Phần 87
Trên đỉnh tuyết sơn…
“Ngươi lại muốn cùng ta liên thủ?” Lãnh Vận Du ngoài ý muốn nhìn lấy Phượng Cửu Huyền.
“Không sai!” Phượng Cửu Huyền ánh mắt lấp lóe: “Như ngươi đã thấy, đây là một thời đại chỉ toàn yêu nghiệt hoành hành, với thực lực của chúng ta nếu không liên thủ sẽ rất khó tiến vào vòng cuối cùng!”
“Mặc dù ta không vui khi nghe những lời này, nhưng phải công nhận đó là sự thật…” Lãnh Vận Du hít sâu một hơi, giọng điệu đắng chát:
“Tuy nhiên dù hai chúng ta liên thủ, vẫn khó thể leo cao được…”
So với 6000 năm trước, Thiếu Đế Chi Chiến lần này xuất hiện quá nhiều cái tên khủng bố, áp lực của nàng gia tăng chưa từng có.
“Không chỉ hai người chúng ta!” Phượng Cửu Huyền điềm nhiên nói ra.
Theo sau đó, bên cạnh nàng chậm rãi hiện ra ba vị tuyệt sắc mỹ nhân.
Một người toàn thân tỏa ra khí tức yêu mị, quyến rũ đến tận xương tủy, chín cái đuôi hồ ly tung bay, là vưu vật đủ sức mê hoặc bất kỳ nam nhân nào.
Một người khác cao quý đoan trang, sắc sảo thành thục, thân thể bạo mãn như mật đào nở rộ, hơi thở ẩn chứa sức nóng như có thể đốt cháy thế gian vạn vật.
Người cuối cùng dã tính tràn lan, làn da bánh mật nóng bỏng, mái tóc ngắn ngủn ngang vai, ngũ quan yêu dị kiêu ngạo, như một con báo cái khó thuần, đủ gợi lên dục vọng chinh phục của mọi nam nhân.
“Thiên Hồ Tộc Đế Nữ – Hồ Ảnh!”
“Vô Tận Hỏa Giới – Viêm Miên Châu!”
“Ma Thú Đào Ngột – Đào Kỷ!”
Lãnh Vận Du ngưng trọng đánh giá ba nữ nhân vừa mới xuất hiện, bởi vì đây đều là nhân vật nằm trong top 30 Bảng Sinh Mệnh cho đến thời điểm này.
Không thể ngờ trong thời gian mình bị Thiên Diệp Dao dây dưa, Phượng Cửu Huyền đã tìm được những đồng minh mạnh mẽ như vậy, quan trọng nhất đều là nữ nhân kiêu ngạo, khinh thường làm ra những chuyện mờ ám, có thể tin tưởng lẫn nhau.
“Thế nào? Có muốn chơi lớn một trận?” Phượng Cửu Huyền nhẹ nghiêng đầu, vuốt tóc hỏi.
KENG!
Lãnh Vận Du rút ra Ma Kiếm, tóc dài không gió tự bay, gằn lên từng chữ:
“Có gì không dám?”
Toàn bộ Tiên Ma Mộ Địa đang tiến vào một trạng thái gấp rút cao độ.
Hầu như những Đế Tử, Đế Nữ đều đang có động thái của riêng mình.
Kẻ thì thành lập đội ngũ, tìm kiếm đồng minh gia tăng sức mạnh, kẻ thì tự tin vào thực lực của mình, độc lai độc vãng chẳng cần đến ai.
Lại có những kẻ cảm thấy thực lực của mình không đủ, quyết định gia nhập vào Phá Đỉnh Đội, hy vọng húp được một chén canh.
Bầu không khí sục sôi chưa từng có.
Trung tâm Tiên Ma Mộ Địa…
Một thành trì sừng sững được dựng lên giữa các tầng không gian, xung quanh có Trận Pháp luân chuyển, đại kỳ tung bay, cường giả tọa trấn, yêu tộc tiềm tàng khắp bốn phương tám hướng…
Đây là tổng bộ Phá Đỉnh Đội.
Đã tham gia Thiếu Đế Chi Chiến, không phân biệt Tiên hay Ma, tất cả đều là đối thủ, mục đích cuối cùng vẫn là leo càng cao càng tốt trên Thiếu Đế Bảng, mang về vinh quang cho thế lực sau lưng mình.
