Phần 169
“Khống chế bọn hắn?”
Mộ Sắc Vy cùng Kiều Tố Tố ánh mắt lấp lóe, mang theo một tia khó hiểu nhìn Ỷ Vân…
“Xin hãy tin tưởng muội, khống chế càng nhiều càng tốt!” Ỷ Vân tràn đầy đáng tin nói, ánh mắt mang theo từng tia mong chờ.
Mộ Sắc Vy cùng Kiều Tố Tố nhìn nhau, quyết tâm gật đầu:
“Không thành vấn đề!”
Sau đó Kiều Tố Tố nhìn sang Đạm Đài Uyển chúng nữ nói:
“Chúng ta kéo dài thời gian cho Sắc Vy thi triển!”
“Cứ giao cho bọn muội!” Đạm Đài Uyển chúng nữ gật đầu.
Nói xong, Mộ Sắc Vy toàn thân nghiêm nghị, hít sâu một hơi… nàng ước tính khả năng của mình, sau đó ánh mắt khóa chặt một đám trưởng lão.
Một tên trưởng lão của Sa Huyền Điện, hai tên trưởng lão của Đại Sơn Môn…
Ý niệm vừa động, ba khối hình nhân bằng rơm đã lơ lửng trước mặt nàng…
Hồn Lực cuồn cuộn lao ra khóa chặt lấy thân ảnh ba tên trưởng lão, sau đó thật sự chăm chú gia trì vào thân người rơm.
Chưa dừng lại ở đó, Mộ Sắc Vy dùng hàm răng ngọc cắn nhẹ đầu lưỡi, phun ra ba giọt máu vào ba con người rơm, hai tay cấp tốc kết ấn…
“Không xong!”
Nhìn thấy động tác của nàng, Đại Trưởng Lão của Thổ Lâm Các đang lao đến sắc mặt đại biến, vội vàng nói ra:
“Nữ nhân này đang thi triển Nguyền rủa! Mau tiêu diệt nàng!”
Một đám trưởng lão đang lao đến nghe vậy rùng mình, không dám có chút thất lễ, vô tận công kích ầm ầm ngưng tụ, hướng về Mộ Sắc Vy công đến.
“Bước qua chúng ta đã!”
Đạm Đài Uyển hừ lạnh một tiếng, Thâu Hồn Minh Ám gào thét xuất hiện, Hồn Lực cũng hòa vào trong đó…
Đạm Đài Uyển là một Hồn Tiên song tu, mặc dù Hồn Lực vẫn chưa đột phá Hồn Vương… nhưng Ngọc Hồn Viên Mãn kết hợp với Dị Ám cũng không thể xem nhẹ.
“Ám Minh Hồn Nha!”
Hư ảnh con Quạ đen được kết hợp từ Ám Minh Thâu Hồn cùng Hồn Lực ngang trời xuất thế.
QUÁT…
Ám Minh Hồn Nha ngửa đầu gào thét, ánh mắt như hai cái mặt trăng đen có thể thôn phệ linh hồn, khóa chặt lấy một đám trưởng lão.
“Nữ nhân này còn là Hồn Tu, cẩn thận!”
Đám trưởng lão nghiêm túc kinh hô, bởi vì Hồn Tu là khắc tinh của Thổ hệ tu sĩ.
Đại Trưởng Lão của Thổ Lâm Các lên tiếng quát:
“Để chúng ta khống chế nàng!”
Nói xong, ba tên trưởng Lão của Thổ Lâm Các hai tay cùng lúc kết ấn… Mộc cùng Thổ nhanh chóng tụ hợp, Thổ Mộc Vây Thiên Chưởng bắn mạnh đến Đạm Đài Uyển.
“Nằm mơ đi!” Hoàng Y Thiền yêu kiều quát một tiếng, Quang Minh Chi Dực xuất hiện trên lưng, bằng tốc độ nhanh nhất lướt đến trước mặt đám trưởng lão Thổ Lâm Các.
Từ bên trong cơ thể nóng bỏng của nàng, Quang Minh chi lực ngập trời xuất thế, Phân Lực Huyền Quang cuộn cuộn tiến ra:
“Quang Minh Thuẫn!”
