Phần 163
Phú Gia…
Đường đường là một Thiên Vương Cấp Thế Lực, lại là thành viên của Thiên Địa Hội nhưng lúc này đây lại có nhân vật ra vào Phú gia như chốn không người.
Còn ai khác ngoài Thục Phi?
Tiên Tôn ở Tiên giới là nhân vật khó lường, Tôn Lực bao phủ cơ thể thu liễm khí tức quá mức kinh khủng, chỉ sợ có thể tùy ý ra vào bất kỳ Thiên Vương Cấp Thế Lực nào, trừ khi thế lực đó có thủ đoạn đặc biệt mới mong phát hiện.
“Tiểu tình nhân này của hắn chắc là còn đang bế quan rồi!”
Mắt đẹp liếc một vòng đại điện không thấy ai, Thục Phi âm thầm suy nghĩ lười biếng ngồi xuống bảo tọa, chẳng có vẻ gì là khẩn trương khi tự ý tiến vào nhà người khác.
Thục Phi tự tin trong toàn bộ Phú gia, chỉ cần có bất kỳ thứ gì tiến đến gần đều không thoát khỏi phạm vi cảm ứng của nàng, ngay cả một con muỗi cũng không ngoại lệ.
Nhưng Thục Phi nào đâu biết lúc này đây ở cách nàng không xa, một con sinh vật nhỏ đang đập cánh lơ lửng trên không, nhẹ nhàng lúc lắc cái đầu tròn, cặp mắt lay láy thản nhiên khóa lấy nàng, lại đem toàn bộ thân ảnh của Thục Phi truyền cho chủ nhân của nó.
Hồi lâu sau, bản năng của một Tiên Tôn và trực giác nữ nhân khiến Thục Phi có chút rợn tóc gáy, chẳng biết vì sao nàng lại có cảm giác mình bị ai đó nhìn trộm.
“Kẻ nào?”
Thục Phi sắc mặt lạnh lẽo quát lên, nàng tin tưởng vào trực giác của mình.
Trong lúc nhất thời, thần thức của Thục Phi cuồn cuộn quét ra ngoài, truy tìm kẻ âm thầm ẩn núp nhìn trộm mình.
Chỉ là rất nhanh sau đó Thục Phi lại biến sắc mặt, bởi vì nàng căn bản chẳng phát hiện ra thứ gì cả…
Không hề biết rằng, Thần Thức của nàng quét đến con vật nhỏ đang lơ lửng giữa không trung kia lập tức bị nó vươn ra cái miệng nhỏ xíu cắn mất, vì thế chẳng thể quét được nó.
“Không đúng, Thần Thức của ta vì sao không thể quét đến nơi đó?”
Thục Phi nhất thời nhíu mày, nàng phát hiện có một chỗ nhỏ đến mức gần như không tồn tại giữa không gian, nơi đó Thần Thức của nàng tiến đến lập tức bị mất đi, nó giống như một cái lỗ nhỏ giữa tấm lưới Thần Thức rộng lớn, nếu lơ là sẽ không thể nào phát giác.
“Hừ! Mặc kệ là gì, đánh trước rồi nói!” Thục Phi âm thầm hừ một tiếng, Băng Tôn Lực hội tụ trên đầu ngón tay hình thành một Chỉ, hướng vị trí đó bắn mạnh.
VÈO…
Một chỉ Băng lạnh xé rách không gian, bắn vào lỗ hổng trong Thần Thức của chính mình.
Con vật nhỏ kia thấy mình bị công kích chẳng chút hoang mang nào, cái miệng của nó đột ngột hé ra, chỉ trong thoáng chốc đã đem Băng Tôn Lực của Thục Phi hoàn toàn cắn nuốt, chẳng để lại chút cặn nào, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện cái bụng của nó phình to ra một chút, sắc mặt có chút trướng lên đỏ bừng vì ăn nhiều.
Hiển nhiên hiện tại việc ăn Băng Tôn Lực vẫn hơi quá sức của nó.
Nhưng Thục Phi khi nhìn thấy một Chỉ của mình quỷ dị biến mất, trái tim của nàng thắt chặt, sát khí trào dâng, bàn tay ngưng tụ công kích mạnh mẽ hơn, đem toàn bộ đại điện như hóa thành băng giá.
“Chết!”
Thục Phi lạnh lùng, muốn tiếp tục tấn công.
