Phần 129
Một ngày này…
Lạc Nam khôi phục bộ dáng của Lạc Yên, rụt rụt rè rè tiến về Bồng Lai Tiên Đảo.
“Phốc!”
Vừa mới đặt chân lên đảo, một ngụm máu tươi từ lỗ mũi xém chút phun ra ngoài.
Chỉ thấy tại một dòng suối trong cạnh vườn hoa thơm ngát, một đám yêu tinh số lượng lên đến vài chục khỏa thân mà tắm, trên người chỉ có áo yếm cùng tiểu khố mỏng manh, da thịt trắng tuyết, cơ thể ngạo nhân, đường cong mỹ miều như ẩn như hiện…
Âm thanh cười nói, nô đùa oanh oanh yến yến lan tỏa khắp một vùng…
“Yêu nữ a, ta lạc vào động bàn tơ sao?”
Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt khô khốc, cũng may cách đây không lâu hắn vừa cùng Tú Quyên lên bờ xuống ruộng, bằng không tiểu huynh đệ chỉ sợ phải tiếp tục biểu tình mạnh mẽ.
Một đám nữ đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo không có chuyện gì làm vậy mà kéo nhau đi tắm suối, bên trong thậm chí có cả Ỷ Vân, Vô Ảnh với Ngọc Huyền ba nữ, chọc người mơ màng a.
Giả vờ mắt điếc tai ngơ, Lạc Nam một đường đi thẳng, muốn dùng tốc độ nhanh nhất lướt qua con suối.
“VÈO!”
Một hòn đá bay với vận tốc ánh sáng lao vụt đến, nhắm thẳng cái mặt của Lạc Nam.
Bất đắc dĩ, hắn không thể không dừng bước, trừng mắt nhìn qua người vừa ném đá.
“Khanh khách!” Chúng nữ che miệng cười duyên.
Chỉ thấy bên trên một tảng đá giữa suối, Đạm Đài Uyển lười biếng liếc Lạc Nam, chính là nàng vừa mới nhặt sỏi ném hắn.
“Tiểu Yên sư muội, ngươi thật giỏi a… dám tự ý bỏ rơi Đại Đảo Chủ các nàng, ngay cả Bồng Lai Ngũ Tiên chúng ta cũng chỉ có thể nói một chữ “phục”!”
Đạm Đài Uyển ung dung cười, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Lạc Nam.
“Còn không phải sao? Tự tiện hành động không có chỉ thị của Đại Đảo Chủ, tội này đáng đánh!”
Vân Tu Hoa từ giữa vườn hoa bay tới như tiên nữ giáng trần, hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Nam.
“Đáng đời!”
Ngay cả Ỷ Vân cùng Vô Ảnh vốn sủng ái Lạc Nam hơn bất kỳ ai cũng phải gật đầu tán thành, dùng ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác nhìn lấy hắn.
Nam nhân khốn kiếp xấu xa này, không biết các nàng lo lắng như thế nào sau khi nghe Mộ Sắc Vy kể lại Lạc Nam tự ý rời Đại Chiến Hạm của Phú gia trong lúc các nàng đang bế quan sao?
Hơn nữa… mục đích nghe nói là vì trả thù.
Vạn nhất hắn có mệnh hệ gì ở giữa tinh không, các nàng biết đi đâu tìm kiếm đây?
Những ngày qua chúng nữ như ngồi trên đống lửa vậy.
Địa Ngọc Huyền âm thầm lắc đầu ngao ngán, với một người làm việc dựa vào lý trí như nàng, rất khó đồng tình hay bênh vực Lạc Nam.
Mặc dù biết hắn có bản lĩnh, nhưng có trời mới biết kẻ thù sẽ ẩn giấu thủ đoạn nào.
Đại Đảo Chủ sắc mặt hầm hầm từ khi trở về đến nay là hiểu.
Nhận ra bầu không khí ngưng trọng, Lạc Nam biết đại sự không ổn… một đám nữ nhân trách tội không phải chuyện tốt a.
