Phần 281
Ba ngày trôi qua… trên Ngũ Long Đế Cung, Lạc Nam và Địa Ngọc Huyền rời khỏi Lam Cực Tiên Tinh.
Mà toàn thể Địa Tiên Môn cũng đã rẻ theo một hướng khác theo hướng dẫn của Lạc Nam, hướng về Việt Long Tinh phi tốc di chuyển.
Trong Nhẫn Trữ Vật mà Lạc Nam tặng có một kiện Vương Cấp Phi Hành Pháp Bảo, đủ để Địa Tiên Môn đến Việt Long Tinh trong thời gian ngắn.
“Tiểu Nam, cảm tạ ngươi chu đáo…”
Địa Ngọc Huyền ánh mắt như sương mù mông lung nhìn qua Lạc Nam, cắn môi một cái, bàn tay mềm mại như ngọc nắm lấy tay của hắn.
“Là ta cảm ơn Địa Tiên Môn tất cả mọi người mới đúng…” Lạc Nam siết nhẹ bàn tay như tơ lụa của nàng cười nói:
“Có Địa Tiên Môn gia nhập, an toàn của Việt Long Tinh xem như được đảm bảo rồi!”
Dưới Vương Cấp Thế Lực, Địa Tiên Môn có thể xem là thế lực hùng mạnh… bảo vệ Việt Long Tinh hết sức dễ dàng.
Lạc Nam cũng hiểu, theo như sự gia nhập Việt Long Tinh của Địa Tiên Môn, quan hệ giữa hắn và Địa Ngọc Huyền lại gần thêm một chút.
“Nói chàng xuất thân từ hạ giới, ngay cả ta cũng không tin…” Địa Ngọc Huyền che miệng cười xinh đẹp.
“Haha, cũng chỉ có thể trách nam nhân như ta quá xuất sắc!” Lạc Nam không biết xấu hổ tự sướng cười lớn.
Địa Ngọc Huyền lại là đồng ý gật đầu, dịu dàng hé môi:
“Mọi người đều nói Tiên Giới vốn là khốc liệt, nhưng từ khi gặp gỡ và quen biết Lạc Cầu Bại, Tiên giới này trong mắt của Ngọc Huyền trở nên đẹp biết bao!”
Lạc Nam làm sao không hiểu được tâm ý của mỹ nhân, hắn vòng tay đem vòng eo uyển chuyển của nàng ôm vào.
Địa Ngọc Huyền có đôi chân dài miên mang, vì thế nàng cũng rất cao, đứng ngang đến cằm của Lạc Nam…
Được nam tử mình mến ôm ấp, mỹ nhân trái tim rung lên, nép đầu vào ngực hắn, vòng tay như ngọc cũng vòng qua lưng nam nhân.
Hai người lẳng lặng ôm nhau, Địa Ngọc Huyền nhẹ giọng thủ thỉ:
“Đời này… chỉ cần có thể đứng phía sau dõi theo bóng lưng của chàng, Ngọc Huyền đã mãn nguyện!”
“Không…” Lạc Nam nâng cằm nàng lên, nhìn ngắm dung nhan xinh đẹp đoan trang của Địa Ngọc Huyền, ôn nhu nói:
“Ta không nhẫn tâm để nữ nhân nhìn theo bóng lưng của mình, ta chỉ muốn nàng đứng ở bên cạnh ta…”
Địa Ngọc Huyền trái tim rung lên dữ dội, ánh mắt như có thể bị hòa tan, giọt lệ hạnh phúc lăn trên má ngọc, ngẩn ngơ nhìn hắn:
“Thiếp yêu chàng chết mất!”
Chân dài nhẹ nhón, đôi môi đỏ thẫm trơn bóng chủ động tìm đến môi hắn.
Mỹ nhân động tình, ngọt ngào như mộng…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
Ở giữa tinh không vô tận, nơi chỉ có các ánh sao đang ngự trị, từng dãy ngân hà lướt qua, năm con Kim Cương Long Cốt khí phách ngang tàn đạp bước, kéo theo Cung Điện nguy nga tráng lệ… cảnh tượng tưởng chừng chỉ có trong cổ tích.
Điều đáng nói hơn, phía trên tầng thượng của Cung Điện lộng lẫy đó, có một đôi nam nữ đang yêu nhau.
