Phần 202
“Liên quan mật thiết với ta?”
Lạc Nam há to miệng, đưa tay chỉ vào mặt mình.
Nữ Hoàng cười tủm tỉm gật đầu, ánh mắt ngày càng cổ quái.
Lạc Nam vô thức rùng mình, hắn cảm giác ánh mắt của nàng có chứa nguy hiểm a, dường như mặc định hắn sẽ thua cuộc vậy.
Chúng nữ cũng nhao nhao chuyển ánh mắt nhìn đến Lạc Nam, muốn xem thử rốt cuộc là nhân vật bậc nào vừa liên quan đến Tiên Ma Cung và vừa liên quan đến hắn.
“Sẽ là ai đây…” Lạc Nam nhíu chặt chân mày đi tới đi lui.
Trong đầu hắn lần lượt chạy qua từng khuôn mặt…
Từ nữ nhân của mình, hồng nhan tri kỷ, cho đến đám em vợ, huynh đệ…
Chẳng lẽ là Thiên Vô Ảnh? Bởi vì nàng cũng tu luyện Tiên Ma Cửu Chuyển của Tiên Ma Cung, đồng thời sở hữu Ma Lực, chắc chắn có liên quan rồi.
Hơn nữa người khác có thể bị Cấm Thuật che đậy thiên cơ và xóa đi trí nhớ nên không nhận ra Tiên Ma Cửu Chuyển của Thiên Vô Ảnh, nhưng Nữ Hoàng thì lại khác.
Bởi vì Nữ Hoàng sở hữu Vô Thượng Tiên Ma Nhãn của Tiên Ma Cung, nó là Đế Binh đã có được linh trí của Tiên Ma Cung Chủ, Tiên Ma Cửu Chuyển có thể che giấu tai mắt người khác, nhưng chắc chắn không thể giấu được Vô Thượng Tiên Ma Nhãn, đồng nghĩa với không thể che giấu được Nữ Hoàng.
Ngay cả Ma Ấn và Tiên Ấn đã luyện hóa sạch còn bị nhìn thấu, huống gì Tiên Ma Cửu Chuyển?
Nghĩ đến đây, Lạc Nam đang định đoán là Thiên Vô Ảnh, bất chợt Nữ Hoàng lại nói thêm:
“Cho ngươi một gợi ý, không phải người của Làng Nhất Thế và Côn Lôn Giới!”
Lạc Nam âm thầm cười khổ, đành phải loại trừ Thiên Vô Ảnh.
“Là ai nha? Chẳng lẽ chàng vô tình kết giao với bằng hữu có liên quan đến Tiên Ma Cung?” Độc Cô Ngạo Tuyết biểu lộ nghi hoặc.
“Hay là nữ nhân?” Âu Dương Thương Lan ánh mắt lấp lóe.
Lạc Nam không đáp lại các nàng, đầu óc hắn đang vận chuyển hết công suất.
“Chắc là người nào đó mà ngươi tiếp xúc trước khi nhận biết ta!” Bắc Cung Hàm Ngọc phân tích nói:
“Bằng không ta chắc chắn sẽ nhận biết người đó…”
Lạc Nam cảm thấy có lý, từ khi Bắc Cung Hàm Ngọc đi theo hắn đến nay, nếu hắn có tiếp xúc với người liên quan đến Tiên Ma Cung, không có khả năng Bắc Cung Hàm Ngọc nhận không ra.
Bởi vì kiến thức của Bắc Cung Hàm Ngọc có thể sánh ngang Vô Thượng Tiên Ma Nhãn.
Bất quá mặc dù có nàng phân tích, hắn vẫn xoán hết cả não vẫn không nghĩ ra là ai.
Đương nhiên, Lạc Nam có thể vận dụng Thiên Cơ Bảng để có được đáp án mình muốn, nhưng như vậy quá không thú vị, chi bằng hỏi trực tiếp Nữ Hoàng cho rồi.
“Thế nào… đoán không ra người đó sẽ tức giận đó nha…” Côn Lôn Nữ Hoàng trêu tức nói.
