Phần 121
“Lâu rồi không thử thời vận…”
Lạc Nam lười biếng nằm trên giường, phòng để khách nhân nghỉ ngơi của Phiêu Miểu Tiên Cung không có gì để chê, bố trí mộc mạc nhưng thanh cao, hương thơm tự nhiên thoang thoảng, mật độ Tiên Khí dày đặc.
Nghĩ đến mình sắp gặp được “nàng”, tâm trạng của hắn vẫn còn rối bời, muốn làm một chút gì đó để bình tĩnh trở lại.
“Hệ Thống, mở ra Vòng Quay Danh Vọng đi!”
Vừa dứt lời, bảy cái ô quen thuộc đã hiện lên trong tầm mắt.
Ô thứ nhất, Điểm Danh Vọng: Trừ hoặc Cộng.
Ô thứ hai, ngẫu nhiên thêm lượt hoặc mất lượt.
Ô thứ ba, Đế Cấp Thượng Phẩm Thể Kỹ – Phá Vân Chưởng.
Ô thứ tư, Đại Thần Thông – Tụ Lý Càn Khôn.
Ô thứ năm, Phù Đạo Thánh Thủy.
4Ô thứ sáu, Dục Tài Thánh Thủy.
Ô thứ bảy, phương pháp luyện chế – Oanh Thiên Tổ Phù.
Từng loại vật phẩm hiện lên, Lạc Nam lướt nhanh mà qua khỏi Phá Vân Chưởng.
Hắn hiện tại đã không còn hứng thú với Đế Cấp Thượng Phẩm, chỉ Cực Phẩm trở lên mới miễn cưỡng tiếp thụ, dù sao cũng từng đại chiến với kẻ xuất sử hàng loạt Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ bên trong luân hồi, trở nên kén chọn là bình thường.
Nghĩ đến đây, hắn có chút tiếc nuối, ước gì lại có thêm một vật phẩm nào đó tương ứng Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn.
“Kim Nhi, Tụ Lý Càn Khôn nghe tên rất lợi hại a… không nghĩ đến chỉ là Đại Thần Thông?” Lạc Nam vuốt cằm hỏi.
“Hì hì!” Kim Nhi cười nói:
“Do cái tên sáng tạo ra môn Thần Thông này lấy cái tên phách lối, thực chất nó chỉ là loại Thần Thông có thể giam cầm hoặc vây nhốt kẻ thù hay vật phẩm nào đó vào trong ống tay áo của người sử dụng mà thôi!”
“Nhốt vào ống tay áo?” Lạc Nam trợn trắng mắt: “Để làm cái gì?”
“Còn phải tùy vào mức độ kiên cố của tay áo mà người thi triển sử dụng!” Kim Nhi nhún vai đáp:
“Nếu một kẻ khoác Siêu Việt Đế Cấp Y Phục, thi triển Tụ Lý Càn Khôn, dùng ống tay áo của hắn giam cầm Thiên Đế là chuyện dễ dàng…”
“Thì ra là như vậy…” Lạc Nam chép chép miệng, nghe qua thì đáng gờm, nhưng hắn vẫn cảm thấy Thần Thông này không quá đáng tin cậy.
Tuy nhiên, hắn cảm thấy nếu mình kết hợp Hiểm Thâu Bí Thủ và Tụ Lý Càn Khôn, nói không chừng sẽ có dịu dụng, thủ đoạn trộm đồ càng thêm tinh vi…
Tiếp tục đưa mắt nhìn vào ô kế tiếp, Lạc Nam chậm rãi lắc đầu, Phù Đạo Thánh Thủy cũng là thứ tốt, nhưng nữ nhân bên cạnh hắn chỉ có Bảo Kiều là Phù Sư, mà nàng đã có thiên phú Phù Sư rất kinh khủng rồi, chẳng cần Phù Đạo Thánh Thủy làm gì.
Cũng giống như hắn, vẫn còn một bình Trận Đạo Thánh Thủy chưa sử dụng đấy.
“Dục Tài Thánh Thủy, loại tài nguyên đẳng cấp cực cao có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của tiên đan diệu dược, thiên tài địa bảo, kỳ trân các loại!” Kim Nhi thấy Lạc Nam tiếp tục xem, nàng giải thích luôn:
“Đáng tiếc thứ này cực hiếm, không nghĩ đến hiện tại xuất hiện một giọt, công tử xem như may mắn!”
“Đồ tốt a!” Lạc Nam hai mắt tỏa sáng.
Nếu nói về thúc đẩy phát triển, hắn đang có rất nhiều thứ cần…
Bất Tử Thụ, Cửu Diệp Liên Hoa, Lập Ma Thụ…
Lạc Nam lâm vào phân vân, hận không thể có nhiều Dục Tài Thánh Thủy hơn một chút.
Vật phẩm ở ô cuối cùng là phương pháp luyện chế Oanh Thiên Tổ Phù, thứ này quý giá không cần phải bàn cãi.
Bảo Kiều chỉ sở hữu Không Gian Tổ Phù chưa lâu, chiến lực đại tăng, tinh thông Không Gian hệ lô hỏa thuần thanh, có thể thấy giá trị kinh người của Tổ Phù mang đến.
