Phần 4
Cách động phủ vừa rồi không biết bao xa…
“Thoải mái!”
Lạc Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm, lần này… rốt cuộc kết thúc.
Bất kể là thân phận Ngọc Hải, mối quan hệ với Ngọc Tiên Môn… hay chút dính líu bất đắc dĩ với Huỳnh Thảo, toàn bộ trở thành một phần của quá khứ.
Hắn lúc này triệt để tự do, tiêu diêu tự tại…
“Tuyển Tử Đại Hội sao? Cũng không biết bao giờ mới tiến hành!”
Lẩm bẩm một tiếng, đây là thứ Lạc Nam quan tâm nhất lúc này, thậm chí từ trình độ tới nói còn quan trọng hơn việc truy tìm Thiên Địa Dị Vật tiếp theo.
Bởi vì chỉ có đặt chân Trung Tiên Giới, mới càng gần hơn Tuế Nguyệt Cung một bước, lại thêm từng chiến đấu với thiên tài Trung Tiên Giới… Lạc Nam đã mất đi hứng thú với một đám Tiểu Tiên Giới rồi.
Trung Tiên giới và Tiểu Tiên giới hoàn toàn là hai cấp bậc, muốn phát triển và tiến bộ… đánh với Tiểu Tiên giới đã không thể nào đủ nữa rồi.
Ngoại trừ Tuyển Tử Đại Hội, Thiên Tiên Môn trở thành đối tượng Lạc Nam để ý tiếp theo, dù sao nhiệm vụ Ma Thù vẫn chưa hoàn thành, hắn còn phải giúp Thiên Vô Ảnh trả mối thù cũ.
“Cũng không biết Vô Ảnh với Ỷ Vân tu luyện đến đâu rồi!”
Lạc Nam vuốt cằm một cái, ý niệm vừa động… tiến vào Linh Giới Châu.
“Tiểu Nam!”
“Thiếu gia!”
Hai thiếu nữ đang chuyên chú đối chiến, bị thân ảnh của nam nhân tiến vào làm cho kinh động, vui mừng chạy tới.
Nhìn hai dung nhan tuyệt mỹ đang nhoẻn miệng cười xinh đẹp, Lạc Nam thỏa mãn mỉm cười, trong mắt lại có chút hồi ức…
Nếu có luôn các nàng ấy ở đây… thì tốt biết bao nhiêu.
“Tiểu Nam… lần này lăn lộn vất vả không?”
Thiên Vô Ảnh với Ỷ Vân lập tức kéo lấy hai bên tay hắn, sắc mặt yêu kiều ân cần hỏi thăm.
Sau lần “phục vụ” trước, quan hệ giữa ba người đã tiến thêm một bước… ngoại trừ cuối cùng vẫn chưa đâm xuyên màn mỏng manh kia, cái gì cũng đều làm qua hết rồi.
“Đã thoát ly Ngọc Tiên Môn, sắc tới ta dự định mang theo hai nàng hít thở chút không khí, dù sao trốn bên trong này mãi cũng không phải là chuyện tốt!” Lạc Nam cười nói.
“Thật?” Thiên Vô Ảnh với Ỷ Vân hai mắt tỏa sáng.
Mặc dù sống trong Linh Giới Châu hoàn cảnh rất tốt, nhưng lâu ngày chỉ có hai người các nàng… đương nhiên cực kỳ nhàm chán.
Huống hồ ra ngoài có thể tùy thời tùy khắc ở bên cạnh Lạc Nam, hai nàng đương nhiên vui vẻ.
“Chàng không ngại Ngọc Tiên Môn với Thiên Tiên Môn truy nã bọn thiếp?”
Vui thì vui, nhưng nếu mang lại phiền phức cho hắn… hai nữ vẫn cam nguyện chịu khổ một chút.
Thiên Vô Ảnh bị xưng là ma đầu, là đối tượng truy nã của toàn Lam Cực Tiên Tinh.
Mà Ỷ Vân vì sở hữu Dị Thủy, cũng bị Ngọc Tiên Môn lặng lẽ tìm kiếm…
“Không có vấn đề… chỉ cần Vô Ảnh che giấu thân phận là được, Ỷ Vân đã không cần lo!” Lạc Nam cười, sau đó ngắn gọn đem những chuyện trong thời gian qua kể lại với hai nàng.
Hai nữ nghe lời kể của hắn mà dị sắc liên tục xuất hiện trong mắt, vừa mừng vừa sợ… không ngờ thời gian vừa rồi xảy ra nhiều chuyện ly kỳ đến như thế.
Từ việc Bí Cảnh xuất hiện, cho đến Lạc Nam dùng thân phận Ngọc Hải đắc tội vô số thế lực, cuối cùng dẫn đến Ngọc Tiên Môn diệt vong.
