Phần 32
Tam nữ Ỷ Vân, Vô Ảnh cùng Ngọc Huyền lạnh lùng nhìn ba tên Ngọc Tiên Đạo Tặc muốn ngăn chặn Lạc Nam đồ sát.
“Cái gì? Ba nữ nhân này đều là Ngọc Tiên?”
Ba tên Đạo Tặc cảm giác được khí tức trên cơ thể các nàng mà cả kinh, sắc mặt nghiêm nghị chưa từng có…
Bọn hắn nhìn thấy ba nữ đều là người trẻ tuổi, trên thuyền chỉ có Địa Mạnh Hùng và Địa Mục có vẻ là cường giả nên ỷ vào nhân số muốn cướp của bắt mỹ nhân.
Nào ngờ lúc này phát hiện ba nữ là Ngọc Tiên, hơn nữa khí tức phát ra trên cơ thể còn không thấp, nhất thời sắc mặt cực kỳ khó coi…
“Lần này đá phải tấm sắt rồi!” Ngay cả tên thủ lĩnh Đạo Tặc đang chiến đấu cùng Địa Mạnh Hùng cũng phát hiện tình cảnh này mà nghiến răng nghiến lợi nói.
Một Địa Mạnh Hùng đã đủ dây lấy hắn, chưa kể còn có ba nữ Ngọc Tiên và một tiểu tử quỷ dị đang thống ngự Thất Sắc Kiếm Lôi đồ sát tuyệt tình, không chút nương từ nào đáng nói.
Chỉ có Địa Mục trưởng lão là bận điều khiển Phi Thuyền nên không thể ra tay mà thôi…
“Vị công tử này mau dừng tay!”
Nhìn thấy những nơi Thất Sắc Kiếm Lôi đi qua là từng cổ thi thể vô lực ngã xuống, thủ lĩnh Đạo tặc quát to, ánh mắt như muốn nứt ra ngoài.
Thất Sắc Lôi Kiếp là lực lượng quá mức cao cấp, thủ lĩnh Đạo tặc tung hoành trong tinh không từng nghe nói qua chỉ có các thiên tài và cường giả đỉnh tiêm thuộc Trung Tiên Giới mới có cơ may sở hữu, tiểu tử trẻ tuổi kia chẳng lẽ là thiên tài đến từ Vương Cấp hoặc thậm chí là Tôn Cấp thế lực?
Thủ lĩnh Đạo Tặc bắt đầu sinh lòng hối hận muốn có ý định rút lui.
“Hừ, đánh với bổn tọa còn dám phân tâm?”
Địa Mạnh Hùng cười gằn một tiếng, Tiên Thể song tu vận chuyển đến cực hạn, một quyền mang theo uy thế cuồn cuộn bao phủ Thiết Thổ nện ra ngoài.
“PHỐC!”
Thủ lĩnh Đạo tặc không kịp phản kháng nên ăn trọng nhất quyền, miệng phun một ngụm máu tươi.
“Chúng ta đầu hàng… nếu các ngươi đuổi tận giết tuyệt, chúng ta sẽ tự bạo liều chết đến cùng!” Thủ lĩnh đạo tặc âm thanh bao phủ Tiên Lực gầm rống nói.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Thất Sắc Vạn Kiếm Lôi mang theo âm thanh chỉnh tề, tầng tầng lớp lớp thu gọn mà vào, trở về bên cạnh Lạc Nam.
Hắn hai tay chắp sau lưng, biểu tình lạnh nhạt… vạn Kiếm vây quanh như một vị chiến thần.
Địa Mục nhìn thấy tình cảnh này mà âm thầm sùng bái, thật khó tin một Ngọc Tiên trưởng lão như hắn lại có ngày cam tâm tình nguyện kính nể một người chỉ đáng tuổi hậu bối…
Mặc dù thực lực không phải mạnh nhất, nhưng lại là kẻ nguy hiểm nhất… có thể thống ngự Vạn Kiếm tiêu diệt một đội ngũ trong thời gian ngắn, đó chính là Lạc Cầu Bại.
“Các nàng trở về!” Lạc Nam nhẹ nhàng nói ra.
Vô Ảnh tam nữ nghe vậy khẽ gật đầu, thân hình nhẹ chuyển đã như tiên nữ hạ xuống bên cạnh hắn.
Địa Mạnh Hùng cũng hiểu ý thu tay, ánh mắt nghiêm nghị mang theo đề phòng nhìn một đám Đạo tặc, phòng ngừa bọn hắn làm ra hành động nguy hiểm.
