Phần 166
“Hừ, đám Bạch Nguyệt Tộc ngày thường cao cao tại thượng, không xem tu sĩ Thổ Vực Tinh chúng ta ra gì, không ngờ cũng có ngày hôm nay!”
Bên trên Chiến Hạm khổng lồ, Điện Chủ của Sa Huyền Điện – Sa Thể Thiên Vương Sa La chắp tay mà đứng, ánh mắt lóe lên tia ngạo nghễ mở miệng nói ra.
Thổ Vực Tinh chủ tu Thổ Hệ Thuộc Tính, thiên về khả năng phòng ngự bên ngoài, nhưng luôn bị Hồn Lực khắc chế, bởi vì khả năng phòng ngự của Thổ lực lượng rất khó chống lại các loại công kích Linh Hồn.
Chính vì nguyên nhân này mà thường ngày tu sĩ của Thổ Vực Tinh gặp được người của Bạch Nguyệt Tộc đều phải đi đường vòng, không dám xung đột chính diện.
Hôm nay Bạch Nguyệt Tộc cầu viện Thổ Vực Tinh, thật là khiến trong lòng đám người cực kỳ hả giận.
“Đừng vội đắc ý, cũng bởi vì Bạch Nguyệt Tộc biết Thổ Vực Tinh chúng ta sẽ ăn thua thiệt nếu xung đột cùng bọn hắn nên mới lựa chọn chúng ta hợp tác!” Thổ Hành Chung vuốt râu, ánh mắt híp lại cơ trí nói ra:
“Bạch Nguyệt Dương đúng là con cáo già!”
“Đạo hữu nói không sai!”
Địa Mộc Thiên Vương – Thổ Lâm Tiêu gật đầu mở miệng: “Bạch Nguyệt Tộc lựa chọn chúng ta cùng ăn khối bánh Hải Vực Tinh, một nguyên nhân trong đó là vì biết Thổ Vực Tinh dưới cơ của bọn hắn, không sợ chúng ta đảo khách thành chủ mà chiếm hết lợi ích sau khi thắng lợi!”
“Ha hả, ta luôn biết đám Bạch Nguyệt Tộc này chẳng phải vật tốt lành gì, hợp tác cùng bọn hắn nên cẩn thận kẻo bị cắn sau lưng!” Đại Sơn Thiên Vương cười sang sảng nhưng ánh mắt lại tràn ngập đề phòng.
Có thể trở thành Thiên Vương không ai là kẻ ngu ngốc, Bạch Nguyệt Tộc nếu dám ỷ vào lợi thế Hồn Tu mà trở mặt trong lúc quan trọng bọn hắn cũng sẽ phản kháng đến cùng, cá chết lưới rách.
Đứng ở bên cạnh Thổ Hồn Tiên Vương thấy tình cảnh này cảm thấy không ổn, vội vàng lên tiếng khuyên can:
“Các vị, muốn liên thủ có hiệu quả cao cần phải tin tưởng vào đồng bọn, các ngươi mang lòng đề phòng nặng nề như vậy sao thành đại sự? Chỉ sợ chưa đánh xong Hải Vực Tinh đã có mâu thuẫn nội bộ rồi!”
Thổ Hồn Tiên Vương thân là người đứng ra liên kết giữa Bạch Nguyệt Tộc và Thổ Vực Tinh, hắn còn là bằng hữu của Thập trưởng lão thuộc Bạch Nguyệt Tộc, nhìn thấy Thổ Vực Tinh tứ đại Thiên Vương sinh lòng nghi kỵ, làm sao có thể cho phép?
“Hừ, đến Bạch Nguyệt căn cứ trước rồi tính, để xem Bạch Nguyệt Tộc dự tính thế nào!” Sa La trầm giọng nói ra.
“Nhất trí!” Đại Bưu, Thổ Lâm Tiêu cùng Thổ Hành Chung lên tiếng tán thành, cùng nhau hừ nói:
“Đại sự lần này thành hay bại còn tùy thuộc vào biểu hiện của Bạch Nguyệt Tộc!”
“Hì hì, ai nói như vậy hả?”
Có tiếng cười nghịch ngợm vang lên bất chợt cắt đứt cuộc trò chuyện của chúng cường giả…
“Là ai?”
