Phần 27
Vừa tròn một tháng trôi qua…
Thiên Vô Ảnh xuất quan, nhất thời khiến Lạc Nam và toàn bộ Địa Tiên Môn lé mắt…
Diện mạo thanh thuần, tư dung tuyệt mỹ, thân thể thon dài cao thẳng, các bộ vị cơ thể thành phục, nơi cần lồi thì lồi, nơi cần lõm thì lõm, toàn bộ cơ thể được bao phủ trong một bộ áo choàng da màu đen bao trùm, để lộ đường cong mạn diệu mỹ miều nhưng cũng không kém cảm giác thần bí…
Đây là một Thiên Vô Ảnh khi khoác lên thân Ngọc Cấp Cực Phẩm Bảo Y – Ma Ảnh.
Tin rằng nếu không khoác Ma Ảnh lên người, sẽ không một ai biết rằng Ma Lực trong cơ thể Thiên Vô Ảnh lúc này trở nên cuồn cuộn hơn bao giờ hết, tốc độ vận chuyển gia tăng gấp mấy lần khiến lực chiến của nàng tăng mạnh.
Đây là công dụng của Ma Ảnh, thúc đẩy tốc độ vận chuyển điều động Ma Lực của người mặc vào nó, đương nhiên khả năng phòng ngự cũng cực kỳ cao.
Ngay cả vốn nhìn quen mỹ nhân như Lạc Nam cũng bị Thiên Vô Ảnh lúc này làm cho kinh diễm một phen.
Ma Ảnh chỉ là một bộ áo khoác bằng da dài từ trên xuống dưới, nhưng độ ôm sát và màu da căn bóng của nó tô điểm lên mỗi một điểm quyến rũ trên cơ thể nữ nhân, lại cực kỳ co giãn và linh hoạt.
Theo lời của Thiên Vô Ảnh, mặc vào Ma Ảnh dễ chịu như không mặc… chẳng có cảm giác vướng víu như y phục bình thường.
…
“Chúng ta tạm thời chia tay, có thể sẽ gặp lại vào Tuyển Tử Đại Hội!”
Lạc Nam kéo lấy Thiên Vô Ảnh mỉm cười đứng trước đại cổng của Địa Tiên Môn, hướng Địa Ngọc Huyền cùng Địa Mạnh Hùng nói lời từ biệt.
“Công tử và tiểu thư bảo trọng!” Địa Ngọc Huyền ánh mắt xinh đẹp nhìn thật sâu lấy hắn, bên trong che giấu một chút cảm xúc dị dạng.
“Bất kể như thế nào, ngày sau công tử chính là bằng hữu của Địa Tiên Môn, tùy thời mà đến… Mạnh Hùng ta lấy lễ đối đãi!” Địa Mạnh Hùng trịnh trọng nói, hướng Lạc Nam chắp tay.
Mặc dù Thiên Vô Ảnh là Ngọc Tiên cấp cường giả, nhưng bất kể là Địa Mạnh Hùng hay Địa Ngọc Huyền đều là xem trọng một tiểu tử chỉ mới Cực Tiên như Lạc Cầu Bại hơn.
Hai người vẫn chưa biết tên thật của hắn.
“Cáo từ!”
Lạc Nam mỉm cười, Tiên Lực cuồn cuộn gia thân, đạp không mà bay… Thiên Vô Ảnh theo sát lấy hắn, chỉ thoáng chốc đã biến mất dạng.
Nhìn theo bóng lưng của đôi tiên đồng ngọc nữ biến mất, Địa Ngọc Huyền như mất đi sự thông minh thường có, ngây người như trời trồng thật lâu.
Địa Mạnh Hùng thấy tình cảnh này âm thầm thở dài một tiếng, trả lại không gian yên tĩnh cho nữ nhi, trong miệng lẩm bẩm:
“Cũng không biết, Lạc công tử có xem trọng Tiểu Huyền của ta hay không…”
…
“Tiểu Nam, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Thiên Vô Ảnh khoác lấy cánh tay Lạc Nam mỉm cười hỏi.
Chỉ cần đi cùng với nam nhân này, bốn biển đối với nàng đều là nhà…
“Ta mang các nàng đi ngắm thế gian phồn hoa!” Lạc Nam mỉm cười một tiếng, ý niệm vừa động.
“Thiếu gia!”
