Phần 114
“Khốn kiếp, làm sao có thể như vậy!”
Đạo Huyền Kiếm Vương cùng Song Kiếm Tiên Vương hết ầm lên, bản năng của một cường giả không cho phép bọn hắn ngồi im chịu chết.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tiên Kiếm trong tay đột ngột lơ lửng trên không, chân đạp phi kiếm… bằng tốc độ nhanh nhất lao đến vị trí Hải Long Yêu Vương.
“Hải Long cung chủ, cứu chúng ta một mạng, ân tình này vĩnh viễn không quên!” Đạo Huyền Kiếm Vương gào thét.
“Lão phu xxx!” Hải Long Yêu Vương sắc mặt tái xanh quát.
Không dám có chút chần chờ, hắn thi triển bản thể…
RỐNG…
Trong khoảnh khắc, thân ảnh của một con quái thú to như chiến hạm xuất hiện giữa tinh không, đầu rồng, mình rùa, mai rùa, đuôi rồng, làn da cứng cáp màu xanh thẳm như nước biển, bốn cái chân ngắn ngủi, bên trên mai rùa là chằng chịt các đường nét cổ xưa giống như long ngữ đang ầm ầm phát sáng hình thành một cái màn chắn, khả năng phòng ngự cấp tốc gia tăng trên diện rộng.
Đây chính là Long Quy, có huyết mạch của Thủy Long chân chính…
Đứng trước vụ nổ khủng bố, toàn thân Long Quy co rụt vào mai rùa, chỉ để lại một cái mai kiên cố lơ lửng giữa vũ trụ như hành tinh vậy.
Hải Sư Yêu Vương tự biết khả năng phòng ngự của mình không cao, bản thể cũng chẳng thèm hiện ra, nhanh trí nép vào mai rùa ẩn nấp.
Đạo Huyền Kiếm Vương cùng Song Kiếm Tiên Vương không ngoại lệ tiến đến tị nạn…
“Chúng ta cũng đến!” Thủy Không Tiên Vương hoảng sợ quá đỗi, vội vàng nói với Hải Vực Nữ Vương.
“Không còn kịp rồi, khoảng cách giữa chúng ta quá xa!” Hải Vực Nữ Vương sắc mặt trắng nhợt đáp.
Trong lúc chiến đấu, bọn hắn chia ra bao vây con Heo mập, vì thế khoảng cách cũng không đồng nhất.
Hai người Đạo Huyền Tông ở gần Hải Yêu Cung hơn, mà Vô Lượng Hải Các ở xa hơn không ít…
Đứng trước vụ nổ kéo đến, chỉ có thể tự bảo vệ mình.
“Vô Lượng Thuẫn!”
Thủy Không Tiên Vương nghiến răng nghiến lợi, vô tận Tinh Không Thủy ùn ùn xuất hiện, hình thành tầng tầng lớp lớp tấm chắn, bao phủ xung quanh bản thân, bảo hộ mình vào trong đó.
“Vô Lượng Thuẫn!” Hải Vực Nữ Vương cũng không chịu yếu kém, nàng kết hợp với Băng Linh trên bả vai, Băng Vương Lực ầm ầm ngưng tụ, số lượng Băng Thuẫn so với Thủy Thuẫn của Thủy Không Tiên Vương nhiều hơn hàng chục lần, trấn thủ xung quanh cơ thể ngọc ngà ba trăm sáu mươi độ.
Tất cả nói thì dài dòng, diễn biến lại chỉ trong chớp nhoáng, ngàn cân treo sợi tóc…
BÙM!
Mười kiện pháp bảo nổ tung, uy lực không cần nói cũng biết…
Mặc dù Chiến Tiên Thuyền của Âu Dương Thương Lan đã theo lời Lạc Nam rút lui, vẫn bị dư ba vụ nổ chấn đến mức xém chút lật úp…
Màng nhĩ của tất cả những người quan chiến bị chấn đến tê rần, không còn nghe thấy âm thanh nào khác, cả thế giới như chìm trong tĩnh lặng, thực chất bởi vì âm thanh quá lớn, dẫn đến đám người mất đi thính giác trong thời gian nhất định…
Hàng loạt ngôi sao lân cận vỡ vụn, biển lửa mịt mù, một đám mây hình nấm với đường kính khổng lồ to hơn cả một hành tinh hiện lên giữa tinh không, hư không đen kịch đổ nát như những mảnh kính sắt lẹm…
“Chết hết rồi sao?”
