Phần 113
Răng rắc…
Mắt thấy khi mũi Thương sắc lẹm sắp xuyên thủng đầu Heo, lại có âm thanh vỡ nát vang lên trong gang tấc.
Trường Thương trong tay Âu Dương Thương Lan nát thành từng mảnh trước khi xuyên thấu đầu Heo.
“Hừ!”
Âu Dương Thương Lan yêu kiều hừ một tiếng trong dự liệu, thanh Thương này chỉ là Vương Cấp Pháp Bảo, sau khi được nàng gia trì Thương Vực và lực lượng cô động vào bên trong đã có phần chịu không nổi.
Sau đó lại tốn sức xuyên qua Kim Chung Tráo với khả năng phòng ngự khủng khiếp, cuối cùng không thể chống chịu được áp lực, nát vụn trước khi đâm vào đầu heo.
Đó cũng là lý do Âu Dương Thương Lan muốn dùng Vảy Chân Long để luyện một kiện Pháp Bảo tiện tay mới, vũ khí trước đây đã không theo kịp tu vi của nàng.
“Phốc!”
Mộ Sắc Vy môi thơm rỉ máu, hình rơm con heo trong tay tiêu tán, thân thể suy nhược ngã quỵ xuống, Nguyền Rủa chi lực giải trừ, mắt đẹp lóe lên hoảng hốt:
“Con heo này rốt cuộc là tồn tại gì? Vì sao chỉ định thân nó trong khoảnh khắc mà ta lại mệt mỏi như vậy?”
Lạc Nam một tay đỡ Đình Manh Manh, một tay đỡ lấy Mộ Sắc Vy, trấn an nói:
“Nó thủ đoạn cực kỳ quỷ dị, sư tỷ không bị phản phệ quá nặng là may mắn rồi!”
“Chỉ tiếc vũ khí của Đại Đảo Chủ không chống nổi, bằng không chúng ta đã lấy mạng nó!” Mộ Sắc Vy có chút tiếc nuối nói ra.
Lạc Nam nghe vậy lắc đầu nói: “Tội của nó không đáng chết, huống hồ chúng ta cũng chưa chắc giết được nó!”
Hơn ai hết Lạc Nam hiểu con heo này còn một đống pháp bảo cất túi chưa sử dụng, Âu Dương Thương Lan cũng chẳng bộc phát sát ý quá nặng…
Bằng không thứ con heo phải đối mặt là Thể, Hồn và Tiên tam tu công kích cùng lúc, chứ chẳng đơn giản chỉ là một Thương như thế.
“Ột ột ột, hù chết bổn Trư gia!” Con Heo chật vật thoát khỏi trạng thái định thân, chui khỏi Kim Chung Tráo, móng heo đập đập lòng ngực giận dữ nói:
“Đám nữ nhân thối này! Trư gia chỉ muốn công bằng giao dịch mà thôi, các ngươi vì sao hô đánh hô giết?”
“Hì hì, bởi vì bộ dạng của ngươi quá đáng giận!” Đình Manh Manh lém lỉnh cười nói.
“Đừng có giả vờ hồ đồ! Muốn quần lót của chúng ta người tìm sai chỗ rồi!” Lạc Nam cũng vừa buồn cười vừa tức giận nói:
“Có ngon ngươi đi tìm Tuế Nguyệt Nữ Đế muốn quần lót của nàng!”
“Ác!” Con Heo nghe vậy rùng mình, gượng cười nói ra: “Đừng có nói đùa, dọa tiểu bảo bảo sợ nha, ột ột!”
Hiện tại gặp mặt nữ nhân kia, chỉ sợ nàng một tay bóp chết nó.
“Con heo, nghe nói ngươi có rất nhiều Kẹo ngọt, mau giao ra đây! Manh Manh nói đại tỷ tha cho ngươi!” Đình Manh Manh không quên uy hiếp nói.
“Không thể tha cho nó!” Đình Manh Manh vừa dứt lời, vài âm thanh phẫn nộ đã truyền đến.
Chỉ nhìn thấy Hải Vực Nữ Vương, Hải Long Yêu Vương cùng Đạo Huyền Kiếm Vương một đám cường giả đằng đằng sát khí kéo nhau mà đến, nhanh chóng bao vây lấy con Heo.