Một tấm Thuẫn với Quang Minh thuộc tính hỗn tạp xuất hiện, nó không tinh khiết và thần thánh, ngược lại như ẩn chứa vô số loại thuộc tính ở bên trong.
“Châu chấu đá xe!” Ba tên trưởng lão xem thường Hoàng Y Thiền, một Đại Vương cũng dám ngăn cản ba người liên thủ?
Nhưng rất nhanh, sắc mặt ba người trở nên cứng ngắc lại.
Bởi vì khi Thổ Mộc Vây Thiên Chưởng đánh vào Quang Minh Thuẫn, trong ánh mắt khó tin của đám người, Thổ và Mộc vốn dĩ dung hợp cực kỳ tốt đột nhiên bị tách ra, sau đó phân tán thành hai luồng lực lượng vô hại biến mất giữa tinh không, chẳng gây ra chút tác động nào.
“Chuyện này là sao?”
Thổ Lâm Các ba tên trưởng lão biểu hiện cực kỳ khó coi, trợn mắt há hốc mồm không dám tin sự thật.
Phải biết khả năng chưởng khống Thổ cùng Mộc của bọn hắn tại Vương giới cũng là cực kỳ nổi danh, vậy mà ở trước mặt nữ Đại Vương như Hoàng Y Thiền không thể làm gì cả?
QUÁT…
Có tiếng quạ gáy vang trời.
Đạm Đài Uyển được Hoàng Y Thiền bảo vệ, Hồn Nha Minh Ám thành công hoành hành cửu thiên, lấy tốc độ khủng bố lao đến hai tên Sa Huyền Điện trưởng lão.
“Mau thủ!”
Hai tên Sa Huyền Điện trưởng lão cắn răng, Bão Cát tụ họp quanh thân hình thành màn phòng ngự kiên cố.
Đáng tiếc, Hồn Nha Minh Ám của Đạm Đài Uyển vậy mà trực tiếp bỏ qua công kích bên ngoài, xuyên thấu qua lớp bão cát, tác động trực tiếp vào Linh Hồn.
“AAAAA”
Đại Vương và Vương giả trưởng lão của Sa Huyền Điện gào thét ôm đầu, Linh Hồn như bị xé rách.
“Tiện nhân muốn chết!” Đại trưởng lão Sa Huyền Điện giật dữ muốn tiến đánh Đạm Đài Uyển, lại bị Kiều Tố Tố ngăn chặn.
“Nữ nhân, ngươi thi triển Lôi Binh đã tốn rất nhiều sức còn muốn ngăn lão phu?” Đại Trưởng Lão Sa Huyền Điện gằn giọng quát.
“Không phải chuyện của ngươi!” Kiều Tố Tố thản nhiên đáp, Lôi Đình gia trì, Thể Tu vận chuyển, quấn lấy đối thủ.
“Xem ngươi chống được đến khi nào!” Đại trưởng lão Sa Huyền Điện quát lạnh, lao vào chiến đấu.
“Khốn kiếp!” Thấy tình cảnh này, đám trưởng lão Thổ Lâm Các cảm thấy bị sỉ nhục, vì bọn hắn vô dụng nên đối thủ mới làm hai người Sa Huyền Điện bị thương.
“Dị Quang, Quang Minh lực lượng mà Hoàng Y Thiền sử dụng chính là Dị Quang, nó phân tách Thổ và Mộc vốn đã dung hợp của các ngươi!”
Thổ Lâm Tiêu vừa bị Độc Cô Ngạo Tuyết trảm lùi thấy tình cảnh này lên tiếng nhắc nhở, kiến thức của lão già này quả nhiên không tồi.
“Chết!”
Độc Cô Ngạo Tuyết sắc mặt lạnh lẽo, tên này dám lơ là khi giao chiến với nàng?
Kiếm Vực toàn diện nghiền ép mà xuống, thân thể già nua của Thổ Lâm Tiêu phun một ngụm máu, vội vàng dùng một kiện Pháp Bảo phòng ngự chống lại.