Lạc Nam và tất cả mọi người đều hiểu, bọn hắn không có nhiều thời gian để dây dưa với đám Đạo Tặc… nếu như làm quá tuyệt tình, đám đạo tặc này thậm chí tự bạo để đồng quy vu tận.
Trong tình thế thời gian Tuyển Tử Đại Hội sắp bắt đầu, cần phải giữ trạng thái cơ thể ở mức toàn diện nhất… không thích hợp xung đột đến mức người sống ta chết.
Đó là lý do Vô Ảnh, Ỷ Vân và Ngọc Huyền vẫn chưa lập tức động thủ mà chỉ cầm chừng ba tên Ngọc Tiên đạo tặc mà thôi.
“Là chúng ta có mắt không thấy thái sơn, đắc tội rồi!”
Thủ lĩnh Đạo tặc dù trong lòng đang rỉ máu, nhưng cũng biết đối thủ là đang có chuyện bận rộn nào đó nên không muốn va chạm đến cùng, bằng không băng đạo tặc của hắn có lẽ sẽ phải giải tán.
Có thể trở thành Ngọc Tiên không ai là kẻ ngu ngốc, tổn thất một chút thuộc hạ so với liều mạng với kẻ thù mạnh, thân là một thủ lĩnh hắn đủ sáng suốt để đưa ra lựa chọn.
“Chúng ta đi!” Lạc Nam trầm giọng nói.
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Trong ánh mắt giận dữ của đám Đạo Tặc, Phi Thuyền một lần nữa kích hoạt tốc độ nhanh nhất lao vụt đi.
…
“Thủ lĩnh, nhìn phương hướng bọn hắn di chuyển hẳn là tham gia Tuyển Tử Đại Hội!” Một tên nam tử trung niên nhìn thủ lĩnh Đạo Tặc trầm giọng nói.
“Mấy người trẻ tuổi kia đều là nhân vật tuyệt đỉnh thiên tài, lần này ở trong Đại Hội sẽ có đặc sắc a!” Thủ Lĩnh nghe vậy gật đầu nói.
“Kế tiếp chúng ta làm sao đây?” Đám đạo tặc nhìn về phía Thủ Lĩnh.
Chỉ trong một thời gian ngắn, bọn hắn đã tổn thất bảy vị Ất Tiên cùng gần hai mươi Ngọc Tiên, có thể thấy Thất Sắc Vạn Kiếm Lôi khủng bố.
“Hừ, chuyện này không dễ dàng bỏ qua như vậy, chúng ta sẽ về bẩm báo với Lãnh Nha để ngày ấy định đoạt!” Thủ Lĩnh ánh mắt lấp lóe nói.
Quân đoàn Lãnh Nha Đạo Tặc của bọn hắn tại hàng ngũ Tinh Không Đạo Tặc cũng là thanh danh hiển hách, một Chiến Thuyền này chỉ là đội ngũ nhỏ bên trong Lãnh Nha Đạo Tặc mà thôi… mà Thủ Lĩnh Ngọc Tiên Viên Mãn như hắn chỉ là một tên Đội Trưởng.
“Chúng ta đã ghi nhớ toàn bộ diện mạo của bọn hắn!” Đám đạo tặc nói ra.
…
“Tiểu Nam, lần này thả đi bọn chúng có nguy cơ sẽ để lại tai họa ngầm!” Ỷ Vân nghiêm túc nói.
Đạo lý thả hổ về rừng ai cũng hiểu, nhìn ánh mắt của đám Đạo Tặc rõ ràng vẫn còn mang thù, lần này thả bọn hắn thật sự sẽ để lại mối họa.
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác!” Lạc Nam bất đắc dĩ nói.
Với tính cách của hắn đương nhiên một khi đã kết thù sẽ với kẻ nào sẽ không lưu lại mầm mống, bất quá nếu tiếp tục chiến đấu… đợi đến khi thành công diệt đi băng Đạo Tặc, chỉ sợ thời gian tham gia Tuyển Tử Đại Hội sẽ không còn kịp nữa.
“Không cần quá mức lo lắng, nếu các ngươi có thể thành công trở thành đệ tử của Vương Cấp Thế Lực, đám Đạo tặc kia chỉ cần có mắt sẽ không dám chọc đến!” Địa Mạnh Hùng trấn an nói ra.
“Hy vọng là vậy đi…”
Địa Ngọc Huyền đôi môi mềm mại lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn về xa xăm…
…
“Đến!”
