Phần 234
Kiêu Hoành Giang Sơn vừa mới chưởng đến, khí thế đã lập tức phong kín toàn bộ cơ thể Lạc Nam, cực kỳ mạnh mẽ.
Cảm nhận được uy lực của một chiêu này, bản năng chiến đấu của Lạc Nam liền cho hắn biết mình có rất ít thủ đoạn có thể chống lại.
Đế Cấp Vũ Kỹ… không phải thủ đoạn thông thường.
Mà sau khi phân tâm Ngự Kiếm giết chết Điền Quang, hắn đã không còn thời gian ngưng tụ Thiên Thủ Quan Âm hay Bá Lực Chưởng nữa.
Sử dụng Mộc Thần Tướng phòng ngự cũng sẽ bại lộ quá nhiều loại Dị Mộc, như thế không phải biện pháp tốt.
Mà Linh Giới Châu còn chưa đạt đến Đế Cấp, đón nhận Đế Cấp Vũ Kỹ chắc chắn sẽ chịu tổn thương, Thục Phi lại còn bế quan ở trong đó, trốn vào trong nó cũng không xong.
Nghĩ đến đây, Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, ở trong lầm thầm niệm:
“Hồn Địa!”
Vô tận Hồn Lực nhanh chóng kết tụ, tạo thành một vùng lãnh địa Linh Hồn xung quanh Lạc Nam, nơi chỉ có công kích Hồn Lực hoặc thủ đoạn cực kỳ mạnh mẽ mới có thể xâm nhập.
Vừa lúc, Kiêu Hoành Giang Sơn không phải thủ đoạn yếu.
Phô thiên cái địa bao trùm, lần đầu tiên… Hồn Địa của Lạc Nam bị Tôn Lực xé rách, Kiêu Hoàng Giang Sơn thô bạo nghiền ép, một chưởng mang theo uy thế của cả Giang Sơn chấn xuống, phá nát cả Hồn Địa.
“Hahaha, đi chết!”
Thấy Lạc Nam đã bị một chưởng khủng khiếp của mình bao phủ, Hoành Kiệt ngửa đầu cười to.
Phốc…
Hắn há miệng phun ra một ngụm máu, chỉ là một Tôn giả… vận dụng Đế Cấp Vũ Kỹ đã tiêu hao gần hết Tôn Lực của Hoành Kiệt, bất quá nghĩ đến Lạc Nam sắp chết trong tay, thu được hai chiến lợi phẩm là Bát Hoang Hoành Thiên Viêm cùng Lượng Thiên Vân Phong, Hoành Kiệt lần đắc ý.
Kiêu Hoàng Giang Sơn có sức công phá cực khủng, một vùng không gian xung quanh Lạc Nam đã sụp đổ, biển Tôn Lực bao trùm toàn bộ tầm mắt của đám đông, Kiêu Hoành Đế Đô rung lên không dứt.
Trước uy thế như vậy, chẳng có ai có thể chứng kiến hay thăm dò tình hình bên trong.
Bất quá rất nhiều người trong số bọn hắn ngấm ngầm suy đoán, Lạc Nam tiêu rồi.
Đón nhận một Đế Cấp Vũ Kỹ do Tôn Lực thi triển, Vương giả làm sao có thể sống?
“Haizz, đáng tiếc… Lạc Nam cũng là một thiên tài!” Có người tiếc hận nói ra.
“Hừ, thiên tài thì đã làm sao? Thiên tài nhưng quá mức cuồng vọng cũng chết!”
“Đúng vậy, dám không nể mặt Thái Tử, quả thật là muốn chết!”
“Mạng của Lạc Nam đáng giá hơn Điền Quang quá nhiều, mang ra đổi như vậy thật sự đáng tiếc a!”
“Thái Tử thật sự quá mạnh, ngay cả Đế Cấp Vũ Kỹ cũng có thể vận dụng, không hổ là hậu nhân của Đại Đế a!”
Vô số thanh âm xì xào bàn tán, nghị luận vang lên.
Chín phần mười những người đang có mặt đều cho rằng Lạc Nam không chết cũng trọng thương, dù sao tình cảnh Hồn Địa của hắn bị xé rách trước đó rất nhiều người nhìn thấy.
Ngay cả thủ đoạn phòng thủ cũng tiêu tùng, Lạc Nam làm sao chịu nổi?
