Phần 124
“Phốc!”
Theo một tiếng máu tươi cuồng phún, thể xác Lạc Nam như cọng bún mềm nhũn, thần trí từ từ mất đi…
Di chứng vì lấy tu vi Ất Tiên thống ngự 109 thanh Vũ Hoàng Kiếm tương ứng với Đế Cấp pháp bảo kéo đến.
Di chứng sử dụng Đế Cấp Vũ Kỹ – Vạn Kiếm Quy Tông khi chỉ còn là Ất Tiên kéo đến.
Di chứng thi triển Thiên Đế Biến tầng thứ 3 Chưởng Khống Càn Khôn kéo đến.
Di chứng do ở trạng thái Vạn Cổ Bất Hủ Thân trong thời gian dài kéo đến…
Cả thể xác và linh hồn của Lạc Nam đã gần như chết lặng, đầu tóc rối bời, cơ thể đấy máu me bê bết tanh hôi, tinh thần đau nhức kịch liệt, vô số tế bào như nát tan thành từng mảnh nhỏ.
Cũng may vì lần này không điều động đến Linh Hồn, bằng không một khi ngay cả linh hồn cũng bị thương nặng, như vậy lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh rồi.
Máu tươi rơi vãi giữa hư không, Lạc Nam lặng nhìn chiếc Phi Thuyền của Cẩm y thanh niên để lại, hắn muốn thu vào nhưng không tài nào làm được.
Trong lúc tiếc nuối, Linh Giới Châu bất chợt lóe lên… nó nhanh chóng trấn áp Phi Thuyền, sau đó nem nó hút vào bên trong.
Hiển nhiên linh tính của Linh Giới Châu ngày một cao, dù chưa hình thành khí linh, nhưng vẫn hiểu ý và làm theo chủ nhân mình.
Mà tưởng chừng Linh Giới Châu lại tiếp tục thu lấy Lạc Nam, hắn lại lắc đầu yếu ớt ra hiệu:
“Khoan đã, chờ ta trở về Hải Vực Tinh rồi tính, ở giữa tinh không như thế này rất không an toàn!”
Có trời mới biết ở giữa tinh không thế này vô tình có Tiên Đế đi ngang hay không, một khi để Linh Giới Châu bị phát hiện, nguy hiểm lớn rồi.
Trở về Hải Vực Tinh, nơi chỉ có Thiên Vương cấp bậc cường giả là cao nhất cho an toàn rồi tính.
Linh Giới Châu rung lên, nó nghe hiểu lời của chủ nhân… một lần nữa chui vào mái tóc của Lạc Nam ẩn trốn.
Mà Lạc Nam hít sâu một hơi, cố gắng dốc hết sức lực cuối cùng đem Dịch Hành Phù mà Phú Nhược Linh vừa cho không lâu nhanh chóng bóp nát.
VỤT…
Phù văn ẩn chứa lực lượng không gian nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân thể Lạc Nam, xung quanh hắn chấn động, một lỗ hổng nứt ra đem toàn bộ hút vào.
Chỉ thoáng chốc, toàn bộ tinh không trở về tĩnh lặng… chỉ còn vài vết nứt lan tràn sót lại sau trận đại chiến mà thôi.
Hải Vực Tinh…
Tại một hòn hoang đảo vắng vẻ, nơi chỉ có biển xanh và cát trắng, thực vật khô cằn, quần thể núi cao liên miên bất tuyệt, hiểm trở đến cực điểm.
Thân thể Lạc Nam chậm rãi rơi xuống bờ biển, y phục nát bấy, hơi thở suy yếu, máu me cùng vô số vết thương dữ tợn khiến hắn nhìn không ra nhân dạng…
Từng con sóng mạnh mẽ ập đến, đánh vào cơ thể của Lạc Nam, khiến hắn nhấp nhô lên xuống bên bờ biển, như một tên ăn mày sắp chết, thảm thương vô cùng.
Ở trong cơ thể hắn, Niết Bàn Linh Thủy và Sinh Mệnh Huyền Mộc vẫn đang cố sức trị liệu, nhưng vì di chứng lần này thật sự quá nặng, tốc độ khôi phục thương thế gần như bằng không.