Sắc mặt đám cường giả đột ngột nghiêm túc, kẻ có thể ở gần nghe lén bọn hắn nói chuyện nhưng lại không bị phát hiện nhất định là nhân vật cực kỳ không đơn giản.
Đồ rê mi pha son la si đố…
Có tiếng âm nhạc nhộn nhịp vui vẻ vang lên giữa tinh không tĩnh lặng, sắc mặt đám Thiên Vương trở nên quái dị…
“Cái quỷ gì đang xảy ra?”
Trong ánh mắt trợn tròn của bọn hắn, một cái nôi em bé màu sắc sặc sỡ lơ lửng trôi nổi giữa không gian, rất nhanh đã tiếp cận chiến hạm của đoàn người.
Bên trên nôi em bé là một tiểu nha đầu bé bỏng đeo cái nón lớn che kín mặt, thân thể nhỏ nhắn đáng yêu, đầu kết bím tóc, điều đáng chú ý chính là ngay tại vị trí cái miệng nhỏ trên mặt nạ khoét lỗ hỏng để đút bình sữa vào, đang thản nhiên bú mút.
Mà tiếng âm nhạc vui tươi chính là vang lên từ cái nôi em bé của nàng.
“Hả? Tiểu nha đầu con cái nhà ai? Mau tránh đường cho bổn đại gia!” Đại Bưu nhất thời bực bội xua tay nói.
“Cẩn thận!” Thổ Hành Chung kéo Đại Bưu lại, ánh mắt tràn đầy ngưng trọng nhìn về phía Đình Manh Manh.
“Làm sao?” Sa La nhíu lấy chân mày hỏi.
“Có thể thần không biết quỷ không hay nghe lén chúng ta nói chuyện, cái Nôi kia của nàng đẳng cấp cực cao, lại thêm cái nón ngăn cản Thần Thức của lão phu thăm dò, tiểu nha đầu này cực kỳ không đơn giản!” Thổ Lâm Tiêu nghiêm túc nói.
“Hừ, ai thèm nghe lén mấy lão già các ngươi? Manh Manh là nghe công khai biết chưa?” Đình Manh Manh khinh bỉ lên tiếng.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Thổ Hồn Tiên Vương sắc mặt âm trầm, hắn cảm giác có chút bất an, con nhóc này quá mức quỷ dị rồi.
“Thật là thiếu giáo dưỡng! Nói chuyện với tiền bối mà dám hống hách như vậy?” Đình Manh Manh hết sức chăm chú nói.
“Phốc!”
Đám người một ngụm phun ra ngoài, Thổ Hồn Tiên Vương dù sao cũng là lão quái vật sống chục vạn năm, tiểu nha đầu này dám xem hắn là tiểu bối?
“Con nhóc này quá tà môn, chúng ta nên tránh nó đi!” Thổ Hành Chung làm người khôn khéo, vội vàng truyền âm cho toàn trường.
Hắn quyết định điều khiển Chiến Hạm đi vòng qua Đình Manh Manh, mặc kệ nàng.
“Các ngươi muốn đi đâu thì đi, nhưng vào Bạch Nguyệt Tộc thì dẹp!”
Nôi em bé của Đình Manh Manh lại lần nữa trôi đến trước mũi Chiến Hạm, thu hồi bình sữa trên tay, tiểu nha đầu đứng lên chống nạnh nói.
“Tại sao?” Sa La vô thức hỏi.
Đình Manh Manh không đáp, nhìn mấy tên Thiên Vương hỏi ngược trở lại:
“Lúc nãy các ngươi nói đại sự thành hay bại còn tùy thuộc vào cái gì?”
“Vì sao phải trả lời ngươi?” Đại Bưu nhăn khuôn mặt đầy mỡ nói.
“Nếu các ngươi đáp đúng ta sẽ nhường đường!” Đình Manh Manh đưa tay lên thề thốt ra vẻ đáng tin cậy.
“Hừ, tiểu nha đầu láo xược!” Sa La rốt cuộc bị chọc giận, đang muốn tung quyền đánh ra.