Nhất thời hắn thăm dò hỏi: “Đại Đảo Chủ các nàng đâu rồi?”
“Hừ, ngươi còn biết đến Đại Đảo Chủ?” Có tiếng hừ lạnh bất mãn truyền đến, Mộ Sắc Vy ánh mắt tràn ngập tức giận, gương mặt trắng nõn trướng đến đỏ bừng xuất hiện.
“Sư tỷ, ngươi bế quan sao rồi?” Lạc Nam giả vờ vui vẻ, đánh trống lảng cười hì hì.
Chỉ là Mộ Sắc Vy nào sẽ bị mắc lừa? Môi đỏ khẽ nhếch, nàng chất vấn nói:
“Chúng ta đã đáp ứng mang ngươi đi đấu giá, thì có nghĩa vụ phải mang ngươi toàn vẹn trở về, ngươi hành sự tùy ý như vậy có để chúng ta vào trong mắt?”
Lạc Nam nhất thời lúng túng, quả thật với tư cách một đệ tử mới nhập đảo như hắn, thực lực lại không quá cao, thật sự không đủ quyền hạn để tham gia sự kiện lớn như Đấu Giá do Thiên Địa Hội tổ chức.
Hắn được phép đi mở mang tầm mắt là nhờ chúng nữ Bồng Lai Tiên Đảo rộng lượng, được Đại Đảo Chủ mấy nữ sủng ái.
Tự ý rời Đại Chiến Hạm để làm việc riêng thật sự không nghĩ đến cảm xúc của các nàng ấy.
“Cho ta xin lỗi…” Lạc Nam gãy gãy đầu nói ra.
Lúc đó lửa giận thiêu đốt lý trí, nghĩ đến Võ Tam Nương thê thảm trong tay cẩm y thanh niên là hắn không nhẫn nhịn được, chỉ muốn tiêu diệt tất cả cho hả cơn giận.
Lần này nghĩ lại may mắn thực lực của đám người cẩm y thanh niên cũng không quá mạnh, chẳng may đối phương có Tiên Tôn cường giả âm thầm ẩn nấp, như vậy hắn dữ nhiều lành ít rồi.
Thấy một người có thiên phú tuyệt đỉnh và lòng kiêu ngạo như Lạc Nam chịu hạ mình nhận sai, trái tim của Mộ Sắc Vy cũng mềm trở lại, sắc mặt dịu đi không ít.
“Đi đường cũng mệt rồi, xuống dưới tắm với mấy tỷ muội đi rồi tính tiếp!” Mộ Sắc Vy liếc xéo một tiếng nói ra.
Không đợi Lạc Nam phản ứng, nàng đã nhẹ nhàng thoát đi cung trang trên cơ thể, da thịt như tuyết trắng hiện rõ mồn một giữa ban ngày, cái yếm đào có hai bầu sữa no đủ đội cao lên, thậm chí Lạc Nam còn loáng thoáng nhìn thấy hai đầu núm tròn trịa phía sau làn yếm mỏng của nàng.
Mộ Sắc Vy thả mình xuống dòng suối, thoải mái thư thái nhắm lại đôi mắt đẹp…
“Ta… ta cũng phải tắm suối?” Lạc Nam chỉ vào mặt mình, lắp ba lắp bắp.
“Khanh khách, Tiểu Yên sư muội chẳng lẽ xấu hổ sao? Đều là tỷ muội một nhà, xuống đây sư tỷ kỳ lưng cho ngươi!” Một đám nữ đệ tử nhìn hắn che miệng cười nói.
Thiên phú và chiến lực của Lạc Yên các nàng đều biết, cả đám rất xem trọng vị tiểu sư muội này, bởi vì hắn có thể trở thành Bồng Lai Lục Tiên.
Thấy Mộ Sắc Vy cùng Đạm Đài Uyển liếc mắt nhìn qua, Lạc Nam cắn răng… lúc này biểu hiện do dự nói không chừng sẽ làm các nàng nghi ngờ.