“Loạn Thương Thiên Vương đừng tha cho nó! Con heo này hiện tại đã bị ba thế lực chúng ta truy nã, cách đây không lâu nó giết chết đệ tử ưu tú của chúng ta!” Đạo Huyền Kiếm Vương trầm giọng nói.
Hiển nhiên chuyện ở bí cảnh lần trước tổn thất một đám đệ tử, ba đại Thiên Vương thế lực còn canh cánh trong lòng.
Âu Dương Thương Lan nhún vai, nó giết đệ tử của các ngươi thì các ngươi tư liệu, lôi kéo ta vào làm gì.
Nghĩ đến đây nàng truyền âm cho Hắc Trư nói: “Giao ra một chút phí dụng, bổn Đảo Chủ không cùng bọn hắn bắt nạt ngươi!”
Con Heo nghe xong xém chút muốn khóc, quần lót chưa đạt được lại bị một đám côn đồ bao vây, còn bị nữ tử hung hãn này trấn lột, nó quá mức ủy khuất.
Bất quá không thể không nói lời uy hiếp của Âu Dương Thương Lan cực kỳ hữu hiệu, con heo hiện tại kiêng kỵ nhất chính là Thương Vực và chiến lực khủng bố vẫn chưa bộc phát của nàng, nếu có Âu Dương Thương Lan liên thủ với ba đại Thiên Vương Cấp Thế Lực, nó sẽ phiền phức.
“Ột ột ột, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh a!” Con Heo ở trong lòng sầu não, bắt quá sau khi nghĩ kỹ lại, nó ở trong lòng tự an ủi mình một câu:
“Nữ nhân trước mặt này diễm tuyệt thiên hạ, chỉ sợ chỉ có Tuế Nguyệt Nữ Đế là nhỉnh hơn một chút, bị nàng trấn lột không cảm thấy mất mặt!”
Hiển nhiên ở trong mắt con heo, diện mạo đẹp chính là chân ái, thực lực mạnh đến mấy nó cũng chưa chắc đã xem trọng.
Mà lớp che mặt của chúng nữ Bồng Lai Tiên Đảo không có công dụng quá lớn trước ánh mắt của nó.
“Nhìn tiếp nữa Bổn Đảo Chủ móc mắt ngươi!” Âu Dương Thương Lan hừ một tiếng.
“Không dám! Ột ột!” Con Heo ngoan ngoãn kêu lên, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một chiếc nhẫn Trữ Vật dâng lên.
Âu Dương Thương Lan không khách khí thu lấy, sau khi quét mắt nhìn thoáng qua, hài lòng gật gật đầu.
“Bên trong nhẫn có năm viên Yêu Vương Đan, là vật ta cho riêng thiếu nữ váy xanh kia!” Con Heo cố tình nói một câu.
“Thiếu nữ váy xanh?” Âu Dương Thương Lan nhìn xuống, phát hiện Lạc Nam trong bộ dạng Yên Nhược Tuyết xác thực đang mặc váy xanh.
“Ngươi nhận biết Tiểu Yên?” Âu Dương Thương Lan ngờ vực hỏi.
“Hắc hắc, có từng gặp qua!” Con Heo cười xấu xa đáp.
Lạc Nam nhìn chằm chằm một màn này, một luồng hơi lạnh chạy dọc theo sống lưng, mã mẹ nó… con heo này nhìn thấu thân phận hắn.
Uổng công cách đó không lâu còn ảo tưởng nó sẽ không phát hiện ra mình, hiện tại xem ra là Lạc Nam tự đoán già đoán non.
“Chỉ bất quá vì sao Hắc Trư không vạch trần mình?” Lạc Nam thầm cảm thấy khó hiểu, đồng thời ném cho con heo ánh mắt uy hiếp.
Lúc này hắn dám nhận định con Heo này chính là một lão quái vật sống không biết bao nhiêu năm, ánh mắt độc đáo cùng kiến thức siêu quần, nó chỉ liếc nhìn lập tức xem thấu công pháp mà Đình Manh Manh sử dụng, nhìn xuyên Mặt Nạ Thiên Diện, đây không phải là đám vô danh tiểu tốt có thể làm được.
Âu Dương Thương Lan không hỏi gì thêm, trở về Chiến Tiên Thuyền…
“Loạn Thương Thiên Vương, vì sao không giúp ta làm thịt con gia súc này?” Hải Long Yêu Vương mở miệng hỏi.