Vù…
Linh Giới Châu lóe lên, nó đang định hút Lạc Nam vào bên trong mình, lại như cảm giác có kẻ lạ tiếp cận, vội vàng lẫn trốn mất dạng.
RĂNG RẮC…
“Hự…”
Không gian nứt ra, một thân ảnh khác bất chợt xuất hiện trên hoang đảo…
Đây là một vị mỹ phụ, nàng giống như mật đào đã chín đến cực hạn, trên thân được sườn xám màu trắng ôm sát cơ thể thành thục, bộ ngực đầy ắp to tròn nhô cao lên, vòng eo mỏng manh uyển chuyển như rắn nước, kết hợp với bờ mông căng tràn êm dịu tạo thành một đường cong nguy hiểm.
Mái tóc đen tuyền óng ả búi cao trên đầu, trâm ngọc vắt ngang, để lộ cái gáy ngọc ngà trắng nõn không chút tì vết.
Dung nhan sắc sảo, môi đỏ hơi dày, lông mày như liễu, mũi quỳnh ngát hương… chỉ là ánh mắt xinh đẹp của nàng lúc này lại tràn đầy phẫn nộ và oán độc.
“PHỐC!”
Thân thể yêu kiều run rẩy, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, mỹ phụ thở hổn hển từng ngụm, bàn tay siết chặt đến rướm máu…
Mỹ phụ hiển nhiên cũng đang bị thương rồi.
Chỉ là rất nhanh, nàng lập tức phát hiện bộ dạng thảm hại của Lạc Nam bên bờ biển.
“Sắp chết rồi?”
Mỹ phụ có chút nhíu mày bước tới, nhìn thấy cơ thể của Lạc Nam phủ đầy vết thương, y phục gần như không tồn tại, sắc mặt trắng nhợt không còn chút máu như lệ quỷ, mà toàn bộ thân thể chẳng có chút khí tức nào.
Mỹ phụ lắc đầu, chuyển dời ánh mắt.
Mỗi ngày đều có không ít tu sĩ tìm xuống biển săn giết yêu thú, tìm kiếm cơ duyên, số lượng người chết chẳng thể nào đông đếm.
Theo như suy nghĩ của nàng, Lạc Nam cũng là một trong những kẻ chẳng biết lượng sức mình, kết cục bị Yêu Thú hung tợn dưới biển truy đuổi trọng thương, cuối cùng trôi dạt về đảo hoang chờ chết.
“Để ngươi đỡ đau đớn, ta tiễn ngươi một đoạn!”
Mỹ phụ môi anh đào hé mở, bàn tay trắng ngần ngưng tụ Vương Lực cuồn cuộn kinh hồn, muốn một chưởng đem Lạc Nam diệt đi thay vì hấp hối chờ chết.
Chỉ là… khi một chưởng muốn hạ xuống, động tác của nàng lại định trụ giữa không trung.
Ở trong ánh mắt sắc sảo và oán hận ngập trời, mỹ phụ nhìn chăm chú côn thịt hung tợn ngẩng đầu giữa hai chân Lạc Nam, như nghĩ đến điều gì, trong mắt nàng lóe lên một tia khoái ý và căm hận nồng đậm:
“Phú Kim Đoàn a Phú Kim Đoàn! Ta dù đem thân thể của mình cho một kẻ sắp chết hưởng thụ, cũng không để ngươi chạm vào dù chỉ là đầu ngón tay!”
“Nếu ngươi biết được việc này, chẳng biết có tức giận đến mức phun máu hay không?”
Càng suy nghĩ, khoái cảm trả thù trong lòng mỹ phụ càng gia tăng.
Không chút chần chờ, bàn tay ngọc ngà của nàng đem sườn xám màu trắng trên cơ thể lột xuống.
Chỉ thoáng chốc, diễm quang tứ xạ, đẹp đến không cách nào để hình dung…
Từng tấc da thịt phấn nộn hồng hào, mang theo hương thơm của một trái đào chín mọng, hai bầu sữa như bóng nước rung rinh được tô điểm lấy hai cái núm đỏ sậm tròn trịa.
Lướt qua vòng eo thon thả tinh tế, cặp đùi đẹp thẳng tắp với đôi chân thon dài, ở trên gò mu chính là thảm cỏ thơm đen tuyền rậm rạp, che lấy cái u cốc đỏ hồng kiều diễm của nàng.
