Phần 106
“Một cánh của Đế Cấp Kỳ Trân – Cửu Diệp Liên Hoa!”
Âm thanh vang lên tại khán phòng bí mật số 699, lập tức khiến toàn trường lâm vào phút giây tĩnh lặng…
Bên trên Sân khấu, dù là từ đầu đến cuối vẫn bình thản ung dung Mộng Chi Tiên và ẩn mình trong không gian Bán Đế của Mộng gia trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ…
Vô số người trợn mắt há hốc mồm…
Không bởi vì thứ gì khác, chỉ vì hai từ “Đế Cấp”.
Mặc dù đại đa số mọi người vẫn chưa biết về Cửu Diệp Liên Hoa, nhưng mà… chỉ riêng hai từ Đế Cấp là quá đủ khiến một nơi chỉ toàn Tiên Vương, Tiên Tôn lâm vào khiếp sợ.
“Cửu Diệp Liên Hoa? Tương truyền đây là thánh vật cải tử hoàn sinh, một cánh hoa đại diện một sinh mệnh, ngay cả thương thế về mặt Linh Hồn cũng có thể chữa trị, công dụng so với một đám lá cây Bất Tử Thụ còn kinh khủng hơn!” Một vị Đan Tôn có mặt tại đương trường đỏ mặt tía tai gầm rống lên.
“Cái gì? Kinh khủng như thế?” Toàn trường nghe xong hít vào một ngụm khí lạnh.
“Đương nhiên kinh khủng, Cửu Diệp Liên Hoa bởi vì số lượng cánh hoa có hạn chế, rất khó để sinh ra cánh hoa khác sau khi hái đi, vì thế mới không thể sánh với Bất Tử Thụ, tuy nhiên vẫn chính là Đế Cấp Cực Phẩm kỳ trân, ngay cả Thiên Đế tối đỉnh cũng có thể phục sinh!” Vị Đan Tôn hận không thể bài tỏ sự cuồng nhiệt của mình, liên tục gào lên.
Tiếng nói của hắn văng vẳng toàn bộ Cung Điện, thật lâu không thể lắng đọng…
“Cửu Diệp Liên Hoa? Làm sao có thể?” Âm thanh kinh dị của Hắc Trư vang lên trong phòng số 900, mang theo thật sâu rung động.
Mặc dù năm xưa Long tộc nỗ lực truy tìm Bất Tử Thụ để phục sinh vị kia… nhưng cũng không quên lưu ý những kỳ vật có công dụng tương tự khác.
Mà Cửu Diệp Liên Hoa đương nhiên trở thành vật đứng đầu danh sách, bởi vì nó có khả năng phục sinh một vị Tiên Đế tối đỉnh.
Chỉ tiếc, với tài lực và phách lực không ai sánh bằng của Long Tộc tại thời điểm đó… mọi thứ vẫn là vô vọng.
Có đại năng từng mở miệng tuyên đoán rằng, vì Long tộc thời điểm quá quá mức bá đạo dẫn đến kẻ thù khắp nơi, các kẻ thù đều là những tồn tại mạnh mẽ, bọn hắn ra sức ẩn giấu các kỳ vật có công dụng trị thương trên khắp vũ trụ, để triệt để diệt đi “vị kia”…
Tuyên đoán này không ai dám chứng thực, theo thời gian cũng chìm vào dĩ vãng.
Hiện tại sự xuất hiện của Cửu Diệp Liên Hoa, để con Hắc Trư hận tình cảnh tại buổi đấu giá này không thể diễn ra vào vô số năm trước, bằng không Long tộc dù phải đắc tội Thiên Địa Hội cũng sẽ liều mạng cướp đoạt Cửu Diệp Liên Hoa.
Lúc này… đã quá trễ rồi.
Trong lúc nhất thời, con Hắc Trư thất thần ngồi ở nơi đó… ngay cả tâm trí cạnh tranh Hỗn Độn Kim Khí cũng không còn nữa, quả tim Sinh Mệnh Tuần Lộc lăn lóc trên bàn.
