Phần 23
“Chẳng lẽ ta sợ?” Lạc Nam cười gằn, 35 đường Hồng Hoang Tiên Văn luân chuyển, lại một quyền đấm ra.
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Hai người điên cuồng đối quyền một cách bạo lực, Phật Nộ và Cuồng Hầu ở giữa hư không triền đấu dữ dội, âm thanh va chạm và tiếng không gian vỡ nát oanh động cả Tiên Ma Vực…
Vô số tu sĩ âm thầm hoảng sợ, không biết là ai gan to bằng trời dám gây sự trong Vạn Yêu Thánh Địa…
Đáng tiếc Vạn Yêu Thánh Địa đã sớm kích hoạt Đại Trận, đem cảnh tượng bên trong phong tỏa, người ngoài dù tò mò nhưng cũng không dám xông vào.
Lạc Nam càng đánh càng kinh hãi, phải biết rằng lúc này hắn nhờ vào Hồng Hoang Tiên Văn đang kích hoạt, bằng không đã sớm bị áp chế rồi.
Linh Minh Thạch Hầu quá mạnh, bất kể là Kim Đế Lực hay lực lượng thân thể của hắn đều mạnh hơn cường giả trong cùng cấp quá nhiều.
So với Lạc Nam, Linh Minh Thạch Hầu cũng có chút kinh ngạc…
Mặc dù chưa đánh toàn lực, nhưng tiểu tử này có thể lấy tu vi Thể Tôn và Tiên Tôn cầm cự trước mặt mình lâu như vậy, quả thật là có chút bản lĩnh.
Trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, Kim Cô Bổng bị hắn ném lên không trung từ nãy đến giờ chẳng biết từ bao giờ đã biến to đến mức khủng bố, như một thanh cột chống trời hung hăng trấn thẳng xuống đầu Lạc Nam trong lúc hai người đang quyền đấm cước đá.
Kim Cô Bổng có nguyên liệu luyện chế từ Như Ý Thạch, nó có thể tùy ý biến lớn biến nhỏ theo ý niệm của chủ nhân.
Lực lượng như vạn trọng sơn muốn trấn áp Lạc Nam.
“Đã sớm biết ngươi sẽ chơi xấu!” Lạc Nam cười tà.
KENG KENG KENG KENG KENG KENG…
Kiếm ngâm vang trời, sát cơ lẫm liệt từ trong hư không gào thét mà ra.
Hư ảnh 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm như thiên hoa loạn trụy bay múa…
“Vạn Kiếm Quy Tông!” Lạc Nam quát lạnh.
KENG!
Vũ Hoàng Kiếm ngân vang, Bá Lực ầm ầm gia trì vào Thân Kiếm, hư ảnh Long Phượng hòa minh giữa bầu trời thoáng ẩn thoáng hiện…
Chúng nó đồng loạt hợp nhất, lực lượng tiếp cận Đế Binh, đón lấy Kim Cô Bổng cực đại.
ẦM!
Như thiên thạch đụng độ sao băng, Kim Cô Bổng khổng lồ bị 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm hợp lực kháng cự, không thể tiếp tục trấn xuống.
“Hừ!” Linh Minh Thạch Hầu đánh lén bất thành không vui hừ một tiếng.
Nhưng ngay sau đó, hai sợi lông khỉ bất chợt thần bí rơi ra, bay nhẹ nhàng ra sau lưng Lạc Nam.
Cấm Kỵ Chi Nhãn chớp nháy, Lạc Nam khóe môi mỉm cười quỷ dị, Bá Đỉnh tụ hội… ở trong đan điền cấp tốc xoay tròn.
Theo sau đó, Hỏa Diễm, Hàn Băng, Lôi Đình, Kịch Độc, Đại Địa… tất cả lực lượng bùng nổ ra ngoài, ngưng kết thành một kiện áo choàng khoác lên người hắn.
Hai sợi lông khỉ lóe lên, hiện ra hai cổ phân thân y đúc Linh Minh Thạch Hầu, hung hãn thi triển Cuồng Hầu Quyền, uy lực không kém chút nào so với bản thể vào lưng Lạc Nam.
