Phần 146
“Sữa mới của Manh Manh luyện ra chưa?”
Nhìn biểu hiện của Đình Manh Manh, Lạc Nam vuốt vuốt mũi có chút xấu hổ.
Bận đông bận tây, rốt cuộc hắn quên mất chuyện của tiểu nha đầu.
Đình Manh Manh thấy biểu hiện của hắn làm sao còn không đoán ra? Tiểu nha đầu nhất thời ủy khuất đến nước mắt lưng tròng, quay đầu sang một bên nói:
“Hừ, đáng ghét, sớm biết Tiểu Yên ngươi không đáng tin cậy…”
Ai cũng có quà rồi… chỉ có nàng là chưa có, Tiểu Yên quá mức đáng giận.
“Yên tâm, không phải đã có Gia Tốc Trận rồi sao? Nguyên liệu cũng đã có đủ, cam kết cho Nhị Đảo Chủ ngươi uống mười năm không hết sữa!” Lạc Nam vội vàng vỗ về nói, bàn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.
“Còn không mau đi pha sữa?” Đình Manh Manh trợn tròn mắt nói, đấm ngực dậm chân.
Lạc Nam cười cười, có Gia Tốc Trận trên Bồng Lai Tiên Đảo, hắn không cần thiết phải tiến vào Linh Giới Châu.
Không chút do dự, Lạc Nam tiến vào một gian mật thất tĩnh lặng, Đỉnh Thiên Diễm cuồn cuộn thiếu đốt xuất hiện giữa không gian.
Lạc Nam phất tay, một đống lớn nguyên liệu đã được sắp xếp từ trước chỉnh tề bay ra, đây là từ tích lũy của Bồng Lai Tiên Đảo và Tú Quyên đưa đến, vừa lúc có đầy đủ để chế “sữa” cho Manh Manh.
Thực chất, đây không phải sữa gì cả… mà là một loại dung dịch hỗn hợp có khả năng giúp người uống vào thích nghi và khống chế lực lượng mạnh mẽ, cuồng bạo trong cơ thể.
Loại dung dịch này có tên Thuần Lực Thủy, là do Đan Đế sáng chế ra, là thứ nước uống riêng biệt dành cho những trường hợp đặc biệt không kiểm soát nổi năng lực của chính mình như Đình Manh Manh phục dụng.
Đương nhiên, cũng may Thiên Vô Ảnh đã dần quen thuộc với Ma Lực, bằng không Lạc Nam cũng đem loại dung dịch Thuần Lực Thủy này chế luyện cho nàng uống.
Thuần Lực Thủy chỉ là Vương Cấp Hạ Phẩm, vì lẽ đó phải dùng số lượng bù đắp chất lượng, luyện chế nó so với Tiên Đan còn dễ dàng hơn.
Bởi vì khi Luyện Đan, công đoạn cuối cùng là đem tất cả dược hiệu hòa quyện vào nhau ngưng tụ thành Đan cực kỳ phức tạp, nhưng khi luyện Thuần Lực Thủy chỉ cần đem dược hiệu của các nguyên liệu hòa quyện vào nhau thành trạng thái chất lỏng là được.
Chỉ rất nhanh, các loại nguyên liệu lần lượt tiến vào trong Đỉnh Thiên Diễm, ngọn lửa mạnh mẽ đến từ Dị Hỏa dễ dàng đem chúng nó hòa tan, loại bỏ tạp chất, cuối cùng là hòa quyện vào nhau.
Vì để gia tăng độ ngon và khả năng khôi phục thương thế của Thuần Lực Thủy, Lạc Nam thậm chí còn cho vào các loại nguyên liệu gia tăng vị giác, vài giọt máu của Nhân Sâm Tỷ Năm.
Về phần lá cây Bất Tử Thụ, Lạc Nam hiện tại còn chưa đủ đẳng cấp để biến nó thành nguyên liệu.
Ý niệm vừa động, hàng loạt bình ngọc trong suốt đã xuất hiện trước mắt.
Lạc Nam thu hồi ngọn lửa Đỉnh Thiên Diễm, dùng Hồn Lực khống chế Thuần Lực Thủy rót đầy vào các bình ngọc.
Chỉ thoáng chốc, số lượng bình “sữa” đã lên đến hàng ngàn, hương thơm bát ngát, màu sắc bắt mắt, ngay cả Lạc Nam nhìn vào cũng có chút chép miệng.
