Phần 132
“Khách có quý bằng chúng ta không?”
Lời nói của Đồ Hoàng khiến toàn bộ đại sảnh yên tĩnh lại…
Phải, ở Hải Vực Tinh này… chỉ có Phú gia và Đồ gia là hai nhà có thân phận cao quý nhất, mà hiện tại Phú gia đang có dấu hiệu thua kém Đồ gia một bậc, nội bộ lại đang lục đục, rốt cuộc khách của phu nhân là ai mà lại xưng là khách quý trước mặt Đồ gia?
Trước câu hỏi của Đồ Hoàng, Tú Quyên chỉ là thản nhiên nhếch miệng, ngay cả trả lời cũng lười đáp lại.
Bởi vì ở trong mắt nàng, Phú gia sắp lên một tầng cao mới, Đồ gia không có cửa nói chuyện, nhất là những kẻ muốn định đoạt hạnh phúc cả đời của nữ nhi nàng.
“Tiểu Linh, theo mẫu thân ra ngoài đón khách, lễ độ thận trọng có biết chưa?”
Tú Quyên không đếm xỉa đến tất cả mọi người, chỉ là hết sức nghiêm túc hướng Phú Nhược Linh căn dặn.
“Vâng!”
Phú Nhược Linh hít sâu một hơi, cố gắng đè ép cảm xúc của mình, dùng một thái độ bình tĩnh nhất có thể, lau khô nước mắt trên mặt.
Nàng hiểu mẫu thân mình ngày thường cao ngạo cực kỳ, có thể để người xem trọng như vậy trong hoàn cảnh này, nhất định không thể nào là khách nhân tầm thường được.
Phú Nhược Linh âm thầm tò mò, không biết là thần thánh phương nào, liệu có thể thay đổi tình thế lúc này hay không?
Mà Phú Nhược Linh tò mò, đương nhiên toàn bộ Phú gia trên dưới đều cũng tò mò.
“Hừ, rốt cuộc ai là khách quý? Phú gia chúng ta cũng không phải loại vô danh, vì sao muốn đến lại không báo trước một tiếng?”
Phú Kim Đoàn hừ lạnh một tiếng nói ra, trong lòng hắn âm thầm cảm thấy bất an, không biết vì sao nữ nhân Tú Quyên này rõ ràng trúng Bách Niên Độc còn bình tĩnh và dám chống đối hắn.
Hành vi của nàng cực kỳ khó hiểu, dù Phú Kim Đoàn thân là người đa mưu túc trí cũng chẳng biết đâu mà lần.
Hắn dám cam đoan trước đây không lâu Tú Quyên hoàn toàn không có bối cảnh và chỗ dựa, nàng chỉ rời khỏi nơi bế quan mới vừa hơn mười ngày mà thôi.
Nghĩ đến đây, Phú Kim Đoàn an tâm hơn không ít, liếc mắt nhìn chúng trưởng lão Phú gia trầm giọng:
“Vẫn tiếp đón Đồ gia, mặc kệ nàng ta!”
Trong lúc này, Tú Quyên đã mang theo Phú Nhược Linh rời khỏi đại sảnh tiến ra bên ngoài, để lại một đám trưởng lão đang hai mặt nhìn nhau, trong lòng cồn cào không tả nổi.
Như đại đa số các thế lực khác, Phú gia và chi nhánh Thiên Địa Hội cũng tọa lạc trên một Đại Đảo rộng lớn vô hạn, vây quanh khắp Đại Đảo là từng hải cảng hùng vĩ, vô số Phi Thuyền Pháp Bảo vờn quanh, tu sĩ bay lượn tấp nập, sầm uất đến cực kỳ.
Mẫu nữ Tú Quyên nhìn ra biển lớn, Phú Nhược Linh không nhịn được thút thít:
“Mẫu thân, những năm qua thật khổ cực cho ngươi!”