“Khoan đã!” Thổ Hành Chung vội vàng giữ chặt tay hắn, ném ánh mắt ra hiệu cho Sa La bình tĩnh lại.
Kinh nghiệm giữ mạng lâu năm của Thổ Hành Chung chính là gặp chuyện kỳ quái ở tinh không vô tận thì tốt nhất là giữ cái đầu lạnh, dùng tư thái khiêm tốn để ứng phó.
“Hừ, đúng là nhát cáy!” Sa La bực mình, bọn hắn đông người như vậy còn sợ một tiểu nha đầu? Tất cả hợp sức liên thủ cũng có thể ngăn cản vài đòn của Tiên Tôn.
Hắn mới không tin Đình Manh Manh có thể nguy hiểm hơn cả Tiên Tôn.
“Ta hỏi lại các ngươi, đại sự thành hay bại phụ thuộc vào cái gì?” Đình Manh Manh tiếp tục lên tiếng.
“Nếu chúng ta trả lời đúng lời nói lúc nãy sẽ được đi tiếp phải không?” Thổ Lâm Tiêu nhẹ giọng hỏi.
“Không sai!” Đình Manh Manh gật mạnh đầu.
Tứ Đại Thiên Vương nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Thổ Hành Chung vuốt râu trả lời nói:
“Đại sự thành hay bại còn tùy thuộc vào biểu hiện của Bạch Nguyệt Tộc!”
“Chúng ta đi thôi!” Đại Bưu sắc mặt khó coi phất tay.
“Ai cho các ngươi đi? Trả lời sai bét!” Đình Manh Manh điều khiển nôi em bé chặn đường.
“Ngươi!” Đám người tức muốn nổ phổi, tiểu nha đầu này muốn chết…
Hít sâu vài hơi, Thổ Lâm Tiêu cưỡng ép tức giận đang sôi trào, nhìn Đình Manh Manh nói:
“Chúng ta sai ở chỗ nào?”
Rõ ràng trước đó bọn hắn từng tán đồng đại sự xâm lấn Hải Vực Tinh thành công hay thất bại còn tùy thuộc vào biểu hiện của Bạch Nguyệt Tộc.
“Hì hì!” Đình Manh Manh cười tươi rói, trong ánh mắt khó hiểu của đám người, vô tận Thiên Vương lực ầm ầm ngưng tụ, lời nói hung hãn của nàng thản nhiên vang lên:
“Đại sự của các ngươi thành công hay thất bại, tất cả phụ thuộc vào nắm đấm của Manh Manh ta!”
Đám người chưa kịp giật mình, Đình Manh Manh đã ngang ngược tung ra nắm Đấm.
Thiên Vương Lực bá đạo đến cực điểm, Quyền kình khủng bố hình thành ở giữa thiên không, kích thước của nó còn to hơn cả tòa Chiến Hạm…
Đình Manh Manh đứng bên dưới một Quyền này nhỏ hơn cả con kiến, nhưng chính lực lượng khủng bố lại do nàng thúc đẩy.
Quyền kình trấn áp mà xuống.
“Làm sao có thể?”
Trước uy thế hủy thiên diệt địa, toàn trường giật bắn cả mình, cảm giác nguy hiểm bao trùm tâm linh bọn hắn.
“Thiên Vương… Thiên Vương cấp cường giả!” Thổ Hồn Tiên Vương nuốt nước miếng khô khốc trong cổ họng.
Chẳng trách vừa rồi Đình Manh Manh xưng hắn là tiểu bối, ở Tiên giới thực lực vi tôn, dù tuổi tác ngươi cao hơn thì đã sao? Thực lực không bằng người phải cúi đầu xưng người ta một tiếng tiền bối là hết sức bình thường.
Mà trong lúc hắn suy nghĩ, đám Thiên Vương rốt cuộc làm ra phản ứng.
Thân là Thiên Vương, mặc dù bọn hắn khiếp sợ Đình Manh Manh tiểu nha đầu cũng là Thiên Vương, nhưng không có nghĩa là bọn hắn sợ chiến.
“Hừ, mới đột phá Thiên Vương chưa lâu đã dám phách lối!” Cảm nhận khí tức trên người Đình Manh Manh còn chưa ổn định, Thổ Lâm Tiêu cười nhạt.