“Ân oán của các vị không liên quan đến bổn đảo chủ!” Âu Dương Thương Lan bình thản nói.
“Gia súc?” Con heo một mặt mộng bức, sau đó sắc mặt nó đỏ bừng như vừa ra từ lò quay, nó hung tợn nhìn Hải Long Yêu Vương chửi mắng:
“Con rùa già khốn kiếp này, năm xưa bổn Trư tung hoành Yêu tộc thì phụ mẫu ngươi còn chưa giao phối đâu!”
“Ngươi…” Hải Long Yêu Vương nghẹn họng nhìn trân trối, sống qua vô số năm đã bao giờ hắn bị chửi mắng với lực sát thương cao như vậy?
Trong lúc nhất thời sát khí dâng trào, há miệng một cái… vô tận Thiên Vương chi lực cấp tốc tụ hội, hình thành một cột Đạn Pháo mang tính hủy diệt.
“Hải Vương Pháo!”
Hải Sư Yêu Vương đi cạnh bên không cam lòng yếu thế, hai cái đầu cùng lúc bắt chước Hải Long Yêu Vương ngưng tụ Hải Vương Pháo, chỉ là uy lực có phần kém hơn.
“Không cần phiền phức Loạn Thương Thiên Vương, mấy người chúng ta đã dư sức mần thịt heo!” Đạo Huyền Kiếm Vương nói một tiếng, cùng với Song Kiếm Tiên Vương thi triển Kiếm Ý Cửu Tầng, Thất Sắt Lôi Kiếp ầm ầm vang vọng.
“Khanh khách, bổn Nữ Vương cũng tham gia náo nhiệt!” Hải Vực Nữ Vương quyến rũ cười.
Trong khoảnh khắc, bên trên bả vai của nàng xuất hiện một tiểu cô nương nhỏ xíu chỉ bằng lòng bàn tay, làn da xanh thẫm trong suốt, mái tóc chảy tia như từng sợi băng, hết sức khả ái.
“Băng Linh của Dị Băng?” Lạc Nam lập tức chú ý đến một màn này, có chút giật mình nói.
Hiển nhiên tiểu cô nương trên vai của Hải Vực Nữ Vương là băng linh Dị Băng của nàng, linh trí của nó không kém Hỏa Nhi với Quang Nhi của hắn.
Băng Linh vừa xuất hiện, nhiệt độ không gian cấp tốc hạ thấp… tinh không mênh mông kết thành băng, đầy trời giá tuyết.
“Vô Lượng Băng Chưởng!”
Hải Vực Nữ Vương hai tay kết ấn… Băng Linh trên bả vai cũng vươn ra hai bàn tay nhỏ xíu kết ấn y đúc.
Trong khoảnh khắc, đầy trời Chưởng Ấn Băng giá ngưng tụ giữa tinh không, số lượng vô cùng vô tận đếm không hết, so với sao trời còn dày đặc hơn.
Ở trong tay Hải Vực Nữ Vương thi triển, Vô Lượng Chưởng mới đúng với cái tên của nó, số lượng vô pháp ước tính.
“Băng Linh kia cũng có thể thi triển Vũ Kỹ?” Lạc Nam kinh dị, hắn nhận ra một nửa số Vô Lượng Chưởng do Băng Vương Lực ngưng tụ là do Băng Linh làm ra.
Mà vì sao Hải Vực Nữ Vương một hơi thi triển nhiều chưởng pháp như vậy? Không sợ cạn kiệt Vương Lực sao?
“Trong số các Thiên Vương ở Hải Vực Tinh, Hải Vực Nữ Vương là người khó chơi nhất…” Âu Dương Thương Lan gật đầu nói ra.
“Tại sao?”
Lạc Nam cảm thấy khó hiểu, theo lý mà nói hắn cảm thấy Kiếm Ý của Đạo Huyền Kiếm Vương và Huyết Mạch Bán Thần Thú của Hải Long Yêu Vương phải trội hơn Dị Băng của Hải Vực Nữ Vương mới đúng.
Âu Dương Thương Lan lắc đầu, lên tiếng giải thích nói: “Bất kể là Đạo Huyền Kiếm Vương hay Hải Long Yêu Vương cũng sẽ suy yếu sau một trận chiến kéo dài, nhưng Hải Vực Nữ Vương thì hoàn toàn ngược lại!”