Một âm thanh nhu hòa mang theo kinh hỉ vang lên, bên cạnh Lạc Nam và Thiên Vô Ảnh đã xuất hiện một giai nhân yêu kiều, thành thục.
Chính là Ỷ Vân…
“Thật mạnh!” Thiên Vô Ảnh lập tức khiếp sợ nhìn Ỷ Vân vừa xuất hiện, từ trên thân thể của Ỷ Vân, nàng cảm nhận được một cổ khí tức Thủy Hệ nồng đậm, mạnh mẽ cực kỳ.
“Ngọc Tiên Hậu Kỳ?” Lạc Nam sắc mặt cũng là mừng rỡ như điên, Ỷ Vân không ngờ tiến bộ khủng bố đến như thế.
“Ngọc Tiên Quán Đỉnh có thể để một phàm nhân bình thường lập tức trở thành Ngọc Tiên Sơ Kỳ, Ỷ Vân đã có tu vi và tích lũy trừ trước đó, sau khi Quán Đỉnh thăng tiến vượt bậc đến Ngọc Tiên Hậu Kỳ là điều dễ hiểu!” Kim Nhi cho ra kết luận nói.
“Thiếp cũng không ngờ mình đột phá lớn như vậy, toàn thân tràn ngập lực lượng… hận không thể phát tiết ra ngoài!” Ỷ Vân hưng phấn cười tươi như hoa nói.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tu vi của nàng đã đạt đến cảnh giới như trong mơ, tất cả đều là do nam nhân trước mắt này ban tặng.
“Đó là biểu hiện bình thường, sắp tới nàng và Vô Ảnh đối chiến để thích nghi tu vi tăng mạnh là được!” Lạc Nam gật đầu cười nói.
Đột ngột tăng cao thực lực, ngay cả hắn vừa mới trở thành Cực Tiên, Cực Thể mà còn ham muốn chiến đấu để biết thử sức mạnh, càng đừng nói đến Ỷ Vân một lần lên đến tận Ngọc Tiên Hậu Kỳ.
“Chúc mừng Ỷ Vân muội muội!” Thiên Vô Ảnh thành tâm nói.
“Hì hì, ngày sau muội có thể cùng tỷ và chàng chiến đấu rồi!” Ỷ Vân rạng rỡ gật mạnh đầu.
“Gác chuyện chém giết sang một bên, ta mang các nàng đi ngắm nhìn thiên hạ!” Lạc Nam cười ha hả.
RỐNG…
Theo năm âm thanh vang trời gầm rú, Ngũ Long Chiến Xa oai hùng xuất hiện trong ánh mắt trợn tròn của hai nữ.
Kiện Chiến Xa này… mặc dù khí thế của nó tỏa ra không hề mạnh, nhưng bề ngoài quả thật cực kỳ uy mãnh bất phàm, kích thích thị giác đến cực mạnh.
Năm con Cốt Long oai phong lẫm liệt lôi kéo Cốt Xa, cảnh tượng tưởng chừng chỉ có trong thần thoại.
Ngũ Long Chiến Xa có thể nói là tốt nước sơn hơn tốt gỗ, đẳng cấp không cao nhưng diện mạo xuất chúng, cực kỳ thích hợp để du ngoạn lúc này.
Lạc Nam cười haha, hai tay ôm trọn hai vòng eo mềm mại nhảy lên xa giá, điều khiển nó thong thả chạy như bay…
Với thực lực của đội ngũ nhất nam nhị nữ lúc này, Lạc Nam không ngần ngại dạo quanh Tiểu Tiên Giới…
Hai nữ ôn nhu tựa vào lòng ngực săn chắc của hắn, khóe môi treo lấy nụ cười, hạnh phúc bao phủ toàn tâm trí…
…
Một tháng thời gian lại nhanh chóng trôi qua…
Trong thời gian này, Lạc Nam mang theo Vô Ảnh cùng Ỷ Vân tiêu dao thiên hạ, thăm quan các danh lam thắng cảnh nổi danh nhất, dạo chơi các thành trì to lớn nhất, mua sắm những kỷ vật trân quý nhất…
Đại Hải, Thiên Sơn, Hiểm Lâm, Hoang Mạc… đều xuất hiện thân ảnh của ba người…
Theo Ỷ Vân và Vô Ảnh, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời các nàn…
Sáng dạo chơi, tối ngắm sao trời… yên bình đến lạ, tạo thành những ký ức đẹp nhất về Lam Cực Tiên Tinh này…
Trong lúc tiêu dao, đương nhiên có không ít kẻ đui mù bị Ngũ Long Chiến Xa hấp dẫn đến tìm phiền toái, bất quá sau khi nhận ra diện mạo của Lạc Cầu Bại và Vô Ảnh, cả đám lập tức xin lỗi rối rít sau đó co chân bỏ chạy…
Hiển nhiên khoảng thời gian qua, chân dung của hai người khiến Thiên Tiên Môn hủy diệt đã lưu truyền rộng rãi, có điên mới chọc vào sát thần mang tên Cầu Bại này.