Địa Ngọc Huyền ánh mắt lóe sáng, âm thanh run rẩy mở miệng.
Lạc Nam cùng hai nữ cũng đã sớm nghiêm nghị dị thường nhìn cảnh tượng trước mặt…
Chỉ thấy ở giữa tinh không vô tận lúc này, hàng ngàn kiện Pháp Bảo Phi Hành tề tụ cùng một chỗ, lơ lửng giữa tinh không vô tận, nơi xa xăm là biển sao lấp lánh, cảnh tượng như thần tích chỉ có trong viễn tưởng.
Các kiện Phi Hành Pháp Bảo này đã sớm chỉnh tề lơ lửng tại một nơi cố định, đủ loại hình thành và kiểu dáng khác nhau, có Chiến Hạm, có Phi Chu, cũng có Xa Giá… thậm chí cả những tọa kỵ cường đại có khả năng hành tẩu trong tinh không…
Bên trên chúng nó đều có không ít thân ảnh ngạo nghễ mà đứng, đa phần đều là các thanh thiếu niên nam nữ với bộ dạng trẻ tuổi, mỗi người khí sắc như rồng, chiến ý thao thiên… nhưng không tránh khỏi một số khẩn trương bên trong ánh mắt…
Hiển nhiên cũng giống như nhóm người Lạc Nam, vô số sinh mệnh tụ tập ở đây không ai khác chính là các thiên tài kiệt xuất của vô vàn Tiểu Tiên Giới khác nhau, bọn hắn mang theo tham vọng đặt chân Trung Tiên Giới, trở thành đệ tử của các Vương Cấp đỉnh tiêm thế lực… bất chấp cái giá phải trả đôi khi cực kỳ tàn khốc.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, hắn từ trong vô vàn biển người phát hiện bóng dáng của Lam gia song kiệt Lam Thiên và Lam U, cũng nhìn thấy vài tên trưởng lão Cao gia, Chu gia mang theo đệ tử tham dự.
Khác với Địa Mạnh Hùng đích thân đi theo cổ vũ nữ nhi, Cao gia chủ với Chu gia chủ các loại đang bận rộn nghiên cứu Vương Cấp công pháp đoạt được từ Địa Ngọc Huyền, làm gì còn thời gian rảnh rỗi đi theo hậu bối tham dự Đại Hội.
“Đó sẽ là Chiến Trường sao?” Ánh mắt Lạc Nam cùng chúng nữ khóa chặt một phiến đại lục đang chậm rãi xoay tròn giữa tinh không.
Phiến đại lục này được sương mù vây quanh không nhìn thấu tình cảnh bên trong cực kỳ thần bí, phạm vi rộng rãi dù là Lạc Nam thi triển Thấu Thị Vạn Lý cũng không nhìn thấy điểm cuối…
Điều đáng nói chính là vô số kiện Phi Hành Pháp Bảo đến từ các nơi đang lơ lửng trước phiến Đại Lục này như chúng tinh ủng nguyệt, nhưng không một ai dám can đảm tiến vào.
“Không sai, đó chính là Chiến Trường… nơi đã có vô số nhân mạng nằm xuống!” Địa Mạnh Hùng hít sâu một hơi, hắn sẽ vĩnh viễn không quên được năm xưa mình bị đào thải như thế nào, nếu không phải kịp thời nhận thua trong gang tấc, hắn hiện tại đã là một cỗ thi thể.
“Xem ra là chúng ta vẫn đến kịp, các vị Giám Khảo vẫn chưa hang lâm!” Địa Ngọc Huyền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lạc Nam ánh mắt nghiêm túc, Giám Khảo từ miệng Địa Ngọc Huyền chính là những đại diện đến từ Vương Cấp Thế Lực, đều là Tiên Vương cấp bậc cường giả.
Phi Thuyền của Địa Tiên Môn tiến đến lập tức trở thành tâm điểm của sự chú ý, vô số ánh mắt tập trung nhìn lại…
Hiển nhiên bọn hắn đang thắc mắc rằng kẻ nào ăn gan hùm mật báo, trước một Đại Hội quan trọng như vậy lại đến vừa khít thời gian…
Chỉ bất quá rất nhanh, những ánh mắt bất thiện bất chợt thay đổi ánh vô tận kinh diễm, nhan sắc của Địa Ngọc Huyền, Thiên Vô Ảnh cùng với Ỷ Vân lập tức trở thành tâm điểm của toàn trường.