Lạc Nam thẫn thờ nhìn một màn này, hắn biết con heo không phải thứ dễ chọc, đã sớm phòng ngừa kêu Âu Dương Thương Lan điều khiển Chiến Tiên Thuyền rời xa.
Bằng không với trạng thái hư nhược hiện tại của Đình Manh Manh với Mộ Sắc Vy, không tránh khỏi trọng thương, thậm chí trốn vào Linh Giới Châu cũng chịu không thấu.
Đơn giản vì đẳng cấp của Linh Giới Châu lúc này vẫn chưa chống nổi vụ nổ khủng bố như vậy.
“Chưa chết, nhưng cũng không kém bao nhiêu…” Âu Dương Thương Lan giọng điệu hết sức nghiêm túc, âm thầm cảm thấy may mắn vì tin tưởng Lạc Nam rời khỏi Chiến Trường.
10 kiện pháp bảo từ Vương Cấp đến Tôn Cấp… con heo này chơi quá lớn, lớn đến mức vượt xa nội tình của một Tôn Cấp Thế Lực thông thường.
Mắt thấy uy lực vụ nổ sắp tạc vào Quần Hùng Tinh ở phạm vi gần nhất, đột ngột có một cổ lực lượng uy nghi mạnh mẽ hung hăng mà ra, hình thành một cái màn chắn khổng lồ đem toàn bộ Quần Hùng Tinh bao trùm…
Uy lực vụ nổ lan đến gần Quần Hùng Tinh, toàn bộ bị cái màn chắn kia phá diệt, ngay cả chút cặn cũng không còn sót lại…
“Bán Đế ra tay?” Lạc Nam âm thầm giật mình.
Chỉ một lớp màn chắn đã ngăn cản vụ nổ khủng khiếp va chạm, ngoài vị Bán Đế của Mộng gia còn có thể là ai?
“Thiên Địa Hội không xen vào tranh đấu, bọn hắn sẽ không cứu lấy Hải Vực Nữ Vương mấy người, nhưng sẽ bảo vệ lãnh thổ của Thiên Địa Hội!” Âu Dương Thương Lan gật đầu.
Quần Hùng Tinh chính là thuộc quyền sở hữu của Thiên Địa Hội, bất khả xâm phạm…
“Màn chắn kia là do Đế Lực tụ thành sao?” Lạc Nam nhìn màn bảo vệ Quần Hùng Tinh mở miệng hỏi.
“Là Đế Lực pha tạp Tôn Lực, vị Bán Đế này chưa thể chuyển hóa toàn bộ Tôn Lực thành Đế Lực, bằng không hắn đã là Tiên Đế chân chính!” Âu Dương Thương Lan lắc đầu nói.
Lạc Nam kiêng dè hít thở, chưa phải Đế Lực chân chính đã mạnh mẽ như vậy rồi… thật không biết Tiên Đế chân chính bá đạo đến mức nào.
Ba ngày trôi qua…
Dư ba của vụ nổ khủng bố mới chậm rãi tiêu tán…
Hung thủ là con heo đã bình an vô sự chuồn mất, chỉ còn lại một đám “nạn nhân” loáng thoáng xuất hiện trong mắt thế nhân…
Thân ảnh Long Quy lật ngửa lên trời, chật vật nằm trên một khối thiên thạch vỡ nát, miệng sùi bọt mép, mai rùa chôn sâu xuống đất, bất quá nhìn lồng ngực khổng lồ phập phồng của hắn, biết được lão quy già này chưa chết…
Bên dưới mai rùa, Hải Sư Yêu Vương, Đạo Huyền Kiếm Vương cùng Song Kiếm Tiên Vương nằm thoi thớp như sắp tắt thở, diện mục tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt trợn trắng, lực lượng trong cơ thể tán loạn chịu không nổi… ngay cả sức cử động một đầu ngón tay cũng không còn.