“Cũng may nữ nhân này chỉ là Địa Vương, nếu nàng ta là Thiên Vương chúng ta không cần phải đánh nữa, trực tiếp đầu hàng cho rồi!” Thổ Hành Chung lau đi mồ hôi lạnh, tràn đầy kiêng kỵ nhìn Độc Cô Ngạo Tuyết.
“Nát đi cho ta!”
Đình Manh Manh lại điều khiển Nghịch Sinh Pháp Thân túm lấy chân của Đại Bưu toàn lực ném mạnh, thân thể mập mạp của hắn tràn đầy chật vật, Đại Sơn Gia Thân đã nứt vỡ vô số khe lớn.
“Đám nữ nhân này cực kỳ mạnh mẽ, chẳng trách Bạch Nguyệt Tộc thúc thủ vô sách!” Sa La thở hổn hển, nhìn vô số vết bầm tím trên cơ thể do ăn công kích đến từ Đình Manh Manh mà sắc mặt trịnh trọng vô cùng.
“Khốn nạn, bọn Bạch Nguyệt Tộc vì sao còn chưa xuất hiện? Chẳng phải nói trong ứng ngoại hợp làm thịt Bồng Lai Tiên Đảo sao?” Đại Bưu giận dữ rống to, bên trên Sơn Thạch Khiên đã bị lõm vào không nhẹ sau mỗi lần công kích mang tính hủy diệt.
Có Độc Cô Ngạo Tuyết và chúng nữ xuất hiện, đối thủ của Đình Manh Manh chỉ còn lại Đại Bưu và Sa La, nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái, áp lực giảm nhiều, càng chiến càng hăng, không còn lo ngại lực lượng bạo động vượt quá kiểm soát nữa rồi.
Nghịch Sinh Pháp Thân đánh hai tên Thiên Vương thở cũng thở không nổi.
“Mau! Mau cầu cứu Bạch Nguyệt Tộc!” Sa La trầm giọng quát.
“Các vị cầm cự một chút, ta đã liên hệ! Tin chắc Bạch Nguyệt Tộc rất nhanh sẽ đến!” Thồ Hồn Tiên Vương bị ba con Lôi Binh của Kiều Tố Tố quấn lấy, cố gắng luồn lách không va chạm chính diện.
Hắn phát hiện thực lực của Lôi Binh không mạnh, nhưng mà nó lại là thứ đánh không chết, liều mạng một cách vô tri vô giác, chỉ có thể cầm chân đám người bọn hắn mà thôi.
“Không thể kéo dài thời gian, nữ nhân kia vẫn đang thi triển Nguyền Rủa!”
Sắc mặt đám trưởng lão khó coi vô cùng, nhìn Mộ Sắc Vy lúc này bắt đầu niệm chú, từng luồng Hồn Lực tiến vào người rơm, vài thanh kim khâu xuất hiện trong tay nàng làm bọn hắn rùng mình.
“Tiểu nha đầu cút!”
Hoàng Y Thiền mặc dù thành công hóa giải lượt công kích đầu tiên, nhưng tu vi của nàng dù sao chỉ mới là Đại Vương, mấy tên trưởng lão của Thổ Lâm Các rút kinh nghiệm chỉ dùng một loại thuộc tính, thành công đem nàng đánh văng sang một bên.
Không tiếp tục do dự, bọn hắn lao vọt đến vị trí Mộ Sắc Vy, muốn diệt sát nàng.
“Thâu Hồn Minh Ám Thủ!”
Đạm Đài Uyển thấy cảnh này hai tay kết ấn, Thâu Hồn Minh Ám ở trên không trung hình thành ba cái Đại Thủ đen tuyền thần thánh, pha lẫn Hồn Lực chụp đến ba tên trưởng lão Thổ Lâm Các.
“Có chúng ta ở đây!”
Đại Sơn Môn vẫn còn hai vị trưởng lão, cấp tốc lao đến ngăn cản công kích của Đạm Đài Uyển, hai tòa Đại Sơn do Thổ Vương Lực từ cơ thể bọn hắn ầm vang xuất hiện, trấn áp xuống cơ thể nàng.