Với trí tuệ thông minh, Phú Nhược Linh đã từ những chuyện vừa rồi suy đoán ra thời gian vừa qua mẫu thân nàng đã biết bộ mặt thật của Phú Kim Đoàn, vì thế mới trốn tránh bế quan, có thể nghĩ đã khổ cực đến mức nào.
Tú Quyên ôm lấy đầu nữ nhi, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc nàng.
Mẫu nữ hai người chỉ lệch nhau vài trăm tuổi, ở Tu Tiên Giới từng ấy năm rất nhiều người chỉ là tỷ muội.
“Những năm qua ta tự biết mình không phải đối thủ của Phú Kim Đoàn, chư vị trưởng lão cũng sẽ nghiêng về phía hắn, vì muốn đảm bảo an toàn cho ngươi trưởng thành, mẫu thân chỉ đành không vạch trần hắn!” Tú Quyên thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói ra:
“Nhưng ta không ngờ Phú Kim Đoàn tên súc sinh này lại chạm đến điểm mấu chốt trong lòng ta, vì đột phá Tiên Tôn mà bất chấp thủ đoạn đem ngươi gả cho Đồ gia, mẫu thân rốt cuộc không thể nhịn nữa!”
Phú Nhược Linh lắc đầu, cảm động ôm chặt Tú Quyên, kiên quyết nói: “Cùng lắm mẫu nữ chúng ta thoát ly Phú gia, từ bỏ thân phận, nhường tất cả lại cho bọn hắn!”
Với quy tắc của Thiên Địa Hội, trừ khi phạm phải tội ác tày trời gây ảnh hưởng đến lợi ích chung của Thiên Địa Hội mới bị đuổi cùng giết tận, bằng không một khi các nàng tuyên bố rời khỏi Phú gia, Phú Kim Đoàn thân là người của Thiên Địa Hội không thể tiếp tục nhắm vào các nàng được nữa.
“Hừ, nếu như vậy thì toàn bộ cơ nghiệp của Phú gia rơi vào tay súc sinh Phú Kim Đoàn, mà phụ thân của ngươi cũng chết oan chết uổng, được lợi cho hắn quá!” Tú Quyên hừ lạnh, sát cơ dâng lên trong mắt, hận hận nói:
“Huống hồ Phú Kim Đoàn điên cuồng vượt xa tưởng tượng của ngươi, mục tiêu của hắn chính là chiếm lấy mẫu thân, nếu hắn cũng tuyên bố rời khỏi Thiên Địa Hội như chúng ta, đến lúc đó chúng ta và hắn đều sẽ là tán tu, Phú Kim Đoàn sẽ không một chút vướng bận nào ra tay với chúng ta, ai sẽ ngăn cản?”
Phú Nhược Linh nghe xong sắc mặt tái nhợt, quả nhiên mẫu nữ hai người vẫn thua Phú Kim Đoàn a, quyền chủ động từ đầu đến cuối luôn nằm trong tay hắn.
Các nàng ở lại Thiên Địa Hội cũng bị quyền thế của Phú Kim Đoàn áp chế.
Mà một khi các nàng cùng Phú Kim Đoàn rời khỏi Thiên Địa Hội, đến lúc đó không còn quy tắc chế buộc, Phú Kim Đoàn sẽ không chút cố kỵ nào nhắm vào các nàng.
Phú Nhược Linh thật khó chấp nhận, Phú Kim Đoàn sẽ vì ham mê nhan sắc của mẫu thân mà từ bỏ quyền lực Phú gia chủ.
Đương nhiên, không thể không thừa nhận… mẫu thân của nàng rất đẹp.
Nhan sắc mà Phú Nhược Linh đang có chính là thừa hưởng từ Tú Quyên.
Thấy Phú Nhược Linh suy nghĩ miên man, Tú Quyên trấn an cười nói, rạng ngời vô hạn: “Yên tâm đi! Mọi chuyện đã có mẫu thân gánh vác, từ hôm nay về sau… Phú gia chính thức thuộc quyền tiếp quản của mẫu nữ chúng ta!”