Thuần Lực Thủy được bảo quản trong các bình ngọc chuyên dụng của Luyện Đan Sư, qua vài ngàn năm cũng không lo thất thoát hay hư hại đồ uống bên trong.
“Luyện thêm chút đồ ăn vặt cho tiểu nha đầu!” Lạc Nam lắc đầu cười, lại tiếp tục luyện chế Dưỡng Nhan Đan siêu to khổng lồ, hắn biết Đình Manh Manh rất thích ăn loại “kẹo ngọt” có tác dụng làm đẹp này.
“Nhanh như vậy?”
Đình Manh Manh rõ ràng nhìn thấy Lạc Nam vào trong Gia Tốc Trận chưa đến một canh giờ, lúc này đã hí hửng đi ra rồi?
Tiểu cô nương nhất thời tò mò, phải biết mỗi lần nàng pha sữa cực kỳ tốn thời gian… dù sao Đình Manh Manh cũng đâu phải Luyện Đan Sư.
“Cho nàng!” Lạc Nam cười cười, ném một chiếc Nhẫn Trữ Vật vào tay Đình Manh Manh.
Nhị Đảo Chủ của chúng ta nhanh nhẹn chọp lấy, thần thức quét vào bên trong, nhất thời hai mắt sáng rực như đèn pha.
Chỉ thấy bên trong nhẫn, bình ngọc chất chồng như núi, mỗi một bình đều là đầy ắp sữa thơm, xung quanh còn lẫn lộn từng đống lớn kẹo ngọt.
Không chút do dự, trên tay Đình Manh Manh xuất hiện một cái bình ngọc.
Nàng lấy ra bình sữa hay dùng của mình, đem sữa từ trong bình ngọc rót đầy qua, sau đó đưa lên miệng bú mút.
Lạc Nam khóe miệng co giật.
“OA!”
Đình Manh Manh bất chợt nhảy dựng lên, âm thanh hưng phấn cười khoái chí vang vọng Bồng Lai Tiên Đảo:
“Quá ngon rồi! Manh Manh yêu Tiểu Yên chết mất!”
Nói xong, ở giữa không trung lấy ra một viên Dưỡng Nhan Đan khổng lồ, một tay cầm bình sữa đầy ắp, muốn tọng vào miệng nhỏ cùng một lúc.
Chỉ là ngay lúc này, một bàn tay thon thả trắng nõn bất chợt xuyên thấu hư không, trong ánh mắt ngơ ngác của Đình Manh Manh và vẻ mặt mộng bức của Lạc Nam, bình sữa và kẹo ngọt trên tay Đình Manh Manh đã biến mất.
Không gian khép lại, bàn tay thon thả thu về như chưa có chuyện gì xảy ra…
“Đáng giận, oa oa oa!” Đình Manh Manh mếu máo khóc lớn, sau đó phản ứng cực kỳ nhanh chóng, tiểu nha đầu đem Nhẫn Trữ Vật còn cất chứa một đống lương thực nhét vào trong lòng ngực bằng phẳng của mình.
Ánh mắt dáo dác nhìn quanh, lén la lén lút như chuột chạy trốn mất dạng.
Hiển nhiên Nhị Đảo Chủ của chúng ta đã biết khôn, không còn rêu rao khoe khoang đồ ngon nữa, thay vào đó là tìm góc khuất ăn trộm một mình.
“Đáng giận, hừ… cho bà nương đó một bình với một viên cũng được, Manh Manh ở đây còn rất nhiều!” Đình Manh Manh âm thầm an ủi mình một câu, nàng cảm thấy mình quyết định chạy trốn là sáng suốt.
“Cái này…” Lạc Nam khóe môi co giật.
Có thể ở giữa thanh thiên bạch nhật công khai cướp thức ăn của Đình Manh Manh, hơn nữa tiểu nha đầu còn ngậm bồ hòn làm ngọt không dám phản kháng, ngoại trừ “vị kia” ra thì còn có thể là ai?
“Nếu nàng ấy thích nói ta luyện chế là được, cần gì tranh giành với Nhị Đảo Chủ!”
Bên trong mật thất, Lạc Nam một lần nữa xếp bằng, ánh mắt có chút suy tư.
“Có câu nói của chùa là của ngon mà, hì hì!” Kim Nhi ngồi trên vai Lạc Nam có chút buồn cười nói.