“Tức giận?” Lạc Nam ánh mắt cổ quái: “Chẳng lẽ người đó cũng ở đây?”
“Ta đã liên hệ, chỉ cần mở ra Thông Đạo Không Gian, người đó sẽ xuất hiện…” Côn Lôn Nữ Hoàng nói.
“Mở ra Thông Đạo đi!” Lạc Nam cắn răng.
“Bỏ cuộc?” Côn Lôn Nữ Hoàng bật cười, lắc đầu: “Bất quá ngươi đoán không ra cũng đúng, bởi vì sợ rằng ngay cả chính bản thân nàng ta cũng sẽ không nghĩ mình và Tiên Ma Cung có liên hệ!”
“Nàng ta?” Đám người nhìn nhau, qua cách xưng hô của Nữ Hoàng, xem ra người thần bí kia là nữ nhân.
Tứ Đại Cung Nữ dùng ánh mắt u oán nhìn Lạc Nam, Thiếu Chủ nhà mình quả thật là phong lưu đa tình, việc gì cũng dính liếu đến nữ nhân hết.
“Ta chịu thua…” Lạc Nam triệt để đầu hàng, dù Nữ Hoàng đã gợi ý là nữ nhân, hắn vẫn không liên tưởng đến bất kỳ người nào.
“Thôi được rồi!” Côn Lôn Nữ Hoàng cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Nàng nhẹ nhàng phất tay, một cái Thông Đạo Không Gian xuất hiện bên trong Ngự Thư Phòng như đã chuẩn bị từ trước đó.
Mà khi Thông Đạo Không Gian vừa mới mở ra, Lạc Nam chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh dữ dội, một cảm giác gần gũi và thân thiết đến cực điểm được sinh ra.
“Đồng Tâm Đồng Ý?” Hắn thốt lên một tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn vào không gian.
Biểu lộ không dám tin nhìn lấy Nữ Hoàng, người có liên quan mật thiết với Tiên Ma Cung mà nàng nói vậy mà là nữ nhân của hắn?
Bởi vì không phải người phụ nữ của hắn, chắc chắn sẽ không thể khiến Đồng Tâm Đồng Ý đến từ Long Tiên Thánh Điển sinh ra cảm ứng được.
RĂNG RẮC…
Có tiếng bước chân như chấn vỡ không gian, trong sự tò mò của tất cả chúng nữ và Lạc Nam, một thân ảnh ngạo nhân chậm rãi bước đến.
Chỉ thấy nàng là một đại mỹ nhân toàn thân khoác lấy võ y màu trắng vô cùng đơn giản, mái tóc đen tuyền tùy ý buộc lại thành đuôi ngựa một cách phóng khoáng, thân hình cao thẳng, đôi chân dài miên man, cơ thể tràn ngập cảm giác co giãn dẻo dai, khác hẳn với nữ nhân yểu điệu truyền thống.
Sở hữu làn da màu lúa mì dã tính và nóng bỏng, chân mày sắt bén có nét uy nghiêm, ngũ quan tinh xảo như tạo hóa cố tình khắt gọt, bờ môi dày căng mọng đỏ như liệt diễm tô điểm cho dung nhan đẹp đặc biệt của nàng.
Đẹp… một vẻ đẹp phong tình và thành thục, thật sự rất cuốn hút và để lại ấn tượng mạnh cho người khác khi lần đầu thấy nàng.
Nhưng bấy nhiêu đó chưa phải điểm nhấn…
Lúc này đây, bất kể là Bắc Cung Hàm Ngọc, Âu Dương Thương Lan, Độc Cô Ngạo Tuyết hay Tứ Đại Cung Nữ đều vô thức phải nhìn xuống hai khối trước ngực của nàng…
“Lớn… vì sao lớn đến như vậy?” Kiếp Thiền nuốt một ngụm nước bọt, nhìn xuống bộ ngực quy mô vừa đủ của mình, cảm thấy bị đả kích.
“Không những lớn mà còn căng đầy như bóng nước…” Kiếp Linh ao ước nói ra.