“Dị Băng của nàng ấy chính là Vô Lượng Tiên Băng, đây là dị băng phụ trợ chiến đấu hảo hạng, trợ giúp chủ nhân của mình gia tăng tốc độ thu nạp Tiên Khí trong trời đất vượt xa mức bình thường, hơn nữa khi Hải Vực Nữ Vương sử dụng càng nhiều Băng Vương Lực trong cơ thể, thì ngược lại… tốc độ thu nạp Tiên Khí của Vô Lượng Tiên Băng sẽ ngày càng tăng cao theo cấp số nhân, có thể lên đến hàng ngàn, hàng vạn lần!”
“Có thể nói, Hải Vực Nữ Vương có thể thi triển Vũ Kỹ một cách điên cuồng bất chấp số lượng mà không cần sợ tiêu hao, đó là còn chưa kể sau khi hình thành linh tính, ngay cả Vô Lượng Tiên Băng cũng có thể sử dụng Vũ Kỹ cùng lúc với nàng ấy!”
“Đối chiến với Hải Vực Nữ Vương, ngươi chẳng khác nào trở thành bia tập bắn trước số lượng Vũ Kỹ vô cùng vô tận của nàng!”
Âu Dương Thương Lan tương đối xem trọng nói.
“Nữ nhân xinh đẹp thì càng dễ gặp nguy hiểm, không phải tự nhiên mà trước khi Bồng Lai Tiên Đảo xuất hiện, Hải Vực Nữ Vương là nữ cường giả mạnh nhất Hải Vực Tinh!” Mộ Sắc Vy cũng đồng tình nói ra.
Lạc Nam nghe vậy gật đầu, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Băng Linh của Vô Lượng Tiên Băng thi triển Vũ Kỹ có ảnh hưởng đến tốc độ hấp thu tiên khí của nó không?”
“Hỏi rất hay!” Âu Dương Thương Lan cười tà nói: “Băng Linh thi triển Vũ Kỹ, nó sẽ tiêu hao Vương Lực của Hải Vực Nữ Vương, đồng nghĩa với tốc độ thu nạp Tiên khí của nó cũng theo đó tăng lên!”
“Hít!” Lạc Nam hít sâu một ngụm khí lạnh.
Mặc dù các tôn Đại Đỉnh của hắn cũng có thể liên tục hấp thu Tiên Khí, nhưng chúng nó lại không thể gia tăng tốc độ thu nạp Tiên khí một cách chóng mặt như Vô Lượng Tiên Băng a, thậm chí khi Lạc Nam sử dụng một chiêu thức cần quá nhiều Tiên Lực, các tôn Đại Đỉnh còn cần một khoảng trống ngắn để bổ sung.
“Nếu Cổ Băng Đỉnh của ta có được Vô Lượng Tiên Băng, chỉ sợ khả năng hấp thu Tiên Khí của nó sẽ trở nên mạnh nhất trong số các đỉnh!” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ, hắn có chút động tâm đối với Vô Lượng Tiên Băng này rồi.
Băng Thần Tướng mà có Vô Lượng Tiên Băng làm trái tim, nói không chừng trở thành Thần Tướng trâu bò nhất.
Lúc này hắn mới biết vì sao Âu Dương Thương Lan đánh giá cao Hải Vực Nữ Vương hơn mấy người còn lại, nữ nhân này chính là loại hình cường giả càng chiến càng mạnh, càng đánh càng khỏe…
Muốn đánh bại nàng, trừ khi có thể đánh nhanh thắng gọn, hạ đo ván Hải Vực Nữ Vương trước khi tốc độ hấp thu Tiên Khí của Vô Lượng Tiên Băng gia tăng…
Nhưng mà Hải Vực Nữ Vương dù sao cũng là Thiên Vương, muốn đánh bại nàng một cách nhanh chóng, nói dễ hơn làm…
“Xem ra có cơ hội phải thương lượng với Hải Vực Nữ Vương, dùng công pháp cấp cao hoặc Huyết Mạch đổi lấy Vô Lượng Tiên Băng cũng sẽ không tiếc!” Lạc Nam âm thầm quyết định.
“Thủy Không Lao Ngục!”
