Phần 175
“Ông trời của ta, chuyện gì đang diễn ra bên trong?”
Bên ngoài Lũy Tre Cổ Việt, vô số thân ảnh tụ tập mà đứng, bọn hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Thần Thụ sừng sững trường tồn vô số năm trên đại địa lúc này đang không ngừng rung động.
Tiếng nổ kinh thiên động địa ở giữa Lũy Tre truyền ra, mặt đất dậy sóng, Tre Cổ Việt chưa từng có động tĩnh lớn đến như vậy.
Bởi vì bất kỳ ai tiến vào trong Khảo Nghiệm đều phải áp chế tu vi xuống dưới Đế Cấp, nên vô số năm qua… mỗi một lần Khảo Nghiệm hậu bối hay cường giả, Tre Cổ Việt đều tương đối bình tĩnh.
“Đây thật sự chỉ là Khảo Nghiệm mà không phải Đại Chiến?” Bụt khóe miệng cũng đang giật giật, đôi mắt già nua trợn tròn, cảm thấy hoài nghi nhân sinh.
“Tiểu Kỳ Nam, bên trong xảy ra chuyện gì a?” Chúng nữ Tử Yên, Hoàng Y Thiền và Mộng Chi Tiên nhìn sang Lạc Kỳ Nam hỏi.
Bởi vì Lạc Kỳ Nam hoàn thành khảo nghiệm trước Lạc Nam, nên đã thành công ra ngoài.
Lúc này, nàng cũng đang hé mở đôi môi, ngơ ngác nói:
“Ta tuyển chọn loại Nhánh Tre có 99 đường Vân ẩn chứa Thời Gian và Không Gian, Khảo Nghiệm mà Tre tiền bối đưa ra là phải chiến đấu với 99 tôn Khôi Lỗi Đế Cấp sở hữu Thời Gian và Không Gian hệ… cầm cự trước bọn chúng trong vòng 3 ngày là hoàn mỹ!”
“Đáng tiếc, ta chỉ cầm cự được hơn 2 ngày thì hao sạch lực lượng, vì lẽ đó chỉ nhận được nhánh tre này…”
Tiểu Kỳ Nam phất tay, đám người lập tức nhìn thấy một nhánh tre màu trắng thần dị lơ lửng trước mặt nàng, bên trên có đến 77 đường Vân trong suốt đang luân chuyển, những đường vân này ẩn chứa Thời Gian chi lực và Không Gian chi lực cực kỳ nồng đậm.
“77 Đường vân Thời Gian và Không Gian…” Một đám Đế Tử, Đế Nữ hâm mộ đến cực điểm, hai mắt tỏa sáng, nước miếng chảy ròng ròng.
Bụt cũng tán dương vuốt râu, thành tích này của Tiểu Kỳ Nam đã sánh ngang với Quỷ Đỏ.
Muốn đạt được đầy đủ 99 đường vân, hầu như là bất khả thi.
“Nói như vậy, thành tích của Lạc Nam chắc chắn sẽ cao hơn Kỳ Nam… bởi vì đã gần 3 ngày trôi qua rồi!” Mộng Chi Tiên khóe môi mỉm cười, đầy kiêu ngạo nói.
Tử Yên với Hoàng Y Thiền gật đầu tán thành, bất quá… động tĩnh vì sao lớn đến như vậy?
Thật sự không cảm thấy lo lắng không được a…
Nhưng mà rất nhanh… động tĩnh bên trong bỗng nhiên lắng lại, yên tĩnh đến cực điểm.
“Kết thúc rồi?” Chúng nữ hai mặt nhìn nhau.
“Phù…” Một đám Đế Tử, Đế Nữ thở phào nhẹ nhõm, nói:
“Xem ra Lạc Nam đã đến giới hạn, đáng tiếc vẫn còn 2 canh giờ nữa mới tròn 3 ngày!”
“Hắn cũng không thể thông qua khảo nghiệm một cách hoàn mỹ…” Dã Tòng có chút tiếc hận thay Lạc Nam, nhưng vẫn thán phục không thôi:
“Bất quá, số đường vân trên nhánh tre mà hắn nhận được chắc chắn nhiều hơn 77…”
Tiểu Kỳ Nam mắt đẹp nhấp nháy, bờ môi kiều nộ lẩm bẩm:
“Baba thật sự không thể thông qua một cách hoàn mỹ sao…”
Từ nhỏ, nàng đã sớm được nghe qua truyền thuyết về baba, lại nhiều lần chứng kiến kỳ tích mà hắn lập nên ở Tiên giới, trong lòng vẫn luôn tôn sùng Lạc Nam.
Lúc này đây, mặc dù kết cục gần như đã định, nhưng Tiểu Kỳ Nam vẫn mơ hồ tin rằng hắn sẽ đạt thành tích tốt nhất.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 7 tại nguồn: https://tuoinung.com/2022/01/truyen-sex-con-duong-ba-chu-quyen-7.html
“Khụ… Khụ… Khụ…”
Lạc Nam liên tục ho ra máu, linh hồn đau thấu trời xanh, rất muốn ngất đi, nhưng vẫn cố gắng cạy mắt lên để nhìn rõ kết quả…
Bá Lực sau một hồi cuồng nộ bạo loạn cũng chậm rãi tiêu tan, hai cái Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn hoàn toàn biến mất, chỉ lưu lại một chút Thánh Uy bên trong không khí, khiến bất kỳ ai cũng không thể khinh nhờn…
ẦM!
Mặt đất chấn động, ánh mắt Lạc Nam hiện lên vẻ tuyệt vọng…
Bởi vì hắn chứng kiến trong làn bụi mù, thân thể Khôi Lỗi khổng lồ kia vẫn đang chậm rãi đứng lên.