Chỉ thấy nam anh tuấn tiêu sái, gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt tà dị, thân thể cao thẳng đầy rắn rỏi, tạo một sức hút lạ kỳ cho người khác giới.
Mà người nữ lại như tiên tử bước ra từ trong tranh, dung nhan đoan trang đài các kết hợp với khí chất ôn nhu cơ trí, dáng người lả lướt đẫy đà, một đôi chân dài miên mang như tô điểm cho bờ mông vểnh cao của nàng, vòng eo như rắn nước không xương, đôi gò bồng đảo nở nang ép sát vào lồng ngực nam nhân.
Lạc Nam một tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, một tay khác nhẹ nhàng vuốt mái tóc mượt mà như thác nước có màu hạt dẻ, miệng lại mân mê hai cánh môi đỏ thẫm của Địa Ngọc Huyền một cách thưởng thức.
Môi hai người âu yếm lấy nhau, hơi thở nóng rực của Lạc Nam hòa lẫn cùng hương thơm dịu mát trong miệng Địa Ngọc Huyền khiến hai người càng thêm nhiệt tình, cũng cảm thấy bấy nhiêu đó là chưa đủ.
Đầu lưỡi Lạc Nam nhanh chóng duỗi ra, nhẹ nhàng đảo quanh khóe môi của Địa Ngọc Huyền, tách qua hàm răng trắng ngọc tinh xảo, bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương hồng hào của nàng.
“Ưm…” Địa Ngọc Huyền run lên thân thể, trái tim đập nhanh và mạnh đến mức người bên ngoài có thể nghe thấy, đầu lưỡi có chút rụt rè hiến dâng, để nam nhân tận tình nhấm nháp.
Lạc Nam quấn chặt lấy nó, đem hương tân ngọc dịch trong môi nàng toàn bộ mút lấy, động tác cánh tay càng thêm gan dạ.
Vòng tay ôm lấy eo thon chẳng biết từ bao giờ đã trượt xuống dưới thêm chút, mạnh bạo đặt lên một bên bờ mông đàn hồi của mỹ nhân, một tay khác vốn dĩ đang vuốt tóc nàng lại luồng về phía trước, tập kích vào bên trong áo yếm của giai nhân nắm lấy bầu sữa tròn lẳn căng tràn nhựa sống.
Hai tay cùng lúc nhẹ nhàng xoa nắn…
“Tiểu Nam… thiếp…”
Địa Ngọc Huyền xấu hổ rên một tiếng, chưa kịp hết lời đã tiếp tục bị hắn bắt lấy miệng thơm, nước miếng nóng hổi của nam nhân truyền sang cho nàng…
Địa Ngọc Huyền như gặp phải chất kích thích, ngoan ngoãn nuốt xuống, toàn thân mềm nhũn, chiếc lưỡi thơm ngọt cam chịu để hắn chiếm đoạt.
Làn da của nàng ngày càng đỏ thẫm, hô hấp trở nên dồn dập lên… bởi vì chẳng biết từ bao giờ, một thanh hung khí cắn rắn như thép của Lạc Nam đã đội lên, chạm vào bụng dưới của nàng.
Lạc Nam hai tay khám phá khắp cơ thể mỹ nhân, từ mông đến bắp đùi thon thả trơn trượt cho đến đôi chân dài miên mang, hắn đều vuốt ve thỏa thích… chỉ bất quá là cách một lớp y phục.
Cảm thấy tư thế đứng không quá thoải mái, ý niệm vừa động… một chiếc giường nệm trắng muốt đã xuất hiện trên tầng thượng Cung Điện.
Lạc Nam tách khỏi đôi môi bị gặm nhấm đến mức sưng đỏ của nàng, cúi xuống bế lấy Địa Ngọc Huyền theo kiểu công chúa, ôm nàng đè lên giường nệm.
“Tiểu Nam… nơi này, thiếp ngại… chúng ta vào trong được không?”
Địa Ngọc Huyền ánh mắt ngập nước mê ly, nàng nhìn thấy xung quanh là biển sao lấp lánh, vô tận tinh không… trong lòng xấu hổ muốn chết.
