Phần 131
Thiên Địa Hội – Phú gia…
Thân là một trong những thành viên thuộc Thiên Địa Hội, lại được giao quyền quản lý và điều hành chi nhánh tại Hải Vực Tinh, địa vị của Phú gia không cần thiết phải nói…
Xét về chiến lực, Phú gia chưa chắc nổi bật bên trong các Thiên Vương Cấp Thế Lực…
Xét về số lượng cường giả, Phú gia chưa chắc nhiều nhất…
Tuy nhiên, nếu xét về tiền tài, danh vọng và địa vị… Phú gia không thể nghi ngờ thuộc vào top đầu…
Dù ngươi chỉ là một gia đinh hay thị nữ ở Phú gia, cũng đủ sức đi ngang toàn bộ Hải Vực Tinh, không người dám trêu chọc đến ngươi, thậm chí cả những thế lực chi chủ cũng xem ngươi như quý khác…
Đơn giản vì sau lưng Phú gia chính là một con quái vật khổng lồ, sở hữu mạng lưới quan hệ trải rộng Tiên giới, sắp lấn sân sang Ma giới, hành động đường đường chính chính, không che không giấu, cũng chẳng sợ thế lực căm thù Ma giới như Săn Ma Điện tìm đến tận cửa.
Ngày hôm nay, bên trong đại sảnh của Phú gia đón tiếp khách quý…
Ở giữa đại sảnh rộng lớn như lâu đài, một tên nam tử thân hình cao lớn, sắc mặt đường hoàng, dáng vẻ uy nghi, toàn thân khoác lấy Kim bào cao quý ngồi trên Bảo Tọa, ánh mắt đảo quanh toàn trường hết sức uy thế.
Hắn chính là Phú Kim Đoàn, nhưng trong mắt đám người lúc này chính là Phú gia chủ – Phú Kim Khánh.
Bên dưới Phú Kim Khánh một bậc, bảy vị trưởng lão Phú gia ung dung ngồi đó, khí thế Vương giả đến Địa Vương bao trùm không gian, mỗi một người diện mục như hồng, ánh mắt thâm thúy như trời sao, vững vàng như núi.
Bên trong bảy người này, có Phú Kim Quốc… hay còn gọi là Phú lão, đại trưởng lão của Phú gia, thực lực Địa Vương tiếp cận Thiên Vương, mạnh nhất trong bảy đại trưởng lão.
Bên dưới bảy đại trưởng lão, còn có vài chục tôn Hộ Pháp, thực lực toàn bộ đều là Ngọc Tiên, oai phong lẫm liệt.
Các thành viên cao tầng của Phú gia ngày thường mỗi một người đều có trọng trách tại thân, phân chia nhau ra để điều hành chi nhánh Thiên Địa Hội, rất ít có cơ hội tụ tập vào cùng một chỗ.
Tuy nhiên hôm nay có ngoại lệ, toàn bộ thành viên cấp cao của Phú gia tập hợp, tạm hoãn sự vụ qua một bên, để đón tiếp khách quý…
Chỉ thấy ở giữa đại sảnh Phú gia, ba thân ảnh hiên ngang mà đứng, diện mục tràn đầy tự tin, ánh mắt ẩn chứa ngạo nghễ cao ngạo vô cùng.
Ba người này gồm có một thanh niên trẻ tuổi, một lão già và một nam tử trung niên.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, hắn sẽ nhận ra thanh niên trẻ tuổi không ai khác là bại tướng dưới tay Đình Manh Manh, Đồ Huy thiếu chủ của Đồ gia.
Lão già hiển nhiên chính là Đại trưởng lão của Đồ gia, Đồ Lão… thực lực Thiên Vương cấp bậc cường giả.
Mà so với hai người Đồ Huy và Đồ lão, nam tử trung niên diện mục sắt lẹm kinh hồn, chỉ thấy hắn chắp tay mà đứng, Đồ Huy với Đồ Lão cung kính đứng sau lưng hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nam tử trung niên không ai khác chính là Đồ Hoàng, Gia chủ của Đồ gia, Thiên Vương tối đỉnh, Vương Lực trong cơ thể đã có hai phần mười chuyển thành Tôn Lực, hứa hẹn trong vòng ngàn năm tiến vào Tôn giả chân chính.
“Đồ gia rồng đến nhà tôm, mau ban tọa!”
Đứng trước Đồ gia ba người từ trên xuống dưới, Phú Kim Đoàn khách khí cười một tiếng, ra hiệu hạ nhân Phú gia mang bảo tọa cùng tiên trà tiên quả tiến đến.