Hít sâu một hơi, hắn thoát đi váy dài trên cơ thể, thân thể yêu kiều của Yên Nhược Tuyết lộ ra giữa ban ngày, nhảy tủm xuống dòng suối.
“Không biết xấu hổ!” Ở bên bờ, Vân Tu Hoa thấy được cảnh tượng này, gương mặt đỏ bừng như trái đào chín, trong lòng thầm mắng một câu.
Ỷ Vân với Vô Ảnh che miệng cười trộm, Địa Ngọc Huyền cũng là sắc mặt tràn ngập cổ quái.
Mình có được tính là lần đầu tắm chung cùng nam nhân không?
“Không tệ, các nàng đều có tiến bộ!” Lạc Nam lại gần Ỷ Vân mấy nữ, nhìn các nàng mở miệng tán thưởng.
Sau khi bế quan tu luyện ở Bồng Lai Tiên Đảo, thực lực của mấy nữ đều có sự tiến triển nhất định.
Địa Ngọc Huyền đã từ Ngọc Tiên Trung Kỳ đột phá Ngọc Tiên Hậu Kỳ.
Ỷ Vân và Vô Ảnh từ Ngọc Tiên Hậu Kỳ đột phá Ngọc Tiên Viên Mãn.
Xem ra hoàn cảnh tu luyện ở Bồng Lai Tiên Đảo khiến các nàng được lợi rất lớn, đương nhiên không thể không kể công lao của Công Pháp hắn cho Vô Ảnh và Ỷ Vân quá mức vượt trội, mà Ngọc Huyền cũng có truyền thừa Tiên Vương từ trước.
Cũng nhờ như vậy mà chỉ trong thời gian ngắn, tu vi của tam nữ đã thuộc top đầu trong các đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo rồi, nhưng vẫn còn kém Bồng Lai Ngũ Tiên không hề ít.
“Lần này ta sẽ toàn lực trợ giúp các nàng đột phá Tiên Vương!” Lạc Nam âm thầm truyền âm cho tam nữ.
Không thèm để tâm lời nói của Lạc Nam, Vô Ảnh cùng với Ỷ Vân phân biệt véo lấy hông hắn, giọng điệu ghen tuông nói ra: “Nói đi! Chàng cùng Tu Hoa sư tỷ có quan hệ gì?”
“Khụ khụ!” Lạc Nam ho sặc sụa, vô thức nhìn về phía Vân Tu Hoa đang ở trên bờ.
Nàng đang lười biếng ngồi trên một tảng đá, thỉnh thoảng lén nhìn trộm hắn cùng chúng nữ.
“Mấy ngày qua Tu Hoa sư tỷ rất để tâm đến bọn muội, nàng ấy thường đến Tân Hoa Viên của chúng ta, tu vi bọn muội tiến bộ nhanh chóng cũng nhờ nàng ấy chỉ điểm tu luyện!” Ỷ Vân giọng điệu có chút cảm kích nói.
Ỷ Vân phi thăng từ hạ giới, đầu tiên là gặp phải tông phái chó má Ngọc Tiên Môn, nếm đủ cay đắng, nếu không có Lạc Nam thì nàng đã sớm trở thành thi thể.
Vì thế đối với Bồng Lai Tiên Đảo như chốn tiên cảnh, mọi nữ nhân thân thiện hòa đồng, Ỷ Vân cực kỳ quý trọng.
Mà so với Ỷ Vân, Vô Ảnh còn thê thảm hơn, nàng xém chút trở thành công cụ bị nuôi dưỡng chờ ngày thu hoạch của Thiên Tiên Môn, hiện tại ở Bồng Lai Tiên Đảo mỗi ngày vui vẻ hạnh phúc, nơi này chẳng khác nào thiên đường.