“Vị đạo hữu này thật sự có Cửu Diệp Liên Hoa? Đừng mạnh miệng!”
Không ít người lên tiếng chất vấn, hiển nhiên vẫn chưa thể chấp nhận một vật trong truyền thuyết xuất hiện tại nơi đây.
Bên trong khán phòng, ngay cả Âu Dương Thương Lan, Mộ Sắc Vy cùng Đình Manh Manh cũng đang nhìn chằm chằm Lạc Nam.
Dựa vào những gì Lạc Yên biểu hiện từ khi vào Đảo đến nay, không khó đoán được Lạc Yên là người có bí mật, sau lưng nói không chừng có cổ lực lượng hùng hậu nào đó chống lưng.
Bất quá bởi vì Cảm Tâm Thể của Đình Manh Manh không cảm ứng được Lạc Yên có ý xấu với Bồng Lai Tiên Đảo, lại thêm lòng dạ của các nàng không phải nữ nhân bình thường có thể so sánh, mặc kệ Lạc Yên ẩn giấu thân phận gì, chỉ cần là đệ tử của Đảo Bồng Lai sẽ được đối xử công bằng.
Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thì khi nhìn thấy Lạc Yên chính miệng phát ngôn ra bốn chữ Cửu Diệp Liên Hoa, tam nữ vẫn là chấn động tột đỉnh.
Chẳng lẽ… sau lưng Lạc Yên là bóng dáng của Đế Cấp Thế Lực khủng bố?
Xém nữa các nàng quên, Lạc Yên còn hứa sẽ tìm vũ khí tiện tay cho Đại Đảo Chủ vượt xa Vảy Chân Long đấy.
“Đừng dùng ánh mắt đó nhìn đệ tử, ta chẳng qua là vận khí tốt một chút mà thôi!” Lạc Nam dở khóc dở cười nhìn tam nữ lắc đầu, sau đó mới hướng mắt ra ngoài cười lạnh nói:
“Hừ, lão phu có Cửu Diệp Liên Hoa hay không phải do Thiên Địa Hội xác thực, cần chứng minh cho một đám tôm tép nhãi nhép như các ngươi sao?”
Hắn cố ý dùng giọng điệu khàn khàn, hiển nhiên là giả vờ làm một cao nhân.
“Cái này…” Toàn trường á khẩu.
Nghe người này vậy mà dám chửi một đám Tiên Tôn là tôm tép nhãi nhép, vô số người âm thầm rùng mình, phải là nhân vật thế nào mới sở hữu Cửu Diệp Liên Hoa khủng bố đây? Bọn hắn chọc nổi sao?
“Haizz, xem ra ta cùng Hỗn Độn Kim Khí vô duyên!” Bên trong phòng số 444, trung niên râu quai nón thở dài, thu hồi Phục Tôn Phù vào, hiển nhiên tự biết vật của mình không thể sánh với Cửu Diệp Liên Hoa trong truyền thuyết.
“Vu La Thiên Tôn, ngươi đối với cánh của Cửu Diệp Liên Hoa có bằng lòng trao đổi?”
Vị Bán Đế của Mộng gia âm thầm truyền âm trao đổi với người ký gửi Hỗn Độn Kim Khí, chỉ cần hắn gật đầu đồng ý, giao dịch sẽ được tiến hành.
“Ta…”
Trong phòng số 111, tên Thiên Tôn sắc mặt mộng bức.
Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ đến, Bất Tử Thụ mình muốn không lòi ra tung tích, thay vào đó lại là Cửu Diệp Liên Hoa trong truyền thuyết.
Trong lúc nhất thời, hắn lâm vào khó khăn và lưỡng lự.
Một mặt hắn mong muốn tìm về Bất Tử Thụ, một mặt vừa muốn chữa trị thương thế của mình.