“Hừ, tự tiện vào nhà của ta, lúc này còn muốn đánh vật nuôi của ta, Thục Phi ngươi có biết điều hay không?”
Có âm thanh nữ tử trêu tức vang lên, chỉ thấy thân ảnh Tú Quyên thành thục phong vận đã đứng tại cửa điện, đôi tay khoanh tròn trước bộ ngực sữa, cười tủm tỉm nhìn Thục Phi trêu chọc nói.
“Vật nuôi?” Thục Phi nhíu mày, đem công kích đang sắp đánh ra thu hồi vào cơ thể.
Vo ve vo ve vo ve…
Có tiếng côn trùng vang lên, ngay tại vị trí mà Thục Phi vừa ngờ vực đột nhiên xuất hiện một con vật bé tí.
Thục Phi trừng to mắt nhìn, chỉ thấy nó là một con côn trùng nhỏ như đầu ngón út, toàn thân bao phủ trong vảy giáp kiên cố, trên đầu có một cái vương miện kỳ quái màu hoàng kim hết sức cao quý.
“Là đồ vật này?”
Thục Phi khó tin thốt lên, nàng chẳng thể nghĩ đến một con Côn Trùng lại có thể ẩn nấp trước mặt Tiên Tôn, cắn nuốt cả Thần Thức và Tôn Lực của mình.
Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì?
“Nó là vật nuôi yêu thích của ta!” Tú Quyên nhìn thấy Thục Phi kinh ngạc như vậy có chút hài lòng, sau đó nhìn sang côn trùng nhỏ thản nhiên nói:
“Tiểu Lạc mau chào hỏi Thục Phi tỷ tỷ!”
“Tiểu Lạc?”
Thục Phi khóe môi giật giật, ánh mắt cổ quái nhìn lấy Tú Quyên…
Nàng đặt tên cho con côn trùng của mình là Tiểu Lạc?
Mà nam nhân kia tên gì thì ai cũng biết…
“Không sợ hắn đánh cái mông ngươi?” Thục Phi dở khóc dở cười trừng mắt nhìn Tú Quyên nói.
“Sao lại đánh ta? Sủng vật của ta thích đặt tên gì thì đặt, cái tên Tiểu Lạc này khá thú vị a!” Tú Quyên nhún vai giả ngu nói.
Thục Phi hết nói nổi, bất quá nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của con Tiểu Lạc, nhất thời nghiêm túc nói: “Tiểu Lạc này của ngươi không đơn giản a…”
“Nhờ vào Ngọc Bội lần trước ngươi đưa cho ta!” Tú Quyên gật đầu đáp.
Tiểu Lạc này chính là Cổ Trùng mà Mộng gia Nữ Đế ban cho nàng còn dặn dò phải cẩn thận, mà Ngọc Bội chính là thứ ẩn chứa Bí Pháp Khống Trùng Thiên Hạ, nhờ có Khống Trùng Thiên Hạ mà nàng mới dám giải phong và điều khiển con Tiểu Lạc.
“Là của hắn đưa ngươi, không phải ta!” Thục Phi đính chính nói.
Nàng không thể không thừa nhận Tú Quyên thật sự có thiên phú rất tốt để làm một Trùng Sư, chỉ trong thời gian ngắn không có Gia Tốc Trận hỗ trợ vậy mà đã chưởng khống được con Tiểu Lạc lợi hại đến như vậy.
Nếu Tú Quyên thành công đột phá Tiên Tôn, chỉ sợ nàng không nắm chắc có thể chiến thắng trong chiến đấu.
Tú Quyên dường như không muốn nhắc đến Lạc Nam, thản nhiên lắc lư bờ mông bước đến bên cạnh Thục Phi, mắt đẹp nhìn thẳng nàng mở miệng:
“Nói đi! Đường đường là Bồng Lai Tiên Sứ vì sao rảnh rỗi đến chỗ ta, lại có chuyện gì cần hỗ trợ?”
Thục Phi ngón tay trêu đùa lọn tóc bồng bềnh, ném cho Tú Quyên một chiếc nhẫn trữ vật, lười biếng nói ra:
“Đem toàn bộ vật bên trong đổi thành Cách Hồn Thạch, Thuận Hồn Tơ và da của Hồn Thú Ngọc Yêu trở lên…”
“Ồ? Nguyên liệu luyện chế Cách Hồn Y đây mà…” Tú Quyên có chút hứng thú nói ra.
