Phần 29
“Cắn từng ngụm?”
Kim Nhi khóe miệng co giật… lắc lắc đầu nói: “Đan Dược sở dĩ Luyện Chế ra có kích thước nhỏ… đó là vì người phục dụng có thể dễ dàng tiêu hóa hết năng lượng bên trong nó, Đan Dược công tử quá to… người ăn vào phải mất thời gian rất lâu để tiêu thụ hết năng lượng khổng lồ, trong lúc đại chiến sống còn sẽ rất không ổn! Thậm chí đối với đan dược cao cấp nếu dùng hết một viên to sẽ bạo thể mà chết!”
“Chẳng phải ăn một ngụm nhỏ là được?” Lạc Nam cổ quái hỏi.
Kim Nhi tức điên, kịch liệt lắc đầu: “Cắn một ngụm Đan Dược thì số còn lại sẽ không còn hoàn chỉnh, thất thoát hết dược lực rồi còn đâu?”
“Không thể luyện Đan siêu to khổng lồ sao?” Lạc Nam nghe vậy có chút tiếc nuối thở dài một hơi.
Hắn suy nghĩ quá đơn giản, luyện ra một viên Đan Dược có kích thước lớn sẽ giảm bớt khâu phân tách dược hiệu thành nhiều viên nhỏ, nhưng không phải ai cũng đủ khả năng tiêu thụ Đan Dược to lớn của hắn a.
“Công tử đừng nghịch ngợm nữa, nghiêm túc một chút đi!” Kim Nhi bĩu môi nói.
“Ta đang rất nghiêm túc!” Lạc Nam lắc đầu, người khác không thể cùng lúc tiêu thụ Đan dược siêu to, nhưng chính hắn có thể.
Lạc Nam quyết định sẽ tự luyện một đám Đan Dược siêu to cho mình phòng thân, hắn cũng chưa có ý định luyện Đan cho người khác sử dụng.
Với tốc độ luyện hóa của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, Đan Dược dù to cỡ nào cũng có thể tiêu thụ, đó là lý do trước đây mỗi khi dùng Đan Dược, Lạc Nam đều hốc từng ngụm lớn một lần có khi cả chục viên.
“Nếu là một mình công tử dùng thì được!” Kim Nhi bất đắc dĩ nói, Đan dược siêu to chắc có lẽ dành riêng cho quái thai như Lạc Nam mà thôi.
Lạc Nam hài lòng gật đầu, lúc này mới đánh giá viên Liệu Thương Đan mà mình vừa luyện chế…
Toàn thân Đan dược một màu trơn bóng xanh thẳm như bảo ngọc, hương thơm thoang thoảng, hơi nóng vẫn còn bao phủ, lấp lánh dị thường.
“Bổn công tử quả là thiên tài, lần đầu Luyện Đan đã thành công rồi!” Lạc Nam tự sướng thầm nghĩ.
“Không những thành công, vì nguyên liệu công tử sử dụng là hàng tinh phẩm, nên viên Liệu Thương Đan này thậm chí đạt đến Địa Cấp Cực Phẩm!” Kim Nhi cũng nghiêm túc đánh giá nói.
“Địa Cấp Cực Phẩm?” Lạc Nam cũng giật mình, hắn chưa đủ trình độ để nhận biết đẳng cấp của Đan Dược thông qua bề ngoài của chúng.
“Không sai, nguyên liệu góp phần rất quan trọng trong công cuộc Luyện Đan, Linh Khí Thảo và Phục Bì Hoa được trồng trong Linh Dược Điền, lại hấp thu Tiên Khí nồng đậm, đẳng cấp của chúng nó đã đạt đến Thiên Cấp Linh Dược… công tử dùng hai nhánh Thiên Cấp luyện ra một viên Địa Cấp, quả là thiên tài!” Kim Nhi cười như không cười nói.
“Phốc!” Lạc Nam á khẩu phun ra một ngụm.
Con bà nó, dùng hai nhánh Thiên Cấp để luyện ra một viên Địa Cấp? Phá sản sao?
“Vì sao lại như vậy?” Lạc Nam sắc mặt cực kỳ khó coi thắc mắc.
Theo lý mà nói, mỗi công đoạn Luyện Đan hắn đều hoàn thành, tại sao đẳng cấp của Đan Dược tạo ra lại thụt lùi so với Nguyên Liệu?
“Đơn giản, trong quá trình chiết xuất và thành Đan, công tử để thất thoát dược hiệu quá nhiều, hai nhánh Thiên Cấp thất thoát phần lớn dược hiệu, vì thế khi thành Đan chúng nó chỉ còn lại Địa Cấp!” Kim Nhi lè lưỡi chế giễu Lạc Nam.