Điểm Danh Vọng của Lạc Nam cũng theo đó tăng lên đáng kể, một lần nữa đạt đến gần 60 Tỷ mới có dấu hiệu hạ nhiệt…
Thời gian hạnh phúc và vui vẻ đến nhanh mà đi cũng nhanh, tại Tiên giới khốc nghiệt này, thả lỏng quá lâu không phải lựa chọn sáng suốt…
Một ngày này, bên trong Linh Giới Châu…
Vô Ảnh và Ỷ Vân tập trung rèn luyện, đối chiến… gia tăng kinh nghiệm chiến đấu, thích nghi với thực lực mạnh mẽ của mình.
Mà Lạc Nam lại một thân một mình ngồi giữa Linh Dược Điền, nơi có vô vàn Linh Hoa Diệu Dược vây quanh, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
Một bình Thủy dịch trong suốt lấp lánh thần quang cầm nắm trong tay, không nói hai lời ngửa cổ uống mạnh…
Ừng ực…
Theo âm thanh thủy dịch trôi qua cổ họng, cũng là lúc Lạc Nam loáng thoáng cảm giác được trí não và linh hồn của mình vừa thăng hoa một cách vô thanh vô tức, dường như có một thứ gì đó vừa được khai thông, như xiềng xích quấn quanh toàn diện cởi bỏ.
Đan Đạo Thánh Thủy, Lạc Nam đã chính thức uống vào.
“Hình như không biến đổi quá lớn?” Lạc Nam nghi hoặc lẩm bẩm, hắn không cảm thấy mình có gì khác biệt sau khi uống vào bình Thủy dịch này.
“Thiên Phú luôn là một thứ hư vô mờ mịt không thể nắm bắt được, theo quá trình trưởng thành một Luyện Đan Sư đỉnh cấp, nó sẽ dần hiển lộ mà ra, công tử không cần gấp gáp!” Kim Nhi sẵng giọng nói.
Lạc Nam gật đầu, ánh mắt hiển hiện vẻ quyết tâm…
Phất lấy óng tay áo, một quyển thư tịch cổ xưa mang theo thoang thoảng hương thơm đã xuất hiện trước mặt hắn…
Đan Đế Chân Giải, quyển sách tổng hợp kinh nghiệm, kiến giải và tích lũy cả đời của một vị Đan Đế viết ra.
Thứ này đạt được từ Vòng Quay Danh Vọng hồi còn ở Việt Long Tinh, sau một thời gian dài giao cho Thanh Tuyền, Mộng Cơ và Diễm Cơ nghiên cứu học hỏi, trước khi chia tay… ba nữ đã giao lại nó cho hắn.
Hiện tại xem ra, mấy bà vợ quả thật nhìn xa trông rộng…
Lạc Nam hít sâu, bàn tay có chút rung rẫy…
Hắn biết khi mình mở ra trang đầu của Đan Đế Chân Giải, một đại môn mới sẽ mở ra… mang theo một lĩnh vực mới bao la vô tận.
Luyện Dược Sư, ở trong suy nghĩ của Lạc Nam luôn là chức nghiệp cao quý, hắn cũng chưa từng có ý định trở thành, cũng chẳng có đam mê… nhưng mà, khi chưa tiếp xúc với nó ngươi làm sao dám khẳng định mình không thật sự thích nó? Có phải không?
Không tiếp tục nhiều lời, Lạc Nam mở ra trang bìa…
[Ngươi! Vì sao muốn trở thành Luyện Đan Sư?]
Một giọng nói như thiên địa oanh minh trực tiếp vang vọng trong não hải, Lạc Nam giật bắn cả mình…
Lời nói thẳng thắn chất vấn này mang theo uy nghiêm cuồn cuộn, trong lúc nhất thời đánh tan tất cả tạp niệm không cần thiết.
Chất vấn từ Đan Đế!