Bọn hắn biết rất khó có thể hóa giải Thâu Hồn Minh Ám của Đạm Đài Uyển, vì thế chọn phương thức đồng quy vu tận, nếu Đạm Đài Uyển vẫn tiếp tục đánh tới… nàng sẽ bị hai tòa Đại Sơn nghiền chết.
Quả nhiên Đạm Đài Uyển vội vàng phòng ngự, rút lại công kích Thâu Hồn Minh Ám Thủ, né tránh sang một bên.
Nàng chỉ là Vương giả, nếu ăn trọn công kích của hai tên trưởng lão không chết cũng trọng thương.
Đại Sơn Môn trưởng lão thành công mở đường cho Trưởng lão Thổ Lâm Các tập kích Mộ Sắc Vy, âm thầm cảm thấy hài lòng.
Chỉ là rất nhanh, trước mắt mấy tên Thổ Lâm Các trưởng lão lại xuất hiện một thân ảnh.
Vân Tu Hoa nhẹ nhàng lay động vòng eo, hai bàn tay trắng nõn nà không chút tì vết nhẹ nhàng nâng lên, ở trong lòng lẩm bẩm:
“Âm Dương Thánh Điển!”
Theo tiếng nói vừa dứt, Âm Vương Lực và Dương Vương Lực trong cơ thể Vân Tu Hoa ầm ầm bùng nổ, một cổ khí thế mạnh mẽ lấy nàng làm trung tâm bạo phát mà ra.
Uy áp phô thiên cái địa, sắc mặt một đám nữ nhân Bồng Lai Tiên Đảo cũng là hãi hùng nhìn lấy Vân Tu Hoa.
Khí chất trên thân Vân Tu Hoa thay đổi một trăm tám mươi độ, vốn là ôn nhu thiện lương đột ngột trở nên cao quý quyến rũ không cách nào diễn tả nổi, môi thơm nhẹ mở:
“Âm Băng Phong!”
Ở trước mặt đông người, Vân Tu Hoa đương nhiên không dám mang Âm Vương Lực và Dương Vương Lực ra sử dụng công khai, nhưng nàng vẫn rất thông minh dùng Băng Vương Lực của mình che mắt, dung hợp với Âm Vương chi lực.
Âm lực vốn là cực hàn, kết hợp với Băng Vương Lực lại càng trở nên mạnh mẽ.
Toàn trường chỉ thấy Băng Vương Lực của Vân Tu Hoa đánh ra trở nên khó lường, nó liên tục vặn vẹo không hề cố định, nhưng lại ẩn chứa uy thế kinh thiên, nhiệt độ khắp nơi đã hạ xuống.
Âm Dương Băng Phong trực tiếp đem ba vị trưởng lão Thổ Lâm Các ngăn chặn ngay tại chỗ, một nửa cơ thể của bọn hắn đã hóa thành băng.
“Tốt!”
Thấy tình cảnh này, Ỷ Vân hưng phấn cười lên một tiếng, không đợi Mộ Sắc Vy và Kiều Tố Tố… nàng lập tức thi triển thân pháp lao vụt đến ba tên trưởng lão Thổ Lâm Các.
“Đoạt Sinh Đoạt Mệnh!”
Ỷ Vân sắc mặt vô tình lạnh lẽo nói ra.
Đoạt Sinh Đàm Thủy đen kịch như đầm lầy từ bàn tay nàng xuất hiện, trong miệng niệm khẩu quyết của công pháp mà Lạc Nam cho nàng – Đoạt Mệnh Quyết.
Đoạt Sinh Đàm Thủy đen kịch tiến ra, trong ánh mắt bất lực của ba tên trưởng lão Thổ Lâm Các, Đoạt Sinh Đàm Thủy nhanh chóng bao trùm bọn hắn.
“Hự… hự… hự…”
Ba tên trưởng lão bị Âm Băng Phong đóng băng, lại trơ mắt nhìn Đoạt Sinh Đàm Thủy như đầm lầy cắn nuốt chính mình, cảnh tượng như địa ngục.