Mà nghe giọng điệu của Phú Kim Đoàn, Phú lão âm thầm nhíu mày một cái, trong mắt xuất hiện vẻ khó chịu.
Phú gia xét về thân phận và địa vị hoàn toàn không kém gì Đồ gia, vì sao gia chủ phải hạ mình đến mức nói ra “rồng đến nhà tôm”?
Bất quá Phú gia hòa khí sinh tài, Phú lão cũng không khi nghĩ quá nhiều, cho rằng Phú Kim Đoàn hơi khách khí quá mức mà thôi.
Hạ nhân Phú gia mang bảo tọa tiến đến, Đồ Hoàng phất lấy ống tay áo ngồi xuống, Đồ Huy cùng Đồ lão không dám ngồi cùng, vẫn đứng hầu ở phía sau lưng.
Lần trước làm mất Trảm Không Cốt Kim, hai người bị Đồ Hoàng hung hăng trách phạt một phen đến nay vẫn còn sợ hãi, lần này tiến về Phú gia chính là thời cơ lập công chuộc tội tốt nhất.
“Lần này đích thân Bổn tọa đến đây, mục đích chắc hẳn chư vị đạo hữu Phú gia cũng biết!”
Đồ Hoàng nhấp một ngụm trà sau đó mở miệng, mặc dù lời như nói với toàn bộ Phú gia, nhưng thực chất ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người Phú Kim Đoàn.
Hiển nhiên ở trong mắt Đồ Hoàng lúc này, toàn bộ Phú gia chỉ có Phú Kim Đoàn miễn cưỡng đủ tư cách nói chuyện với hắn.
“Đương nhiên là biết! Bổn gia chủ đã sớm nghe nói Đồ Huy tuyệt thế anh tài, tuổi tác còn trẻ đã là Địa Vương cấp bậc cường giả, lại diệt qua không ít thiên tài Ma giới, hoàn toàn xứng đáng với Nhược Linh nhà ta!”
Phú Kim Đoàn vuốt cằm mỉm cười, ánh mắt tràn đầy khen ngợi nhìn về phía Đồ Huy.
“Phú gia chủ, tiểu tử vẫn còn phải học hỏi trưởng bối các ngài nhiều thứ lắm!” Đồ Huy trong lòng như muốn nở hoa, ngoài mặt lại khiêm tốn dị thường, hướng Phú Kim Đoàn chắp tay nói.
“Haha!” Phú Kim Đoàn cười to, gật đầu hài lòng: “Tuổi trẻ có thực lực lại biết khiêm tốn không nhiều, ta và phụ thân ngươi xem như chỗ quen biết, gọi một tiếng bá phụ là được!”
“Đa tạ bá phụ, tiểu chất cung kính không bằng tuân mệnh!” Đồ Huy kính cẩn gật đầu, ngoan ngoãn nói ra.
Một đám trưởng lão Phú gia hai mặt nhìn nhau, từ bao giờ Gia chủ thân thiết cùng Đồ gia như thế?
Bất quá nghĩ đến mối hôn sự mang tới lợi ích to lớn cho gia tộc lần này, cả đám cũng im lặng chờ bọn hắn đàm đạo.
“Thôi thì Phú gia và Đồ gia chúng ta đều có nhiều đại sự, để không mất thời gian, bổn tọa đi thẳng vào chính đề!”
Đồ Hoàng không muốn tiếp tục nhiều lời, trực tiếp mở miệng:
“Nếu Phú gia đã chấp thuận lời cầu hôn của Đồ gia lần này, như vậy định ra thời điểm phù hợp tổ chức lễ đính hôn, đến lúc đó Đồ gia sẽ đúng hẹn dâng lên Phá Tôn Đan cùng không ít lễ vật khác!”
Nghe thấy ba chữ “Phá Tôn Đan”, trong mắt Phú Kim Đoàn hiện lên vẻ dị dạng…
Đây chính là Tôn Cấp đan dược, chỉ có Đan Tôn cấp bậc mới có thể luyện chế, đẩy nhanh tiến độ trở thành Tôn giả, phá tan bình cảnh Thiên Vương kẹt ở vô số năm nay của hắn.
Phú gia nếu muốn có được một viên Phá Tôn Đan, tiêu tốn hơn một nửa gia tài thì may ra mua được.
Nhưng mà… nếu đột ngột mất đi phân nửa gia tài, lấy đâu tài nguyên vận hành gia tộc?
Huống hồ dù hắn có là Gia chủ, cũng không đủ quyền hành vận dụng một lần nhiều tài sản chung của gia tộc để cá nhân mình đột phá như vậy.
