trò chơi trẻ con vậy, ngay cả Kim Tinh Ảo Cảnh do Tôn Hầu Tử tạo ra cũng chẳng đáng giá để nhắc tới.
Lạc Nam hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cố gắng giữ tỉnh táo để tìm cách thoát thân.
Nghĩ là làm, lấy ra Xích Tà Kích, hy vọng với kiến thức uyên bác của nàng sẽ cho được lời giải.
“Chủ nhân đây là đâu nha?” Xích Tà Kích vừa hiện ra đã ngơ ngác hỏi.
“Hắc Ám Vĩnh Kiếp!” Lạc Nam đem mọi chuyện kể lại một lần.
“Hít…” Xích Tà Kích thất thanh hét lớn: “Chủ nhân ngươi điên rồi, dám xâm nhập Vĩnh Hằng Thuộc Tính một cách tùy tiện như vậy?”
“Làm sao?” Lạc Nam buồn bực hỏi.
“Vĩnh Hằng Thuộc Tính dù là ở thế giới kia cũng là một trong các loại lực lượng đứng đầu, bị vô số kẻ thèm khát, ngay cả Thánh Cấp cường giả muốn thu phục cũng phải tùy duyên!” Xích Tà Kích thở hổn hển, bộ ngực đồ sộ phập phồng lên xuống:
“Công tử chỉ là Đại Đế, trừ khi được nó cho phép, bằng không vĩnh viễn không thoát được đâu!”
“Vậy những kẻ từng thoát ra đều là được Hắc Ám Vĩnh Kiếp đồng ý sao?” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe.
“Thiếp chịu rồi, nếu là ở thời kỳ toàn thịnh, có thể đâm xuyên qua Hắc Ám để mở lối ra chủ nhân, nhưng hiện tại hoàn toàn bất lực!” Xích Tà Kích bất đắc dĩ đáp.
“Được rồi, ta sẽ nghĩ cách…” Lạc Nam bất đắc dĩ, thu hồi ba kiện Binh Nhân Tộc.
Đã trước mắt không có biện pháp nào, hắn đành khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, vận dụng đầu não suy nghĩ đối sách.
“CHẾT!”
Chỉ là tất cả mọi thứ dường như đang cố gắng chống đối với hắn.
Một luồng sát cơ ngập trời hạ xuống, có công kích cường đại oanh tạc trực diện.
Lạc Nam tròng mắt co rút lại, bốn phía xung quanh đều là màn đen, hắn thậm chí không thể nhìn thấy kẻ đang công kích mình.
Nhưng rõ ràng, uy lực của một đòn này chẳng kém Thiên Đế.