Vì lẽ đó, không phân biệt ngươi là người, là yêu, là tiên hay là ma… chỉ cần có cùng mục đích và lý tưởng, đều có thể gia nhập Phá Đỉnh Đội.
Theo thời gian, số lượng thành viên Phá Đỉnh Đội ngày càng gia tăng, quyết tâm bảo trì tôn nghiêm của mình, không trở thành con mồi trong mắt đám cường giả trong top 18…
Nếu Lạc Nam có mặt trong Phá Đỉnh Đội lúc này, chắc chắn hắn sẽ nhìn thấy không ít nhân vật có quen biết và từng chạm mặt với mình…
Song Sinh Ma Tử của Song Sinh Ma Cung.
Hoa Tam Nhất của Âm Dương Thánh Giáo.
Nham Phách của Nham Ma Tộc.
Tư Không Vũ của Tư Không Gia.
Đều là những kẻ đã từng chạm trán bên trong Loạn Cổ Chiến Trường.
Ở thời điểm đó, đây là những kẻ có thể miễn cưỡng chiến với Lạc Nam một trận, điển hình như Song Sinh Ma Tử còn thành công thoát thân trong tay hắn.
Nhưng lúc này, bọn hắn lại phải liên thủ lại với số lượng lớn, hợp tác cùng những thiên tài của Tiên giới chỉ để đủ khả năng chống lại những nhân vật hàng đầu như Lạc Nam.
Trong thời gian ngắn, có thể thấy sự tiến bộ của Lạc Nam là kinh khủng đến thế nào.
Những thiên tài khác dù cũng tiến bộ, nhưng quả thật không đủ tư cách so sánh cùng với hắn.
Bên trong đại sảnh Phá Đỉnh Đội, một đám thiên tài đứng đầu thương nghị:
“Mặc dù Phá Đỉnh Đội số lượng đông đảo, nhưng ta không cho rằng chúng ta có thể chống lại cùng lúc 18 nhân vật hàng đầu, đây là sự thật…” Hoa Tam Nhất liếc ngang đám người, nghiêm túc lên tiếng nói.
Toàn trường trầm ngâm hồi lâu, Tư Không Vũ của Tư Không Thế Gia lên tiếng:
“Hoa tiểu thư nói đúng, tuy nhiên đừng quên 18 kẻ kia không hề hòa thuận, trái lại bọn chúng cũng đều lăm le đoạt lấy mồi ngon của nhau…”
“Có lý!” Song Sinh Ma Tử cười gằn: “Chúng ta có thể lợi dụng điều này, kích phát mâu thuẫn của bọn hắn để chúng nó chó cắn chó, Phá Đỉnh Đội ngư ông đắc lợi!”
“Không lâu nữa, toàn thể cường giả sẽ tụ hội bên ngoài Phá Đỉnh Đội, việc bọn hắn chạm mặt nhau là chắc chắn!” Một vị Ngô Công Tộc híp mắt đề nghị:
“Ta nghĩ chúng ta nên tử thủ đến cùng bên trong căn cứ, để phe cánh bọn hắn bên ngoài xung đột với nhau…”
“Kế này không ổn…” Hoa Tam Nhất lập tức lắc đầu: “Chúng ta tử thủ không ra, vô hình chung sẽ khiến đám người bên ngoài chú ý đến chúng ta đầu tiên, nếu bọn hắn toàn lực công phá, Phá Đỉnh Đội thủ không được!”
“Vậy thì sao? Có kế sách gì?” Đám đông lên tiếng.
Tư Không Vũ hai mắt híp lại, mở miệng: “Phá Đỉnh Đội chúng ta toàn diện xuất động, khuấy động chiến trường càng hỗn loạn càng tốt, tạo mâu thuẫn cho bọn hắn tranh chấp…”
“Ví dụ như chúng ta bón Điểm Sinh Mệnh cho Ma Long Nhị lên thật nhiều, để hắn trở thành miếng mồi thơm trong mắt đám cường giả như Quỷ Đỏ!”
“Kế này khá ổn, nhưng chắc chắn phải có hy sinh…” Đám người trong lòng nặng nề.