Hai cánh tay gầy như que củi của hắn cấp tốc kết ấn, Thổ cùng Mộc Vương Lực lan tỏa không gian:
“Địa Thổ Thiên Lâm Chưởng!”
Thổ cùng Mộc liên kết với nhau, trước mặt Thổ Lâm Tiêu hình thành mặt đất khổng lồ hòa cùng rừng cây rậm rạp chọc trời xuyên thấu tinh không.
Hư không chấn động, Địa Thổ Thiên Lâm Chưởng ầm vang đánh tới, mang theo cả sức mạnh của mặt đất và rừng cây.
Chưởng pháp này đánh ra, kích thước không hề nhỏ hơn quyền pháp của Đình Manh Manh, to hơn cả Chiến Hạm…
“Quyền Bão Lưu Sa!”
Điện Chủ của Sa Huyền Điện Sa La cũng gầm lên một tiếng, đánh ra phản kích.
Vô tận Thổ Vương Lực bao trùm trên hai cánh tay hắn như hai cơn bão cát, mạnh mẽ đến mức xoắn nát cả không gian, thân thể lực lưỡng lao vọt mà lên, hướng nắm đấm khổng lồ của Đình Manh Manh đánh tới, lấy cứng đối cứng, chẳng chút sợ hãi nào.
“Đại Sơn Ấn!”
Đại Bưu không cam lòng yếu thế, thân thể mập mạp tưng tưng phóng lên cao, một ngọn Đại Sơn do Thổ Vương Lực kết tục ở trên tay hắn, kích thước khổng lồ hình thành một Ấn, hung hăng trấn xuống nhất quyền của Đình Manh Manh.
Ba vị Thiên Vương đối công với Đình Manh Manh, Thổ Hành Chung im lặng đứng ở một bên quan sát tình huống chờ thời ra tay, hắn cho rằng ba đại Thiên Vương đã đủ đánh bại Đình Manh Manh rồi.
Trong ánh mắt hoảng hốt của một đám tu sĩ Thổ Vực Tinh theo sát phía sau, một quyền khủng bố của Đình Manh Manh hung hăng va chạm ba loại Vũ Kỹ mạnh mẽ.
ẦM ẦM ẦM…
Như thiên thạch va chạm sao băng, một vùng không gian triệt để sụp đổ, màng nhĩ của đám người kịch liệt rung lên, hàng loạt Phi Thuyền lật úp, đầu óc đám người thậm chí trở nên chết lặng trong thoáng chốc.
Chỉ thấy Địa Thổ Thiên Lâm Chưởng hung hăng bị tàn phá, Đại Sơn Ấn cấp tốc sụp đổ, mà Quyền Bảo Lưu Sa bị hung hăng đánh bật ra ngoài.
Dư chấn khủng bố đem Đình Manh Manh đẩy lùi hàng ngàn bước trên tinh không, cái nôi em bé lắc lư liên tục, cánh tay có chút tê rần.
Một quyền cũng hao hết lực lượng tiêu tán mất dạng, chỉ để lại từng vết nứt hư không đen kịch nguy hiểm, đám tu sĩ cấp thấp của Thổ Vực Tinh khổ không thể tả, mà Tiên Vương cũng là sắc mặt tái nhợt.
Va chạm vừa rồi thật sự kinh thiên động địa…
Đối diện với Đình Manh Manh, tam đại Thiên Vương sắc mặt cũng là cực kỳ khó coi, Vương Lực trong người tiêu hao không ít…
Ba loại Vũ Kỹ vừa thi triển đều là hàng Vương Cấp Thượng Phẩm, một trong những thủ đoạn mạnh mẽ nhất của ba người, vậy mà chỉ có thể đem Đình Manh Manh đẩy lùi, ngay cả chút thương thế cũng không có.
“Khốn kiếp, quyền pháp của tiểu nha đầu này ẩn chứa lực lượng táo bạo khó thể hình dung!” Sa La trầm giọng nói.
Hắn đấm thẳng vào quyền của Đình Manh Manh, đầu nắm tay lúc này rỉ máu liên tục.
“Chết!”