“Ngoan…” Lạc Nam cúi đầu hôn lên vầng trán như trăng của nàng, nhìn quang cảnh xung quanh cười tà thủ thỉ:
“Lần đầu của chúng ta làm ở giữa hư không, có Ngũ Long Đế Cung kéo lấy di chuyển, sẽ là một kỷ niệm khó quên và ấn tượng nhất đối với cả ta và nàng…”
Địa Ngọc Huyền nghe hắn nói mà nhịp tim đập lên thình thịch.
Xác thật, xung quanh là biển sao mênh mông, dãy ngân hà vĩ ngạn, ái ân trên Đế Cấp Pháp Bảo khang trang cao quý.
Quả thật là viễn cảnh trong mơ của vô số nữ nhân, sợ rằng đời này dù mất trí cũng không thể nào quên được.
Quá mức lãng mạn…
Bản thân cũng khá bạo dạn, Địa Ngọc Huyền hai tay vòng lấy cổ hắn gật đầu, trong trẻo thủ thỉ:
“Thiếp tùy chàng, bất quá phải chắc chắn không có kẻ nào nhìn thấy…”
Hiển nhiên Địa Ngọc Huyền sợ hai người đang ân ái thì có tu sĩ vô tình đi ngang qua, nghĩ đến việc thân thể của mình bị nam nhân khác nhìn thấy, trong lòng vô cùng kinh tởm.
“Yên tâm… bảo bối của ta chỉ có ta được phép nhìn!” Lạc Nam mỉm cười, hắn làm sao có thể để thân thể nữ nhân mình cho kẻ khác xem chứ? Dù là vô tình cũng không được.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam ra hiệu Ngũ Long Đế Cung tỏa ra khí thế mạnh mẽ lan tỏa ra bốn phương tám hướng, chỉ cần có kẻ đến gần hắn sẽ lập tức cảm ứng được.
Không tiếp tục chần chờ, một lần nữa hắn đã đè ép lên thân thể ôn nhuận của mỹ nhân…
Địa Ngọc Huyền cũng yên tâm, thân thể thả lỏng, hai mắt khép hờ mặt hắn muốn làm gì thì làm.
Lạc Nam lại đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn thật sâu, sau đó mới nhẹ nhàng tách ra, đầu lưỡi liếm láp xuống cái cổ ngọc ngà của nàng, mân mê vành tai, mút nhẹ xương quai xanh tinh xảo.
Mỗi khi môi và lưỡi hắn lướt đến đâu, làn da của Địa Ngọc Huyền đỏ hồng đến đấy, miệng phát ra những tiếng rên nhè nhẹ.
Bàn tay Lạc Nam từ nãy đến giờ vẫn chưa thôi nắm lấy một bên bầu sữa của nàng, hắn xoa xoa một chút rồi nói:
“Y phục vướng víu quá, ta giúp nàng cởi chúng nhé!”
Địa Ngọc Huyền hít sâu một hơi bẽn lẽn gật đầu, nhịp tim đập mạnh hồi hộp.
Nào ngờ Dị Hỏa bùng lên, toàn bộ thân thể trần truồng của nàng đã bại lộ ra ngoài không khí.
“A” Địa Ngọc Huyền kinh hô một tiếng, hai tay theo bản năng che lấy hai nơi nhạy cảm.
Nàng tưởng rằng Lạc Nam sẽ từ từ cởi ra, nào ngờ hắn lại càng trực tiếp như vậy khiến nàng xấu hổ nhắm tịt cả mắt lại.
Bởi vì ngoài trừ y phục của Địa Ngọc Huyền hóa thành hư vô, thì Lạc Nam cũng đang trần như nhộng, côn thịt hùng dũng ngửa đầu lên bầu trời.
Ánh mắt của Lạc Nam trở nên nóng rực, trầm thấp nói:
“Cho ta xem nào, nàng đẹp quá…”
Hắn nhẹ nắm lấy cánh tay đang che ngang hai bầu ngực căng tròn của nàng kéo ra…
“Ồ…” Lạc Nam kinh ngạc ồ một tiếng.
Chỉ thấy chúng nó nảy nở vượt qua dự kiến, săn chắc đàn hồi, trắng nõn nà trơn bóng, hai hạt anh đào hồng phấn tô điểm ở đỉnh cao, quần tròn xung quanh cũng dễ thương vô cùng, không có chỗ nào không đẹp.