Qua đó có thể thấy, một viên Tôn Cấp đan dược có giá trị như thế nào, Đồ gia có thể bỏ ra làm sính lễ, gả Phú Nhược Linh cho bọn hắn thì đã làm sao?
“Ta phản đối!”
Trong lúc Phú Kim Đoàn đang định mở miệng, một âm thanh trong trẻo cao vút đã cắt ngang lời nói của hắn.
Chỉ thấy thân ảnh tuyệt mỹ, cơ thể thon dài với từng đường cong mạn diệu của Phú Nhược Linh vội vàng xuất hiện, sắc mặt giận dữ đến mức đỏ hồng, đùng đùng tiến vào đại sảnh.
“Tiểu Linh lui ra! Chỗ các trưởng bối bàn bạc đại sự, ai cho ngươi xen vào?”
Phú Kim Đoàn sắc mặt trầm xuống, bàn tay vỗ bàn thật mạnh quát.
“Hừ, phụ thân… ta không còn là trẻ lên ba nữa, ta là Địa Vương cảnh cường giả, sinh ý của gia tộc những năm qua có hơn một nửa là do ta mang lại, địa vị đã vượt qua hầu hết các trưởng lão ở đây!”
Phú Nhược Linh trầm giọng, không chút lùi bước nào.
Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của nàng, thân là một nữ nhân có lý trí và cá tính, làm sao có thể chấp nhận mối hôn sự sắp đặt?
Có thể tu luyện đến Địa Vương, không ai là nhân vật cam chịu số phận, Phú Nhược Linh nàng đương nhiên cũng là như thế.
Phú Kim Đoàn giận tím mặt, hết mẫu thân rồi đến nữ nhi, hai mẹ con này muốn chống đối hắn hay sao?
“Tiểu Linh, ngươi phải hiểu Đồ Huy là thiên tài nổi bật của Săn Ma Điện, Đồ gia lại môn đăng hộ đối với chúng ta, gả cho hắn thân phận của ngươi vẫn rất cao quý!” Phú Kim Đoàn kiên nhẫn thuyết phục nói.
Đúng như lời Phú Nhược Linh nói, sinh ý của gia tộc hiện tại có một nửa là do nàng quản lý, mà một ngày nào đó thân phận thật sự của Phú Kim Đoàn hắn cũng sẽ bại lộ.
Phú Kim Đoàn muốn nắm giữ toàn quyền hành Phú gia trong tay, chỉ còn cách đá Phú Nhược Linh ra ngoài.
Chỉ cần nàng trở thành con dâu của Đồ gia, đến lúc đó Phú Nhược Linh sẽ không còn được Thiên Địa Hội trọng dụng như lúc này, quyền hành dần dần sẽ mất hết.
Đó cũng là lý do Phú Kim Đoàn gấp gáp muốn gả Phú Nhược Linh cho Đồ Huy ngoại trừ Phá Tôn Đan làm sính lễ, một công đôi việc.
“Nhược Linh, chúng ta chính là trai tài gái sắc, ta hứa sẽ chăm sóc chiếu cố nàng cả đời, gả cho ta có được không?” Đồ Huy lên tiếng, sắc mặt tràn ngập chân thành và khẩn thiết.
Quả nhiên nghe lời của Đồ Huy, một đám trưởng lão Phú gia âm thầm gật đầu, xem ra là Phú công tử thật có tình cảm với tiểu thư của bọn họ.
“Đồ công tử xin tự trọng, Đồ gia tự ý cầu hôn mà chưa hỏi ý ta dù chỉ một câu, tin chắc bất kỳ ai cũng không gả cho ngươi!” Phú Nhược Linh sắc mặt lạnh lẽo.
Lúc này nàng triệt để không khách khí nữa, Đồ gia muốn phá hủy hạnh phúc cả đời nàng, cần gì phải lễ độ với bọn hắn.
“Hừ, từ cổ chí kim… hôn nhân đại sự của con cái là do phụ mẫu làm chủ, Phú gia chủ dạy bảo con gái thế nào vậy?” Đồ Hoàng hừ lạnh một tiếng, không hài lòng nhìn Phú Kim Đoàn nói ra.
“Lớn mật!” Phú Kim Đoàn vỗ bàn, giận dữ nhìn Phú Nhược Linh quát lạnh:
“Phú gia hiện tại vẫn là do ta làm chủ, thân là một thành viên của Phú gia, ngươi dám chống đối hay sao? Tương lai Tiên Tôn của phụ thân ta phụ thuộc hết vào ngươi đó!”