Cả Lạc Nam và Kim Nhi đều không nghĩ đến, đường đường là Loạn Thương Thiên Vương lại có thói quen ăn vặt, hơn nữa còn cướp đoạt của muội muội.
“Mặc kệ, trước hết gia tăng vũ trang cho Bồng Lai Tiên Đảo đã rồi tính!”
Lạc Nam lắc đầu xua tan tạp niệm, một bình thủy khác có vô số đạo vận thần bí đã luân chuyển trên tay…
Khí Đạo Thánh Thủy.
Từ lần trước sử dụng Đan Đạo Thánh Thủy, Lạc Nam gần như đã hiểu công dụng nghịch thiên của các loại thánh thủy này.
Trong thời gian cực ngắn hắn trở thành Luyện Đan Sư, mọi sự chỉ cần liếc qua Đan Đế Chân Giải gần như tự thông, biến một kẻ vốn dốt đặc cán mai về Đan Đạo như hắn trở thành Đan Vương, tầng thứ mà vô số người cả đời phải ngưỡng vọng.
Không do dự nữa, Lạc Nam ngửa đầu… đem toàn bộ Khí Đạo Thánh Thủy uống sạch…
Giống với cảm giác khi uống Đan Đạo Thánh Thủy, hắn cảm thấy linh hồn như có một dòng nước trong gột rửa đi qua, thăng hoa một cách vô thanh vô tức, một gông cùm nào đó đã được cởi bỏ một cách toàn vẹn.
Lạc Nam biết, thiên phú là thứ hư vô mờ mịt khó thể nắm lấy, Đan Đạo Thánh Thủy có hiệu quả hay không, phải chờ vào đích thân thử nghiệm mới có thể biết.
Ý niệm vừa động, một quyển sách cổ mang theo luồng khí nóng rực như hỏa diễm đã xuất hiện trước mặt.
Khí Đạo Thiên Thư, nó là thứ do năm vị Khí Đế cộng đồng sáng lập, so với Đan Đế Chân Giải còn khủng bố hơn.
Bởi vì Đan Đế Chân Giải là tổng hợp kinh nghiệm và những kiến giải cả đời của một vị Đan Đế.
Còn Khí Đạo Thiên Thư, nó là do năm vị Khí Đế liên hợp thảo luận, nghiên cứu, cộng đồng sáng lập ra.
Khí Đế, so với Đan Đế không kém chút nào.
Hít sâu một hơi, Lạc Nam mở ra Khí Đạo Thiên Thư…
[Luyện Khí Sư, mênh mông chi lộ…]
Đập vào mắt Lạc Nam, bảy chữ kiên cố hữu lực, ẩn chứa từng đường nét quyết tuyệt mạnh mẽ.
OANG…
Lạc Nam đầu não choáng váng, hắn cảm giác như có một vị Luyện Khí Sư đang dùng búa hung hăng nện vào đầu mình.
Mãi một lúc lâu lấy lại thanh tỉnh, hắn mới sang trang tiếp theo.
Cao Lỗ.
Cao Thắng.
Can Tương.
Mạc Tà.
Âu Dã Tử.
Năm cái tên mang theo đế uy cuồn cuộn trấn nhiếp nhân tâm, Lạc Nam toàn thân lập tức chấn động, sắc mặt tái nhợt.
ONG ONG ONG…
Bất Hủ Diễn Sinh Kinh ngâm tụng, chỉ thoáng chốc đã phá giải toàn bộ Đế uy, Lạc Nam lúc này mới lau nhẹ mồ hôi hột trên trán:
“Năm cái tên này…”
“Không sai! Bọn hắn chính là năm vị Khí Đế cộng đồng lập nên Khí Đạo Thiên Thư, ẩn chứa toàn bộ tinh hoa Luyện Khí Thuật tại mảnh vũ trụ này!” Kim Nhi gật đầu xác nhận nói.
Lạc Nam kính nể trong lòng, âm thầm ghi nhớ năm cái tên này… mặc kệ con người bọn hắn ra sau, chỉ riêng việc sáng lập nên Khí Đạo Thiên Thư lưu truyền hậu thế đã đủ để người đời khâm phục và nể trọng.