Nếu có thể một công đôi việc hiển nhiên là chuyện tốt, nhưng ý trời đâu lúc nào chiều theo lòng người?
Thân là một Thiên Tôn, lòng dạ của Vu La Thiên Tôn cũng là loại người quyết đoán, lập tức trầm giọng đáp lại Bán Đế Mộng gia:
“Mong các vị nhấn mạnh thêm một lần về lá của Bất Tử Thụ, ta chỉ cần năm lá… nếu vẫn không được thì đổi với Cửu Diệp Liên Hoa!”
“Không thành vấn đề!” Bán Đế Mộng gia đáp, lại truyền âm trao đổi với Mộng Chi Tiên.
“Chủ nhân của Hỗn Độn Kim Khí vẫn ưu ái Bất Tử Thụ hơn, chỉ cần năm lá… các vị ai có đừng nên chần chờ nói ra!”
Mộng Chi Tiên sắc mặt quái dị mở miệng.
“Thằng này điên rồi!” Đám người âm thầm mắng chửi.
Bất Tử Thụ là vật mà người có khả năng sở hữu sao? Một cánh của Cửu Diệp Liên Hoa còn lợi hại hơn năm cái lá Bất Tử Thụ, ngươi vì sao chấp nhất Bất Tử Thụ như vậy? Thần kinh sao?
Phải biết Bất Tử Thụ sở dĩ lợi hại là nhờ số lượng lá cây khổng lồ, xét về chất lượng… Cửu Diệp Liên Hoa rõ ràng nhỉnh hơn.
“Quả nhiên có mùi…” Lạc Nam ánh mắt híp lại, hắn đã nén đau lấy ra Cửu Diệp Liên Hoa để trao đổi, vậy mà chủ nhân của Hỗn Độn Kim Khí vẫn ưu ái lá cây Bất Tử Thụ.
Rõ ràng là muốn dụ cá cắn câu.
“Chẳng lẽ… chủ nhân của Hỗn Độn Kim Khí thật sự là tên Tiên Tôn chủ nhân của Ưu Mặc kia?” Lạc Nam bàn tay siết chặt, quyết tâm ẩn giấu Bất Tử Thụ càng thêm mạnh mẽ.
“5, 4, 3, 2,1”
Mộng Chi Tiên không nhanh không chậm đếm ngược từ năm đến một, nhoẻn miệng mỉm cười, cuối cùng đưa ra kết luận:
“Chúc mừng quý khách tại phòng 699, thành công dùng một cánh Cửu Diệp Liên Hoa đổi với Hỗn Độn Kim Khí!”
Tiếng nói vừa dứt, đích thân nàng phiêu dật mà xuống… mang theo bình Hỗn Độn Kim Khí tiến vào phòng của Lạc Nam.
Toàn trường sững sờ, đây là lần đầu tiên giao dịch cho đích thân Mộng Chi Tiên đứng ra, phải biết nàng là Đế Nữ với thân phận cao quý a.
Bất quá nghĩ đến Cửu Diệp Liên Hoa khủng bố, dù là Đế Nữ cũng không còn cao quý như vậy… không ai tiện nói gì thêm.
Bên trong căn phòng 111, Vu La Thiên Tôn vừa tiếc nuối lại vừa vui mừng, cảm xúc hết sức phức tạp.
Tiếc nuối vì Bất Tử Thụ vẫn biệt vô âm tính, vui mừng chính là hắn sắp sở hữu một cánh của Cửu Diệp Liên Hoa, đây là vật gần như vô giá a…
Một làn hương thơm như u lan trong giếng, như nguyệt hoa giữa đêm trăng tràn vào trong mũi, thân ảnh Mộng Chi Tiên đã xuất hiện trước mặt Lạc Nam cùng tam nữ.
Ở khoảng cách gần, Lạc Nam phải thừa nhận Mộng Chi Tiên rất đẹp, so với Bồng Lai Ngũ Tiên còn hơn một bậc về khí chất.