Vài phút trôi qua, Tôn Lực của Hoành Kiệt đánh ra dần dần tản mất.
Hoành Kiệt cười gằn nhìn chằm chằm vào trong, muốn nhìn thấy xác của Lạc Nam.
Chỉ là rất nhanh, sắc mặt hắn cứng ngắc lại, nụ cười trên miệng trở nên méo xẹo.
“Làm sao… có thể?”
Ánh mắt vô số người co rụt lại, không dám tin bật thốt lên.
Chỉ thấy trong làn khói bụi, một thân ảnh hoàn hảo đi ra không chút tổn hại, một sợi tóc… một tấc áo cũng không bị ảnh hưởng, ung dung tiêu sái.
Kinh Văn Bất Hủ vừa ẩn vào cơ thể sau khi Tôn Lực tản đi, Lạc Nam điềm nhiên như không có chuyện gì xuất hiện trong mắt đám người.
Thật ra, Hoành Kiệt ép hắn sử dụng đến Vạn Cổ Bất Hủ Thân để phòng thủ… xem như thực lực khá mạnh rồi.
Chỉ bất quá, một Tôn giả thật sự không làm khó được Lạc Nam…
Có Bất Hủ Kinh Văn, hắn hứng chịu toàn diện Kiêu Hoành Giang Sơn trong thời gian ngắn vẫn không chút ảnh hưởng nào.
Hoành Kiệt xem như tốn công vô ít.
Toàn trường lại tĩnh lặng một cách quỷ dị, nhìn bộ dạng lười biếng của Lạc Nam rảo bước trên không trung, trong đầu toàn bộ Kiêu Hoành Đế Đô xuất hiện câu hỏi:
“Kẻ này… là người hay quỷ?”
Lúc này đây, không một ai cho rằng việc Lạc Nam đón đỡ được công kích của Hoành Kiệt trước đó là may mắn nữa rồi.
Kẻ này chính là một quái vật, yêu nghiệt thật thụ lấy Vương giả cấp bậc đánh ngang tay Tôn giả, mà Tôn giả dù dùng đến Đế Cấp Vũ Kỹ vẫn không làm gì được hắn.
Ngay cả Chiến Cuồng, Kiêu Hách đám tuyệt thế thiên tài cũng lâm vào trạng thái ngưng trọng, bọn hắn thầm nghĩ đổi lại là mình, liệu có làm tổn thương Lạc Nam được hay không, hơn nữa hắn phòng thủ bằng cách nào chứ?
Bất kể là Chiến Yêu Cung của Chiến Cuồng hay Kiêu Tông của Kiêu Hách, bọn hắn đều có Đế Cấp không kém gì Kiêu Hoành Giang Sơn.
Bất quá nếu đem Vũ Kỹ ra chiến đấu, bọn hắn cho rằng dù có chống lại được Kiêu Hoành Giang Sơn của Hoành Kiệt cũng tuyệt đối không thể đơn giản và hoàn hảo vô hại như Lạc Nam được.
“Rốt cuộc là thủ đoạn gì a…” Hoành Kiệt đứng như trời trồng giữa hư không, vẫn chưa chịu tin tưởng công kích của mình chẳng thể tác động một sợi tóc của đối thủ.
Cộp… cộp… cộp…
Tiếng bước chân dẫm đạp không trung, Lạc Nam thản nhiên bước ra khỏi đống đổ nát.
Ngay lúc khi công kích bao trùm, hắn đã kích hoạt Kinh Văn Bất Hủ, vì lý do an toàn còn nuốt một cái lá Bất Tử Thụ vào muốn.
Cuối cùng, thu hồi Kinh Văn Bất Hủ trước khi người khác kịp chứng kiến, bình an vô sự xuất hiện trong mắt toàn trường.
Không thể trách Hoành Kiệt, bất kể là Bẻ Cong Không Gian của Cấm Kỵ Chi Nhãn, Ngự Kiếm Thuật với Vũ Hoàng Kiếm, hay Vạn Cổ Bất Thủ Thân… hắn đều không nhận biết, làm sao có thể ngăn cản chứ?
Lạc Nam bước đến trước mặt Hoành Kiệt, Lạc Hồng Kiếm tiếp tục nâng lên.
“Thủ đoạn của ta, chờ kiếp sau ngươi sẽ được biết!”