Nhưng khiến Lạc Nam bất ngờ chính là bên trên gò ngực trái của nàng, hay nói đúng hơn là ngay tại vị trí trái tim có xăm một vài chữ nhỏ hết sức quyến rũ…
“Hồ Ngọc Hoa?” Lạc Nam lẩm bẩm ba chữ được xăm này, nhìn Địa Ngọc Huyền ôn nhu hỏi:
“Người này chắc hẳn có ý nghĩa rất lớn đối với nàng?”
“Là tên mẫu thân của thiếp…” Địa Ngọc Huyền ôn nhu mở mắt nhìn hắn nói:
“Thiếp muốn mẫu thân luôn tồn tại trong tim mình nên đã tự ý xăm lên đó, cũng để người xem qua rể quý của chính mình!”
Lạc Nam trong lòng thương yêu càng đậm.
Địa Ngọc Huyền mất đi mẫu thân từ nhỏ, là Địa Mạnh Hùng gà trống nuôi con đem nàng nuôi lớn.
Theo lời của các trưởng lão Địa Tiên Môn, sự cơ trí và thông tuệ của Địa Ngọc Huyền là được thừa hưởng từ mẹ, phụ thân Địa Mạnh Hùng chất phát phóng khoáng không giống tính cách của nàng.
“Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, đời này tiểu tế sẽ yêu thương Ngọc Huyền, không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào!”
Lạc Nam nhìn tên của nhạc mẫu nói một câu, cúi thấp đầu… đem một bên bầu sữa của Địa Ngọc Huyền ngậm vào trong miệng.
“Ưm… tiểu Nam của thiếp, yêu chàng chết mất…”
Địa Ngọc Huyền động tình mấp máy môi, cảm giác đầu nhũ hoa của mình bị hắn đùa nghịch trong miệng, nàng vừa tê dại vừa lúng túng vì không biết làm sao, chỉ có thể ôm lấy nam nhân như muốn hòa tan hắn vào lòng mình.
Bởi vì lần đầu cùng nam nhân ái ân, Địa Ngọc Huyền không hề có kinh nghiệm.
Lạc Nam cũng không để nữ nhân của mình lúng túng, hắn mỉm cười nắm lấy một tay của nàng kéo xuống, đặt nó lên côn thịt khủng bố của mình.
Địa Ngọc Huyền hơi giật mình, hít sâu một hơi cuối cùng cũng có can đảm nắm lấy thân côn, trong lòng nàng khó tin suy nghĩ:
“Của chàng ấy lớn quá, thật sự có thể tiến vào nơi đó của mình sao?”
“Nàng vuốt ve, chăm sóc nó đi!” Lạc Nam bắt đầu hướng dẫn, đem bàn tay của nàng cầm lấy thân côn xốc nhè nhẹ, vuốt ve mân mê.
Đây không phải việc gì khó, Địa Ngọc Huyền nhanh chóng làm quen, cũng dần dần cảm thấy ưa thích.
Các ngón tay của nàng lướt khắp thân côn thịt, thỉnh thoảng còn đùa nghịch đầu nấm đỏ hồng của nó, càng xoa càng thích, nắn bóp cũng hơi mạnh tay lên.
Lạc Nam làm sao cam lòng yếu kém?
Một tay của hắn cũng tìm đến chốn đào nguyên màu mỡ giữ thân chân nàng, vượt qua đám lông tơ mềm màu hạt dẻ được cắt tỉa khéo lóe, tìm đến đôi môi hồng phấn nằm dọc kia niết xuống.
“A… Chàng giết thiếp mất!” Địa Ngọc Huyền hừ lên một tiếng, hai đùi kẹp chặt lấy, không cho tay Lạc Nam tiếp tục làm ra hành động xấu hổ.
Lạc Nam nghịch ngợm cắn chặt đầu ti của nàng một chút, thơm ngát ngọt lịm… lúc này mới trêu tức nhìn Địa Ngọc Huyền:
“Nàng nghịch của ta được, ta vì sao không thể nghịch của nàng?”
Nói xong hắn còn cố ý nẩy nẩy côn thịt trong tay Địa Ngọc Huyền.