“Phụ thân…” Phú Nhược Linh ánh mắt ngơ ngác nhìn Phú Kim Đoàn, không dám tin lẩm bẩm:
“Từ nhỏ ngươi luôn nuông chiều yêu thương ta, lúc này lại vì một viên Phá Tôn Đan muốn bán hạnh phúc cả đời của ta?”
“Hoang đường!” Phú Kim Đoàn xụ mặt quát: “Ngươi hiện đã trưởng thành, nên lấy đại cục của gia tộc làm trọng, huống hồ ai đảm bảo gả cho Đồ Huy sẽ không hạnh phúc?”
“Ngươi…” Phú Nhược Linh tức giận đến toàn thân phát rung.
“Gia chủ có gì từ từ nói… lão phu cần nghe ý kiến của phu nhân!” Phú lão lúc này không nhịn được cất tiếng.
Hắn xem Phú Nhược Linh là tiểu bối của mình, nhìn thấy nàng lâm vào khó xử thật sự không đành lòng.
“Đại trưởng lão nói đúng, phu nhân hiện vẫn chưa xuất quan, chờ nàng xuất hiện rồi bàn tính!” Một vài trưởng lão gật đầu nói ra.
Những năm qua vì muốn trốn tránh Phú Kim Đoàn, Tú Quyên bế quan ở phạm vi cách xa Phú gia, vì thế việc nàng xung đột và rời nhà vẫn chưa ai đánh hơi được.
“Tú Quyên đã chấp nhận mối hôn sự này! Rất nhanh các ngươi sẽ biết!” Phú Kim Đoàn tự tin nói, trong lòng cười lạnh.
Tú Quyên đã trúng Bách Niên Độc, tính mạng của nàng nằm trong tay hắn, dám chống đối sao?
“Mẫu thân làm sao có thể chấp thuận?” Phú Nhược Linh khó tin nói, sắc mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
“Nha đầu, hiện tại ngay cả lời của phụ thân ngươi cũng không tin?” Phú Kim Đoàn lạnh giọng.
“Khanh khách, súc sinh Phú Kim Đoàn, luôn mồm tự xưng phụ thân với Tiểu Linh, ngươi đủ tư cách đó sao?” Trong bầu không khí nghiêm trọng, một tiếng cười quyến rũ mang theo hận ý ngút trời vang vọng mà lên.
Hư không bị xé rách, thân thể thành thục như mật đào của Liễu Tú Quyên xuất hiện, nàng như một con gà mái xù lông khi gà con bị bắt nạt, khí thế khóa chặt lấy Phú Kim Đoàn.
“Mẫu thân…” Phú Nhược Linh kinh hỉ thốt lên một tiếng, nhào vào lòng Liễu Tú Quyên.
“Để ngươi ủy khuất, mẫu thân lần này lấy lại cả vốn lẫn lãi!” Tú Quyên cưng chiều vuốt ve mái tóc của Phú Nhược Linh, ôn nhu cười nói.
Mà nghe ra thông tin trong lời nói của Tú Quyên, một đám trưởng lão Phú gia nhất thời đứng bật dậy, không dám tin nhìn chằm chằm Phú Kim Đoàn, lại nhìn sang Tú Quyên mở miệng:
“Phu nhân, ngươi vừa nói cái gì? Phú Kim Đoàn là sao?”
Sắc mặt Phú Kim Đoàn mãnh liệt trầm xuống, quả nhiên cái gì nên đến cũng phải đến a…
“Hừ, hắn chính là tên súc sinh Phú Kim Đoàn, Kim Khánh đã bị hắn hại chết, mà hắn còn muốn giả mạo gia chủ, muốn chiếm lấy ta, muốn gả Nhược Linh để đổi lấy lợi ích cá nhân của mình!” Tú Quyên một hơi phanh phui, đem toàn bộ mọi chuyện kể lại một lần.
“Phụ thân đã chết…” Phú Nhược Linh toàn thân như bị sét đánh, lảo đảo sắp ngã, tựa đầu vào lòng Tú Quyên.
Tầm mắt nàng dần trở nên mờ hồ, một tia hận ý chậm rãi xuất hiện khóa lấy hình bóng Phú Kim Đoàn.
Cũng không phải mỗi một thế lực đều lưu giữ thủ đoạn báo hiệu mạng sống thành viên như Hồn Bài, vì thế Phú Kim Khánh nếu thật sự chết đi và Phú Kim Đoàn thế vào, bọn hắn rất có thể sẽ bị qua mặt.
“Gia chủ… chúng ta cần lời giải thích!” Phú lão cầm đầu toàn thể Phú gia cao tầng, nhìn về phía Phú Kim Đoàn.
Lời của Liễu Tú Quyên chỉ là một phía, đám trưởng lão muốn nghe lời nói của vị gia chủ lúc này.