“Đây là Hỗn Độn Kim Khí của đạo hữu, mời đưa ra cánh Cửu Diệp Liên Hoa!”
Mộng Chi Tiên ung dung mỉm cười, mỗi cái nhăn mày nhíu mi đều là như trong tranh vẽ.
Trong ánh nhìn chằm chằm của mấy nữ nhân, Lạc Nam giả vờ thò tay vào trong áo, thực chất là đang câu thông Linh Giới Châu…
Không lâu, một chiếc bình ngọc trong suốt ẩn chứa cánh hoa tinh xảo, ẩn chứa lực lượng sinh mệnh nồng đậm đến cực điểm xuất hiện trong tay.
“Quả nhiên là Cửu Diệp Liên Hoa!” Mộng Chi Tiên một tay che lấy đôi môi đỏ mộng.
“Lão phu mạo muội hỏi một câu, trên Hỗn Độn Kim Khí có vấn đề gì hay không?” Trước khi giao dịch, Lạc Nam khàn khàn hỏi Mộng Chi Tiên.
Hắn lo lắng chủ nhân của Hỗn Độn Kim Khí sẽ giở thủ đoạn theo dõi gắn vào Hỗn Độn Kim Khí, như vậy quá nguy hiểm.
Mộng Chi Tiên bật cười lắc đầu: “Thiên Địa Hội chúng ta làm việc quý khách không cần lo lắng, trước khi lên sàn đấu, tất cả vật phẩm ký gửi đều được cao tầng Thiên Địa Hội dò xét kiểm định kỹ càng!”
“Lão phu tin vào uy tín của chư vị!” Lạc Nam gật đầu, không chút do dự giao ra Cửu Diệp Liên Hoa.
Mà Mộng Chi Tiên cũng đặt Hỗn Độn Kim Khí vào tay hắn.
Trong lúc vô tình, hai bàn tay mềm mại thoáng chốc cọ xát nhau.
“Là nữ nhân? Hơn nữa rất trẻ tuổi?” Mộng Chi Tiên trong lòng giật mình, thì ra người này giả làm lão già muốn qua mặt nàng.
Bất quá Mộng Chi Tiên cũng không vạch trần, ngược lại có chút chăm chú nhìn Lạc Nam.
“Giao dịch đã xong, Mộng Chi Tiên Tử vì sao vẫn còn lưu lại?” Âu Dương Thương Lan có chút nhíu mày, Đình Manh Manh và Mộ Sắc Vy âm thầm đề phòng.
Lạc Nam cũng là cổ quái nhìn Mộng Chi Tiên, không hiểu vị Đế Nữ này muốn làm gì…
Hít sâu một hơi, Mộng Chi Tiên bất chợt ngồi xuống, sắc mặt tuyệt mỹ mang theo chút cầu khẩn nói ra:
“Vị đạo hữu này chắc hẳn vẫn còn cánh hoa của Cửu Diệp Liên Hoa?”
“Hừ, đáng tiếc! Lão phu chỉ may mắn đạt được một cánh mà thôi!” Lạc Nam hừ lạnh, âm thầm đề phòng nói.
“Hình như Mộng Chi Tiên Tử đang vượt quá quyền hạn chủ trì đấu giá của mình!?” Âu Dương Thương Lan chất vấn, một cổ lực lượng nghiền ép mà ra, đem toàn bộ khán phòng bao phủ.
“Thương Vực!?” Mộng Chi Tiên giật mình thốt lên, tại Thiếu Để Bảng thì số người lĩnh ngộ được Vực cũng không nhiều đâu.
Bất quá mặc dù kinh ngạc, Mộng Chi Tiên cũng không biểu hiện gì quá khích, vẫn thành khẩn ngồi ở nơi đó.
“Thương Vực?” Lạc Nam cũng là lắp bắp kinh hãi, không thể ngờ Vực mà Âu Dương Thương Lan sở hữu lại là Thương Vực, trách không được nàng nói vũ khí tiện tay của mình chính là Thương.