Âu Dương Thương Lan cắn chặt môi đỏ, nàng rất tự tin về gò bông đảo của mình, kết quả lần đầu tiên lòng tin bị dao động khi nhìn thấy nữ nhân trước mặt.
Độc Cô Ngạo Tuyết khó khăn dời ánh mắt.
Bầu sữa của nàng thật sự là quá đẹp, chúng vừa to tròn mọng nước nhưng lại không có dấu hiệu rủ xuống, trọng lực dường như biến mất ở trường hợp của nàng, khó có thể tin hai khối to tròn như vậy lại có thể vểnh cao lên một cách đầy kiêu ngạo như thế kia.
Mấu chốt là dáng người của nàng rất cao lại khỏe mạnh, vì thế dù nơi đó có to tròn thì tổng thể toàn thân vô cùng hoàn mỹ, không có điểm để chê.
Thật sự là đủ để mọi nữ nhân trong vũ trụ này phải ước ao, ghen tị.
Lạc Nam đứng im như trời trồng, toàn bộ thế giới lúc này dường như trở nên tĩnh lặng xung quanh hắn.
Tất cả cảm xúc, linh hồn và sự chú ý của hắn lúc này đã hội tụ về người nữ nhân kia.
Vô số ký ức như một thước phim quay chậm trong đầu, từng mảnh ghép ở bên cạnh nàng, khi khổ cực, lúc gian nan, thời điểm sinh tử, ngọt ngào, hạnh phúc… tất tần tật nổ tung trong tâm trí hắn.
Mãi đến khi nàng bước ra khỏi Thông Đạo Không Gian, một đôi mắt cao ngạo ẩn chứa sự bất cần khóa chặt lấy hắn, môi đỏ hừ một tiếng:
“Thật sự là mỹ nhân vờn quanh, không thèm phản ứng khi nhìn thấy thiếp?”
Giọng nói của nàng trong veo vang vọng, nghe như trách cứ lại nghe như hờn dỗi, giúp Lạc Nam thức tỉnh khỏi ngẩn ngơ.
Toàn thân hắn chấn động, không nói tiếng nào giang rộng đôi tay, điên cuồng ôm siết lấy nàng vào trong lòng.
Nữ nhân cũng nhếch môi cười một tiếng, dùng lực ôm lại hắn, động tác nhìn như mạnh bạo nhưng nhu tình trong mắt như muốn rỉ nước, không sao che giấu được.
Hai người như muốn siết người kia vào thân thể đối phương, dù có vô vàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ còn lại tiếng tim đập nhanh chung nhịp.
Giờ phút này vô thanh thắng hữu thanh.
Mấy nữ ánh mắt ngưng trọng nhìn lấy một màn này.
Các nàng không phải nhìn thấy Lạc Nam ôm nữ nhân khác mà ghen tuông, thứ khiến các nàng quan tâm là áp lực nữ nhân này mang đến quá lớn.
Cứ việc che giấu toàn bộ tu vi, nhưng nàng như một ngọn núi lớn ẩn chứa lực ép vô hình đang chậm rãi hạ xuống.
Bất quá chúng nữ ở đây điều là thiên chi kiêu nữ, rất nhanh đã ổn định lại trạng thái bình thường, đến một bên ngồi xuống.
Các nàng cũng có vô số câu hỏi, nhưng biết đây là giờ phút đoàn tụ của cả hai, vì lẽ đó cũng nhịn xuống tò mò trong lòng.
Hồi lâu sau, Lạc Nam mở miệng một câu lập tức khiến toàn trường kinh hãi:
“Sư phụ bảo bối, thê tử bảo bối, ta nhớ các nàng chết mất…”
“Sư phụ?” Chúng nữ tròn xoe cả hai mắt.
“Chẳng lẽ nàng là Kim Nhi?” Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Âu Dương Thương Lan hai mặt nhìn nhau.
Theo hiểu biết của các nàng, Lạc Nam chỉ gọi hai người là sư phụ… một là Nữ Hoàng, hai là Kim Nhi.
Bất quá rất nhanh, các nàng phủ định đáp án là Kim Nhi.