Toàn bộ quá mức kịch tính và kích thích, Thiên Vô Ảnh với Ỷ Vân hận không thể hòa mình vào trong đó.
Chẳng trách lần trước khi Lạc Nam tiến vào Linh giới Châu lại thương thế nặng nề như vậy, thì ra là cưỡng ép dùng Siêu Hồn để tiêu diệt một đám thiên tài đến từ Trung Tiên Giới, quá mức kinh khủng.
Ỷ Vân ánh mắt càng là lấp lánh tự hào, nàng cùng Lạc Nam phi thăng cùng nhau… so với người khác hiểu rõ hắn hơn ai hết.
Mới hôm nào Lạc Nam và nàng đều phải chật vật chạy trốn trưởng lão hạng chót của Ngọc Tiên Môn truy sát, không ngờ mới qua thời gian khoảng chừng hai năm… nam nhân này đã đem toàn thể Ngọc Tiên Môn đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Ỷ Vân ánh mắt mê ly, hô hấp có phần nóng lên, môi anh đào hà hơi như lan… có chút động tình tựa đầu vào lòng ngực hắn.
Mà Thiên Vô Ảnh ánh mắt cũng hưng phấn cực kỳ, Ngọc Tiên Môn có thực lực sàng sàng Thiên Tiên Môn, Lạc Nam ngay cả Ngọc Tiên Môn cũng bằng vào mưu kế và thực lực tiêu diệt, muốn trả thù Thiên Tiên Môn chắc hẳn không quá khó nha.
Trong mắt Thiên Vô Ảnh thì Lạc Nam là nam nhân của nàng, là người thân duy nhất của nàng… để hắn trả thù cho nàng chính là thiên kinh địa nghĩa, không có gì phải xấu hổ hay vướng bận cả.
“Muốn sao?” Lạc Nam hôn hôn lên trán hai mỹ nữ.
“Muốn!”
Hai nàng nỉ non, âm thanh rên rỉ động lòng người…
Lạc Nam cười một tiếng… thản nhiên nằm xuống…
Hai nữ nửa quỳ nửa bò, kéo xuống thắt lưng nam nhân…
Côn thịt cự đại hiên ngang ngẩng cao đầu, nhìn bao nhiêu lần cũng không tả hết sự bệ vệ uy nghiêm của nó.
Trong tiếng hừ thoải mái của Lạc Nam, hai bờ môi thơm mộng ấm nóng pha lẫn ướt át đã bao phủ lấy thân côn, ôn nhu và nhiệt tình hòa lẫn, tiến hành phục thị…
Cảm nhận hai đầu lưỡi đinh hương liếm láp quanh côn thịt cứng rắn, Lạc Nam nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân…
Thời gian qua… hắn cũng cực kỳ mệt mỏi, nên hưởng thụ chút mỹ nhân tình thâm…
…
“Ưm… ưm, thiếp sướng… thiếp sướng!”
“Hức… hức hức… thiếp ra, thiếp ra!”
Âm thanh rên rỉ động tình quanh quẩn Linh Giới Châu, hai vị giai nhân trần truồng vặn vẹo thân thể, răng trắng cắn môi hồng, da thịt trơn nhẵn như dương chi bạch ngọc.
Lúc này… Lạc Nam sau khi thỏa mãn tinh thần, bèn dùng kỹ xảo lão luyện môi và lưỡi của mình, lần lượt tận tình chăm sóc hai đóa trinh nữ hoa nguyệt kia, đem Thiên Vô Ảnh với Ỷ Vân đưa lên đỉnh cao…
Lạc Nam tách môi, miệng hắn đã ướt đẫm dịch nhờn thơm ngát, hai đóa hoa đỏ mọng hơi nhô cao, hai mép môi dọc kiều diễm hé mở… bên trong các vách thịt hồng vẫn còn dung dịch nhẹ nhàng chảy ra.
“Tiểu Nam…”
Mặc dù chưa tiến hành bước cuối cùng, nhưng hai nữ vẫn một mặt hạnh phúc nhìn lấy Lạc Nam…
Nam nhân này dùng miệng hôn vào nơi riêng tư đó của các nàng, nói rõ hắn đã đem các nàng làm nữ nhân của hắn…
Lạc Nam nhìn sự thỏa mãn của Ỷ Vân với Vô Ảnh, trong lòng có chút áy náy.
Mỗi khi định cùng các nàng triệt để hòa hợp, trong đầu Lạc Nam lại xuất hiện thân ảnh của Tiểu Kỳ Nam cùng một đám thê tử đang mỉm cười nhìn hắn, cảm giác nhung nhớ dâng lên đỉnh đầu, dục hỏa trong cơ thể lập tức theo đó biến mất dạng, không còn hứng thú với chuyện nam nữ…
“Công tử đây là tâm bệnh a…” Kim Nhi cảm thán nói ra.