“Điên… triệt để điên!”
Toàn trường ánh mắt như muốn nứt, bọn hắn sắp điên theo Lạc Nam.
Giết Điền Quang và Hoành Kiệt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Giết Điền Quang, cùng lắm đắc tội Điền gia và Hoành Kiệt, cao tầng của Hoành Quốc có lẽ không thèm để ý đến sinh mạng của một tên Hậu bối.
Nhưng nếu giết Hoành Kiệt, chính là đắc tội toàn bộ Hoành Quốc, ngay cả vị Thái Thượng Hoàng – Đế giả đã bế quan nhiều năm kia chỉ sợ cũng bị kinh động.
Tiên Đế giận dữ, máu chảy thành sông a.
Nghĩ đến đây, rất nhiều người muốn ngăn Lạc Nam hạ thủ với Hoành Kiệt nhưng không dám.
“Muốn giết ta? Ngươi nằm mơ!”
Chỉ là, thủ đoạn của một vị Thái Tử quả nhiên không ít…
Hoành Kiệt móc ra một viên Tiên Đan cao cấp nuốt vào, Tôn Lực nhanh chóng hồi phục, mà trong tay hắn lúc này cũng đã xuất hiện một thanh Vũ Khí.
Chiến Phủ…
Hoành Kiệt tay cầm Chiến Phủ, đây là một cây Búa lớn to hơn cả thân thể Hoành Kiệt, nặng nề như núi, ẩn chứa sát khí kinh hồn.
“Đó là Hoành Thiên Phủ, Vũ Khí nổi danh của Hoành Kiệt, xem ra khó tránh khỏi một trận tử chiến!” Có người thở dốc nói.
Lạc Nam tay cầm Lạc Hồng Kiếm, đã giết mất Điền Quang nhưng nhiệm vụ vang danh Kiêu Hoành Giới vẫn chưa hoàn thành, điều này nói rõ mạng của Điền Quang còn chưa đủ.
Nếu đổi thành mạng của Thái Tử Hoành Quốc, tin rằng sẽ miễn cưỡng đủ.
Nghĩ đến đây, sát khí dâng trào… Lạc Nam ánh mắt khóa chặt lấy Hoành Kiệt.
“Hắn thật sự muốn giết ta!” Hoành Kiệt ánh mắt lạnh lẽo, tên này không sợ đắc tội Hoành Quốc sao? Chẳng lẽ sau lưng có chỗ dựa khủng?
Hắn nào đâu biết rằng, Lạc Nam thật sự có động cơ để lấy cái mạng của một Thái Tử của Đế Cấp Thế Lực như hắn.
Theo như Lạc Nam nghĩ, chỉ cần giết chết Hoành Kiệt… tên của hắn sẽ lan truyền với tốc độ chóng mặt… hoàn thành nhiệm vụ vang danh Kiêu Hoành Giới không khó, trước khi cường giả Hoành Quốc đánh tới hắn sẽ lập tức đến Mộng gia một chuyến dùng Huyết Mạch quý giá trao đổi về tin tức của Tuế Nguyệt Cung, sau đó lại thông qua Vạn Giới Môn trở về Hải Vực Tinh tiếp tục trở thành Lạc Yên, dù Hoành Quốc có là Đế Cấp Thế Lực cũng tìm không ra hắn.
Còn nếu cường giả Hoành Quốc đánh đến quá nhanh không cho hắn thời gian tìm đến Mộng gia, mặc dù tiếc nuối nhưng phải đành từ bỏ điều tra tin tức của Tuế Nguyệt Cung, thân bất do kỹ…
Nghĩ đến đây, Lạc Hồng Kiếm trong tay cầm càng chặt, bên trong Đan Điền… Bá Đỉnh chậm rãi hình thành.
Để giết Tôn giả mạnh mẽ như Hoành Kiệt, dùng Bá Lực là biện pháp nhanh nhất.
“Ngũ Trưởng lão!”
Thấy Lạc Nam như đã quyết ý, Hoành Kiệt trầm giọng hô lên một tiếng.
Từ trong không gian, một tên lão giã nhanh chóng xuất hiện bên thân Hoành Kiệt, khí thế Đại Tôn ầm ầm vang vọng, ánh mắt đục ngầu như điện nhìn thẳng Lạc Nam.