“Mẫu thân, rốt cuộc chúng ta đang chờ đón ai?”
Phú Nhược Linh hít sâu một hơi, không nhịn được tò mò hỏi.
Tú Quyên chưa kịp trả lời, một thanh âm mang theo Đế uy cuồn cuộn ầm vang mà xuống.
Ở trong khoảnh khắc này, toàn bộ Hải Vực Tinh đều phải rung lên, tất cả mọi sinh linh đều nghe thấy từng câu từng chữ:
“Mộng gia – Mộng Chi Tiên bái phỏng Tú Quyên phu nhân!”
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Phú Kim Đoàn cùng toàn bộ đám người bên trong đại sảnh cấp tốc đại biến.
Bọn hắn mỗi một người trên mặt hiện lên vẻ khó tin, ánh mắt bàng hoàng tột độ.
“Mộng Chi Tiên? Mộng gia? Không lẽ là?”
Đồ Huy toàn thân kịch chấn, bên trong ánh mắt lóe lên vô tận cuồng nhiệt.
Mộng Chi Tiên Tử, đây chính là nữ thần trong mộng hắn cũng không dám mơ đến.
“Không thể nào đâu…” Đồ Hoàng sắc mặt âm trầm bất định nói ra.
“Mộng gia đến, hơn nữa còn đích thân tuyên bố bái phỏng phu nhân?” Một đám trưởng lão Phú gia hai mặt nhìn nhau, cả đám như chìm trong giấc mộng.
“Nhất định là có nhầm lẫn!” Phú Kim Đoàn trái tim thắt chặt, cảm giác bất an lan tràn, rung giọng nói ra.
Mộng gia là tồn tại bực nào hắn sao có thể không biết?
Đây chính là tồn tại mà dù là tại Đại Tiên Giới cũng có thanh danh hiển hách, một tay che trời, ở trong Thiên Địa Hội cũng có danh vọng, được liệt vào hàng ngũ cao tầng.
Không vì gì khác, chỉ vì Mộng gia chính là Đế Cấp Thế Lực, có Tiên Đế tọa trấn.
Trong khi Phú gia và Đồ gia vẫn đang vì cảnh giới Tôn giả mà liều lĩnh dốc mọi thủ đoạn, thì ở thế lực như Mộng gia… Tôn giả chỉ miễn cưỡng liệt vào trưởng lão cấp thấp, những trưởng lão cấp cao thậm chí có cả Thiên Tôn.
Nếu đứng ra tranh đấu, Mộng gia tùy tiện cử ra một vị trưởng lão cũng đủ sức diệt trừ cả Đồ gia và Phú gia.
Đừng thấy đều là thành viên của Thiên Địa Hội, thực chất giữa Mộng gia và Phú gia giống như trời và đất, dù có dùng lực kéo xuống cũng rất khó chạm vào, chênh lệch đẳng cấp thật sự quá xa.
Càng nghĩ, Phú Kim Đoàn càng cảm thấy việc Mộng gia bái phỏng Tú Quyên là không có căn cứ, hắn trầm giọng quát:
“Vậy mà có kẻ dám giả mạo Mộng gia, đúng là muốn tìm chết, các ngươi theo bổn gia chủ ra ngoài xem ai ăn phải gan hùm mật gấu như thế!”
“Phú đệ nói không sai, nhất định là chiêu trò nào đó của Tú Quyên, lại dám giả mạo cao tầng Thiên Địa Hội, đúng là tự tìm đường chết!” Đồ Hoàng hết sức tán thành nói.
Ngay cả đám trưởng lão Phú gia cũng có chút nghi ngờ, chẳng lẽ phu nhân thật sự lâm vào đường cùng, phải giở thủ đoạn thấp kém này sao?