Cùng lúc đó, áo choàng do Bá Lực hình thành đã đợi sẵn từ trước, hung hăng quét ngang.
ĐÙNG!
Song Cuồng Hầu Quyền cùng áo choàng va chạm, sắc mặt kinh biến, cánh tay tê rần liên tục lùi lại vài bước.
Chưa dừng lại ở đó, từ bên trong Bá Y, Xích Luyện Hỏa Xà cùng Mộc Chu Kết Dính bất chợt lao ra, trói lấy tay chân bọn hắn…
Ở phía đối diện, Linh Minh Thạch Hầu tò mò: “Áo này là gì?”
“Bá Y!” Lạc Nam đáp lại hai chữ.
Không sai, Hóa Lực Y Công đã tu luyện thành công, cho ra đời Bá Y do tất cả lực lượng dung hợp tạo thành y phục, có thể mang theo tất cả công năng của các Dị Thuộc Tính mà Lạc Nam hiện có, vừa phòng ngự vừa phản kích, vừa chủ động giải trừ trạng thái khống chế, vừa khống chế đối thủ…
“Ngươi làm sao biết ta sẽ dùng phân thân đánh lén?” Linh Minh Thạch Hầu tiếp tục hỏi.
Theo lý mà nói, lông khỉ được hắn ném ra vô cùng bí mật, Lạc Nam lẽ ra không thể biết trước mà kích hoạt Bá Y để chống lại được.
Dường như suy nghĩ của hắn bị Lạc Nam nắm bắt, vô cùng quỷ dị.
“Không nói cho ngươi!” Lạc Nam cười nhạt, bên trong lại đang cố gắng đè ép đau nhứt đến từ Linh Hồn.
Triển khai Do Thám Tương Lai trong trận chiến cấp độ cao như thế này thật sự tiêu hao và ảnh hưởng đến Linh Hồn, khiến hắn không thể phân tâm sử dụng Hồn Kỹ tập kịch con khỉ này.
Nhờ có Do Thám Tương Lai vẫn đang âm thầm kích hoạt mà Lạc Nam mới lường trước được sự tinh quái của con khỉ.
Bởi vì chênh lệch tu vi quá lớn, nếu không dùng đến Do Thám Tương Lai thì hắn rất khó để làm ra phản ứng kịp lúc, để có thể đánh ngang tay… chỉ còn cách xem trước tương lai mà thôi.
Bị Hỏa Nhãn Kim Tinh tập kích bất ngờ một lần, Lạc Nam đã rút được kinh nghiệm…
“Không tồi!” Linh Minh Thạch Hầu cười tủm tỉm, đột nhiên vươn tay.
Kim Cô Bổng chấn động, hung hăng đánh văng Vũ Hoàng Kiếm, bay trở về trong tay hắn.
Sau đó, hắn nhếch mép nhìn lấy Lạc Nam: “Nếu đánh lén không thành, Lão Tôn sẽ trực diện đá đít ngươi!”
Lạc Nam sắc mặt ngưng trọng, triệu hồi 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm trở về bên cạnh mình…
Hắn biết, con khỉ này nói thật! Nó muốn đánh toàn lực.
“Mỹ Hầu Sáo Trang!”
Linh Minh Thạch Hầu đưa tay lên miệng huýt sáo.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Lòng đất chấn động, mặt đất nứt ra, như những con quái vật thức tỉnh…
Từng kiện, từng kiện Pháp Bảo mang theo Đế Uy cuồn cuộn lao vọt lên, nhập vào thân thể Linh Minh Thạch Hầu.
Giáp… Ngoa… Găng Tay… Khôi… Kỳ…
Trong khoảnh khắc, một cổ túc sát chi khí quét ngang đất trời, khí thế trên người toàn diện biến đổi.
Nếu trước đó, Lạc Nam vẫn còn cảm nhận được sự lóc chóc lộn xộn pha lẫn chút lười biếng trên người Linh Minh Thạch Hầu, thì hiện tại những cảm giác này đã toàn bộ mất đi.