Không ít thanh thiếu niên thiên tài hưng phấn nhìn tam nữ, đồng thời ném ánh mắt ghen ghét cho một kẻ được tam nữ vây quanh như Lạc Nam.
Đối với chuyện này Lạc Nam đã hình thành thói quen, mặc kệ tất cả ra hiệu Địa Mục Trưởng Lão tiến vào vị trí, nhắm mắt ngưng thần chờ đợi Đại Hội diễn ra.
Nhân số toàn trường lên đến vạn… nhưng lại im ắng đến lạ thường, vô số người ngay cả thở mạnh cũng không dám…
…
Dường như không để đám người đợi lâu.
OÀNH!
Giữa vô tận tinh không, một tiếng oanh minh chấn động cửu thiên thập địa, âm thanh vang vọng chấn đến mức không gian run rẩy, ánh sáng lập lòe bao phủ một gốc vũ trụ.
Vô số người khiếp sợ ngẩng cao đầu, chỉ thấy theo tiếng oanh minh rung động lòng người đó, một cột Thất Sắc Lôi Kiếp hàng lâm mà xuống… như cột chống trời khó thể hình dung.
“Ông trời của ta, là Thất Sắc Lôi Kiếp!”
Kinh hãi và sùng bái bao phủ tâm linh, không ít thiếu niên nam nữ tu luyện Lôi Tiên Lực ánh mắt hưng phấn đến mức đỏ ngầu, hô hấp dồn dập…
Thất Sắc Lôi Kiếp uy mãnh tán đi… một thân ảnh như thiên thần từ bên trong đó xuất hiện.
Đây là một nam tử trung niên diện mạo đường đường, thân thể cao lớn lên đến hai mét, lưng đeo Song Kiếm, tóc dài thất sắc đâm thẳng mà lên như Lôi Đình, xung quanh cơ thể hắn vẫn còn Lôi minh cuồn cuộn, không gian rạn nứt…
“Đây là…” Một số lão quái vật Trung Tiên Giới sắp xuống mồ có kiến thức kinh khủng khiếp sợ hét ầm lên, tròng mắt cả đám co rụt lại, không dám tin tưởng gào thét:
“Đạo Huyền Tông Phó Tông Chủ – Song Kiếm Địa Vương – Đạo Vô Ưu?”
Tiếng gào thét của mấy lão già như một hòn đá nhỏ gây nên sóng lớn ngập trời, vô số người toàn thân chấn động, một cảm giác khó tin pha lẫn kích thích lan tràn khắp toàn thân không sao ức chế được.
Đạo Huyền Tông Phó Tông Chủ là nhân vật gì? Đây chính là nhân vật dưới một người trên vô số người, Tiên Vương Hậu Kỳ hay còn gọi là Địa Vương cấp bậc cường giả, ở trong mắt tu sĩ Tiểu Tiên Giới chẳng khác nào thần minh chân chính.
RỐNG! RỐNG!
Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, một tiếng rống to khác vang vọng tinh không, lấn át cả tiếng sấm của Song Kiếm Địa Vương, một bóng đen khổng lồ bao trùm vạn dặm, đem toàn bộ quần thể Phi Hành Pháp Bảo che phủ trong bóng tối.
Khó khăn dời mắt khỏi Đạo Vô Ưu, toàn trường khiếp đảm nhìn lên đỉnh đầu, sau đó khiếp sợ nuốt một ngụm nước miếng.
Vô số Yêu Tu huyết mạch sôi sục, từ tận linh hồn sinh ra cảm giác khuất phục, ngã quỳ trên mặt đất.
“Đây là…” Ngay cả Lạc Nam cũng ngưng trọng nheo mắt, bởi đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến một vị Yêu Vương bằng xương bằng thịt, ngoại trừ nhân tố không ổn định là con Heo mập chết tiệt kia.
Chỉ thấy bóng đen bao trùm trên đỉnh đầu đám người là một tôn Yêu Vương cư đại đang hiện ra chân thân.
Toàn thân được bao phủ trong Lân giáp xanh thẳm, tứ chi tráng kiện như cột chống trời, cơ thể dũng mãnh to hàng ngàn trượng, hai cái đầu sư tử ngửa cổ rít gào, bờm sư như sóng thần cuồn cuộn tung bay dù không gió, khủng bố khó thể hình dung.