Nếu Lạc Nam tỉnh táo, hắn nhất định phải trầm trồ một phen, bởi vì đây là một vị giai nhân với dung mạo và thân thể không kém chút nào so với Thục Phi, nếu mang ra so sánh thật sự là không ai kém ai, mỗi người mỗi vẻ.
Bên trên thân thể trắng ngần ấy lúc này có không ít dấu vết do Vương Lực để lại, hiển nhiên mỹ phụ vừa mới trải qua một trận chiến cách đây không lâu.
Ánh mắt nhìn chăm chú Lạc Nam như người sắp chết, mỹ phụ trong mắt lóe lên một tia do dự và chán ghét.
Nhưng nghĩ đến hận thù trong lòng khó thể ức chế, nàng rốt cuộc uyển chuyển lay động vòng eo, bước đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Nam vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
“Phú Kim Đoàn! Lão nương làm thế này có xem như cắm sừng ngươi hay không? Khanh khách!”
Mỹ phụ quyến rũ cười lớn, nụ cười tràn ngập điên cuồng, lại pha lẫn chế giễu và sỉ nhục.
Nàng nâng lên bàn tay mềm mại của mình nắm lấy côn thịt của Lạc Nam, vuốt ve lấy nó.
Ở trạng thái bình thường, Lạc Nam còn có thể áp chế bản năng cơ thể.
Nhưng lúc này, hắn đã thật sâu hôn mê, khi côn thịt bị nắm lấy, nó đã lập tức hung hăng dựng thẳng lên, tràn đầy gân guốc.
“Hung khí của kẻ này… to thật!”
Mỹ phụ hít sâu một tiếng, đè nén cảm giác ghê tởm trong lòng, tách ra hai chân, lựa tư thế ngồi xổm bên dưới hạ thân Lạc Nam.
Ngón tay nàng hạ xuống giữa hai bắp đùi, vuốt ve lấy khe thịt hồng sậm của mình một chút, sau đó triệt để tách ra, đặt đầu nấm của côn thịt vào ngay đóa hoa kiều diễm.
“Phú Kim Đoàn!”
Mỹ phụ hận ý gầm lên một tiếng, mãnh liệt ngồi xuống.
PHỐC!
Nước mắt lan dài trên má, đau đớn do khe thịt vẫn còn khô ráo, đau đớn vì vật thể quá mức to lớn xâm nhập, mỹ phụ cắn răng, hít sâu một hơi đè nén ma sát dữ tợn.
“Hộc hộc hộc…”
Mỹ phụ thở hổn hển ngồi bệt trên người Lạc Nam.
Cảm giác côn thịt dữ tợn kia vậy mà chen chút qua toàn bộ da thịt bên trong âm động, chạm đến tận cùng của hoa tâm, nàng không nhịn được rùng mình thư sướng.
Không biết qua bao lâu, mỹ phụ ở trên cơ thể Lạc Nam bắt đầu nhún nhảy.
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Mông thịt đầy ắp liên tục va chạm hạ thể Lạc Nam, mỗi một lần nhún lên ngồi xuống đều khiến côn thịt chen chút vào từng ngõ ngách, mỹ phụ đầy khoái ý cất tiếng rên rỉ lên:
“Hừ… hừ… sướng… sướng…”
“Được hưởng thụ thân thể của ta trước khi chết, ngươi dù chết cũng có thể mỉm cười!”
“Ưm ưm ưm ưm…”
Sau cùng, từng lời nói đã chuyển thành âm thanh rên rỉ vô nghĩa, mỹ phụ lắc lư vòng eo nhún nhảy hạ thân, tốc độ ngày càng nhanh chóng.
Trong cơn mê mang, Lạc Nam chỉ cảm thấy côn thịt của mình tiến vào một nhục động mềm mại, lúc đầu có hơi khô cạn… nhưng sau đó nước nôi ngày một nhiều, côn thịt ra vào càng thêm thông thuận.
“Là Hỏa Nhi và Quang Nhi sao?”
Lạc Nam ở trong tiềm thức cho rằng là Quang Nhi và Hỏa Nhi đang phục vụ cho mình.
Thật tình không biết, trong Đan Điền hắn lúc này… Quang Nhi và Hỏa Nhi đang cạn lời chứng kiến nam nhân của mình bị cưỡng bức.