“Đã chấp nhận cuộc chơi này, hy sinh là khó thể tránh khỏi!” Một vị Ma Yểm Tộc cười lạnh:
“Dù có chết, ta cũng phải khiến bọn hắn trầy da tróc vảy!”
Nghe đến đây, máu nóng trong người Phá Đỉnh Đội sôi sục, cắn răng quát:
“Cứ quyết định như vậy!”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 7 tại nguồn: https://tuoinung.com/2021/12/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-7.html
Một ngày này…
Không hề hẹn trước nhưng vẫn có hàng loạt thân ảnh xẹt ngang hư không, tiến về phạm vi trung tâm Tiên Ma Mộ Địa.
Bên trên thiên không, hư ảnh Long Tộc khổng lồ gào thét, khuất trong từng đám mây xanh phiêu bồng là tầng tầng lớp lớp bảy rồng xanh biếc uy nghi, biểu tượng cao quý của Chân Long Nhất Tộc.
Long Ngạo Thế đến rồi…
Chân Long được xưng là chủng tộc Thần Thú mạnh nhất Tiên Giới, vua của vạn yêu, không kiêng nể gì ai, ngang nhiên một đường thẳng tiến.
RỐNG RỐNG RỐNG…
Nhưng ngay khi Chân Long đang uy thế, ở phía xa xăm khác… tầng tầng mây đen liên tục kéo đến, lấy tư thái ương ngạnh càn quét trời xanh, mang theo những tiếng gầm rống dữ tợn, một bóng dáng khổng lồ với từng lớp vảy đen kịch như sắt nung bất khả xâm phạm.
Ma Long Tộc – Ma Long Nhị cường hoành mà đến.
“Hừ, một bầy giun đất cũng dám ngăn cản uy thế của Ngạo Thế đại ca!” Cuồng phong sôi trào, hư ảnh Phong Long Đế Tử cười lạnh lẽo.
“Đám rắn lục các ngươi lấy tư cách gì kiêu ngạo?” Không hề yếu thế, Mong Long Ngũ lập tức đáp trả đầy khiêu khích.
Chân Long và Ma Long, vừa mới gặp nhau đã hết sức đỏ mắt, sát cơ sôi trào.
Từ cổ chí kim, qua vô vàn trận chiến… Chân Long và Ma Long vẫn luôn là kỳ phùng địch thủ của nhau, trong các trận chiến Tiên và Ma, số lượng Chân Long và Ma Long chết trong tay đối phương hầu như đếm không xuể.
Thù hận đã sớm đạt đến đỉnh điểm, không đội trời chung.
“Ma Long Nhị, ngươi thật khiến bổn Đế Tử thất vọng!” Bên trong đám mây, thanh âm bình thản nhưng đầy uy quyền của Long Ngạo Thế truyền ra:
“Xếp hạng thứ 12 còn dám giương oai trước mặt ta, ai cho ngươi gan chó?”
Lời của Long Ngạo Thế lập tức chạm vào chỗ đau trong lòng Ma Long Nhị, hắn nghiến răng lạnh lùng:
“Long Ngạo Thế, một chút chênh lệch thứ hạng khiến ngươi tự tin như thế sao? Qua trận chiến này… bổn Đế Tử mới là kẻ cười cuối cùng!”
“Ta cũng muốn xem thử, ngươi tiến bộ được đến đâu!” Long Ngạo Thế cười gằn.
Tiếng cười vừa dứt, một cái Chân Long Trảo khảm nạm tầng tầng Chân Long Lân xuyên thủng hư không, nhắm thẳng đến tròng mắt khổng lồ đỏ ngầu của Ma Long Nhị vồ đến.
“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?” Ma Long Nhị nở nụ cười âm trầm:
“Ma Long Trảo!”
Lại một cái Ma Long Trảo với vô số Ma Long Lân kiên cố rắn chắc chụp về phía trước, va chạm chính diện với Chân Long Trảo.
Chưa dừng lại ở đó, từng đường Long Văn đầy sức mạnh bất chợt bao phủ hai cái Long Trảo.
Chân Long Văn và Ma Long Văn…
ĐÙNG!
Không gian băng liệt, vụ nổ kinh thiên động địa lan tràn vạn dặm…
Quần mây tán đi, thân ảnh từng cá thể Long Tộc khủng bố ngạo thị đương trường…
Sau lưng Long Ngạo Thế gồm có Mộc Long Đế Tử, Kim Long Đế Tử, Phong Long Đế Tử, Ám Long Đế Tử và Địa Long Đế Tử.
