Phần 37
Vài kẻ chết đi vì gian lận tuổi tác không khiến đám đông khiếp sợ, trái lại càng thêm hưng phấn vì tính công bằng của Đại Hội.
Cả đám như uống phải chất kích thích, điên cuồng đạp chân… tiến vào bên trong Đại Môn.
Lạc Nam cùng tam nữ cũng theo dòng người, không nhanh không chậm tiến vào Đại Môn đang mở rộng, nó tạo cho người khác cảm giác như miệng của một chiếc cối xay thịt khổng lồ, mà nạn nhân lại cam tâm tình nguyện tiến vào trong đó…
Trong khoảnh khắc, ánh sáng lóe lên… Lạc Nam cảm giác được hai bàn tay mềm mại nhỏ nhắn đang bị mình nằm lấy biến mất, sau đó xung quanh hắn trở nên yên lặng, chỉ còn một thân một mình.
Tập trung định thần, Lạc Nam phát hiện mình đang đứng trong một tòa Thành nhỏ, bốn phía có tường thành vây quanh hết sức kiên cố, mà xung quanh hắn lúc này có không ít người khác cũng bị truyền vào nơi này, chỉ là không nhìn thấy Vô Ảnh, Ỷ Vân với Ngọc Huyền tam nữ mà thôi.
Tòa Thành lúc này có khoảng vài chục tu sĩ, phần lớn đều là Ất Tiên cấp cường giả, hai tên Ngọc Tiên Sơ Kỳ…
Đa phần bọn hắn đều là nam nhân, vì thế khi vừa chứng kiến Lạc Yên hoàn mỹ tuyệt sắc, lại chỉ có tu vi Cực Tiên… ánh mắt cả đám nhất thời lộ ra vẻ dị dạng.
“Mỹ nữ này chỉ là Cực Tiên lại dám tham gia Tuyển Tử… cũng thật là hiếm lạ!” Hai tên Ngọc Tiên thiên tài ánh mắt lóe lên, hài hước nhìn lấy nhau.
“Nhìn cái xxx” Lạc Nam ở trong lòng thầm mắng, đám đực rựa này dám dùng ánh mắt ham muốn nhìn lấy hắn, khiến Lạc Nam cực kỳ không vui.
Bởi vì hắn đang trong hình dạng Yên Nhược Tuyết, đám này dám tham lam nhìn hắn chẳng khác nào gián tiếp tham lam nhìn thê tử của hắn, quả thật là đáng ăn đòn.
XẸT XẸT…
Đúng lúc này, hàng loạt âm thanh kỳ dị vang lên, sắc mặt đám người nhất thời đại biến.
Đưa mắt nhìn ra ngoài… không biết từ bao giờ, bên ngoài tòa Thành đã bị bao phủ bởi một đàn Yêu Thú hình dạng như Bọ Ngựa khổng lồ với số lượng lên đến hàng trăm con, mỗi một con sở hữu bộ giáp xanh lục kiên cố, đôi mắt đầy rẫy sát khí, hai cái chi trước y hệt lưỡi liềm sắt lẹm, các chi sau linh động dài ngoằng, kinh dị vô cùng…
Âm thanh kỳ dị liên tục phát ra kia chính là của đám Yêu Thú này đang va đập hai cái chi trước của mình vào nhau như đang mài những lưỡi đao sắc lẹm.
Mà con đầu đàn lại có tu vi khủng bố đạt đến Ngọc Yêu Trung Kỳ, khiến một đám người da đầu tê dại.
“Là Đường Lang, bọn chúng là Đường Lang… loại yêu thú nổi danh về tốc độ và khả năng ám sát!” Có kẻ hiểu biết về Yêu Thú vội vàng hô to, trong giọng nói tràn đầy hoảng hốt.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của toàn bộ thanh thiếu niên trong thành trở nên trắng bệch, trong từng đôi mắt ẩn chứa nét hoảng sợ vô cùng.
Hiển nhiên bọn hắn không nghĩ đến vận khí của mình lại xui xẻo đến như vậy, vừa tiến vào Chiến Trường đã gặp phải chướng ngại vật khủng khiếp.
XẸT XẸT…
Trong ánh mắt co rút của đám người, bầy Đường Lang nhảy vọt mà lên, lấy con Đường Lang Ngọc Yêu cầm đầu, toàn bộ bầy đàn nhảy vọt mà lên, lao đến tòa Thành nhỏ.
“Chuẩn bị chiến đấu!” Đám người gào thét, bọn hắn dù sao cũng là nhân vật thiên tài… đương nhiên không buông tay chịu chết.