Đạo Huyền Lưỡng Nghi Kiếm, pháp bảo Vương Cấp Cực Phẩm của Đạo Huyền Tông bị gãy thành hai đoạn… hai thanh Vương Cấp khác của Song Kiếm Tiên Vương hóa thành sắt vụn, thê thảm không cách nào để hình dung.
Ở phía xa xa… hai thân ảnh trôi dạt giữa tinh không, y phục toàn thân xộc xệch không chịu nổi.
Thủy Không Tiên Vương nát bấy, xương cốt rã rời không còn nguyên vẹn, máu me be bét như một đám thịt thối, sống chết chưa rõ.
Hải Vực Nữ Vương khá hơn một chút, Băng Vương Lực vẫn còn đông cứng cơ thể để tự vệ, đôi môi đỏ tươi lúc này nhợt nhạt không chút huyết sắc, mái tóc bồng bềnh như mây rối bời, dù với tốc độ thu nạp Tiên Khí khủng bố đến từ Vô Lượng Tiên Băng, trong thời gian dài sắp tới chỉ sợ phải nằm liệt giường.
“Cái này… phải làm sao đây?” Mộ Sắc Vy sững sờ nhìn gần như toàn bộ chiến lực đỉnh tiêm của Hải Vực Tinh nằm la liệt.
“Cứu bọn hắn!” Âu Dương Thương Lan trầm giọng: “Nếu để bọn hắn chết, Hải Vực Tinh chỉ sợ trở thành con mồi trong mắt một số Vương giới khác trong tương lai!”
Tu Tiên Giới chưa bao giờ là chốn yên bình, Hải Vực Tinh một khi mất hết chiến lực chủ chốt của các Thế Lực, khi đó nó sẽ trở thành miếng mồi ngon béo bở, nơi ẩn chứa lượng lớn tài nguyên trong mắt các Trung Tiên Giới khác, đại chiến giữa các giới là điều không thể tránh khỏi.
“Vậy thì cứu thôi!” Lạc Nam nhún vai.
Hắn vừa nói dứt câu chưa kịp hành động, dị biến đã đột ngột nảy sinh…
“Dị Thuộc tính rất tốt, bổn tôn không ngại mượn tạm!”
Có âm thanh bá đạo cười gằn vang lên, một thân ảnh nam tử trung niên mặc áo bào trắng bất chợt từ khe nứt không gian thoát ra, bàn tay nhắm ngay cổ Thủy Không Tiên Vương bớp chặt…
RĂNG RẮC…
Âm thanh đứt gãy của xương cốt vang lên, trong ánh mắt trợn trừng của vô số người… Thủy Không Tiên Vương đầu lìa khỏi cổ…
Nam tử trung niên áo bào trắng không chút chần chờ, Tôn Lực ầm ầm bạo phát, đem thi thể của Thủy Không Tiên Vương nghiền thành tro bụi…
Trong khoảnh khắc đó, một đoàn Thủy thuộc tính đen kịch lại lấp lánh ánh sao từ cơ thể tiêu tán của Thủy Không Tiên Vương xuất hiện.
Không phải thứ nào khác, chính là Tinh Không Thủy.
“KHÔNG!!!”
Đang ở ngoài quan chiến, hai tên thiên tài Vô Lượng Hải Các đi cùng Thủy Không Tiên Vương gào thét, chứng kiến trưởng bối của mình bị giết đi một cách tàn nhẫn, bọn hắn như muốn phát điên.
“Không xong!” Lạc Nam ánh mắt co rụt lại, nam tử trung niên áo bào trắng hành động quá nhanh, hắn không kịp cứu viện… mà cũng không đủ sức.
“Đó là Thiên Tôn cấp bậc cường giả!” Âu Dương Thương Lan nghiêm giọng nói ra, dù là nàng lúc này cũng thúc thủ vô sách.