“Tu Hoa sư tỷ rất tốt, bất quá thường hay hỏi thăm về chàng, từ ánh mắt và giọng điệu bọn thiếp biết hai người nhất định có gian tình!” Vô Ảnh ngây thơ, ánh mắt đảo quanh tròn tròn nhìn hắn lúng liếng.
“Nàng cũng nhận ra người khác có gian tình?” Lạc Nam buồn cười trừng mắt, Vô Ảnh như một đứa trẻ, làm sao đủ bản lĩnh nghi ngờ quan hệ giữa hắn và Tu Hoa?
“Là Ngọc Huyền muội muội suy đoán!” Quả nhiên Vô Ảnh cực kỳ thuần khiết bán đứng Địa Ngọc Huyền.
“Liên quan gì đến ta?” Địa Ngọc Huyền lúng túng giậm chân, Vô Ảnh tỷ tỷ thật sự không đáng tin cậy.
Lạc Nam âm thầm buồn cười, quả nhiên Địa Ngọc Huyền thông minh lanh lợi mới có thể từ một chút hành động của Vân Tu Hoa mà đoán ra quan hệ của hắn và nàng ấy.
Lạc Nam trong lòng có chút cảm động nhìn về phía Vân Tu Hoa, nữ nhân này triệt để đã xem mình như người của hắn, vì thế mới cố gắng kết thân với Ỷ Vân mấy nữ đây mà.
Phải biết nàng chính là Bồng Lai Ngũ Tiên, thân phận cao hơn Ỷ Vân mấy nữ rất nhiều… không hổ danh là thê tử thiện lương hiểu chuyện.
Vân Tu Hoa đang nhìn trộm Lạc Nam, phát hiện hắn vậy mà đang trìu mến nhìn mình, nàng giật mình xém chút lọt suối, lúng ta lúng túng nhanh nhạy quay mặt đi nơi khác.
“Mấy nha đầu này rốt cuộc đang giở trò quái quỷ gì?”
Trên một đỉnh cao sơn, Kiều Tố Tố một mặt mộng bức, chứng kiến Lạc Yên cùng một đám nữ nhân xì xào to nhỏ, lại thấy Vân Tu Hoa lúng ta lúng túng, đầu nàng tràn ngập dấu chấm hỏi, chẳng hiểu ra làm sao.
“Tỷ có phát hiện hay không? Tiểu Yên sư muội như có một loại mị lực vô hình, vậy mà vô thức khiến toàn bộ Bồng Lai Tiên Đảo chúng ta phải chú ý đến muội ấy!”
Đứng ở bên cạnh Kiều Tố Tố, Hoàng Y Thiền có chút suy nghĩ, mân mê cánh môi hồng nhuận nói ra.
“Vậy sao?” Kiều Tố Tố vô thức hỏi một câu, sau đó không thể không thừa nhận lời của Hoàng Y Thiền có phần đúng.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Tam Đảo Chủ vốn vô tình lạnh lùng cũng thường để tâm đến Lạc Yên.
Nhị Đảo Chủ hận không thể dính Lạc Yên như sam.
Mộ Sắc Vy kiêu kỳ cũng chủ động bắt chuyện, thậm chí vì hành động của Lạc Yên mà gần đây tính cách lúc nóng lúc lạnh.
“Ta đi tìm Nhị Đảo Chủ, hỏi thăm Đấu Giá Hội vừa qua đã xảy ra chuyện gì!” Kiều Tố Tố cắn lấy cánh môi, quyết định đi dụ dỗ Đình Manh Manh khai báo.
“Muội đi với tỷ!” Hoàng Y Thiền gấp gáp, nhanh chóng ngự không bay theo.
Thật tình không biết rằng, ngay cả chính bản thân hai nàng cũng đang vì Lạc Yên cảm thấy tò mò, chậm rãi dính vào trong đó.
“Tu Hoa cũng giống các nàng, là nữ nhân của ta!”
Lạc Nam thản nhiên thừa nhận với Ỷ Vân cùng Vô Ảnh, hắn không có gì phải che giấu, hiện tại không thể chính thức cho Vân Tu Hoa một danh phận, nhưng ít nhất đối với nữ nhân của mình nàng xứng đáng được công nhận.