Đối với trạng thái của Lạc Nam, Kim Nhi không biết nên vui hay nên buồn… nhìn công tử vất vả như thế, nàng cũng không hề dễ chịu a.
Lạc Nam gật đầu, hắn hiểu lý do mình chưa thể hoàn toàn buông thả ở trước mặt Vô Ảnh và Ỷ Vân… là bởi vì địa vị của hai nữ còn chưa thể sánh bằng Hậu Cung chúng nữ ở trong tim hắn.
Dù sao hắn và chúng nữ Hậu Cung vào sinh ra tử, lại ở bên nhau nhiều năm, tình cảm thăng hoa đến cực hạn… mối quan hệ khác không phải một sớm một chiều có thể sánh bằng.
Đó là lý do Lạc Nam áy náy với Ỷ Vân và Thiên Ảnh, bởi vì hai nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn, mà hắn lại chưa thể toàn tâm với các nàng.
“Bọn thiếp hiểu mà…”
Nhìn thấy vẻ mặt trầm tư có chút u sầu của Lạc Nam, Ỷ Vân với Vô Ảnh mỉm cười hiền dịu, kéo nhau xuống Cực Lạc Suối tắm rửa, muốn trả lại không khí riêng tư một mình cho hắn.
Lạc Nam thường hay ngẩn người, hai nữ biết đó là thời gian hắn nhớ về chuyện cũ…
“Không cần đi!”
Lần này Lạc Nam lại kéo hai nàng lại, đem hai cổ ngọc thể trần truồng ôm vào trong ngực, đặt hai bờ mông bạo mãn ngồi lên đùi mình, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt như lâm vào miên mang hồi ức, nhẹ nhàng thủ thỉ:
“Ta xuất thân từ một cái tiểu hành tinh… gọi là Việt Long Tinh Cầu…”
“… Cùng với Tiểu Kỳ Nam, Loan Loan… và các nàng ấy ở cùng nhau 10 năm cuối cùng, toàn bộ tiến vào Tuế Nguyệt Cung, theo chân Tuế Nguyệt Nữ Đế rời đi!”
“Mà ta một mình phi thăng… sau cùng gặp được hai người các nàng!”
Âm thanh trầm thấp của người nam nhân từng trải, vô số cố sự đa dạng sinh động, vui có buồn có, được Lạc Nam lần lượt kể ra…
Từng dung nhan kiều diễm của chúng nữ hiện lên trong đầu, vẻ đáng yêu quấn quýt phụ thân của Tiểu Kỳ Nam và Loan Loan, tình cảm vô bờ mà chúng nữ dành cho hắn…
Qua lời kể của Lạc Nam, Ỷ Vân với Thiên Ảnh không biết từ bao giờ đã lệ rơi đầy mặt, ánh mắt đỏ hoe, lồng ngực phập phồng, ở trong lòng hắn khóc thút thít.
Nam nhân này lần đầu đem quá khứ của hắn toàn bộ kể với hai người các nàng, lần đầu tiên các nàng hiểu được những tâm sự trong lòng hắn…
Nghe quan hệ giữa hắn và chúng nữ, hai nữ mới cảm thấy tình cảm giữa mình và Lạc Nam còn non nớt đến nhường nào…
Các nàng vạn phần không ngờ đến… nam nhân nhà mình tuổi còn trẻ, lại trải qua nhiều chuyện mà cả đời người khác cũng chưa chắc gặp được một lần.
Tuế Nguyệt Nữ Đế là cấp bậc gì? Kim Nhi sư phụ là tồn tại như thế nào?
Các vị tỷ tỷ kia… đẹp đến như vậy sao?
Thì ra các tòa Cung Điện có tên nhưng không người ở kia, thuộc về các nàng ấy…
Từ nữ nhân đầu tiên là Yên Nhược Tuyết cho đến toàn bộ nữ nhân ở Việt Long Tinh, Lạc Nam đều dùng một giọng điệu tha thiết tình cảm mỗi khi nhắc đến, đủ thấy địa vị của các nàng ở trong lòng nam nhân này lớn đến nhường nào…
“Tiểu Nam… xa cách là cảm giác đáng sợ nhất đúng không?” Thiên Vô Ảnh mím môi ôm chặt lấy hắn, nàng không muốn giống như U Cơ và Lãnh Nguyệt Tâm, bởi vì Ma Lực mà phải rời xa hắn.
Nàng cam nguyện cả đời ở trong Linh Giới Châu trốn tránh dò xét của người đời, cũng không muốn xa Lạc Nam.
Trước câu hỏi của Thiên Vô Ảnh và sự chờ mong của Ỷ Vân, Lạc Nam trầm mặc hồi lâu, mở miệng:
“Xa cách không đáng sợ… xa cách người quan trọng hơn cả tính mạng mới thật sự đáng sợ!”