Phần 36
Bên trong Linh Giới Châu…
Ỷ Vân như lạc vào trong mộng trước hoàn cảnh của nơi này…
Bản thân nàng cũng là người Phi Thăng, đối với Không Gian Pháp Bảo có thể chứa người sống không cảm thấy kỳ lạ, ngay cả bản thân nàng cũng sở hữu một Không Gian Pháp Bảo Linh Cấp, có diện tích vài chục mét vuông, ngày bình thường cũng hay tiến vào tu luyện.
Nhưng nếu lấy Không Gian Pháp Bảo của nàng ra so sánh với Linh Giới Châu, Ỷ Vận chỉ có thể cười khổ… bởi vì hai loại không cùng một đẳng cấp, hoàn toàn không cách nào so sánh được.
Thậm chỉ mỗi một kiện Kiến Trúc Pháp Bảo tại nơi đây, đều cao cấp hơn Không Gian Pháp Bảo của nàng.
Cực Lạc Suối ấm nóng dễ chịu…
Hoan Lạc Hải trong suốt mát lạnh, Thủy Tinh Cung tọa lạc xa hoa lộng lẫy…
Tứ Quý Sơn bốn mùa đa dạng…
Quân Lâm Khách Sạn cổ điển rộng rãi…
Linh Dược Điền với vô số loại Tiên Dược Chân Cấp, thậm chí có vài loại cao cấp vượt quá hiểu biết của nàng…
Cung Đình Thụ hùng vĩ nguy nga, tưởng chừng chỉ có trong cổ tích…
Nhìn từng tòa Cung Điện nằm trên Cung Đình Thụ, Ỷ Vân không khó phát hiện có không ít Cung Điện đã có chủ nhân, được đặt tên một cách riêng biệt… chỉ là không nhìn thấy người ở.
“Những Cung Điện này… sẽ là của ai đây?” Ỷ Vân ánh mắt phức tạp, dựa vào tên của các Cung Điện, với trí thông minh của nàng, không khó đoán ra chủ nhân của chúng toàn bộ đều là nữ nhân.
Lại nhìn thấy “Phu Thê Cung” trên đỉnh cao nhất, Ỷ Vân hé mở môi thơm thủ thỉ: “Chẳng lẽ các cung điện đều là của thê tử tiền bối? Nếu là như vậy… hắn cũng thật đào hoa!”
Ỷ Vân hít sâu một hơi… mặc kệ các tòa cung điện là của ai, nàng đã quyết tâm đi theo tiền bối, cũng không nên tò mò đời tư của hắn.
Nghĩ đến đây, Ỷ Vân hít thở Tiên Khí nồng đậm bên trong Linh Giới Châu, tán thán không thôi:
“Nồng độ không kém Ngọc Tiên Môn quá nhiều, một Không Gian Pháp Bảo lại có được Tiên Khí sánh ngang một cái Ngọc Cấp Tiên Môn, cũng thật là kinh khủng!”
Ỷ Vân thầm nghĩ… nếu cho nàng lựa chọn, nàng chấp nhận cả đời tu luyện bên trong nơi này cũng không thèm gia nhập Ngọc Tiên Môn.
Đó là chưa kể Ỷ Vân còn không đủ kiến thức để nhìn ra Gia Tốc Trận, không đủ kiến thức nhận diện Bất Tử Thụ và Cửu Diệp Liên Hoa… bằng không chẳng biết còn ngạc nhiên đến mức nào.
Trong lúc Ỷ Vân còn ngồi thẫn thờ, không gian Linh Giới Châu có chút chấn động… một thân ảnh đầy máu xuất hiện.
“Tiền bối!”
Ỷ Vân đứng bật dậy, môi đỏ hé mở bàn tay nhỏ che miệng, ánh mắt xinh đẹp hoảng hốt.
Y phục hoàn toàn biến mất, Lạc Nam cả người đầy máu, máu huyết từng giọt từng giọt chảy ra từ các lỗ chân lông, lưng đeo Lạc Hồng Kiếm cực đại nằm bẹp dí, bất tỉnh nhân sự…
Trên da thịt hắn lúc này, Niết Bàn Linh Thủy cùng Sinh Mệnh Huyền Mộc đang ra sức trị thương, các Kinh Văn Bất Hủ lại thoáng ẩn thoáng hiện gia tăng tốc độ khôi phục cho thân thể chủ, bất quá thương thế lần này của Lạc Nam thật sự không nhẹ, trong thời gian ngắn rất khó toàn diện khôi phục…
Mặt Nạ Thiên Diện vẫn hoàn hảo vô hại, nó là hàng Tôn Cấp… công kích của mấy tên Ngọc Tiên không thể hủy được, cũng bảo vệ khuôn mặt của Lạc Nam là nơi lành lặn nhất.