[Luyện Khí Sư, là khái niệm chỉ những kẻ có thể luyện chế ra vô vàn các loại pháp bảo, pháp khí với vô vàn công dụng khác nhau, có Pháp Bảo công kích gọi chung là Vũ Khí, có pháp bảo phòng ngự, có pháp bảo kiến trúc, có pháp bảo phi hành, có pháp bảo phụ trợ…]
[Tuy nhiên, nói ngắn gọn nhất, Pháp Bảo chia làm hai loại: Dùng để hại người và dùng để giúp người]
Lạc Nam âm thầm gật đầu, hắn rất tâm đắc cách phân chia pháp bảo như thế này, hại người và giúp người… quả thật qua hai câu đã bao quát toàn bộ Khí đạo vào trong đó.
[Điều kiện trở thành Luyện Khí Sư không hề khó… đầu tiên phải sở hữu Hỏa Linh Căn, kế đến có nhiệt huyết không lùi là được!]
So với Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư yêu cầu không quá hà khắc… Lạc Nam cũng từng nhìn qua Ái Tâm luyện khí, thậm chí khi đó hắn còn từ phía sau quấy rối, liên tục tiến vào thân thể nàng nữa kìa.
Ái Tâm vừa luyện khí vừa cùng hắn ân ái, đây là viễn cảnh mà Lạc Nam chưa bao giờ quên, cũng là kỷ niệm ngọt ngào của phu thê bọn hắn.
Bất quá cũng may Ái Tâm là Luyện Khí Sư, nếu đổi lại là Thanh Tuyền hay Mộng Cơ, chỉ sợ lò luyện đan sẽ lập tức phát nổ.
Có chút mỉm cười, Lạc Nam tiếp tục quan sát Khí Đạo Thiên Thư…
[Luyện Khí cơ bản, cần dùng đến Lò Luyện Khí, búa Luyện Khí…]
[Tuy nhiên, đạt đến cấp độ càng cao, những thứ này sẽ trở thành vướng víu, trói buộc tự thân Pháp Bảo, có thể tùy tâm sở dục…]
Lạc Nam âm thầm giật mình, hắn từng thấy Ải Nhân Tộc khi luyện khí đều dùng lò với búa a…
Chẳng lẽ Luyện Khí còn có thể cao thâm hơn?
[Từ bỏ sự trói buộc của Lò và Búa luyện khí, tất cả chú trọn khả năng chưởng khống lực lượng, sức nóng của ngọn lửa và…
[Luyện Khí Sư sở hữu Hỏa Lực đủ cường đại, có thể dùng Hỏa Lực của mình để khống chế vật liệu cố định lơ lửng giữa không trung, lại dùng sức nóng dữ dội với ý chí của mình hòa tan nó, sau cùng tạo thành hình dáng và đánh vào pháp quyết đặc thù để luyện ra Pháp Bảo]
Lạc Nam âm thầm hít sâu một hơi, Luyện Khí còn có thể thông qua phương pháp này sao? So với hắn dùng Đỉnh Thiên Diễm để Luyện Đan không khác biệt quá lớn a…
Không hổ là Khí Đế, ở trong mắt bọn hắn thì lò luyện và búa luyện thành gông cùm xiềng xích nên bị phá đi, tùy tâm sở dục luyện chế Pháp Bảo.
“Không biết Ái Tâm có nắm vững phương thức Luyện Khí này chưa…”
Lạc Nam âm thầm tiếc hận, thời gian sau này hắn cực kỳ ít ở bên cạnh xem Ái Tâm luyện khí, bằng không cũng học hỏi được một số kinh nghiệm từ nàng rồi.
“Vốn ta còn định chuẩn bị lò luyện và búa luyện, nhưng đã có Khí Đạo Thiên Thư hỗ trợ, trực tiếp không dùng đến chúng nó!” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.
“Nếu là Luyện Khí Sư bình thường muốn vào nghề, lò luyện và búa luyện là không thể thiếu để làm quen!” Kim Nhi ngẫm nghĩ một chút, nhẹ giọng nói ra:
“Nhưng công tử là một Đan Vương, khả năng chưởng khống Hỏa Lực gần như hoàn hảo, lại thêm có Đan Đạo Thánh Thủy uống vào, có thể thử xem trực tiếp bỏ qua giai đoạn dùng lò luyện và búa luyện!”
Lạc Nam gật đầu, lúc này đang định lấy ra nguyên liệu luyện khí.
“Con bà nó!”
Rất nhanh, sắc mặt Lạc Nam trở nên mộng bức…
“Công tử sao thế?” Kim Nhi khó hiểu.
“Ta quên bén chuẩn bị nguyên liệu luyện khí cấp thấp!” Lạc Nam sắc mặt thập phần khó coi.