“Ồ? Lại là Song Đầu Hải Vương Sư, đây là loại Yêu Thú hiếm có, thiên phú gần vượt xa các loại Yêu Thú thông thường, có thể xem như một nửa Thần Thú!” Kim Nhi có chút kinh ngạc nói ra.
“Lợi hại như vậy?” Lạc Nam kinh dị hỏi.
Chẳng trách một đám Yêu Tu không nhịn được quỳ gối trước mặt Song Đầu Hải Vương Sư này.
“Không tồi, một số tọa kỵ của Tiên Đế cũng chỉ là Bán Thần Thú mà thôi!” Kim Nhi tấm tắc nói.
Lạc Nam khóe miệng co giật, tọa kỵ Bán Thần Thú? Quả nhiên chỉ có thể là Tiên Đế a.
“Ta nhận ra ngài, ngài chính là Hải Sư Yêu Vương… Đại Trưởng Lão của Hải Yêu Cung, thân phận và địa vị hoàn toàn không kém so với Song Kiếm Tiên Vương!” Vài tên Yêu tu cuồng nhiệt nhìn thân ảnh khổng lồ gào thét.
Song Đầu Hải Vương Sư có danh xưng là Hải Sư Yêu Vương… Đại Trưởng Lão của Hải Yêu Cung, cũng là một tôn Yêu Vương Hậu Kỳ cấp bậc cường giả… là nhân vật hoàn toàn không kém phó Tông Chủ Đạo Huyền Tông – Đạo Vô Ưu.
Đối với đại đa số Yêu tu mà nói, lần này tham dự Tuyển Tử Đại Hội mục đích chính là gia nhập Hải Yêu Cung, trở thành một phần tử của Thế Lực do Yêu Thú tạo thành này.
RỐNG RỐNG!
Hai tiếng rống hướng về Đạo Vô Ưu thị uy, thân thể khổng lồ của Hải Sư Yêu Vương cấp tốc co rút lại, bắt đầu hóa hình thành nhân loại.
Chỉ thoáng chốc, một tên nam tử trung niên thân mặc Hải Giáp nặng nề xuất hiện, thân thể cao lớn cương mãnh đạt đến ba mét thân cao, điều khác biệt duy nhất so với nhân loại bình thường chính là hai cái đầu cùng làn da xanh thẳm của hắn.
Hải Sư Yêu Vương đứng sóng vai cùng với Song Kiếm Tiên Vương, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào một vùng hư không gào thét nói:
“Hừ, Vô Lượng Thống ngươi nếu đã đến còn làm rùa rút đầu như vậy làm gì?”
“Vô Lượng Thống?”
Một số người có kiến thức nghe đến cái tên này một lần nữa khiếp đảm nhảy dựng lên.
“Không lẽ…”
ẦM ẦM ẦM…
Tinh không gợn sóng dữ dội, trong ánh mắt kinh dị của vô số người… một mảnh vũ trụ đen kịch dường như hình thành biển lớn, tầng tầng lớp lớp cuộn trào mà đến, cảnh tượng như sóng thần sắp đổ bộ.
Lại là một nam tử trung niên diện mạo nho nhã, thân thể cao thẳng thon dài trong dáng vẻ thư sinh yếu đuối, ngũ quan anh tuấn tuyệt luân, mái tóc đen tuyền không gió nhẹ nhàng lay động chắp tay sau lưng, chân đạp tinh không… đi theo từng cơn gợn sóng lưu chuyển mà đến.
Sự xuất hiện của hắn không hề có uy thế như hai người trước, nhưng lại khiến không ít người cảm thấy hoang đường và thán phục.
Mặc dù biết Tiên Vương có thể tác động đến hư không, nhưng trực tiếp sử dụng tinh không như những con sóng để mang theo cơ thể di chuyển, loại thủ đoạn này quả thật là nghe cũng chưa từng nghe qua.
“Phó Các Chủ của Vô Lượng Hải Các – Vô Lượng Thống – Thủy Không Tiên Vương… lại là một tôn Địa Vương cấp bậc cường giả?”
“Ông trời của ta…”
Trong lúc vô số người khiếp sợ trước sự hàng lâm của ba đại nhân vật, thì Huyền Thủy Đỉnh trong Đan Điền của Lạc Nam rung động dữ dội vì hưng phấn trước sự xuất hiện của Vô Lượng Thống.
Lạc Nam ánh mắt sáng rực, khóa chặt thân ảnh của Vô Lượng Thống, lẩm bẩm những lời mà chỉ có hắn nghe thấy:
“Một loại Dị Thủy mới sao?”