KENG KENG KENG…
Chỉ là mắt thấy Đường Lang tiếp cận, tòa Thành nhỏ đột ngột bừng sáng lên… vô số Trận Văn nhanh chóng xuất hiện liên kết thành một màn chắn bao phủ toàn Thành.
Đám Đường Lang tập kích đến nhất thời bị màn chắn ngăn cản, không thể tiến vào bên trong.
“GRỪ!”
Con Đường Lang cầm đầu nổi giận, hai thanh Liêm Đao mang theo lực lượng ngập trời của Ngọc Yêu trảm mạnh vào màn chắn.
KENG…
Màn chắn vẫn thành công ngăn cản…
Thấy tình cảnh này, đám thiên tài kinh hỉ bật thốt lên:
“Tòa thành này có Trận Pháp phòng ngự?”
…
“Trận Pháp phòng ngự!”
Đám người nhẹ nhàng thở ra, ít nhất là hiện tại đã tạm thời an toàn, không phải lo lắng về nguy hiểm mà bầy Đường Lang đang bao vây bên ngoài mang lại…
XẸT XẸT…
Chỉ là chưa kịp vội mừng, một đám Đường Lang lần lượt đạp không mà lên, cả bầy hàng trăm con nâng lên hai Lưỡi Liềm dữ tợn, chúng nó linh trí cao cực kỳ… toàn lực hướng về một chỗ bên trên Màn Chắn của Trận Pháp chém xuống…
KENG KENG KENG KENG…
Rất nhanh, trong ánh mắt hoảng sợ của đám thanh thiếu niên… hàng trăm con Đường Lang liên tục hợp sức công kích vào một nơi duy nhất, các vết rạn trên màn chắn theo đó bắt đầu xuất hiện.
“Nhanh! Nhanh chóng cung cấp năng lượng cho Trận Pháp!” Hai tên Ngọc Tiên dẫn đầu quát lên, Tiên Thạch từng khối từng khối xuất hiện ném vào Trận Pháp, gia tăng khả năng phòng thủ của nó.
Quả nhiên có hiệu quả, theo từng khối Tiên Thạch được ném vào, Trận Pháp nhanh chóng hấp thu… sau đó càng trở nên kiên cố, thành công phòng ngự trước bầy Đường Lang.
“Phù, hiệu quả rồi!”
Thấy Tiên Thạch hiệu nghiệm, từng tên từng tên thiên tài nhanh chóng đem Tiên Thạch ném vào Trận Pháp, không ngừng cung cấp năng lượng để chữa trị Trận Pháp trước uy lực công kích liên miên bất tuyệt.
Thấy tình cảnh này, Lạc Nam âm thầm lắc đầu…
Mặc dù bảo lưu Trận Pháp sẽ giữ cho đám người an toàn, nhưng như vậy mãi cũng không phải là cách, chẳng lẽ từ đầu đến hết Tuyển Tử Đại Hội cả đám phải bị nhốt trong tòa Thành này hay sao?
Nếu thua cuộc một cách đơn giản như vậy, đừng nói là thành công được Vương Cấp Thế Lực thu nhận… cho dù ngươi muốn tiến vào Võ Đài Chung Kết cũng không làm được.
Đạo lý này Lạc Nam hiểu, đám thiên tài trong Thành cũng bắt đầu hiểu, sắc mặt cả đám trở nên cực kỳ khó coi.
“Không bằng liều mạng, ta không tin chúng ta lại bại dễ dàng như vậy!” Một tên thanh niên nam tử ra vẻ dũng cảm nói.
Chỉ là trong lúc nói chuyện, thanh niên nam tử vô thức liếc mắt nhìn về phía hai tên Ngọc Tiên.
Hiển nhiên ở tại nơi này thì chiến lực của hai Ngọc Tiên được xem trọng nhất, nếu muốn có cơ hội đánh hạ hoặc chạy trốn khỏi bầy Đường Lang kia phải dựa vào hai người mạnh mẽ này.
Hai tên Ngọc Tiên thấy vậy liếc mắt nhìn nhau, bọn hắn trùng hợp là người đến từ một cái Thế Lực, may mắn được xuất hiện cùng vị trí với nhau…
Tu vi của hai người cao nhất ở đây, tuy nhiên cũng chỉ là Ngọc Tiên Sơ Kỳ… mà con Đường Lang đầu đàn lại là Ngọc Yêu Trung Kỳ, mạnh hơn hai người một bậc.
Cũng chính vì nguyên nhân này… mà hai người không hề chắc chắn…
KENG KENG KENG…
Bầy Đường Lang như nổi máu điên, chúng nó vẫn liên tục công kích Trận Pháp, đến nước này chỉ cần Tiên Thạch của đám người cạn kiệt cũng không tránh khỏi một Trận Chiến.