“Bất quá, Oanh Thiên Tổ Phù có công dụng gì?” Lạc Nam tò mò hỏi.
Kim Nhi ngưng trọng đáp:
“Âm ba công, sóng xung kích… tóm lại là chưởng khống các loại lực lượng có thể oanh thiên tạc địa!”
“Một trong các Tổ Phù mạnh nhất!”
Nghe đến đây, Lạc Nam ánh mắt híp lại…
Bên trong vạn kiếp, chức nghiệp gì hắn cũng từng làm qua, nhưng có mạnh có yếu, có đi đến đỉnh cao, cũng có những thứ chỉ mới tìm hiểu.
Trong đó, thành tựu Phù Sư của hắn không quá cao, chỉ đạt đến Phù Đế Trung Kỳ mà thôi.
Nghĩ đến Phù Đạo Thánh Thủy và Oanh Thiên Tổ Phù, Lạc Nam lập tức nói:
“Hệ Thống, quay!”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 8 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/05/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-8.html
Có lẽ sau khi trải qua nhiều chuyện không mong muốn, vận khí của Lạc Nam hiếm có một lần khá tốt.
Hắn đạt được những vật phẩm mình cần từ Vòng Quay Danh Vọng mà chẳng quay vào các ô không cần thiết.
Lần đầu tiên, tốn 2 tỷ Điểm Danh Vọng đạt được Tụ Lý Càn Khôn.
Lần thứ hai, 4 tỷ Điểm Danh Vọng quay vào Dục Tài Thánh Thủy.
Lần thứ ba, 8 tỷ Điểm Danh Vọng trực tiếp đạt được phương pháp luyện chế Oanh Thiên Tổ Phù.
Cuối cùng, 16 tỷ Điểm Danh Vọng đạt được Phù Đạo Thánh Thủy.
Mãi đến khi xác nhận trong không gian Hệ Thống xuất hiện đủ bốn vật phẩm mới, Lạc Nam vẫn còn không tin vào mắt mình:
“Móa nó, từ khi có được Vòng Quay Danh Vọng cho đến nay, đây là lần quay may mắn nhất!”
Sau bốn lần, hắn chỉ tiêu hao tổng cộng 30 tỷ Điểm Danh Vọng để sở hữu cả bốn vật phẩm quý giá.
Đang số đỏ, Lạc Nam hận không thể làm mới 7 cái ô để quay thêm, đáng tiếc thời gian của Vòng Quay Danh Vọng làm mới bị hạn chế, chỉ có thể tiếc nuối đóng lại.
“Đừng có được voi đòi tiên, lần sau chắc gì công tử đã vận khí tốt như vậy?” Kim Nhi hừ một tiếng nũng nịu.
“Nha đầu, chẳng lẽ muốn bóc lột Điểm Danh Vọng của bổn công tử?” Lạc Nam giận dữ nói.
Nhờ có lần thể hiện ở quá khứ trước mặt một đám cao tầng các đại thế lực để giành bảo tọa độc nhất, lại thêm đánh bại Long Khuynh Thành trước mắt toàn bộ Đế Thiên Côn Lôn, hắn mới kiếm được kha khá Điểm Danh Vọng.
Nhưng mấy nhiêu đó chẳng thấm thía gì, vài lần dò thám Thiên Cơ vài tin tức quan trọng là hết sạch.
Vì thế, trừ những việc cần thiết phải tiêu sài, Lạc Nam vẫn cố gắng tiết kiệm càng nhiều Điểm Danh Vọng càng tốt.
Kẽo kẹt…
Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng bất chợt mở ra.
Một thiếu nữ tư dung tuyệt mỹ, mái tóc tím óng mượt như thác chảy dài xuống lưng chậm rãi bước vào, mang theo từng làn hương thơm ngát.
Ngoài Tử Yên còn có thể là ai?
Nàng bước xuống bên cạnh giường, đưa mắt ôn nhu nhìn hắn.
Lạc Nam vươn tay kéo nàng xuống ôm vào lòng ngực, mỉm cười hỏi:
“Chuyện sao rồi?”
“Không có gì quan trọng…” Tử Yên khẽ lắc đầu, lười biếng tựa vào lòng hắn, bờ môi chín mộng đem mọi chuyện kể lại một lần.
“Đan Thần Tháp? Đan Tử?” Lạc Nam nghe vậy âm thầm cảm thấy quái dị.
Hắn không nhịn được hỏi: “Nàng có biết tên Thiên Đan Đế kia là ai? Đan Tử muốn cưới nàng là kẻ nào không?”
“Thiếp dù sao cũng là Đế Nữ của Phiêu Miểu Tiên Cung, nhiều năm qua giao dịch với ai đương nhiên là biết!” Tử Yên vỗ nhẹ vào ngực hắn nói:
“Chính là Thái Thượng Đan Đế và Đan Tử Dương Diệp!”
Lạc Nam sắc mặt càng quái dị hơn.
Dương Diệp, đây không phải là con hàng mà hắn chạm mặt ở Thiên Nhiên Giới vì tranh giành Mộc Linh Tộc sao?
