Phần 104
“Vậy là xong?”
Sắc mặt Lạc Nam từ mộng bức trở nên tối sầm, sau đó là cực độ bất mãn không chút che giấu.
“Sư phụ có hiểu thế nào là một nụ hôn hay không?” Hắn giận dữ hỏi.
“Sao lại không?” Nữ Hoàng trừng mắt nhìn, thản nhiên đáp:
“Nụ hôn có rất nhiều loại, ví dụ như nụ hôn thiêng liêng của mẫu thân dành cho con cái, lại ví dụ như nụ hôn sủng ái của ca ca dành cho muội muội…”
“Nụ hôn của Trẫm cho ngươi chính là nụ hôn cao quý của tình nghĩa sư đồ, sư phụ khích lệ đồ đệ, còn không mau cảm tạ?”
“Ta tạ cái rắm a!” Lạc Nam thầm mắng một tiếng, không phục nói:
“Nụ hôn của tình nghĩa sư đồ, nhưng đồ đệ cũng có quyền hôn sư phụ để thể hiện sự tôn kính!”
Nói xong lao đến muốn cưỡng hôn nàng.
Nào ngờ từ cơ thể Nữ Hoàng bùng lên một cổ lực đẩy khổng lồ đem hắn hất tung lên vách tẩm cung.
“Phần thưởng của nhiệm vụ cũng không có nói rõ là ai hôn ai, chỉ nói là một nụ hôn mà thôi!” Hai mắt Nữ Hoàng tràn đầy giảo hoạt, khóe môi mỉm cười đắc ý:
“Vậy nên Trẫm đã hôn ngươi, phần thưởng xem như kết thúc!”
“Sư phụ chơi xấu!” Lạc Nam thở phì phò.
“Không phục tùy ngươi!” Nữ Hoàng cao quý ngẩng đầu ưỡn ngực.
“Hừ, đúng là lão xử nữ vạn năm, thật không hiểu phong tình gì cả!” Lạc Nam lầu bầu nói.
“Tiểu tử thúi, ngươi vừa nói cái gì?” Nữ Hoàng lập tức nhảy dựng, hai mắt giương lên đầy sắt bén khóa chặt lấy hắn.
“Ahaha, không có gì, ta chỉ nói hương môi của nàng rất thơm a!” Lạc Nam chột dạ quệt tay lên trán, nơi vết son môi của nàng còn lưu lại, sau đó ngửi một hơi thật say đắm, chỉ cảm thấy thấm đẫm cả ruột gan.
Nữ Hoàng âm thầm xì một miệng, thầm trách mình hôm nay cố ý trang điểm lộng lẫy, còn tô cả son môi.
Ngày thường nàng luôn che mặt nên cũng chẳng cần thiết, dù sao môi nàng không son vẫn đỏ rực như liệt diễm.
Bất quá không hiểu tại sao khi biết tên tiểu tử này sớm muộn cũng sẽ đến tìm mình, nàng lại sinh ra hứng thú trang điểm tỉ mỉ một phen.
“Không đứng đắn!” Nữ Hoàng gắt giọng, vì không để mình thất thố trước mặt đệ tử, liền chuyển sang chủ đề nghiêm túc:
“Kế tiếp có dự định gì? Làng Nhất Thế nay đã bị Long Tộc nhắm vào để đối phó ngươi, chẳng lẽ cứ để mãi như vậy?”
Lạc Nam nghe vậy cũng không tiếp tục đùa bỡn, bước đến ngồi đối diện với Nữ Hoàng, trầm giọng nói:
“Nội tình của Long Tộc theo ta được biết quá mức kinh khủng, dù là Côn Lôn chúng ta hiện tại có ba vị Nữ Thiên Đế cũng không đáng giá nhắc đến!”
“Xung đột chính diện với Long Tộc trong thời điểm này không phải là cách, phải âm thầm phát triển, Làng Nhất Thế tạm thời cứ lưu lại Côn Lôn, để các nàng chấp hành các nhiệm vụ như tu sĩ Côn Lôn bình thường là được!”
Nữ Hoàng nhẹ gật đầu.
Bất kỳ Đại Thế Lực nào nếu muốn phát triển, thì các thành viên trong thế lực đó không được ngồi thảnh thơi.
Côn Lôn Giới cũng không ngoại lệ.