Bởi vì ở trong mắt các nàng, sư phụ Kim Nhi là một tồn tại khủng bố, có thể là cường giả siêu việt Tiên Đế rất mạnh, tùy thời tặng một ít quà đều khiến các nàng có thu hoạch to lớn.
Mặc dù nữ nhân trước mặt rất mạnh, nhưng còn chưa đến mức độ như sư phụ Kim Nhi.
Chúng nữ đương nhiên không biết, ngoại trừ Nữ Hoàng và Kim Nhi… đã từ rất lâu rồi, Lạc Nam từng gọi một người là sư phụ, người sau này trở thành thê tử của hắn.
Và đương nhiên, Lạc Nam vừa gọi sư phụ, vừa gọi thê tử… là do hắn gọi hai người cùng một lúc.
Hiện tại hắn ôm một người, nhưng thực chất đang ôm hai người.
Võ Tam Nương, Man Kiều!
Kích thước vòng một của Võ Tam Nương thật sự là quá lớn, hai người ôm nhau, Lạc Nam có thể cảm giác được sự o ép đầy co giãn của nó đang đè mình muốn ngộp thở, làn da mát lạnh của Võ Tam Nương, hơi thở ấm nóng thơm ngào ngạt của nàng, nhịp tim đập nhanh và mạnh mẽ.
Không nhịn được, hắn tìm đến bờ môi dày gợi cảm của nàng, miệng rộng khóa chặt lấy nó.
“Hừ…” Võ Tam Nương yêu kiều rên một tiếng, nàng cũng chẳng ngại ngùng gì, đã sớm nhớ nam nhân này đến phát điên.
Không đợi Lạc Nam chủ động, chiếc lưỡi ướt át của nàng đã như linh xà xuất động duỗi vào miệng hắn, mút sạch nước miếng của nam nhân…
Lạc Nam vừa bực mình vừa buồn cười, đảo khách thành chủ, một tay trượt xuống bờ mông bạo mãn của nàng bóp mặt, đồng thời quấn chặt đầu lưỡi của giai nhân, tiến vào môi đỏ của nàng công thành chiếm đất.
Chụt… chụt chụt chụt…
Một nụ hôn nồng nhiệt không phân biệt thời gian và không gian.
Lạc Nam không cần biết vì sao nàng xuất hiện ở nơi này, cũng chẳng còn tâm trí nghĩ đến liên quan của nàng và Tiên Ma Cung.
Hắn chỉ cần biết thê tử mà mình ngày nhớ đêm mong đang ở bên cạnh, hắn muốn thể hiện tình cảm với nàng.
Võ Tam Nương thân thể săn chắc cũng dần mềm xuống trước nụ hôn cuồng nhiệt, một giọt lệ mãn nguyện rơi xuống từ khóe mắt nàng.
Ở trong linh hồn nàng, Man Kiều ngày thường hay tìm cách đấu khẩu với Lạc Nam cũng nhắm lại đôi mắt đẹp, tận hưởng cảm giác đoàn tụ và âu yếm mà nam nhân mang lại.
Một tiếng thê tử bảo bối của hắn gọi nàng, Man Kiều đã cảm thấy nhiều năm qua chờ đợi hoàn toàn xứng đáng.
Chúng nữ ở một bên đã sớm yên lặng, thầm nghĩ các ngươi tìm chỗ riêng tư được hay không?
Cũng may Côn Lôn Lão Nhân đã ngủ, bằng không bộ xương già như hắn nhìn thấy cơm chó như thế này chỉ sợ chịu không nổi a.
Chỉ có Bắc Cung Hàm Ngọc là chăm chú đánh giá Võ Tam Nương, đôi mắt xinh đẹp kiêu sa chậm rãi sáng lên:
“Thì ra là thế… thì ra là thế… cổ khí tức này…”
Hiển nhiên, nàng đã phát hiện điều gì đó.
Không biết qua bao lâu sau, khi miệng lưỡi hai người đã dần khô kiệt, Lạc Nam lưu luyến mút thêm lưỡi thơm của Võ Tam Nương một chút, lúc này mới cam lòng rời môi.