Toàn thân nó lúc này có những bộ phận sứt mẻ, một nửa bên đầu rạn nứt, thân thể là vô số vết lòi lõm và những vệt xước, vết rạn như mạn nhện lan tràn…
Cho thấy không hề dễ chịu khi cùng lúc phải đón nhận hai cái Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn.
Ấy thế mà, nó vẫn hiên ngang đứng lên, nhờ vào khả năng phục hồi kinh khủng của Tre Cổ Việt, các vết tích trên người chậm rãi khép lại…
Thoáng chốc, đã hoàn hảo lại như lúc ban đầu.
Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm, nở nụ cười tự giễu:
“Không hổ danh là Thần Thụ của Cổ Việt Tộc, ta thua tâm phục khẩu phục…”
Mặc dù cảm thấy mình bại, nhưng Lạc Nam lại không có chút chán chường, ngược lại trong lòng vẫn còn dư âm của cuộc đại chiến sảng khoái đọng lại.
Đã lâu rồi, hắn chưa từng chiến một cách toàn diện như vậy, chưa từng bị ép buộc phải mạnh lên bên trong chiến đấu, chưa từng phải cưỡng ép thân thể và linh hồn mình đến mức trọng thương.
“Thật là sung sướng…” Lạc Nam cười lên ha hả, thả lỏng toàn thân… muốn ngất đi.
Chỉ là lời tiếp theo của Tre Cổ Việt khiến hắn phải bừng tỉnh:
“Không! Ngươi thắng… ta bại!”
“Cái quỷ gì?” Lạc Nam giật mình, cố gắng mở miệng khàn khàn hỏi: “Chẳng lẽ ta đã thành công cầm cự đủ 3 ngày? Nhanh như thế sao?”
“Không, còn hai canh giờ nữa mới đủ 3 ngày!” Tre Cổ Việt thản nhiên đáp:
“Nhưng là, ngươi vẫn thắng!”
“Vì sao?” Lạc Nam sắc mặt mờ mịt, chẳng lẽ Tre Cổ Việt bị vẻ oai phong bá khí của mình làm cho thán phục nên chủ động nhận thua?
“Nhìn xuống dưới một chút!” Tre Cổ Việt hừ một tiếng.
Lạc Nam trừng mắt, vội vàng nhìn xuống…
Chẳng biết từ bao giờ, mặc dù thân thể khổng lồ của Khôi Lỗi đứng lên, nhưng hai chân của nó đã nằm ngoài phạm vi sàn đấu, đạp ngã không ít cây Tre Cổ Việt bao vây thành vòng tròn ở bên ngoài.
“Cái này…” Lạc Nam không thể tin được.
“Đúng vậy, luật là công bằng…” Tre Cổ Việt trầm giọng:
“Nếu ngươi bị Khôi Lỗi đánh văng ra khỏi sàn, ngươi sẽ bại!”
“Mà tương tự, Khôi Lỗi bị ngươi đẩy ra khỏi sàn, ngươi chiến thắng!”
“Hahahaha!” Lạc Nam bật cười trong vô thức.
Niềm vui ngoài ý muốn ập tới, thật con mẹ nó quá dễ chịu a…
Thì ra mặc dù Khôi Lỗi đã thành công chống được 2 cái Trục Nhật Lạc Nguyệt Tiễn oanh tạc.
Nhưng mà, lực đẩy của hai cái Siêu Việt Đế Cấp Vũ Kỹ thật sự là quá lớn, đã đem thân thể khổng lồ của nó đẩy khỏi phạm vi khảo nghiệm.
Chính vì thế, Lạc Nam được tính là giành chiến thắng trước khi Khảo Nghiệm kết thúc.
“Sướng…” Lạc Nam chỉ kịp thốt lên một câu, sau đó cam lòng bất tỉnh nhân sự, khóe môi vẫn nở nụ cười.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Khôi Lỗi phân tách, trở thành từng cây tre sừng sững dưới mặt đất như lúc ban đầu.
Tre Cổ Việt khôi phục lại sự bình lặng…
“Yêu nghiệt như thế này… Nghịch Long Đế năm đó, tuổi trẻ còn kém xa lắm…” Tre Cổ Việt cảm thán một tiếng…
Từ tận cùng nơi Lũy Tre chậm rãi tách ra, một nhánh tre với 99 đường Vân phiêu nhiên bay đến, mang theo các loại hào quang lượn lờ.
Trong số 99 đường Vân, có 33 đường ẩn chứa chín loại thuộc tính, 33 đường ẩn chứa Thời Không Chi Lực, 33 đường nồng đậm Hồn Lực…
Nhánh Tre biến dị… độc nhất vô nhị.
“Theo hắn đi, sẽ không thua thiệt ngươi!” Tre Cổ Việt thở dài, thanh âm có chút lưu luyến.
“Đinh đinh đinh…”
Nhánh tre biến dị như sinh ra linh tính, vậy mà hướng về Lũy Tre rộng lớn xung quanh cúi hạ thân mình, phát ra thanh âm êm tai.
Sau đó, nó chậm rãi nằm vào lòng Lạc Nam…
Mà như vô thức và bản năng mách bảo, Lạc Nam cũng vòng tay ôm lấy nó thật chặt.
Một cổ lực đẩy phát động, đem Lạc Nam hất tung ra ngoài.
BỊCH…
Như một bịch múi, thân thể Lạc Nam đầy máu đáp xuống trước mặt vô số người.
XOẸT!
Hàng loạt ánh mắt nhanh như điện khóa chặt lấy hắn, hay nói đúng hơn là khóa chặt nhánh Tre Cổ Việt đang nằm trong lòng ngực hắn.
Tĩnh…
Toàn trường tĩnh lặng đến cực hạn…