Hiển nhiên nam tử trung niên áo bào trắng vừa quyết tuyệt cướp đoạt Tinh Không Thủy là một Thiên Tôn, chẳng ai dám đứng ra cản trở hắn.
Tinh Không Thủy lơ lửng giữa không trung, nam tử Thiên Tôn cười gằn hài lòng, một tay vươn ra muốn chợp lấy nó.
“Vu La tiểu súc sinh, đánh cướp của một hậu bối, uổng công ngươi là Thiên Tôn!”
Mắt thấy Tinh Không Thủy sắp bị đoạt mất, lại có âm thanh sang sảng vang vọng giữa hư không.
Trong khoảnh khắc, một tên trung niên râu quai nón như sao băng lao vọt mà đến, hai cánh tay đồng loạt duỗi ra:
“Kim Hổ Trảo!”
Hai bàn tay của hắn ngưng tụ Tôn Lực cuồn cuộn, cấp tốc đã hóa thành hai cái vuốt hổ sáng chói màu hoàng kim, kích thước khổng lồ như có thể bóp nát cả tinh cầu, vồ đến nam tử Thiên Tôn áo bào trắng.
Cảm nhận được nguy hiểm cường liệt, thiên tôn áo bào trắng sắc mặt cuồng nộ, rít gào từng chữ một:
“Thú Võ Thiên Tôn, ngươi muốn ngăn chuyện tốt của ta?”
Trong lúc gào thét, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ tạm thời buông bỏ Tinh Không Thủy, một thanh Đạo Đao xuất hiện trong tay, Thiên Tôn Lực thét gào gia trì vào trong đó, hướng về hai cái Hổ Trảo chém mạnh.
ĐÙNG!
Va chạm giữa hai Thiên Tôn cấp bậc cường giả so với vụ nổ vừa rồi còn kinh khủng hơn, trực tiếp chấn Hải Vực Nữ Vương, Hải Long Yêu Vương, Hải Sư Yêu Vương đám người bay vọt ra bốn phương tám hướng trong bất lực.
VÈO!
Đúng lúc này, Tinh Không Thủy theo bản năng của mình, nó lại điên cuồng xuyên qua tinh không, chui vào trong miệng của Hải Vực Nữ Vương.
Bởi vì Hải Vực Nữ Vương và Thủy Không Tiên Vương chính là người cùng thế lực, Tinh Không Thủy đương nhiên sẽ lựa chọn nàng thay vì rơi vào tay kẻ giết chủ nhân của nó.
Trong cơn mê mang, Hải Vực Nữ Vương cũng không phản kháng nhận lấy Tinh Không Thủy, cơ thể của nàng đang bị chấn bay vọt giữa tinh không.
“Tốc Môn – Tốc Biến!”
Nhân khoảnh khắc, Lạc Nam toàn diện bạo phát tốc độ… tốc biến triển khai, kết hợp Huyễn Quang Vô Cực nhảy vọt lên không trung, giang tay ôm lấy thân thể Hải Vực Nữ Vương đang bay vọt.
Hắn vội vàng đến mức không kịp nghe thấy bốn từ “Thú Võ Thiên Tôn” từ miệng Vu La Thiên Tôn phát ra.
Phốc…
Lực va chạm khủng khiếp khiến Lạc Nam phun máu, tuy nhiên vẫn thành công ôm lấy Hải Vực Nữ Vương vào trong ngực.
Không có thời gian thưởng thức hương thơm và sự mềm mại đến từ cơ thể thành thục, bằng vào tốc độ nhanh nhất Lạc Nam muốn đào tẩu.
Mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát của hắn khi có Tiên Tôn nhúng tay.
“Hai cái Dị thuộc tính? Đồ tốt thế này sao lại rơi vào tay tiểu nha đầu như ngươi?”
Đúng lúc này, một âm thanh trầm thấp khác đã xuất hiện bên tai, lại có một tên Tôn Giả đang ẩn nấp trong tinh không xuất hiện, vươn ra Đại Thủ khủng bố do Tôn Lực hình thành chộp đến Lạc Nam.