Môi của nàng vốn đã gợi cảm, lúc này càng là có chút sưng lên, trơn bóng mê người, kiều diễm ướt át.
Bất quá chúng nữ vẫn không tự chủ được nhìn xuống vòng một…
Lạc Nam chú ý đến ánh mắt của các nàng, bật cười đồng cảm.
Bầu sữa của Võ Tam Nương vẫn luôn chất lượng như vậy, vượt qua Mộc Tử Âm và cả Diễm Nguyệt Kỳ, Âu Dương Thương Lan cũng chỉ tương xứng hai nữ đó mà thôi, có ghen tị với Võ Tam Nương cũng chẳng được a.
“Làm phiền mọi người và Hi Vũ tỷ tỷ, lâu ngày gặp lại phu quân có chút nhịn không được…” Võ Tam Nương khoác tay Lạc Nam, hướng Nữ Hoàng và chúng nữ cười nói.
Ở trước mặt mọi người hôn nồng nhiệt như vậy, còn dùng đến lưỡi… lại không chút xấu hổ và thản nhiên thừa nhận.
Chúng nữ âm thầm bội phục, quả là một nữ nhân dám yêu dám hận a.
Mà Lạc Nam lúc này nghe Võ Tam Nương vậy mà gọi Nữ Hoàng là tỷ tỷ thân mật như vậy, rốt cuộc tò mò lên tiếng:
“Mọi chuyện là sao? Tam Nương và Man Kiều từ bao giờ có liên quan đến Tiên Ma Cung?”
Các nàng có liên quan mật thiết với hắn thì đúng, nhưng lại làm sao dính liếu đến Tiên Ma Cung đây?
“Man Kiều? Võ Tam Nương?” Mấy nữ khác không hiểu, chẳng phải chỉ có một nữ nhân sao? Vì sao Lạc Nam lại gọi tên hai người?
Lạc Nam cùng Võ Tam Nương mỉm cười nhìn nhau, hắn lên tiếng giải thích với chúng nữ về trạng thái nhất thể song hồn của các nàng.
Chúng nữ bừng tỉnh, khó trách từ đầu Lạc Nam luôn xương hô có chút kỳ quái, thì ra là nói chuyện với hai người một lúc.
“Các nàng chưa giải thích nghi hoặc của ta…” Lạc Nam không vui nói.
“Để thê tử bảo bối của ngươi giải thích…” Côn Lôn Nữ Hoàng ung dung nói.
Chúng nữ trở nên chăm chú, Bắc Cung Hàm Ngọc đã có suy đoán đại khái, nhưng vẫn muốn nghe được cụ thể.
“Loại Huyết Mạch Võ Đế mà chàng đưa cho thiếp luyện hóa…” Võ Tam Nương ôn nhu nhìn lấy Lạc Nam:
“Khi còn ở Hạ giới, thiếp chưa luyện hóa huyết Huyết Mạch nên chưa biết lai lịch và tiềm năng của nó!”
ẦM!
Theo một tiếng nổ kinh thiên từ thể nội Võ Tam Nương, chỉ thấy Ma Đế chi lực đen kịch bắn thẳng ra ngoài.
“Ma Đế Lực?” Lạc Nam trừng lớn hai mắt.
Hắn quả thật từng trang bị Thể Chất và Huyết Mạch cho chúng nữ Hậu Cung, mà Võ Tam Nương được chính là Huyết Mạch của Võ Đế.
Bất quá khi còn ở hạ giới, nàng chủ tu Tiên Lực, đâu có Ma Lực?
“Chỉ khi luyện hóa triệt để huyết mạch, Ma Lực mới được sinh ra…”
Võ Tam Nương nhếch môi cười, giải đáp:
“Không ai ngờ đến, lai lịch của Võ Đế Huyết Mạch chính là xuất sứ từ một vị cường giả đỉnh cấp từng vang danh vũ trụ…”
“Gia chủ của Võ Gia – Lục Trưởng Lão Tiên Ma Cung…”
“Võ Đế!”