Phần 37
Cung Điện nguy nga treo lơ lửng giữa bầu trời đầy sao, vô số vì tinh tú rủ xuống, không gian hóa thành từng bậc thang, thời gian khiến các ngôi sao chuyển động xoay quanh một cách chậm rãi…
Cảnh tượng như thần tích…
Tuế Nguyệt Cung…
Bên trong đại điện…
Luân Hồi Kính cao quý tọa lạc giữa không gian, mặt kính trong suốt biến lớn, cảnh tượng náo nhiệt đến cực điểm phía trước Tiên Ma Mộ Địa hiện lên…
Bên trong là tình cảnh vô số Đế Tử, Đế Nữ đến từ các phương thế lực đổ xô vào Tiên Ma Mộ Địa…
“Đến rồi…”
Như vô vàn thánh khiết tụ vào một thân, một vị nữ tử ung dung mà đứng, vẻ đẹp khiến thời gian và không gian không nở tuân theo quy luật, lo sợ sẽ để lại dấu vết năm tháng trên dung nhan hoàn mỹ đến mức không chân thật của nàng…
Sự hoàn mỹ này nếu thật sự tồn tại, như vậy nó chỉ thuộc về duy nhất một người.
Tuế Nguyệt Nữ Đế…
Vây quanh lấy nàng, một đám thục phụ khuynh thành khuynh quốc, khí chất riêng biệt, sở hữu vẻ đẹp khác nhau, mỗi một người đều là khuynh thế mỹ nhân ngàn năm có một, oanh oanh yến yến.
Nếu so các nàng với vạn hoa chính là sự sỉ nhục dành cho các nàng…
Bởi vì bất kỳ một người nào trong số các nàng riêng biệt đứng ra cũng đủ khiến bách hoa ảm đạm phai mờ, sinh lòng ghen tị…
Cảnh tượng bên trong cung Tuế Nguyệt, tìm khắp thế gian cũng không có ngòi bút nào, nét họa nào có đủ tư cách lưu lại…
Từng đôi mắt đẹp hưng phấn nhìn vào Luân Hồi Kính, chứng kiến sự hoành tráng của Thiếu Đế Chi Chiến cũng phải âm thầm cảm thán…
So với Thiếu Đế Bảng, Hoàng Kim Bảng mà các nàng từng lưu danh quả thật không đáng giá nhắc tới…
Mà khi nhìn thấy một tên nam nhân hưng phấn bừng bừng lao vào Truyền Tống Trận, sau lưng còn có một đám nữ nhân tuyệt sắc kèm theo, chúng nữ chỉ có thể lắc đầu ngao ngán…
“Cái tên này… chỉ sợ không còn nhớ đến đám tàn hoa bại liễu chúng ta!” Diễm Điệp Tình hừ hừ, giọng điệu tràn ngập vị chua.
Chúng nữ bất giác bật cười, Diễm Hồng Liên liếc xéo muội muội: “Xú nha đầu, chẳng phải năm đó cùng nhau tán thành hắn nạp thêm nữ nhân?”
“Hắn chính là ngựa giống, không cho hắn thu nữ khác nào tra tấn hắn?” Võ Tam Nương khoanh tay trước ngực, đem bầu sữa quy mô ngoại cỡ o ép đến ngạt thở.
“Hắn là ngựa giống, vậy chúng ta chẳng lẽ là ngựa mẫu sao?” Tô Mị sóng mắt lưu chuyển, đầu lưỡi đỏ thẫm liếm nhẹ môi thơm, mị ý tỏa ra bốn phía.
Vài nữ nhân tính cách lớn mật nói chuyện, lập tức khiến mấy nàng da mặt mỏng như Tô Nhan, Băng Lam Tịch, Hải U Quỳnh, Đan Mộng Cơ đỏ cả mặt…
“Được rồi! Tuế Nguyệt tỷ tỷ với hai đứa nhỏ vẫn còn ở đây, các ngươi xem nàng như vô hình sao?” Liễu Ngọc Thanh không nhịn được lắc đầu sẵn giọng.
Chúng nữ le lưỡi, trộm liếc Tuế Nguyệt Nữ Đế, thấy nàng không có biểu lộ gì…
Tiểu Kỳ Nam cùng Loan Loan âm thầm cười trộm, ngày thường đã sớm nghe các dì và mẫu thân nhắc đến nam nhân kia đã sớm phát ngán rồi.
Tuế Nguyệt Nữ Đế lúc này bất chợt làm ra động tác.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng vươn tay hướng về phía trước vũ động.
RĂNG RẮC…
Trong khoảnh khắc, chỉ thấy tầng tầng không gian nhanh chóng được thiết lập, hóa thành một Thông Đạo bằng phẳng xa tít tắp nối dài đến phạm vi bên ngoài Tiên Ma Mộ Địa.
Thấy tình cảnh này, Loan Loan gáy lên, hiển hóa thành bản thể.
Thần Thú Thanh Loan cao quý lộng lẫy hiện ra giữa cung điện, lông vũ hoa lệ chiếu rọi ánh sáng thất thải, cầu vồng uốn quanh.
Tiểu Kỳ Nam nhảy lên lưng Thanh Loan, liếc mắt nhìn chúng nữ cười khanh khách nói:
“Dì Ảnh, dì Nghiên, dì Cơ, dì Tâm, dì Hoa… các ngươi ai muốn đánh với nữ nhân của hắn?”
“Tiểu nha đầu đừng làm rộn, hắn biết ngươi âm thầm đốt cháy hậu viện sẽ đánh mông ngươi!” Diễm Nguyệt Kỳ buồn cười lắc đầu.