Khắp mọi ngõ ngách của Côn Lôn đều được Đế Sư sau khi thương nghị với Nữ Hoàng ban hành các loại nhiệm vụ như khai thác tài nguyên, thám hiểm bí cảnh, săn giết Tinh Không Thú, thăm dò các loại tin tức, chiêu mộ thế lực về dưới trướng, thu nạp nhân tài…
Tất cả nhiệm vụ đều mang lại lợi ích chung là phát triển Côn Lôn Giới.
Làng Nhất Thế có đến trăm nữ nhân với thiên phú và chiến lực cường đại, để các nàng chấp hành nhiệm vụ của Côn Lôn xem như vừa rèn luyện, vừa mang lại lợi ích, một công đôi việc.
“Ngươi muốn âm thầm phát triển, vậy đã có kế hoạch cụ thể chưa?” Nữ Hoàng nhìn hắn hỏi.
“Sư phụ có kiến nghị gì không?” Lạc Nam cười hỏi ngược lại.
Nữ Hoàng trầm tư, ánh mắt lóe lên, quả quyết nói ra:
“Thiên Đình sẽ là bàn đạp đầu tiên!”
“Dựa theo lời người nói, Thiên Đế đã bị nhốt ở trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực, nhưng theo như tin tức mà Trẫm đạt được, hắn đã tuyên bố bế quan dài hạn trước khi tiến hành truy sát ngươi!”
“Điều này chứng tỏ việc Thiên Đế bị nhốt trước mắt chỉ có ngươi và chúng ta biết được!”
“Hàng vạn năm qua, đây có lẽ là thời điểm Thiên Đình suy yếu nhất, chỉ còn có hai vị Thiên Đế tọa trấn là Thiên Hậu và Lý Tịnh!”
“Binh quý thần tốc, trẫm sẽ kêu gọi Thường Nga và Lăng Ba toàn diện xuất quân chinh phạt Thiên Đình, đánh cho bọn hắn không kịp trở tay, chiếm đoạt tài nguyên và Bàn Đào Thụ!”
Nữ Hoàng càng nói càng hưng phấn, càng cho thấy bản lĩnh của một nữ cường nhân:
“Quảng Hàn Cung năm xưa bị Thiên Đình ép vào tuyệt cảnh, đây là cơ hội báo thù tốt nhất, Thường Nga chắc chắn sẽ đồng ý ra tay!”
“Chúng ta sẽ làm thật nhanh gọn lẹ, đợi các thế lực lớn khác phản ứng kịp thì mọi chuyện đã rồi, Bàn Đào Thụ đã thuộc về Côn Lôn!”
Lạc Nam cực kỳ đồng tình với mạch suy nghĩ của Nữ Hoàng, nhưng hắn lại lắc đầu:
“Làm như thế khó tránh khỏi thương vong, Nữ Cấm Vệ sẽ tổn thất nặng!”
“Chiến tranh là như thế, đại sự không câu nệ tiểu tiết!” Nữ Hoàng cho thấy thái độ cường liệt.
“Nhưng ta có biện pháp không mất một binh một tốt nào để chiếm lấy Thiên Đình!” Lạc Nam tự tin nói.
“Bằng cách nào?” Nữ Hoàng giật mình, nếu hắn thật sự có biện pháp như vậy, nàng đương nhiên sẽ không liều lĩnh động binh đao.
“Bí mật!” Lạc Nam ra vẻ thần bí nói.
“Tiểu tử thúi, ngay cả sư phụ cũng dám che giấu?” Nữ Hoàng giận dữ.
“Haha!” Lạc Nam đắc ý cười lớn, rốt cuộc tìm về một chút cảm giác thăng bằng sau khi bị nàng chơi xấu.
“Ngoài Thiên Đình, ta còn có những kế hoạch khác để phát triển toàn diện trong tương lai… cần nhờ Sư Phụ và Côn Lôn toàn lực phối hợp!”
“Nói đi!” Nữ Hoàng nghiêm túc.
Hai người nghị sự hơn nửa ngày, Lạc Nam mới tạm thời hài lòng rời khỏi tẩm cung dù không chiếm được môi thơm mỹ nhân.
Suy cho cùng, lần này hắn đến tìm nàng chỉ để làm hai chuyện.
Thứ nhất là bày tỏ tâm ý của mình cho nàng biết, để nàng không còn xem quan hệ của hai người đơn thuần như sư đồ, trái lại rút ngắn đến chuyện nam nữ.
Thứ hai là thương lượng chính sự.
Cả hai chuyện đều đạt thành, Lạc Nam vẫn tương đối thỏa mãn.