“Ta đích thật là Phú Kim Đoàn!”
Khiến tất cả mọi người giật mình chính là, Phú Kim Đoàn chẳng những không tiếp tục ẩn giấu, trái lại còn thản nhiên thừa nhận.
Trong lúc đám người chưa kịp định thần, chỉ nghe Phú Kim Đoàn thành thạo nói tiếp:
“Bổn gia chủ đích thật là Phú Kim Đoàn, sau khi ta cảm nhận được Kim Khánh gặp nạn tử vong, mà Phú gia không thể một ngày không có chủ, vì thế mới gấp rút quay về gia tộc thay thế vị trí của hắn, không nói với các ngươi là vì không cần thiết, bởi lẽ ta và Kim Khánh là huynh đệ song sinh, ta hoàn toàn đủ tư cách thay thế hắn ngồi cái ghế gia chủ!”
Toàn trường nhất thời im lặng, Đồ Hoàng tán dương nhìn Phú Kim Đoàn.
Phú Kim Đoàn nói không sai, hắn là con trai của gia chủ đời trước, mặc dù từng bỏ Phú gia rời đi, nhưng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với gia tộc, quay về đảm nhiệm vị trí gia chủ hoàn toàn hợp lệ.
“Nói bậy, là ngươi giết chết Kim Khánh!” Liễu Tú Quyên trầm giọng quát.
“Tú Quyên ngươi đừng nói đùa! Thực lực của ta và Kim Khánh ngang hàng với nhau, ta làm sao có thể giết hắn một cách không người hay biết như vậy?” Phú Kim Đoàn không chịu thừa nhận nói.
Lời của hắn lại được đám đông tán thành, bởi vì Phú Kim Khánh và Phú Kim Đoàn thực lực quả thật sàn sàn nhau, ai cũng không làm gì được ai mới đúng.
“Vậy chuyện ngươi muốn chiếm đoạt mẫu thân ta, muốn gả ta cho người ngoài thì sao?” Phú Nhược Linh nghiến răng nghiến lợi đặt câu hỏi.
“Ta đối với Tú Quyên tình thâm ý trọng, thay Kim Khánh chăm sóc nàng cả đời là chuyện nên làm… mà gả Tiểu Linh ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, cũng là vì tương lai của Phú gia mà thôi!” Phú Kim Đoàn ung dung hỏi ngược lại nàng:
“Nếu ta thật sự ham muốn cái ghế gia chủ, năm xưa đã ở lại tranh giành, vì sao tự nhiên bỏ đi để lại cho Kim Khánh ngồi lên?”
“Vô liêm sỉ!” Phú Nhược Linh âm thầm mắng chửi.
“Ha hả, ngươi không ham muốn cái ghế gia chủ, nhưng ham muốn em dâu của mình! Ham muốn đột phá Tiên Tôn!” Tú Quyên trong lòng cười lạnh.
Tuy nhiên lời của Phú Kim Đoàn lọt vào tay đám người Phú gia lại có phần thỏa đáng.
Phú Kim Khánh đã chết một cách bí ẩn, Phú gia cần có người làm chủ… thân phận của Phú Kim Đoàn thích hợp nhất.
Chưa kể nói sao thì nói, Liễu Tú Quyên cũng không phải dòng dõi chính thống của Phú gia, nàng chỉ là con dâu của gia chủ đời trước, đám người mặc dù tôn trọng, nhưng cũng không vì lời nói của nàng mà định tội Phú Kim Đoàn được.
“Tú Quyên và Tiểu Linh, hai ngươi rồi sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta!” Phú Kim Đoàn ánh mắt tràn ngập tình cảm nói ra.
Trong lòng hắn lúc này lại âm thầm quyết định, chờ giảng giải xong với một đám trưởng lão, chờ thời cơ thích hợp làm thịt Tú Quyên đang trúng độc, đến lúc đó đại công coi như cáo thành.
Vốn dĩ Phú Kim Đoàn cho rằng lời nói của mình sẽ khiến Tú Quyên càng thêm tức giận, nào ngờ nàng chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó thản nhiên quét mắt nhìn toàn bộ chúng trưởng lão Phú gia nói:
“Nội bộ lục đục tạm thời gác lại! Bổn phu nhân sắp thay mặt Phú gia đón tiếp khách quý, mọi người mau chóng lấy lại tinh thần đi!”
Đồ gia ba người từ nãy đến giờ đang xem kịch vui, nghe Tú Quyên nói như vậy, Đồ Hoàng hừ một tiếng, bất mãn nói ra:
“Khách nào quý đến thế? Quý bằng chúng ta không?”