“Đó là Ngũ Trưởng Lão của Hoành Quốc – Hoành Trứ… không ngờ hắn đang âm thầm theo sát Thái Tử!” Có người nhận ra thân phận của lão già lên tiếng kinh hô.
“Không sai, Lạc Nam lần này chết chắc rồi!” Đám đông gật đầu xác nhận.
Khác với một vài trưởng lão có xuất thân từ thế lực phụ thuộc như phụ thân của Điền Quang, Ngũ Trưởng Lão Hoành Trứ có huyết mạch Hoành gia chính tông, là một tên trưởng bối của Hoành Quốc.
Lần này Hoành Kiệt chủ trì Nhập Đế Hội, Hoành Trứ vẫn luôn ẩn nấp bên cạnh để bảo vệ an nguy của hắn.
Hoành Trứ chỉ đảm nhiệm bảo vệ Hoành Kiệt, Điền Quang trước đó mặc dù hắn có thể cứu nhưng chẳng thèm ra tay làm gì, mà dù là Hoành Kiệt cũng không thể ra lệnh cho hắn cứu người.
Bất quá lúc này Hoành Kiệt đối mặt với kẻ thù nguy hiểm có tiềm lực khủng bố, Hoành Trứ rốt cuộc hiện ra.
“Tiểu tử, nói đi… ngươi muốn chết như thế nào?” Hoành Kiệt có Hoành Trứ gia nhập, lòng tin tràn đầy cười gằn hỏi.
Lạc Nam diện vô biểu tình, hắn đã sớm biết một nhân vật như Hoành Kiệt sẽ có người bảo hộ, sự xuất hiện của Hoành Trú vẫn nằm trong dự kiến.
Một Đại Tôn… vẫn chưa đủ gây sợ.
Nghĩ đến đây, bên trong Đan Điền… Tỏa Thiên Hắc Ám đã sẵn sàng chờ lệnh.
Bất quá lúc này, dị biến đột nhiên nảy sinh…
GÁY GÁY GÁY GÁY…
Có tiếng hót thánh thót thanh lãnh vang vọng cả Kiêu Hoành Giới, một bóng đen bao trùm toàn bộ đại địa…
Đám người vô thức nhìn lên, ánh mắt cả đám lập tức trở nên cuồng nhiệt…
Chỉ thấy cao vút trong mây, một con chim điểu thân thể khủng bố lên đến vạn trượng đang chậm rãi bay qua, từng sợi lông vũ như tơ tằm tuyệt sắc rủ xuống thế gian, cái đuôi tung bay trong gió cao quý khó tả.
“Ngao Du Điểu?” Lạc Nam giật mình, hắn từ cổ tịch từng thấy qua thông tin về loại Chim này.
Ngao Du Điểu là loài Bán Thần Thú, sở thích ngao du bay lượn, xem bầu trời tinh không là nhà, dùng cả đời chỉ để bay lượn và xem xét cảnh vật trong thiên hạ.
Ngao Du Điểu lực chiến không quá mạnh, nhưng xét về tốc độ… không hề thua kém Thái Cổ Tử Mộc Điệp của Mộc Tử Âm.
Ánh mắt Lạc Nam nhìn chăm chú, chỉ thấy bên trên lưng Ngao Du Điểu vậy mà chở lấy một tòa Cung Điện nguy nga tráng lệ, trước cửa Cung có treo một tấm bảng với dòng chữ lớn:
“Tiêu Dao Cung!”
“Trời ạ, là Tiêu Dao Cung của Tiêu Dao Tiên Đế…” Lần này người lên tiếng hét lớn là Chiến Cuồng và Kiêu Hách.
Ngay cả Hoành Kiệt và Hoành Trứ đang muốn chiến với Lạc Nam cũng không thèm để ý đến hắn, ánh mắt lại nóng bỏng nhìn lên bầu trời.
“Ngao Du Điểu và Tiêu Dao Tiên Đế không ngờ lại ghé ngang Kiêu Hoành Giới, ba vị tỷ tỷ… chúng ta mau ra ngoài!” Bên trong Trà Lâu, Mộng Chi Tiên cũng có chút hưng phấn, nhìn thiếu nữ váy tím và hai vị bạch y mỹ nữ thanh thúy nói.
“Hả? Có gì vui sao?” Hai vị bạch y mỹ nữ khó hiểu hỏi.