Khi đó Dương Diệp vô cùng tự tin tỷ thí Luyện Đan với hắn, kết quả thất bại ê chề, còn không phục và hẹn ngày tái đấu ở Đan Thần Đại Hội.
Nghe nói tham gia Đan Thần Đại Hội sẽ có cơ hội tiếp xúc với Tam Muội Chân Hỏa, Lạc Nam ngóng chờ đã lâu.
Bất quá thời gian trong mắt tu sĩ thật sự khó mà ước tính, năm đó Dương Diệp nói Đan Thần Đại Hội sắp bắt đầu, thực chất còn đến tận vài năm.
Cho nên mãi đến lúc này, Đan Thần Đại Hội vẫn chưa tổ chức.
“Nàng gặp Dương Diệp từ khi nào mà hắn lại thích nàng?” Lạc Nam tò mò hỏi.
“Thiếp làm sao biết!” Tử Yên lắc đầu đáp: “Thiếp thậm chí còn không có ấn tượng với cái tên này, mặt mũi chưa rõ!”
Lạc Nam nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
“Chàng nghĩ gì thế?” Tử Yên rút vào lòng.
Lạc Nam lúc này mới đem ân oán của mình và Dương Diệp kể lại một lần cho nàng nghe, cười khổ nói:
“Ta rất hoài nghi, cái tên Dương Diệp này là đang muốn nhằm vào ta!”
Tử Yên giật mình, mắt đẹp chớp chớp hỏi: “Ý chàng là Dương Diệp đề nghị muốn cưới thiếp là để gây phiền toái cho chàng!”
“Chỉ là suy đoán…” Lạc Nam đáp:
“Theo như lời của nàng, nàng và Dương Diệp chưa từng qua lại hay quen biết, vì sao hắn khăng khăng một mực say mê nàng như vậy?”
“Trái lại, Dương Diệp đã cùng ta kết thù, với thân phận cao quý của hắn muốn điều tra các tin tức liên quan đến ta không hề khó…”
“Có khả năng, Dương Diệp khi điều tra đã biết được nàng là hồng nhan tri kỷ của ta, chúng ta biểu hiện rất thân thiết ở Thiếu Đế Chi Chiến, nàng còn ở lại Côn Lôn Giới một thời gian không ngắn, người ngoài nhìn vào cũng biết chúng ta đang yêu nhau!”
“Nàng lại là Đế Nữ của Phiêu Miểu Tiên Cung, mà Thái Thượng Đan Đế lại là mối làm ăn lâu năm với các nàng, Dương Diệp liền nhờ sư phụ của hắn tạo sức ép muốn cưới nàng, mục đích là để phá hoại tình cảm của chúng ta!”
“Nghe chàng nói vậy, thiếp cảm thấy chuyện này quả thật có khả năng rất lớn a…” Tử Yên mím môi:
“Thật đáng ghét, chắc chắn là Dương Diệp muốn chàng phải sứt đầu mẻ trán giải quyết chuyện của thiếp, không còn tâm trạng luyện đan dẫn đến tiến độ sa sút, thất bại trong cuộc tái đấu với hắn ở Đan Thần Đại Hội!”
“Tất cả chỉ là suy đoán của ta…” Lạc Nam cười cười, sủng nịnh véo véo chiếc mũi nhỏ xinh cao thẳng của nàng nói:
“Không chừng chỉ là do ta ảo tưởng, thật ra Dương Diệp vô tình gặp nàng ở bên ngoài, bị phong thái như tiên nữ của nàng hấp dẫn, chỉ là nàng không chú ý đến hắn mà thôi!”
Tử Yên thấy hắn cố tình mượn chuyện này để khen ngợi mình, nàng che miệng cười, yêu kiều nói:
“Qua lời của chàng, Dương Diệp hắn phải là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo, gặp thiếp là đến bắt chuyện làm quen rồi, sao có thể để thiếp ngay cả ấn tượng với hắn cũng không có?”
“Nói cũng phải…” Lạc Nam vuốt cằm, lập tức đem chuyện này ném ra sau ót:
“Bất kể mục đích thật sự của Dương Diệp là gì, hắn vẫn đánh giá thấp ta, những khó khăn mà Thái Thượng Đan Đế tạo ra chẳng là gì cả, nam nhân của nàng tiện tay là giải quyết!”
“Biết chàng lợi hại…” Tử Yên cười ngọt ngào, vòng tay ôm hắn càng chặt.
Từ sau khi triệt để rủ bỏ vong tình đạo, Tử Yên phong vận ngày càng mê người, cảm xúc thể hiện đôi khi còn mãnh liệt hơn so với nữ nhân thường thấy.
Có lẽ thứ gì khi bị áp chế quá lâu, một khi được giải tỏa cũng bộc phát cuồng nhiệt.
Được trưởng bối đồng ý mối quan hệ với nam nhân, hắn còn được Phiêu Miểu Tiên Cung xem là thượng khách, Tử Yên triệt để an lòng, an tâm thể hiện tình cảm của mình với hắn.
Trong lòng ôm một đại mỹ nhân, Lạc Nam không có phản ứng khác nào là thái giám.