Phần 249
Một đình viện u tĩnh nằm trên đỉnh Tuyết Sơn, thân ảnh Lạc Nam nhẹ như lông hồng xuất hiện.
Từ ngày Linh Giới Châu thành Ngũ Hành Thế Giới, các loại quang cảnh đa dạng được Lạc Nam thiết lập không thiếu thứ gì.
Tuyết Sơn là một trong số đó, u tĩnh, mát lạnh, thích hợp cho những người mang nhiều tâm trạng cần giữ cho lòng bình tĩnh.
Bên trong đình viện, một thân ảnh mỹ nhân thanh tịnh đứng thẳng, ánh mắt mơ màng nhìn về phía xa xăm.
Nàng vẫn còn mặc áo tân nương đỏ thẳm, dung mạo đã được tỉ mỉ trang điểm một phen trước đại hôn, khiến dung nhan vốn lãnh diễm mê người của nàng trở nên lộng lẫy, sắc sảo.
Cảm giác được khí tức quen thuộc đến gần, bờ vai nàng khẽ run…
Một vòng tay nam nhân rộng lớn, ấm áp từ phía sau ôm siết lấy nàng, lồng ngực săn chắc của hắn như bức tường thành kiên cố che đậy mọi giông bão.
Thanh âm trầm ổn vang lên bên tai:
“Năm đó ta không dám ôm nàng, cũng không đủ sức ôm nàng… nhưng hiện tại có thể!”
Nói xong, hắn càng siết chặt nàng thêm một chút, như muốn ép sát Lãnh Nguyệt Tâm vào thân thể mình.
Lãnh Nguyệt Tâm diện mục ngơ ngác, hồi ức như thước phim quay chậm đảo ngược về trong tâm trí nàng…
“Ngươi tốt nhất dẹp đi suy nghĩ không đáng có, chỉ riêng việc ta sở hữu Ma Lực, nếu ở Tiên giới ngươi bảo vệ được ta sao?”
“Huống hồ dù người ở Tiên Giới không truy sát ta, thì ở bên phía Ma Giới cũng sẽ không bỏ qua!”
Đây là những lời năm đó chính miệng nàng đã nói với hắn.
Hắn từng muốn giữ nàng ở lại bên mình, muốn cùng nàng phi thăng.
Nhưng hơn ai hết, Lãnh Nguyệt Tâm hiểu rõ Tiên Ma cách biệt, hiểu rõ mối hận thù giữa Tiên và Ma, càng hiểu rõ rào cản giữa hai người là lớn đến bao nhiêu.
Hắn khi đó chỉ là một Bá Chủ của Hạ Giới, Bá Chủ nghe thì rất uy phong, nhưng tùy tiện một vị Đế Tử cũng có thể vươn tay bóp nát.
Mà nàng lại vốn là con cờ của người khác, vốn là một thế thân có giá trị lợi dụng do Lãnh Vận Du khống chế.
Hai người đã định trước là không thể, nàng không muốn tạo thành đại họa cho hắn, gây ra đại họa cho Việt Long Tinh, nên nàng lựa chọn quay lưng rời đi.
Thậm chí ở phút giây cuối cùng trước khi xa cách, không biết hắn từ đâu lấy ra can đảm, tuyên bố hùng hồn:
“Lãnh Nguyệt Tâm nàng chờ đó… rồi sẽ có một ngày, Lạc Nam ta quân lâm Ma giới mang đi nàng, không một ai có thể ngăn cản!”
Nàng vui… rất vui…
Nhưng vui lại đi cùng với khổ.
Hắn ngây ngô, hắn không hiểu sự tàn khốc giữa Tiên và Ma nên mới có thể buông lời hùng hồn đến như vậy.
Lãnh Nguyệt Tâm cho rằng, khi hắn phi thăng Tiên giới, khi hắn biết được thân phận và vai trò của nàng, khi hắn hiểu sự cường đại của Ma Đình, hắn sẽ chấp nhận từ bỏ…
Nhưng mà… nam nhân này đã chứng minh, nàng còn xem nhẹ hắn.
Nàng quá mức xem nhẹ hắn, hay thậm chí có thể nói nàng không đủ khả năng để lý giải bản lĩnh của hắn.
Đem mọi thứ nắm vào trong tay, biết mọi kế hoạch của Lãnh Vận Du, qua mặt hàng loạt Thiên Ma Đế, mang nàng rời khỏi Ma Đình.
Vô pháp tưởng tượng, ngay cả trong mơ nàng cũng không dám mơ đến mức độ như vậy.
Lấy lại bình tĩnh, Lãnh Nguyệt Tâm ngọ nguậy trong lòng hắn.
Lạc Nam thả lỏng tay, nàng lúc này mới có thể quay người, hai mắt long lanh nhìn thẳng hắn.
“Ngươi đã biết hậu quả?” Môi đỏ hé mở, nàng lạnh lùng hỏi.
“Hậu quả gì?” Lạc Nam cười tủm tỉm nhìn lấy nàng.