Các nàng muốn xuất hiện ngăn cản, nhưng thực lực của mỹ phụ này quá mức khủng bố, tuyệt đối là Thiên Vương cấp bậc cường giả, các nàng xuất hiện nói không chừng còn gợi lên lòng tham của mỹ phụ, khiến Lạc Nam lâm vào nguy hiểm hơn.
Vì thế Hỏa Nhi và Quang Nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn, tùy cơ ứng biến…
BẠCH BẠCH BẠCH BẠCH…
Sau lưng là núi cao, trước mặt là biển lớn, trên bãi cát trắng mềm mịn cùng từng cơn sóng dập dờn, mỹ phụ vẫn như một nữ kỵ sĩ ngự trên chiến mã rong ruổi sa trường.
Hai bầu sữa của nàng to lớn phập phồng lên xuống, đầu núm dần dần cứng lên, mỹ phụ càng nhún càng hăng, bàn tay ngọc ngà tự động xoa bóp gò bồng đảo của mình.
Mái tóc búi cao bung ra khỏi trâm ngọc, rũ xuống phần lưng, một vài sợi tóc che lại khuôn mặt với vô tận khoái cảm trả thù.
Không biết qua bao lâu, khi tần suất ma sát giữa hai bộ phận tư mật ngày một dữ dội, côn thịt một lần nữa phình to lên, nó có chút co giật, đỉnh lấy toàn bộ u cốc chật hẹp của mỹ phụ.
“Ưm… sướng chết mất, ta ra…”
Mỹ phụ nghẹn ngào trong lòng, vô số sợi dây thần kinh mẫn cảm kéo căng, linh hồn như lắp lìa khỏi thân thể.
Rùng mình liên tục, vách thịt bên trong u cốc chật chội điên cuồng co thắt, bóp chặt lấy côn thịt của Lạc Nam.
“Á…”
Mỹ phụ không hề thẹn thùng hét to, đạt đến đỉnh cao của nhục dục.
Mà cùng lúc đó, côn thịt của Lạc Nam cũng mạnh mẽ cộng hưởng, vô số luồng sinh mệnh nóng hổi đầy ắp bắn ra, triệt để hòa quyện vào âm tinh của mỹ phụ.
Hỗn hợp trắng đục với mùi vị kích tình lan tràn khắp không gian, mỹ phụ vô lực nằm bẹp dí, cơ thể thành thục đè ép lên người Lạc Nam, liên tục thở hổn hển.
Mà Lạc Nam lúc này cũng sướng như điên trong cơn mê, bàn tay theo bản năng ôm lấy thân thể mỹ phụ chầm chậm vuốt ve.
Mỹ phụ thân hình có chút cứng lại, khoái cảm trả thù nhạt đi, một cảm giác ghê tởm dâng lên trong lòng.
Nàng vậy mà… để một nam nhân xa lạ, một kẻ sắp chết… một kẻ tàn tạ hưởng thụ cơ thể rồi?
Nàng vội vàng cưỡng ép từng cơn sướng khoái còn trong não, đẩy Lạc Nam ra xa…
“Giá trị của ngươi đã hết, lên đường đi!”
Mỹ phụ sát khí dâng trào, vô tận Vương Lực một lần nữa ngưng tụ, hướng Lạc Nam vô tình chưởng xuống.
Cảm nhận sát khí dữ dội của một Thiên Vương, Linh Giới Châu rốt cuộc không thể trơ mắt làm ngơ, bản năng hộ chủ của nó buộc phải hành động.
Lực lượng bao trùm lấy Thục Phi đang khoanh chân bế quan bên trong Hải Vực Cung, một hơi đem nàng phóng thích ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, Diễm Tâm Đỉnh cùng Quang Minh Đỉnh cũng không im lặng nhìn chủ nhân chịu chết, vô tận Hỏa Diễm và Quang Minh gào thét mà ra, thân ảnh của Hỏa Nhi và Quang Nhi cấp tốc xuất hiện.
“Chuyện gì thế này?”
Mỹ phụ sắc mặt mộng bức, bên cạnh nam nhân nàng sắp giết chết đột nhiên xuất hiện ba đại mỹ nhân?