“Mau cứu bọn hắn!” Sa Huyền Điện, Đại Sơn Môn hét ầm lên… đáng tiếc bọn hắn bị chúng nữ toàn lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
“Khốn kiếp… khốn kiếp, đám người Thổ Hành Tông đâu?” Đại trưởng lão Đại Sơn Môn đang bị Thiên Vô Ảnh đánh cho răng môi lẫn lộn cũng ngửa đầu gầm thét.
“Phốc!” Thổ Hành Chung bị Độc Cô Ngạo Tuyết một kiếm trảm vào ngực, máu me tung tóe.
Hắn ngơ ngác muốn truyền âm cho ba tên trưởng lão của mình nhưng phát hiện mất liên hệ đột ngột.
Cảm giác bất an dâng trào, hắn nào đâu biết Thục Phi đã tiện đường làm thịt ba tên trưởng lão của hắn.
Ỷ Vân lạnh lùng ra tay, chẳng có ai ngăn cản được Đoạt Mệnh Quyết thi hành nhiệm vụ của mình.
Không biết qua bao lâu, Ỷ Vân thu hồi bàn tay… Đoạt Sinh Đàm Thủy trở về.
“HÍT!”
Toàn trường hít một ngụm khí lạnh…
Chỉ thấy ba vị trưởng lão đã có hai người hóa thành thây khô, sinh mệnh mất sạch…
Mà vị Đại Trưởng Lão có tu vi cao nhất cũng trở nên già nua chừng trăm tuổi, gần đất xa trời…
“Thủ đoạn thật độc ác!” Đám Thổ Vực Tinh hãi hùng khiếp vía.
Mộ Sắc Vy chúng nữ cũng là hoảng hốt nhìn Ỷ Vân, chẳng trách nàng ấy muốn khống chế đối thủ một cách thật cứng.
Tất cả là để Đoạt Sinh Đàm Thủy và Đoạt Mệnh Quyết hoạt động.
Nghĩ đến đây, động tác trên tay Mộ Sắc Vy ngày càng lưu loát, từng mũi Kim cắm vào mấy khối hình rơm, môi hồng hé mở:
“Nguyền Rủa Chi Thuật – Định!”
Từng tiếng khóc oán than, từng âm thanh thần bí bao phủ mà ra, ba khối hình nhân bằng rơm bị từng thanh kim nhọn đính giữa tinh không.
“Mau cứu chúng ta!” Ba tiếng hét hoảng sợ đến cực điểm vang lên.
Chỉ thấy hai tên trưởng lão của Đại Sơn Môn, một tên trưởng lão của Sa Huyền Điện trở nên y hệt ba khối hình nhân bằng rơm cũng bị định trụ, ngay cả động đậy cũng không được.
“Cứu bọn hắn!” Đám trưởng lão còn lại sắc mặt đại biến.
Đáng tiếc, Kiều Tố Tố, Đạm Đài Uyển, Vân Tu Hoa, Hoàng Y Thiền đã xuất hiện trước mặt, ngăn cản bọn hắn chi viện.
Ỷ Vân không chút cảm tình tiến đến bên cạnh ba tên trưởng lão đang bị định trụ, Đoạt Sinh Đàm Thủy lại bắt đầu tiến ra, âm thanh lạnh lẽo từ môi đỏ phát ra:
“Bồng Lai Tiên Đảo là nhà của chúng ta! Bất kỳ kẻ nào muốn xâm hại đều phải chết!”
Cuồn cuộn Đoạt Sinh Đàm Thủy bao trùm, chỉ thoáng chốc đã nhấn chìm ba tên trưởng lão vào trong đầm lầy đen kịch.
Đoạt Mệnh Quyết triển khai…
Khi Ỷ Vân thu tay, cũng là lúc ba cổ thây khô xuất hiện…
“Tiện nhân! Chúng ta muốn giết ngươi!”
Nhìn thấy trưởng lão của mình liên tục bị sát hại thê thảm, Sa La, Đại Bưu, Thổ Lâm Tiêu oán hận gào thét.
“Câm mồm!” Đình Manh Manh cùng Độc Cô Ngạo Tuyết hừ lạnh, tiếp tục đem bọn hắn đánh đến thổ huyết bay ngược.