“Hậu quả của việc đắc tội Tru Tiên Điện, đắc tội Thiên Đình!” Lãnh Nguyệt Tâm nghiêm mặt:
“Và đặc biệt là hậu quả của việc chống lại quy luật Tiên Ma phân cách, Tiên Ma Cung từng hùng mạnh như vậy cũng diệt vong vì đi ngược lại quy luật đó!”
“Hậu quả ra sao ta chưa thấy…” Lạc Nam nhếch môi: “Ta chỉ biết nếu không mang nàng trở về, nàng sắp gả cho thằng khác!”
Lãnh Nguyệt Tâm nghe vậy vừa thẹn vừa giận, gấp gáp giậm chân: “Ta vốn định tự sát, dù chết cũng không khuất phục thành thân!”
Lạc Nam dùng ánh mắt cổ quái nhìn lấy nàng, mỉm cười: “Thật đáng yêu…”
Trước đây hắn vẫn luôn thấy Lãnh Nguyệt Tâm trong bộ dạng lạnh lùng lãnh diễm, dù đứng gần nhưng giống như cách xa vạn dặm, nào biết nàng cũng sẽ có lúc giận dỗi như tiểu cô nương?
Bị hắn trêu chọc, Lãnh Nguyệt Tâm lập tức làm mặt lạnh, bất quá gò má ửng hồng đã bán đứng tâm trạng của nàng.
Lạc Nam trong lòng thương tiếc.
Trước đây Lãnh Nguyệt Tâm sở dĩ lạnh lùng, vô cảm, khó gần là điều dễ hiểu…
Thử hỏi nếu rơi vào hoàn cảnh của nàng, là phân thân được tạo ra để làm chốt thí, ai có thể thoải mái thể hiện cảm xúc được?
Nàng không sinh lòng hận đời giận cá chém thớt, trái lại còn sẵn sàng đứng ra chiến đấu khi Việt Long Tinh lâm vào tình thế nguy nan đã chứng minh nàng sở hữu một trái tim ấm nóng, dồi dào tình cảm.
Lạc Nam cảm nhận được điều đó nên mới sinh lòng yêu thích Lãnh Nguyệt Tâm, dung mạo tuyệt sắc chẳng là nghĩa lý gì so với vẻ đẹp tâm hồn đáng trân trọng đó.
Nhìn thấy nàng còn mặc y phục tân nương, hắn giả vờ ra vẻ không vui nói:
“Nhìn y phục này của nàng ta rất chướng mắt, bởi vì nó vốn không thuộc về nàng!”
Lãnh Nguyệt Tâm hấp háy đôi mắt đẹp nhìn lấy hắn, môi đỏ như liệt diễm nhẹ cắn cắn.
Bàn tay thon dài nhẹ trượt…
Xoẹt…
Y phục tân nương rời khỏi ngọc thể mỹ miều, rơi xuống thèm tuyết trắng.
Lãnh Nguyệt Tâm một chưởng đánh xuống, đem nó nghiền thành hư vô, hừ một tiếng:
“Ta cũng không thích!”
Mà ở phía đối diện, Lạc Nam đã ngơ ngẩn nhìn lấy nàng.
Ngọc thể trắng hơn cả tuyết yêu kiều hiện ra trong tầm mắt, da thịt trơn bóng oánh nhuận, đôi chân dài miên mang không chút tỳ vết, cái cổ ngọc ngà cao ngạo như thiên nga, xương quai xanh như được khắt gọt một cách hoàn mỹ.
Che đậy hai bộ vị thần bí là cái yếm trắng mỏng manh và tiểu nội khố tinh khiết.
Phía dưới lớp áo yếm, bộ ngực sữa căn tròn đầy đặn như ẩn như hiện, hai hạt anh đào nổi cộm lên vô cùng bắt mắt.
Mà tiểu nội khố bên dưới cũng khó lòng che lắp chốn đào nguyên khoái lạc, loáng thoáng là thảm cỏ thơm đen tuyền phủ trên đôi môi dọc mũm mĩm e ấp.
Hô hấp của Lạc Nam trở nên dồn dập lên, một chút dục vọng vừa lắng xuống từ chỗ Võ Tam Nương cùng U Cơ lại trỗi dậy.
Bị ánh mắt của hắn nhìn không được tự nhiên, Lãnh Nguyệt Tâm vội vàng lấy ra một kiện y phục.
Nào ngờ Dị Hỏa từ tay Lạc Nam lóe lên, y phục đã tiêu tán mất dạng…
“Ngươi muốn làm gì?” Lãnh Nguyệt Tâm đề phòng trừng mắt.
“Vất vả mang nàng trở về, cũng nên báo đáp chứ!” Lạc Nam cười xấu xa.
“Báo đáp gì?” Lãnh Nguyệt Tâm ánh mắt không dám nhìn thẳng hắn, nhịp tim đập như trống trận khiến lòng nàng rối như tơ vò.
Lạc Nam ôm lấy cơ thể mềm mại thơm ngát của nàng, thủ thỉ bên tai:
“Lấy thân báo đáp!”