Không biết từ bao giờ, Thổ Hành Chung thân ảnh đã biến mất dạng, tinh không ở trước mặt hắn giống như mặt đất vô tận, độn thổ mà xuống.
Một lần nữa xuất hiện hắn đã trồi lên dưới chân Đình Manh Manh, túm lấy hai cái cổ chân của nàng hung hăng kéo xuống.
“Làm tốt lắm!”
Sắc mặt Đại Bưu đám người trở nên mừng rỡ.
Thổ Hành Chung nổi danh với khả năng độn thổ bất chấp mọi địa hình, dù là tinh không cũng chẳng ngoại lệ.
Mà đối thủ khi bị hắn kéo xuống sẽ lâm vào thế bị động, Thổ Hành Chung nhờ đó có thể chiến thắng dễ dàng.
“Sao lại nặng như vậy?”
Nhưng mà… sắc mặt của Thổ Hành Chung bỗng nhiên đại biến.
Hắn cảm giác được Đình Manh Manh mặc dù có thân thể bé nhỏ nhưng lại nặng hơn cả tòa hành tinh, dùng sức cỡ nào cũng kéo không nổi, ngay cả chút di động cũng không có…
“Hở? Dám kéo chân Manh Manh?”
Đình Manh Manh liếc mắt nhìn xuống khiến mồ hôi lạnh trên trán Thổ Hành Chung chảy ròng ròng.
Chẳng biết vì sao, đối diện với Đình Manh Manh hắn đột ngột cảm giác được như đang chứng kiến một tôn hư ảnh khổng lồ che lấp vũ trụ, tràn đầy cảm giác bất an.
Vội vàng buông tay, Thổ Hành Chung lần nữa độn thổ mà xuống.
“Đạp chết ngươi!”
Nào ngờ Đình Manh Manh chỉ nhếch mép cười tà, cùng với đó bàn chân nhỏ xíu mang theo lực lượng táo bạo hung hăng dậm xuống.
RĂNG RẮC… RĂNG RẮC…
Ầm Ầm Ầm…
Theo cú đạp chân của Đình Manh Manh, hư không bên dưới cấp tốc băng liệt, lan tràn như mạng nhện…
“AAAAA”
Có tiếng hét thảm vang lên, Thổ Hành Chung bị bắn mạnh trồi lên, liên tục phun máu, cơ thể như muốn bị ép dẹp…
Đám người rùng mình, Đình Manh Manh vì sao có thể đáng sợ đến như vậy?
“Toàn lực lên! Tiên Vương trở lên vây công lấy nàng!”
Nhận thấy tình hình nghiêm trọng, Thổ Lâm Tiêu cũng cực kỳ quyết đoán, phất tay hạ lệnh toàn thể tu sĩ Tiên Vương của Thổ Vực Tinh vây lấy Đình Manh Manh.
“Chúng ta cũng không thể nương tay, thi triển tất cả đi!”
Thổ Hành Chung lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhìn sang Đại Bưu đám người nghiêm nghị nói.
“Hiểu rồi! Toàn lực nghiền ép!”
Đại Bưu, Sa La nghiêm túc gật đầu, không tiếp tục giữ lại… Thiên Vương chi lực phá thể mà ra.
Mộ Lâm Tiêu, Thổ Hành Chung dẫn đầu vài chục Tiên Vương, số lượng cực kỳ khủng bố đem thân ảnh kiều tiểu của Đình Manh Manh vây vào trung tâm…
Bọn hắn đứng ở vòng ngoài ngưng tụ công kích…
Phía sau cái nón đội đầu, sắc mặt Đình Manh Manh cực kỳ hưng phấn, hai mắt chiến ý ngập tràn…
“Trận chiến như thế này mới xứng đáng để ăn mừng khi ta đột phá Thiên Vương!”
Đình Manh Manh liếm liếm mép môi, lực lượng đã phần nào kiểm soát được bên trong cơ thể trở nên bạo động, hai mắt nhanh chóng trở nên đỏ ngầu loáng thoáng có khí thế hiện ra…
Nhìn toàn thể Thổ Vực Tinh phô thiên cái địa, tiểu nha đầu giọng điệu uy nghiêm quát:
“Nghịch Sinh Pháp Thân!”