“Hai vị sư huynh này, các ngươi mau chóng quyết định! Trận Pháp không trụ được bao lâu nữa đâu!” Đám người không nhịn được thúc giục.
Hai tên Ngọc Tiên đưa mắt nhìn nhau, như làm ra một loại ăn ý nào đó… một kẻ trong đó nhếch miệng cười nhạt:
“Các vị… với thực lực Ngọc Tiên của hai người chúng ta dù đánh không lại bầy Đường Lang thì chạy trốn cũng khá dễ dàng, vì sao phải liều mạng chiến đấu với chúng nó để bảo vệ các ngươi?”
Lời vừa nói ra, sắc mặt đám Ất Tiên biến sắc.
Nếu hai tên Ngọc Tiên quyết định chạy trốn, như vậy với sự vây giết của Đường Lang Thủ Lĩnh và bầy Đường Lang… bọn hắn chỉ có con đường chết a.
“Các ngươi vì sao có thể ích kỷ như vậy?” Một tên thiếu niên Ất Tiên oán hận nói, nghĩ đến sắp chết dưới lưỡi đao của Đường Lang mà hắn rùng mình.
ẦM!
Một âm thanh vang dội vang lên, tên thiếu niên Ất Tiên đã bị đánh bay thẳng ra ngoài, miệng sùi bọt mép, toàn thân máu me đầm đìa, không rõ sống chết.
“Ngươi làm gì?” Đám Ất Tiên vô thức lùi lại một bước, đề phòng nhìn tên Ngọc Tiên vừa ra tay.
“Hừ, các ngươi đừng quên chúng ta vốn là đối thủ, hai người bọn ta không ỷ vào tu vi Ngọc Tiên giết sạch các ngươi đã không tệ rồi, còn muốn chúng ta cứu các ngươi?” Tên Ngọc Tiên cười lạnh nói, chính là hắn vừa rồi dùng thực lực tuyệt đối đánh văng tên Ất Tiên với mục đích giết gà dọa khỉ.
Quả nhiên hữu dụng.
“Hai vị làm sao mới chịu bảo hộ chúng ta chạy trốn khỏi bầy Đường Lang?” Một thiếu nữ rụt rè hỏi thăm, nàng hiểu đám người ở đây dù liên thủ cũng chưa chắc tiêu diệt được bầy Đường Lang, như vậy chỉ cần bỏ chạy thành công giữ mạng là được.
Nghe câu hỏi của thiếu nữ, hai tên Ngọc Tiên giường như đã lường trước, hài lòng cười rộ lên:
“Rất đơn giản, giao toàn bộ Nhẫn Trữ Vật của các ngươi ra! Hai người chúng ta sẽ liên thủ cầm chân con Đường Lang thủ lĩnh để các ngươi bỏ chạy!”
“Toàn bộ Nhẫn Trữ Vật?” Đám người nghe vậy vừa thẹn vừa giận, hai tên này ỷ mình là Ngọc Tiên đòi hỏi thật sự quá đáng.
“Thế nào? Không đồng ý thì các ngươi tự sinh tự diệt đi, hai chúng ta đi trước!” Hai tên Ngọc Tiên cười lạnh khinh thường nói, làm động tác quay người rời đi.
“Khoan đã!”
Đám người hốt hoảng gọi lại, ở trong lòng điên cuồng mắng chửi bản thân xui xẻo, chẳng những bị Yêu Thú cấp cao bao vây, còn phải hạ mình nhờ vả đối thủ.
Lúc này thì bọn hắn mới hiểu vì sao trong quá khứ rất nhiều trưởng bối của bọn hắn thất bại trong Tuyển Tử Đại Hội, quả thật là khốc liệt quá mức a.
“Giao ra Nhẫn Trự Vật để được bảo hộ hoặc tự đối đầu với bầy Đường Lang, các ngươi tự chọn!” Hai tên Ngọc Tiên cười lạnh nói.
“Chúng ta giao còn không được sao?” Đám Ất Tiên nghiến răng nghiến lợi.
Cả đám nén cảm giác đau lòng lột xuống Nhẫn Trữ Vật của mình, lần lượt giao cho hai tên Ngọc Tiên.
Hai tên Ngọc Tiên ai đến cũng không cự tuyết, bình thản thu lấy từng khối tài sản, ở trong lòng âm thầm cười lạnh đám này đúng là ngu xuẩn.
Chỉ cần bọn hắn thu hết Nhẫn Trữ Vật, khi đó sẽ toàn lực chạy trốn khỏi bọn Đường Lang, về phần đám Ất Tiên này sống chết tự chịu, có ngu mới ở lại mạo hiểm chiến đấu vì bọn hắn.