Hiển nhiên hai loại Dị Thuộc Tính trong người Hải Vực Nữ Vương lúc này đã đủ hấp dẫn Tiên Tôn khác cướp đoạt.
“Kình Không Quyền!”
Mắt thấy nguy hiểm, thân ảnh của Âu Dương Thương Lan như đạn pháo nhảy vọt mà lên, tu vi Thể Vương Viên Mãn ầm ầm ngưng tụ, Thương Vực nghiền ép mà ra, Hồn Lực khóa chặt lấy tên Tôn giả đang lao đến, một Quyền hung hăng đấm ra.
“ĐÙNG!”
Hư không sụp đổ, Lạc Nam một lần nữa bị chấn hộc máu.
Một quyền va chạm một thủ, Âu Dương Thương Lan bị đánh bật về Chiến Tiên Thuyền, mà tên Tôn giả cũng ôm đầu hét lên thảm thiết.
Hắn không bị Thương Vực và Kình Không Quyền của Âu Dương Thương Lan tổn thương, nhưng lại bị Hồn Lực của nàng tập kích đến đầu não muốn bạo liệt.
Đứng trước một Thiên Vương có Hồn, Thể và Tiên tam tu… dù là Tôn giả cũng không có chút ưu thế nào.
“Ha hả, ngươi thất bại… để ta hành động!” Có tiếng cười gian vang vọng, lại thêm một tên Tiên Tôn khác nhắm đến Lạc Nam, hay nói đúng hơn là nhắm vào Hải Vực Nữ Vương trong lòng hắn.
“Không xong!” Mộ Sắc Vy, Đình Manh Manh và Âu Dương Thương Lan sắc mặt đại biến.
Liên tục là Tiên Tôn tập kích, các nàng muốn cứu viện cũng không còn kịp rồi.
“Chết!” Tên Tiên Tôn cười gằn, tu vi Đại Tôn ầm ầm bạo phát, muốn một chưởng đánh chết Lạc Nam sau đó cướp đi Hải Vực Nữ Vương.
“Vạn Cổ Bất Hủ Thân, mở!”
Ngàn cân treo sợi tóc, Lạc Nam bất chấp tất cả… Bất Hủ Kinh Văn bạo phát mà ra, toàn bộ cơ thể chằng chịt những hình xăm bất hủ cổ xưa mà thần bí.
Hắn đưa lưng đón đỡ một kích của Đại Tôn.
ẦM!
Lạc Nam như một quả đạn pháo hung hăng bị bắn ngược, Hải Vực Nữ Vương trợn tròn đôi mắt đẹp chứng kiến thiếu nữ đưa lưng cứu lấy mạng mình, muốn mở miệng lại không còn sức lực.
“Rút lui!” Âu Dương Thương Lan điều khiển Chiến Tiên Thuyền hứng lấy Lạc Nam đang rơi xuống, không có thời gian kiểm tra mạng sống của hắn, lao vọt về Quần Hùng Tinh.
Tất cả diễn ra quá nhanh, đến khi Chiến Tiên Thuyền trở về Quần Hùng Tinh, tên Đại Tôn vừa tập kích Lạc Nam mới khó tin lẩm bẩm:
“Vậy mà không chết?”
Theo tưởng tượng của hắn, Lạc Nam phải bị nát bấy toàn thân, Hải Vực Nữ Vương lọt vào tay hắn mới đúng.
Vậy mà lúc này… bọn chúng thành công trốn về Quần Hùng Tinh rồi?
Tiến vào Quần Hùng Tinh là địa bàn của Thiên Địa Hội, dù hắn là Đại Tôn cũng không dám truy kích.
“Ha ha!” Tên Tôn giả bị Âu Dương Thương Lan đẩy lùi lúc nãy lên tiếng cười chế giễu, hiển nhiên có người thất bại chung rất dễ chịu.
“Hừ!” Tên Đại Tôn hừ lạnh một tiếng, xé không gian rời đi, hắn cảm thấy mất mặt.