Nếu không phải sinh mệnh lực của Thiên Vương cường hãn, bọn hắn đã sớm chết rồi.
“Thổ Hành Chung, lão tử chửi tám đời tổ tông nhà ngươi! Trưởng lão của ngươi đã sớm bỏ trốn!” Đại Bưu và Sa La rống giận mắng to.
Thổ Hành Chung sắc mặt tái mét, đến hiện tại hắn vẫn chưa nghĩ ra ba tên trưởng lão của mình sau khi độn thổ vào tinh không đã biến đi đâu mất rồi.
“PHỐC!”
Hai âm thanh phun máu vang lên…
Chỉ thấy Mộ Sắc Vy cùng Ỷ Vân sắc mặt trắng nhợt, thân thể lảo đảo sắp ngã…
Hiển nhiên sau hàng loạt động tác vượt quá sức, một người nguyền rủa ba Tiên Vương, một người liên tục cướp đoạt sinh mệnh… hai nữ bị phản phệ không hề nhẹ, thân thể mềm nhũn sắp ngã quỵ.
“Hai muội nghỉ ngơi! Chuyện kế tiếp giao cho chúng ta!” Kiều Tố Tố lên tiếng nói.
“Phốc!”
Nói xong, chính bản thân nàng cũng phun máu…
Sinh Binh Lôi Đình lập lòe chực tắt, Thiên Vương Lực trong cơ thể sắp bị tiêu hao hết rồi.
Một đám Lôi Binh có dấu hiệu tan rã.
“Ha ha, trời cũng giúp chúng ta!” Đám Tiên Vương đang bị Lôi Binh cầm chân nhất thời hưng phấn cười dữ tợn.
Bọn hắn có vài chục người, Lôi Binh có đến hàng trăm nên gò bó chân tay, lúc này nhìn thấy Kiều Tố Tố ăn phải quả đắng, cả đám mừng rỡ cười rộ lên.
Chỉ là sau đó nụ cười của bọn hắn lại bị dập tắt…
Chỉ thấy Kiều Tố Tố lấy ra một viên Tiên Đan to như nắm tay, hé mở một góc mặt nạ từng ngụm từng ngụm cắn sạch.
Vương Lực tiếp tục tràn đầy, tia sét đánh xuống số lượng Lôi Binh triệu hồi thậm chí còn khủng hơn…
Mà Hoàng Y Thiền, Đạm Đài Uyển, Vân Tu Hoa mấy nữ trong lúc chiến đấu cũng liên tục cắn nuốt Tiên Đan như là ăn kẹo, cảnh tượng khiến kẻ thù vừa sợ vừa giận, vừa bất lực…
Đám nữ nhân này sao lại giàu như vậy?
“HỰ!”
Thổ Lâm Tiêu, Đại Bưu, Sa La, Thổ Hành Chung bị Độc Cô Ngạo Tuyết cùng Đình Manh Manh đánh văng đến cùng một chỗ, máu me đầy mình.
Bốn người bọn hắn không nhìn đối thủ, trái lại như muốn ăn tươi nuốt sống hướng Thổ Hồn Tiên Vương hét ầm lên:
“Thằng chó chết, vì sao Bạch Nguyệt Tộc vẫn chưa đến? Muốn chơi chúng ta đúng không?”
Thổ Hồn Tiên Vương muốn khóc, ngay cả hắn cũng đâu có biết vì sao Bạch Nguyệt Tộc chưa đến? Mặc dù đã cố gắng liên hệ nhưng biệt vô âm tính rồi.
“Khoan đã!” Đúng lúc này, vốn là có chút thông minh Thổ Hành Chung như nghĩ đến điều gì, thất thanh kinh hô:
“Vì sao Âu Dương Thương Lan không thấy xuất hiện?”
“Ngu ngốc!” Đình Manh Manh bĩu môi khinh bỉ:
“Đại tỷ đương nhiên là đang cùng Tiểu Yên chặn đánh Bạch Nguyệt Tộc, các ngươi chờ bọn hắn cứu viện? Năm sau đi!”