Nàng không hổ danh là phu nhân của Phú gia, thành viên của Thiên Địa Hội, kiến thức quả nhiên bất phàm, chỉ vừa nghe tên nguyên liệu đã biết công dụng của chúng nó.
“Thế nào? Làm được không?” Thục Phi hỏi.
“Hắn cần nhiều nguyên liệu luyện chế Cách Hồn Y như vậy chắc là muốn bảo vệ đám nữ nhân Bồng Lai kia chứ gì?” Tú Quyên ngồi xuống ghế đối diện, đôi chân dài miên mang bắt chéo nhau hết sức mê hoặc.
“Không sai!” Thục Phi gật đầu, chuyện Lạc Nam suy nghĩ cho Bồng Lai Tiên Đảo không có gì phải che giấu.
“Hừ, chẳng lẽ hắn định thu hết hàng trăm nữ nhân trên Đảo?” Tú Quyên hừ một tiếng, giọng nói ẩn hiện một tia ghen tuông.
“Bồng Lai Tiên Đảo có ân với hắn, nam nhân này mặc dù có chút bá đạo nhưng rất trọng tình trọng nghĩa!” Thục Phi thở dài một tiếng nói ra.
Từ lúc gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo nàng cũng biết thêm rất nhiều việc…
Như Lạc Nam trước đây thông qua Tuyển Tử Đại Hội gia nhập Bồng Lai Tiên Đảo, đầu tiên được Tam Đảo Chủ đứng ra giải quyết kẻ thù là quân đoàn Lãnh Nha Đạo Tặc, sau đó được Nhị Đảo Chủ chiến với Đồ Huy giao cho Trảm Không Cốt Kim, còn được Đại Đảo Chủ tin tưởng mang tham gia Đấu Giá Hội…
Tóm lại Bồng Lai Tiên Đảo xem hắn như người một nhà, với bản tính của nam nhân kia chỉ cần là ai đối xử tối với hắn thì hắn sẽ hồi báo gấp trăm lần.
“Ta thấy rõ ràng là hắn tham lam muốn thu sạch một đám nữ nhân!” Tú Quyên lồng ngực có chút phập phồng, diện mạo u oán như thâm cung thiếu phụ.
Lại nhìn Thục Phi dung nhan trổ hoa, được nam nhân chăm sóc cày cấy nên dung nhan tỏa sáng rực rỡ khác nhau một trời một vực a.
“Ngươi ghen tuông cái gì? Hắn không phải cho ngươi Khống Trùng Thiên Hạ hay sao? Đó chính là đồ tốt a!” Thục Phi thật buồn cười nhìn Tú Quyên nói.
Mặc dù nàng không đích thân học qua Khống Trùng Thiên Hạ, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà môn bí pháp này đã giúp Tú Quyên làm chủ được con Tiểu Lạc khủng bố đã thấy không hề đơn giản rồi.
“Ai mà thèm ghen?” Tú Quyên sẵng giọng, gò má có chút đỏ lên đánh lạc hướng nói:
“Mấy loại nguyên liệu luyện chế Cách Hồn Y này không khó tìm, chỉ là muốn luyện ra nó cần Khí Vương tay nghề cực cao, Bồng Lai Tiên Đảo có Khí Vương lợi hại như vậy từ khi nào?”
“Còn ai ngoài chủ nhân của ta và ngươi?” Thục Phi lười biếng xua tay đáp:
“Nhanh đi thu gom Nguyên Liệu, trở về muộn hắn cằn nhằn mệt lắm!”
“Hắn?”
Tú Quyên toàn thân chấn động, sắc mặt trở nên ngơ ngác…
Cách đây không lâu nam nhân kia còn nói với nàng muốn tập tành Luyện Khí, mới qua bao lâu… lúc này trở thành Khí Vương rồi?
Có cho người ta sống không?
Phải biết Phú gia kinh doanh ở Hải Vực Tinh biết bao nhiêu năm, lại là thành viên của Thiên Địa Hội nhưng toàn tộc cũng chỉ có một vị Khí Vương mà thôi.
Thục Phi thấy biểu hiện của Tú Quyên cảm thấy rất hài lòng, rốt cuộc cũng có người ngạc nhiên cùng với nàng trước nam nhân quái thai kia.