Thế là, một đám người nhao nhao kéo ra ngoài, muốn xem thử rốt cuộc Tú Quyên muốn dùng thủ đoạn gì.
Nhưng mà… đến khi bọn hắn tiến ra ngoài, đã bị cảnh tượng nhìn thấy làm cho thật sâu câm lặng…
Chỉ thấy phía trên thiên không, một tòa Cổ Kiệu tinh xảo tráng lệ như thủy tinh, hoa mỹ không có cách nào hình dung đang ung dung tiến đến.
Phi Hành Pháp Bảo, không phải hiếm lạ gì…
Điều đáng nói chính là, kéo lấy Cổ Kiệu này chính là bốn Yêu Thú do một vị xa phu đang điều khiển, mà trên thân bốn con Yêu Thú lúc này đây đang tỏa ra khí thế Thiên Yêu Vương cực kỳ khủng bố, uy áp tỏa ra trấn áp toàn bộ Yêu tộc cường giả đang có mặt ở Đại Đảo này.
Cái này bốn tôn Thiên Yêu Vương, toàn thân được bao phủ bởi lông vũ màu trắng, chân đạp Lôi Đình, hình dạng như mã, trên lưng lại có đôi cánh dài mang theo phong vân cuồn cuộn, cao quý không thể tả nổi.
“Phong Lôi Mã… là Phong Lôi Mã đạt đến Thiên Yêu Vương cấp bậc, hơn nữa dùng để kéo xe!?”
Toàn bộ tu sĩ Hải Vực Tinh trông thấy cảnh tượng này, cả đám ôm đầu hét ầm lên.
Phong Lôi Mã, đây chính là Yêu Tộc nổi danh về tốc độ, chân sinh lôi đình, lưng mang phong dực, có tin đồn tốc độ của chúng nó luôn vượt hơn tu sĩ đồng cấp, sánh ngang với tu sĩ hơn một đại cảnh giới.
Điều đó đồng nghĩa là, Phong Lôi Mã là Yêu Vương, nhưng tốc độ có thể sánh với Tiên Tôn.
Mà bấy nhiêu đó không phải lý do bọn hắn khiếp sợ, khiếp sợ ở đây chính là tu vi của Phong Lôi Mã.
Thiên Yêu Vương, đây chính là đẳng cấp cao nhất ở Hải Vực Tinh từ trước đến nay, đủ sức sánh vai với Cung Chủ Hải Yêu Cung, đủ sức sánh vai với Phú Kim Đoàn và cả Đồ Hoàng các loại.
Nhưng bị bắt làm vật kéo xe rồi?
Trong lúc nhất thời, một đám trưởng lão Phú gia cúi gằm mặt xuống, ngay cả Thiên Yêu Vương cũng bị bắt kéo xe, bọn hắn tính là thứ gì?
“Thật sự là Mộng gia… thật sự là Mộng gia…”
Đồ Hoàng cùng với Phú Kim Đoàn nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt có chút kinh hãi nhìn lấy bóng lưng Tú Quyên.
Thật tình không hề biết rằng, ngay cả Tú Quyên cũng đang âm thầm rung động.
Nàng sớm biết ngày này sẽ đến, nhưng khi chứng kiến Mộng gia thật sự giáng lâm, hơn nữa còn chỉ đích danh muốn tìm nàng, cũng là vạn phần kích động.
Phú Nhược Linh không cần phải nói, có chút ngơ ngác nhìn mẫu thân, có chút ngơ ngác nhìn cổ kiệu của Mộng gia, cảm giác như ảo mộng.
Mà trong vô vàn cảm xúc phức tạp của toàn trường, rèm kiệu bị một cánh tay như ngọc ngà nhẹ nhàng kéo ra.
Thân ảnh Mộng Chi Tiên theo đó đạp không xuất hiện…
Tất cả nín thở…
Như tiên tử trong truyện cổ tích, mỹ không cách nào hình dung, ánh mắt hờ hững cao quý, khí chất độc hữu thuộc về Đế Nữ.