Phía Ma Long Nhị chẳng hề kém cạnh, Ma Long Ngũ, Viêm Ma Long Đế Tử, Lôi Ma Long Đế Tử, Băng Ma Long Đế Tử, Thủy Ma Long Đế Tử…
Mỗi bên gồm sáu cá thể Long Tộc giương nanh múa vuốt, sát khí gần như hóa thành thực chất va chạm lấy nhau, che phủ thiên địa…
Chứng kiến tình cảnh này, không ít người hít một ngụm khí lạnh.
Long Tộc va chạm, tượng trưng cho hai cổ lực lượng tối cao của Tiên giới và Ma giới, ngày thường muốn thấy tình cảnh này hầu như là điều không thể.
Chỉ có những đại sự kiện trọng đại như Thiếu Đế Chi Chiến mới có thể chứng kiến viễn cảnh kinh thiên này mà thôi.
“Hừ, một đám hư trương thanh thế!”
Bên dưới mặt đất, ba thân ảnh vừa lúc đi tới, ánh mắt đầy khinh thường nhìn lên một đám Long Tộc trên không.
Đây là tổ hợp kỳ quái, gồm có một con Heo, một tên Cự Nhân và một kẻ Bán Yêu Tộc nửa người nửa gà.
Chính là nhóm ba người Cự Thiên Cuồng, Nhân Kê và Hắc Trư.
“Nếu tỷ phu thể hiện, đám rồng này lập tức hóa thành giun dế!” Cự Thiên Cuồng trong mắt sáng rực hơi nóng nhiệt hỏa.
“Haha, không cần dùng đến sức mạnh Nghịch Long, công tử vẫn có thể nghiền ép bọn chúng!” Nhân Kê tự tin mãnh liệt thì thào.
Hắc Trư nhìn hai con hàng này biểu lộ sùng bái, môi dày hơi bĩu: “Hắn vừa lộ ra, chỉ sợ Long Ngạo Thế lập tức dẫn quân san bằng Tiên Ma Vực và Côn Lôn!”
Quả nhiên đúng như dự kiến của ba người, bên trên thiên không… mười hai con rồng cũng không hề xung đột.
Trái lại giận dữ trừng nhau, sau đó hóa thành mười hai tên nhân loại đứng im tại chỗ.
Hiển nhiên bọn hắn không hề ngu ngốc, lúc này mà xung đột người chết ta sống chẳng khác nào tạo cơ cho kẻ khác ngư ông đắc lợi.
Mặc dù Chân Long và Ma Long hận không thể dồn nhau vào chỗ chết, nhưng khi cuộc chiến chưa chính thức khai hỏa, bọn hắn vẫn sẽ bảo tồn lực lượng.
“Được rồi, cuộc chiến này Trư gia sẽ không xen vào, có thể đi đến mức nào phải xem biểu hiện của hai ngươi!” Hắc Trư nhún nhún vai, dùng móng heo vỗ vỗ Cự Thiên Cuồng và Nhân Kê cười hắc hắc.
“Sao thế?” Nhân Kê giật mình: “Có sự gia nhập của ngươi, chúng ta chẳng phải dễ dàng càn quét?”
Nhận được truyền thừa của Dậu Kê, Nhân Kê thừa hiểu con heo trước mặt mình khủng bố như thế nào.
Đừng thấy nó ngả ngớn không đáng tin cậy, thực chất sức mạnh đủ để ngạo thị quần hùng…
Cự Thiên Cuồng cũng khó hiểu nhìn Hắc Trư.
“Mấy lão quái của Cổ Việt Tộc đã cảnh cáo ta!” Hắc Trư bất đắc dĩ bĩu môi:
“Ta không phải yêu thú của thí sinh, cũng không phải thí sinh… nếu gia nhập sẽ gây mất cân bằng!”
“Thì ra là vậy!” Nhân Kê với Cự Thiên Cuồng bừng tỉnh.
“Hắc hắc, biểu hiện cho tốt… Trư gia đứng bên ngoài cổ vũ cho các ngươi!” Hắc Trư nhếch miệng cười xấu xa.
Cân Đẩu Vân triển khai, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.