Thực chất trong lòng nàng tương đối giật mình, Đan Đạo Thánh Thủy quả nhiên là đồ tốt, một người lần đầu tiên Luyện Đan lại trực tiếp sử dụng Nguyên Liệu Thiên Cấp, chẳng những không nổ lò, còn thành công luyện chế thành Đan, hơn nữa chỉ bị thất thoát một chút dược hiệu mà thôi.
Vừa luyện đan lần đầu đã thành công chế ra Đan Dược Địa Cấp là khái niệm gì?
Thiên phú như thế này, chỉ sợ đại đa số Luyện Đan Sư sau khi nghe xong sẽ tự tin mặc cảm…
Phải biết trước đây Tiêu Thanh Tuyền vì muốn luyện được Đan Dược Địa Cấp hao phí biết bao nhiêu công sức?
Đừng thấy Lạc Nam sử dụng nguyên liệu Thiên Cấp luyện chế ra Địa Cấp mà xem thường hắn, nguyên liệu đẳng cấp càng cao càng khó luyện… hắn là một người mới đã thành công ra Đan, trong hàng ngũ Luyện Đan Sư chỉ sợ khó ai sánh bằng.
Đương nhiên vì không để Lạc Nam kiêu ngạo đắc ý, Kim Nhi mới ra vẻ khinh bỉ xem thường hắn.
Lạc Nam hiển nhiên không biết mình vừa có được thành tựu hiếm gặp, lúc này hắn vẫn đang mặc ủ mày chau, không hài lòng lắc đầu nói:
“Đan Đạo Thánh Thủy thật không đáng tin cậy, dùng hai nhánh Thiên Cấp để luyện ra Địa Cấp, nói ra chỉ sợ Thanh Tuyền các nàng cười ta chết!”
“Công tử cần phải nỗ lực!” Kim Nhi động viên nói, trong lòng âm thầm cười trộm.
Lạc Nam im lặng không đáp, một lần nữa mở ra Đan Đế Chân Giải, ánh mắt khóa chặt phương pháp Luyện Chế Liệu Thương Đan, những kinh nghiệm đúc kết của Đan Đế về vấn đề thất thoát dược hiệu của Nguyên Liệu.
“Là do nhiệt độ hỏa diễm sao?” Lạc Nam âm thầm lẩm bẩm.
Nguyên nhân khiến dược hiệu bị thất thoát đa phần do cường độ Hỏa Diễm vượt quá mức cho phép, dẫn đến các dược hiệu bị bốc hơi…
Cũng không thể trách được Lạc Nam, hắn đã là một Cực Tiên, sức mạnh ngọn lửa đương nhiên rất khủng khiếp, vậy mà phải hạ thấp nhiệt độ xuống chỉ để luyện chế Nguyên Liệu Thiên Cấp, đương nhiên khó tránh khỏi sơ sót.
“Hừ, bổn công tử mới không tin ngay cả Liệu Thương Đan cũng luyện chế không xong!” Lạc Nam hừ một tiếng.
Đỉnh Thiên Diễm xuất hiện, lại phất tay lấy hai nhánh Linh Khí Thảo cùng Phục Bì Hoa…
“Khoan đã! Trước hết xác định đẳng cấp của Nguyên Liệu!” Lạc Nam nhớ lại một khâu quan trọng lẩm bẩm.
Hắn cầm lên hai nhánh nguyên liệu, Hồn Lực nhẹ nhàng bao trùm lấy chúng nó, cảm ứng nguồn năng lượng bên trong…
“Ồ? Hai nhánh này đạt đến Linh Cấp, so với hai nhánh vừa rồi còn cao hơn một chút!”
Lạc Nam lẩm bẩm nói…
Khí Linh Thảo và Phục Bì Hoa vốn là linh dược cấp thấp, nhưng được trồng trong môi trường Tiên Khí dồi giàu, chúng nó đạt đến Linh Cấp cũng không phải chuyện lạ gì.
“Nếu là Linh Cấp, như vậy ít nhất ta cũng phải Luyện Chế ra Linh Cấp Liệu Thương Đan!”
Ánh mắt Lạc Nam lấp lóe…
VÙN VỤT…
Đỉnh Thiên Diễm một lần nữa tiến ra, lần này Lạc Nam càng thêm cẩn thận, hắn tập trung tinh thần… đem Hồn Lực của mình dung nhập vào trong Đỉnh Thiên Diễm, để theo dõi nhất cử nhất động, thậm chí từng tia từng tia dược hiệu cũng không để trôi mất…
Nhìn thấy công tử của mình một mặt chăm chú, ánh mắt tràn đầy chiến ý và quyết tâm vào công cuộc Luyện Đan, dù Liệu Thương Đan Linh Cấp vốn dĩ vô dụng đối với hắn, trong mắt Kim Nhi xuất hiện một tia nhu tình…
“Nam nhân như vậy… chẳng trách được Hệ Thống lựa chọn!”