Địa Ngọc Huyền ở một bên nghe được, trong lòng không hiểu vì sao dâng lên cảm giác mất mát…
Hình như từ khi quen biết đến bây giờ, nàng và Lạc Nam vẫn luôn ở trong trạng thái mập mờ, hắn cũng không có ý tiến xa hơn với nàng.
Bàn tay vô thức nắm chặt, Địa Ngọc Huyền hít sâu một hơi… nàng cần thời gian xác định tình cảm của mình với nam nhân này, nếu xác định là mình yêu hắn, nàng sẽ không rụt rè theo đuổi hắn.
Bởi vì Địa Ngọc Huyền nàng là nữ nhân dám yêu dám hận.
Biểu hiện của Địa Ngọc Huyền không thể tránh khỏi mắt của Lạc Nam, trong lòng hắn cũng thở dài một tiếng…
Địa Ngọc Huyền cần thời gian để xác định tình cảm, hắn vì sao không cần chứ?
“Chàng rốt cuộc dùng thủ đoạn gì? Ngay cả Vân Tu Hoa sư tỷ cũng có thể mê đến thần hồn điên đảo!” Ỷ Vân có chút u oán truyền âm cho Lạc Nam.
Nàng là nữ nhân theo hắn đầu tiên ở Tiên giới này đấy, đương nhiên không kể đến Quỳnh Thảo.
“Nơi này không tiện, trở về ta kể toàn bộ cho các nàng!” Lạc Nam vuốt ve mái tóc của Ỷ Vân với Vô Ảnh, ôn nhu cười nói.
Ỷ Vân với Vô Ảnh hài lòng gật đầu, chỉ cần Lạc Nam bình an trở về các nàng đã vui lòng rồi, chỉ cần có hắn… những chuyện khác đã trở nên không mấy quan trọng.
“Mấy người các muội ở đây lén lút xì xào cái gì?”
Đúng lúc này, một đám nữ đệ tử Bồng Lai Tiên Đảo oanh oanh yến yến kéo nhau mà tới, mang theo từng làn hương thơm êm dịu tràn vào trong mũi Lạc Nam.
“Nơi này của Tiểu Yên thật to, ghen tị quá nha!” Một vị sư tỷ ánh mắt tham lam nhìn chăm chú bộ ngực của Yên Nhược Tuyết trên thân Lạc Nam, nước miếng chảy ròng ròng.
Ở khoảng cách gần, Lạc Nam chứng kiến từng cổ thân thể sau lớp áo yếm mỏng tanh, âm thầm nuốt nước bọt khô khốc.
Nước suối ấm nóng không bằng nhiệt độ cơ thể hắn.
“Ta tắm đủ rồi, các tỷ ở lại vui vẻ!” Lạc Nam sợ ở lại sẽ không nhịn được lên cơn cầm thú.
Nào ngờ hắn vừa định bay đi, một đám bàn tay trắng ngần như phấn đã hung hăng kéo lại.
“Muội chưa trải qua thủ tục sau khi nhập Đảo rồi?” Một đám nữ đệ tử che miệng cười xấu xa.
“Thủ tục gì?” Lạc Nam cảm giác cơ thể phát nhiệt, vận chuyển Thất Thải Huyền Quang giải trừ ham muốn trong linh hồn, chật vật nói ra.
“Khanh khách, hỏi Ỷ Vân sư muội các nàng là biết, các nàng ấy đã trải qua rồi kìa!” Một sư tỷ khác diện mạo thanh tuyến nhoẻn miệng cười.
“Thủ tục gì đấy?” Lạc Nam hoàn toàn không biết gì.
Ỷ Vân với Ngọc Huyền tam nữ liếc mắt nhìn nhau, có chút thẹn thùng hung hăng trừng liếc xéo hắn nói:
“Chính là xoa bóp cho các vị sư tỷ!”