Trong lúc Lạc Nam đang cùng mấy nữ nói chuyện, Thủy Không Tiên Vương cũng yểm hộ cho Hải Vực Nữ Vương.
Chỉ thấy Tinh Không Thủy của hắn nhanh chóng xuất hiện, Thủy Vương Lực cuồn cuộn dâng trào, đem không gian xung quanh con heo phong tỏa, muốn bịt kín đường lui của nó.
Sáu vị cường giả vây công, ba Thiên Vương và ba Địa Vương… con Heo lâm vào khốn cảnh chưa từng có.
“Dám giết đệ tử của chúng ta, chịu chết đi!”
Sáu tôn cường giả lạnh lùng, vừa ra tay đã lấy thế lôi đình vạn quân, hoàn toàn không có ý định cho Hắc Trư con đường sống.
Thiên tài chính là mạch máu của các thế lực, con Hắc Trư một lần giết nhiều thiên tài của bọn hắn như vậy… đã sớm bị ba đại thế lực phát lệnh truy nã, lúc này đích thân gặp được, đương nhiên không thể chừa cho nó con đường sống.
“Ột ột ột, một lũ cướp giật mà còn lưu manh, nếu không phải đám đệ tử của các ngươi tham lam đồ của Trư gia, trư gia đâu thèm để ý bọn tôm tép nhãi nhép như chúng?” Hắc Trư rốt cuộc bị chọc giận.
“Đừng nhiều lời!” Đám cường giả đồng thanh, công kích không chút do dự nghiền ép mà đến.
ẦM ẦM ẦM…
Hư không ầm ầm sụp đổ, toàn bộ người có mặt ở Quần Hùng Tinh đang âm thầm quan sát trận chiến này, chỉ có số ít người đã rời đi trước đó mới bỏ lỡ mà thôi.
“Ột ột ột, các ngươi muốn chơi? Trư gia cùng các ngươi chơi lớn luôn!” Hắc Trư sắc mặt trở nên lăng lệ, lạnh lẽo nói ra.
“Không ổn! Chúng ta mau lùi!” Lạc Nam thấy cảnh này vội vàng lên tiếng.
Hắn hiểu con Hắc Trư này hơn ai hết, thủ đoạn của nó tầng tầng lớp lớp, đám người Hải Vực Nữ Vương dù đông đảo nhưng chưa chắc bắt được.
Âu Dương Thương Lan gật đầu, điều khiển Chiến Tiên Thuyền bay vọt ra chỗ khác, tránh xa chiến trường.
“Càng xa càng tốt!” Lạc Nam bất an nói ra.
Chiến Tiên Thuyền lao đi thật nhanh…
Mà lúc này, không ngoài dự đoán của Lạc Nam… con Hắc Trư lại làm ra hành động hết sức điên cuồng…
Chỉ thấy nó từ trong người móc ra gần chục kiện Pháp Bảo đủ loại kiểu dáng, từ Vương Cấp cho đến Tôn Cấp không thiếu thứ gì.
“Ột ột, pháo hoa, nổ!”
Hắc Trư điên cuồng gầm rú, đem mười kiện Pháp Bảo ném thẳng lên giữa tinh không, ý niệm chuyển động, đem chúng nó toàn bộ tự bạo.
“Không xong!”
Sắc mặt Đạo Huyền Kiếm Vương đám người triệt để đại biến, nào còn dám hùng hùng hổ hổ công kích Hắc Trư?
Cả đám không nói hai lời đem toàn bộ công kích thu hồi, người thi triển Vũ Kỹ Phòng Ngự, người co chân bỏ chạy, tán loạn đến cực điểm.
Vương Cấp Pháp Bảo tự bạo đã đủ làm bọn hắn chật vật, huống hồ bên trong còn có Tôn Cấp… một hơi lại là mười kiện?
“Con Heo này điên rồi, triệt để điên rồi!” Toàn thể tu sĩ đang quan chiến tê dại cả da đầu, cả đám hoảng loạn chạy tứ tán.
“Không còn kịp rồi, Trư gia tiêu hao mười kiện Pháp Bảo tiễn các ngươi một đoạn!” Hắc Trư ngửa đầu cười ha hả.
Trước khi mười kiện Pháp Bảo tự bạo, Dịch Tinh Phù xuất hiện trên vuốt heo, nó không chút do dự xé nát, thân thể biến mất.
BÙM!