“Hừ, mặc dù nam nhân này thối tha, nhưng không phải ai cũng được phép giết!” Thục Phi lạnh lùng nói một tiếng.
Tinh Không Thủy lan tràn mà ra, đem thân thể mỹ phụ khóa chặt vào không gian.
“Ăn xong còn muốn giết chủ nhân của chúng ta? Ai cho ngươi lá gan?”
Mà song song với đó, Hỏa Nhi cùng Quang Nhi cũng thanh lãnh quát lên, Tiên Lực ngưng thực đến cực hạn.
“Mai Hoa Tam Lộng!”
Mỹ phụ không có thời gian suy nghĩ nữa rồi, cơ thể còn đang trần truồng của nàng đột nhiên làm ra phản ứng, bàn tay nâng lên… cuồn cuộn Mộc Vương Lực kết tụ thành Hoa Mai ngập trời, phân chia thành ba phương hướng khác nhau hướng về tam nữ bắn đến.
“Vô ít!”
Thục Phi lạnh lùng hừ một tiếng, khí tức Tiên Tôn triệt để trấn áp mà ra, Tinh Không Thủy nghiền ép toàn bộ Mai Hoa Tam Lộng.
Hiển nhiên Thục Phi đã thành công tiến vào Tiên Tôn nhờ vào Gia Tốc Trận và Hỗn Độn Thủy Khí.
Cùng lúc đó Hỏa Tiên Lực kết hợp Quang Tiên Lực do Hỏa Nhi và Quang Nhi cũng bắn đến.
PHỐC!
Thân thể trần truồng của mỹ phụ bị đánh văng lên không trung, sắc mặt vẫn còn đại biến nhìn chăm chú Thục Phi:
“Tiên Tôn?”
Ở Hải Vực Tinh từ bao giờ xuất hiện Tiên Tôn rồi? Đây là kẻ ngoại lai xâm nhập, hay là cường giả nào đó đột phá?
Nếu là kẻ lạ xâm nhập Hải Vực Tinh, Cổ Việt Tộc sẽ giáng tội… bởi vì có quy tắc, chỉ có Vương giới mới được chiến Vương giới, Tôn giới không được chiến Vương giới.
Nếu Tôn giới có thể tự do ỷ vào Tiên Tôn mà chiếm đoạt Vương giới, chỉ sợ vũ trụ này đã không còn Vương giới nữa rồi.
Ngược lại, nếu là cường giả nào đó ở Hải Vực Tinh đột phá Tiên Tôn, như vậy đồng nghĩa Hải Vực Tinh sắp trở thành Tôn giới, lúc đó các Tôn giới mạnh mẽ khác sẽ được phép xâm chiếm.
Bất kỳ trường hợp nào, đối với mỹ phụ hiện tại cũng không phải là tốt.
“Chết!”
Thục Phi không rảnh giải thích với mỹ phụ, nàng một lần nữa truy sát mà theo.
“Kim Thiền Thoát Xác!”
Mắt thấy một chưởng của Thục Phi sắp đánh chết mỹ phụ, thân thể của nàng đột ngột biến mất tại chỗ, thay vào đó là một hình nộm như vỏ trùng bằng gỗ.
Thục Phi một chưởng đánh nát võ trùng, mà mỹ phụ đã xuất hiện ở xa xa…
“Chạy đi đâu? Vô Lượng Chưởng!” Thục Phi cười lạnh lùng, rốt cuộc đánh ra vũ kỹ mạnh mẽ.
“Vô Lượng Chưởng? Ngươi là người của Vô Lượng Hải Các?” Mỹ phụ giật mình, chăm chú nhìn chằm chằm Thục Phi, cuối cùng bật thốt lên:
“Hải Vực Nữ Vương – Vô Lượng Thục Phi?”
Mà Thục Phi thấy mỹ phụ có thể nhận ra mình, cũng tập trung nhìn kỹ nàng…
Bỏ qua thân thể tuyệt mỹ vẫn còn trần truồng, dung mạo cao quý và xinh đẹp, thân phận của mỹ phụ ập đến trong tâm trí khiến Thục Phi chấn động.
Từ đôi môi đỏ thẫm của nàng, âm thanh khó có thể tin vang vọng giữa đảo hoang:
“Phú gia phu nhân?”