Nếu để Âu Dương Thương Lan có được Vũ Khí mạnh mẽ, cộng thêm Thương Vực của nàng, chắc hẳn sẽ càng thêm khủng bố, nói không chừng nhân vật như gia chủ của Đồ gia sắp đột phá Tiên Tôn cũng bị đè ra đánh.
Mà Mộng Chi Tiên không hổ danh là nhân vật trên Thiếu Đế Bảng, chỉ vừa cảm nhận đã lập tức nhận ra Vực mà Âu Dương Thương Lan thi triển, ánh mắt và kiến thức hoàn toàn không phải đám người Hải Vực Tinh có thể so sánh.
“Mộng Chi Tiên Tử cần gì cứ nói!” Âu Dương Thương Lan trầm giọng, Mộng Chi Tiên này vẫn chưa đột phá Tiên Tôn, ở trong Vực của nàng nắm chắc tuyệt đối chiến thắng.
Mộng Chi Tiên âm thầm tò mò thân phận của mấy người Lạc Nam, bất quá vẫn là thành khẩn nói ra:
“Chi Tiên biết mình đã vượt quá giới hạn, bất quá đây là cơ hội ngàn năm khó cầu… kính mong các vị cho Chi Tiên được nói mấy lời!”
Thấy nàng là Đế Nữ, lại hạ mình xuống nước như vậy… sắc mặt của Lạc Nam với mấy nữ cũng dịu xuống, chờ đợi mở lời.
“Thật không dám che giấu, người ngoài nhìn vào Mộng gia chúng ta đều cho rằng phụ thân của Chi Tiên là cường giả mạnh nhất gia tộc, tu vi Đế giả cảnh!”
Mộng Chi Tiên bắt đầu trong trở mở miệng, mang theo từng cổ hương thơm:
“Nhưng mà… Mộng gia chúng ta vẫn còn một vị Lão Tổ có thực lực Đại Đế, so với phụ thân của Chi Tiên mạnh hơn rất nhiều!”
Đại Đế, chính là tồn tại bên trên Đế giả, chính là từ ngữ để ám chỉ Tiên Đế Trung Kỳ.
Lạc Nam cùng tam nữ giật mình, đây có thể xem như tin tức động trời, bí mật tối cao của một Đế Cấp Thế Lực, Mộng Chi Tiên vì sao lại nói ra?
Không đợi đám người thắc mắc, Mộng Chi Tiên sắc mặt u sầu lập tức giải thích:
“Đại Đế cường giả cũng là có tuổi thọ, vị lão tổ này đã che chở Mộng gia qua vô vàn thế hệ, lẽ ra đã sớm hao hết thọ mệnh chết rồi… tuy nhiên vì cố chấp giữ gìn Mộng gia, ngày ấy đã thi triển bí pháp ép buộc bản thân mình sống trong trạng thái thực vật, nếu Mộng gia gặp bất trắc có thể theo bản năng ra tay ứng cứu! Đến thời điểm đó cái giá phải trả là vĩnh viễn không thể siêu sinh, Linh Hồn sẽ tan biến trong trời đất!”
“Vị tiền bối này đáng giá tôn kính!” Lạc Nam cùng tam nữ âm thầm cảm thán.
Một người hy sinh vì gia tộc như vậy, đáng được tất cả những ai biết đến và tôn trọng.
“Tuy nhiên nhìn Lão Tổ nửa sống nửa chết như vậy, phận làm hậu bối Chi Tiên hết sức đau lòng, lại cũng hết sức bất lực!” Mộng Chi Tiên ánh mắt long lanh, hướng về Lạc Nam cúi xuống cái đầu kiêu ngạo:
“Ta xin đạo hữu ban cho Mộng gia một lá Cửu Diệp Liên Hoa để cứu sống lão tổ, chỉ cần cái giá mà đạo hữu đưa ra không vượt quá sức của Mộng gia, chúng ta sẽ toàn lực báo đáp!”