Thiếu nữ váy tím cũng liếc mắt nhìn Mộng Chi Tiên, chưa hiểu lắm về tình cảnh ngoài kia.
Mộng Chi Tiên lúc này mới nhớ ra ba vị tỷ tỷ lánh đời đã lâu nên không biết chuyện bên ngoài, bèn kiên nhẫn giải thích nói:
“Ở Đại Tiên Giới từ lâu đã nổi danh có một vị Tiên Đế không thích tham dự vào bất kỳ tranh đấu nào, công pháp và lối sống của hắn chính là thiên về trường phái tiêu dao tự tại, tận hưởng vui thú thế gian!”
“Vị Tiên Đế này gọi là Tiêu Dao Tiên Đế, là cung chủ của Tiêu Dao Cung, tọa lạc trên lưng Bán Thần Thú Ngao Du Điểu, một người một thú hành tẩu trong vũ trụ, thám hiểm và đi qua vô số thế giới, lần này không ngờ vô tình đi ngang qua Kiêu Hoành Giới!”
“Lối sống không tệ!” Hai vị Bạch Y Mỹ Nữ tán thưởng phong cách của Tiêu Dao Tiên Đế, bất quá vẫn khó hiểu hỏi:
“Thế thì có liên quan gì đến chúng ta? Vì sao chúng ta phải ra ngoài?”
Mộng Chi Tiên mỉm cười, tiếp tục giải thích:
“Vấn đề chính là, vị Tiêu Dao Tiên Đế này là một người cực kỳ yêu thích và tinh thông thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa… lại thông thấu nhiều chuyện trên thế gian, sau khi đi qua nhiều thế giới, nhiều vùng tinh không… Tiêu Dao Tiên Đế đã sưu tập được nhiều loại bảo vật, tin tức mà ngay cả Thiên Địa Hội cũng chưa chắc đã có!”
“Vị Tiêu Dao Tiên Đế này lại thích giao lưu học hỏi về các lĩnh vực văn hóa, chỉ cần ngươi giải đáp được những vấn đề hoặc câu đố của hắn, thậm chí là chiến thắng hắn trong bất kỳ lĩnh vực nào, hắn sẽ đem bảo vật tích trữ hoặc tin tức quý hiếm ra làm quà tặng, một vị Tiên Đế tích lũy đồ vật… kém nhất cũng là Tôn Cấp nha”
Nghe đến đây, ánh mắt hai vị bạch y mỹ nữ sáng rực lên, hưng phấn nhìn sang thiếu nữ váy tím cười duyên nói:
“Đây chẳng phải là dâng hiến bảo vật cho Thánh Nữ của chúng ta sao? Thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa có cái nào mà Thánh Nữ không xuất sắc cơ chứ?”
“Đúng vậy, vì thế Mộng Chi mới mời ba vị tỷ tỷ ra ngoài gặp mặt Tiêu Dao Tiên Đế một phen, tránh để cơ hội vụt mất!” Mộng Chi Tiên cười nói.
Nghe mấy nữ kẻ xướng người họa, trong lòng thiếu nữ váy tím cũng hơi động một chút.
Thứ nhất, nàng cũng là người yêu thích các loại lĩnh vực nghệ thuật, cũng muốn giao lưu học hỏi với kẻ có cùng đam mê là Tiêu Dao Tiên Đế một phen.
Thứ hai, sau khi nghe qua Tiêu Dao Tiên Đế có kiến thức bất phàm như vậy, nàng cũng có chuyện muốn thử hỏi thăm…
Về phần các phần thưởng quý giá, thiếu nữ váy tím không để tâm cho lắm.
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: https://tuoinung.com/
GÁY…
Bên ngoài, theo một tiếng gáy thanh lãnh, thân thể khổng lồ của Ngao Du Điểu chậm rãi hạ xuống, ngay tại trung tâm Kiêu Hoành Đế Đô.
Đám người nhất thời vây lại xung quanh, náo nhiệt đến cực điểm.
“Ha hả, lão hủ vô tình ghé ngang, thấy không khí náo nhiệt nên mới nhiều chuyện một phen, các vị đạo hữu thông cảm!”
Có thanh âm ôn hòa truyền vào tai của từng người, từ bên trong Tiêu Dao Cung trên lưng Ngao Du Điểu, một vị lão giả tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng bước ra.
Tiêu Dao Tiên Đế!