Hắn lúc này thật sự đã hóa thân Thần Tướng, một người áp đảo vạn quân, tung hoành ngang dọc, sau lưng thoáng ẩn thoáng hiện núi thây biển máu, sự khốc liệt nơi chiến trường.
Thân khoác Huyết Kim Chiến Giáp lấy màu đỏ thẫm như máu làm chủ đạo xen lẫn ánh kim huy hoàng, chân đạp Hoàng Kim Chiến Ngoa, đầu đội Hoàng Kim Chiến Khôi, lưng vắt Song Chiến Kỳ, tay cầm Như Ý Kim Cô Bổng.
Lạc Nam hít sâu một hơi, Bá Y chuyển thành một màu đen kịch, từ bên trong nó… Tỏa Thiên Hắc Ám phun trào, nhanh chóng phong tỏa bốn phương tám hướng.
Phỏng Thiên Kính đã đặt ở chỗ Tử Yên, không thể dùng đến Tù Không Bát nữa rồi.
“Ăn Lão Tôn nhất bổng!”
Cân Đẩu Vân lộn nhào, Kim Cổ Bổng đã chính diện đập thẳng xuống.
Đế Uy phun trào, Mỹ Hầu Sáo Trang ầm ầm ngâm tụng, lực lượng toàn thân Linh Minh Thạch Hầu như một thế giới bạo tạc.
Một côn này nện xuống, Tỏa Thiên Hắc Ám ở bốn phía kịch liệt rung lên, như tùy thời có thể phá diệt…
“Chấp Chưởng Càn Khôn!” Lạc Nam gầm lên, kích hoạt Thiên Đế Biến.
Một luồng Đế Vực áp đảo lấy toàn thân, khiến tốc độ Linh Minh Thạch Hầu giảm đi đôi chút.
“Ngươi lại có Thiên Đế Biến?” Linh Minh Thạch Hầu gầm lên, gân xanh nổi cộm lên đầy mặt.
“Trẫm nói! Quỳ xuống!” Lạc Nam lạnh lùng nhìn xuống, hờ hững hạ lệnh.
Bá Y tung bay, tóc dài hóa bạc, hắn như cái thế Thiên Đế đang ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
Khí thế điên cuồng đàn áp đến cơ thể Linh Minh Thạch Hầu, buộc thân thể đang lao đến của hắn khựng lại.
“Hừ, dù là Thiên Đế năm đó cũng không thể ép Lão Tôn quỳ!” Linh Minh Thạch Hầu nghiến răng ken két, hai mắt đỏ ngầu lên, gằn lấy từng chữ:
“Ngươi còn chưa đủ!”
OÀNH OÀNH OÀNH!
Từ trong cơ thể tưởng chừng nhỏ gầy của hắn, ba cổ Lĩnh Vực cùng lúc nổ tung…
Lạc Nam sắc mặt đại biến, dù với tâm cảnh của trạng thái Thiên Đế vẫn không che giấu được nỗi khiếp sợ.
Côn Vực!
Sát Vực!
Chiến Vực!
Phải trải qua bao nhiêu trận chiến mới có thể đem ba loại Vực tu luyện đến cảnh giới như vậy?
“Cho Lão Tôn nát!” Ba cổ Lĩnh Vực điên cuồng đàn áp, Chấp Chưởng Càn Khôn ầm ầm rung lên…
RĂNG RẮC…
Bốn phía không gian như thủy tinh vỡ vụn…
“Ca ca, không có Tiểu Tinh hỗ trợ, muội chống hết nổi rồi! Đối thủ quá mạnh…” Âm thanh của Ám Nhi tràn đầy suy nhược vang lên bên tai.
Lạc Nam nghiến răng, buộc phải giải trừ trạng thái Thiên Đế Biến.
ĐÙNG!
Tỏa Thiên Hắc Ám chính thức hóa thành hư vô…
Mà ngay lúc này, ba cổ Lĩnh Vực đàn áp chính diện, Như Ý Kim Cô Bổng đã đến trước mặt Lạc Nam!
Bá đạo nện xuống!