Ở khoảnh khắc Mộng Chi Tiên xuất hiện, ngay cả Đồ Hoàng và Phú Kim Đoàn cũng như gặp phải sét đánh, trái tim hung hăng nhảy lên.
Bọn hắn cũng là nam nhân, đương nhiên không thể thoát khỏi phong thái và dung mạo mà Mộng Chi Tiên mang đến, thật sâu bị mê hoặc.
Đồ Huy không cần phải nói, nếu không phải có Đồ lão ngăn trở, chỉ sợ hắn đã mất kiểm soát lao đến như fan cuồng gặp phải thần tượng rồi.
Chỉ là đối với ánh mắt kinh diễm của toàn trường, Mộng Chi Tiên đã sớm mãi cũng thành quen, nàng ung dung chân trần đạp không rơi xuống, âm thanh như suối nguồn trong trẻo cất lên:
“Vị nào là Phú phu nhân Liễu Tú Quyên?”
Trong lúc nhất thời, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào bóng lưng của Tú Quyên, Phú Kim Đoàn nắm tay siết chặt, bắt đầu cảm thấy không ổn.
Hắn cắn răng tiến lên một bước, hướng về Mộng Chi Tiên cung kính nói ra:
“Mộng Chi Tiên Tử đại giá quang lâm, Phú gia lấy làm vinh hạnh, tại hạ Phú Kim Đoàn chính là Phú gia chủ!”
Chỉ tiếc đối với sự nhiệt tình của Phú Kim Đoàn, Mộng Chi Tiên chỉ là thoáng gật đầu cho có lệ, vẫn nhẹ nhàng cất âm:
“Vị nào là Liễu Tú Quyên!”
Liễu Tú Quyên lúc này có chút nhếch miệng nhìn Phú Kim Đoàn một chút, nhẹ nhàng tiến lên cất giọng:
“Ta chính là!”
Mộng Chi Tiên đã sớm chú ý đến phong thái của Liễu Tú Quyên, không thể không thừa nhận đây là nữ nhân đoan trang thành thục, sắc sảo, nếu xuất thân ngang nhau, chắc cũng chẳng kém gì nàng.
Bất quá vì chưa từng gặp mặt Liễu Tú Quyên, Mộng Chi Tiên cũng cần xác nhận, hé môi cười hỏi:
“Tỷ tỷ có gì chứng minh?”
Nghe câu hỏi của Mộng Chi Tiên, ánh mắt Đồ Hoàng cùng Phú Kim Đoàn lóe lên.
Mộng Chi Tiên Tử và Tú Quyên chưa từng gặp nhau sao? Tại sao lại cần hỏi để chứng thực?
Xem ra quan hệ giữa Mộng gia và Tú Quyên không thân thiết như bọn hắn đang tưởng tượng, hai người thở ra một hơi, lo lắng trong lòng vơi bớt.
Đứng trước câu hỏi của Mộng Chi Tiên, Liễu Tú Quyên không kiêu không nịnh, ung dung nhả ra bốn chữ:
“Hai loại Dị Thuộc Tính!”
Ánh mắt Mộng Chi Tiên sáng lên, vội vàng nhanh chân mà đến, thân thiết nắm tay Tú Quyên, nhẹ giọng ngâm nga:
“Tỷ tỷ đừng trách, bởi vì đại sự quan trọng, muội cần xác nhận rõ ràng!”
“Ta hiểu mà!” Tú Quyên ung dung cười, không chút lép vế bên cạnh Mộng Chi Tiên.
Mộng Chi Tiên thản nhiên gật đầu, ngữ xuất kinh nhân:
“Chi Tiên theo ước định của “vị kia” mà đến, Phú gia là thành là bại, toàn bộ do tỷ quyết định!”