Hắn mới tập tành Luyện Khí, cần phải rèn luyện từ những Pháp Bảo có đẳng cấp thấp nhất như Hoàng Cấp, Huyền Cấp… rồi từ từ mới nâng cao.
Nhưng lần trước chỉ yêu cầu Mộng gia cung cấp đống nguyên liệu từ Ngọc Cấp trở lên, lúc này đào đâu ra nguyên liệu cấp thấp để luyện khí đây?
“Ở Tiên giới chỉ sợ muốn mua nguyên liệu cấp thấp cũng không có ai bán a…” Kim Nhi cũng là bó tay với Lạc Nam.
Trước đây khi hắn trở thành Luyện Đan Sư, có một vườn Linh Dược do Á Hy Thần, Á Liên Nga mấy nữ Tinh Linh Tộc để lại, bên trong có vô số nguyên liệu đẳng cấp từ thấp đến cao, tha hồ luyện chế.
Nhưng hiện tại đang ở Tiên giới, muốn tập luyện Khí lại không có nguyên liệu cấp thấp để mua, thử hỏi ở Tiên giới ai sẽ bán nguyên liệu luyện chế pháp bảo Hoàng cấp, Huyền Cấp?
Chỉ sợ dù là Thiên Cấp hay Linh Cấp cũng không có bán a…
Mấy thứ này ở Tiên giới khác nào đồ chơi trẻ con đâu?
Dùng một đống nguyên liệu Ngọc Cấp trở lên tập thành Luyện Khí? Dù là bật hack cũng không làm được.
Lạc Nam sắc mặt có chút khó coi, chẳng lẽ con đường Luyện Khí Sư chấm dứt tại đây?
“Công tử quên công năng mới của Hệ Thống là Vạn Giới Môn? Người vẫn còn một lượt tiến vào Hạ giới đấy, xuống đó tha hồ vơ vét nguyên liệu cấp thấp!” Đúng lúc này, Kim Nhi lên tiếng đề nghị, diện mạo rực rỡ.
“Thông minh!” Lạc Nam ánh mắt sáng lên, nhưng một lát sau lại ảm đạm lắc đầu nói:
“Bạch Nguyệt Tộc sắp đến gần, ta nào có thời gian vào Vạn Giới Môn?”
Phải biết vào Vạn Giới Môn muốn trở về phải hoàn thành Nhiệm Vụ, nếu trong lúc hắn vắng mặt mà Bạch Nguyệt Tộc tiến đánh Bồng Lai Tiên Đảo thì phải làm sao?
Kim Nhi thấy Lạc Nam đấm ngực dậm chân, nàng cười hì hì nói ra:
“Hì hì, mặc dù Điểm Danh Vọng không phải vạn năng, nhưng đôi khi nói cũng giải quyết được một chút phiền não!”
“Nói vậy là sao?” Lạc Nam trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
“Sử dụng Điểm Danh Vọng để thay đổi quỹ tích thời gian trong Vạn Giới Môn, khi công tử tiến vào thế giới khác tu luyện thì thời gian ở Hải Vực Tinh sẽ không trôi đi, khi ngươi trở về vẫn xuất hiện ở vị trí và thời điểm hiện tại!” Kim Nhi nghiêm nghị đáp:
“Nói đúng ra là thời gian ở thế giới khác sẽ bị đẩy nhanh vô số lần so với thời gian ở Hải Vực Tinh!”
“Khủng bố như vậy?” Lạc Nam hô hấp trở nên dồn dập, như vậy có khác gì hắn mang Gia Tốc Trận đi chu du toàn vũ trụ?
Khoan đã, so với Gia Tốc Trận còn nghịch thiên hơn.
“Đương nhiên cái giá cũng rất lớn, còn định giá khác nhau theo mức độ Hạ giới, Tiểu Giới, Trung Giới, Đại Giới!” Kim Nhi thản nhiên đáp.
Lạc Nam không nhịn được hỏi luôn: “Ví dụ ta ở Hạ giới làm nhiệm vụ một ngày, sau đó trở về Hải Vực Tinh tại thời điểm và vị trí cũ lúc chưa rời đi, cái giá sẽ là bao nhiêu?”
“Năm tỷ Điểm Danh Vọng cho một ngày ở Hạ giới!” Kim Nhi nhẹ giọng nói.
“Hít!”
Lạc Nam hít một ngụm khí lạnh, khóe mắt trực nhảy.