Nàng một thân Bạch Ma Chiến Bào ôm sát thân thể thành thục, vẫn là vẻ đẹp quyến rũ khó cưỡng, tóc đỏ như lửa, ngạo kiều cao quý, phong hoa tuyệt đại…
Chúng nữ cũng âm thầm buồn cười, có nữ nhi nào xúi giục các dì của mình đánh nhau bao giờ?
“Ngoài trừ mấy nữ phải đại diện cho thế lực và sư phụ sau lưng các nàng mang về vinh quang như tỷ muội Cơ Nhã, mấy người chúng ta không hứng thú cho lắm…” Vương Thiên Ảnh mỉm cười lắc đầu.
So với việc tham gia Thiếu Đế Chi Chiến cạnh tranh với nam nhân và nữ nhi chung của các nàng, mấy nữ càng muốn đẩy nhanh tiến độ đột phá thành Đế để đuổi kịp bước tiến của các tỷ muội hơn.
Hoa Thanh Trúc nhìn sang Bạch Liên Hoa, thấy nữ nhi cũng nhẹ nhàng lắc đầu từ chối.
Thiên Sinh Âm Vận như Thiện Âm ở trong Thiếu Đế Chi Chiến quả thật không có quá nhiều ưu thế.
“Khanh khách, vậy Lạc Kỳ Nam ta cùng Tiểu Loan Loan, hai người mang về vinh quang cho Tuế Nguyệt Cung!” Lạc Kỳ Nam vỗ vỗ bộ ngực có chút quy mô, tràn đầy tự tin.
“Ngươi muốn đá đít phụ thân ngươi không?” Đúng lúc này, Võ Tam Nương đột nhiên cười khẽ.
Nghe giọng điệu này, chúng nữ liền biết người lên tiếng là Man Kiều.
Hai nàng đã quen với việc song hồn nhất thể, vì lẽ đó không chịu tách riêng…
“Bằng cách nào?” Lạc Kỳ Nam sinh lòng hứng thú.
Man Kiều ánh mắt quỷ quyệt, đưa tay chỉ vào lần lượt từng người chúng nữ bản thể là Thần Thú:
“Bạch Tố Mai, Hồ Khinh Vũ, Côn Minh Nguyệt… chỉ cần cùng Tiểu Kỳ Nam ký kết khế ước trở thành sủng vật trên danh nghĩa, từ đó các nàng có thể hợp lệ gia nhập Thiếu Đế Chi Chiến, liên thủ đem nam nhân kia đánh bay!”
Chúng nữ khóe miệng co giật.
Tố Mai, Khinh Vũ, Minh Nguyệt… mấy nữ đều đã là Yêu Đế, cộng thêm thực lực khủng bố của Tiểu Kỳ Nam.
Một khi liên hợp, quét ngang Thiếu Đế Chi Chiến, đem nam nhân kia đánh bay có khả năng rất lớn a.
Bạch Tố Mai mỉm cười thánh khiết, vuốt lấy mái tóc trắng muốt, ánh mắt ôn nhu:
“Ta chỉ muốn yên lặng nhìn chàng tỏa sáng, huống hồ ta và chàng đã ký khế ước rồi…”
Hồ Khinh Vũ mị thái như yêu, môi thơm hé mở: “Ta chỉ muốn ký khế ước với chàng…”
Côn Minh Nguyệt bắt chéo hai chân thon dài ngồi xuống, điềm nhiên nói:
“Kêu ta đánh đám Đế Tử của Côn Bằng Tộc kia thì được!”
“Các ngươi…” Man Kiều thở hổn hển phồng má, giậm chân hừ nói: “Hắn rót cho các ngươi bùa mê thuốc lú gì?”
Chúng nữ chỉ cười không nói.
“Được rồi… đừng nghịch ngợm!” Liễu Ngọc Thanh khoác tay mỉm cười: “Chúng ta có thể nghĩ ra cách như vậy, những thế lực Thần Thú khác như Long Tộc chẳng lẽ nghĩ không ra sao?”
“Nếu bọn hắn để Đế Tử của mình ký kết với một đám Long Đế gia nhập Tiên Ma Mộ Địa, vậy còn ra thể thống gì nữa?”
“Ngọc Thanh nói không sai…” Tuế Nguyệt Nữ Đế điềm nhiên gật đầu:
“Trong Chư Thiên Hội Ngộ đã bàn luận rõ ràng, thí sinh nào cố ý ký kết sủng vật cấp Yêu Đế mang theo chính là phạm luật, sẽ bị đào thải nếu phát hiện!”
“Thì ra là như vậy…” Man Kiều vuốt vuốt mũi.
“Hứ, không có các dì hỗ trợ… ta vẫn tin mình có thể đánh bại hắn!” Lạc Kỳ Nam kiên quyết nói.
“Nha đầu cấm có chủ quan!” Tuế Nguyệt Nữ Đế nghiêm khắc nhìn nàng:
“Đừng quên người đứng sau lưng phụ thân ngươi là ai!”
Chúng nữ nghe vậy lập tức nghiêm mặt, ánh mắt đầy vẻ kính trọng, trong đầu cùng lúc xuất hiện một danh tự:
“Sư phụ Kim Nhi!”
Lạc Kỳ Nam sắc mặt tuyệt mỹ cũng chuyển thành ngưng trọng, hướng Tuế Nguyệt Nữ Đế hứa hẹn:
“Đồ nhi hiểu rồi, sẽ không để sư phụ thất vọng!”
“Đi thôi…” Tuế Nguyệt Nữ Đế cười nhẹ khoác tay.
Lạc Kỳ Nam gật mạnh đầu, cùng Loan Loan tiến vào thông đạo.
Đi thẳng Tiên Ma Mộ Địa.