Sau khi giết Ngọc Lâm, Lạc Hồng Kiếm trở về hình dạng đỏ rực oai hùng, vì thế ngay cả Ỷ Vân và hai tên trưởng lão Ngọc Tiên Môn cũng không nhìn ra nó là thanh kiếm gãy trên lưng thiếu niên vừa mới nhập môn kia.
“Tiền bối, ngươi không sao chứ?”
Ỷ Vân dù sao cũng là nữ nhân có bản lĩnh, sau khi hoảng hốt trong phút chốc ngắn ngủi, nàng đã lấy lại bình tĩnh muốn tiến đến bên cạnh xem tình huống của Lạc Nam, bất chấp hắn vẫn đang trần truồng…
“Đứng lại!”
Chỉ là khi Ỷ Vân chưa kịp bước đến, từ trong cơ thể của Lạc Nam có ánh sáng bảy màu sáng rực tỏa ra, vô tận Quang Minh nhanh chóng tụ hội, Quang Nhi thành thục trong bộ dạng đại mỹ nhân xuất hiện, đề phòng nhìn Ỷ Vân.
Ỷ Vân cùng Lạc Nam tiếp xúc không quá nhiều… Quang Nhi sợ nàng sẽ nhân cơ hội mà gây hại cho chủ nhân của mình.
Dù sao Linh Giới Châu có sức hấp dẫn quá mức to lớn, nếu Ỷ Vân nảy lòng tham muốn cướp đoạt, cũng không phải chuyện gì lạ…
“Dị Quang Minh?” Ỷ Vân cũng bị sự xuất hiện của Quang Nhi làm cho ngây người.
Nàng biết Lạc Nam có nhiều Dị Hỏa, có Dị Mộc, Có Dị Thủy… nhưng không ngờ ngay cả Dị Quang hắn cũng có rồi.
Trên cơ thể một người có thể chứa nhiều loại Thiên Địa Dị Vật như vậy sao? Bất kể là thủ đoạn nào… thì cũng thật quá mức nghịch thiên.
Hơn nữa Dị Quang này còn có thể hóa hình, nói rõ đẳng cấp của nàng cao đến cực điểm…
Ỷ Vân phức tạp nhìn Lạc Nam đang nằm bẹp dí, trong đầu tò mò đến cực hạn:
Vị tiền bối này… rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn nữa đây?
“Thương thế của chủ nhân không cần cô quan tâm!” Quang Nhi cẩn thận nói.
“Dị Quang cô nương, ta chỉ muốn xem tình hình thương thế của tiền bối!” Ỷ Vân hít sâu một hơi, tràn đầy khách khí nhìn Quang Nhi mở miệng.
Tiền bối bị như vậy một phần nguyên nhân là do nàng… nàng không thể thấy chết mà không cứu a.
“Không cần… chúng ta tự có giải pháp!” Quang Nhi vẫn còn không tin tưởng, nàng chỉ cần tự mình hái lá Bất Tử Thụ cho Lạc Nam ăn, một thời gian ngắn hắn sẽ lại sinh long hoạt hổ.
“Được rồi… được rồi, chủ nhân đã cho nàng vào trong này, ngươi còn đề phòng cái gì?” Lại có âm thanh lười biếng vang lên, Hỏa Diễm bùng cháy, đã thấy Hỏa Nhi xuất hiện chán chường nhìn Quang Nhi mở miệng.
Ỷ Vân lại trừng mắt nhìn Hỏa Nhi, lại thêm một dị hỏa có linh tính nữa sao?
Quang Nhi thoáng trầm tư, lời của Hỏa Nhi không phải không có lý… nếu Lạc Nam đã chấp nhận để Ỷ Vân vào Linh Giới Châu, như vậy chỉ còn hai cách để đối xử với nàng.
Một là giết chết Ỷ Vân để bảo trì bí mật…
Hai đương nhiên là thu lấy Ỷ Vân, để nàng trở thành thị thiếp hoặc nữ nhân của Lạc Nam.
Trong lúc Quang Nhi suy nghĩ, đã thấy Hỏa Nhi quyến rũ cười một tiếng, Dục Tình Yêu Hỏa đột nhiên bùng cháy mà ra, đốt về cơ thể của Ỷ Vân.
“Lửa này là lửa gì?” Ỷ Vân theo bản năng muốn né tránh, lại phát hiện cơ thể mình bị không gian bốn phía đang trói chặt, ngay cả động đậy cũng không làm được.
Linh Giới Châu dù chưa hình thành Khí Linh nhưng đã có linh tính của riêng nó, bởi vì Hỏa Nhi là của Lạc Nam nên nó luôn đứng về phía nàng, hỗ trợ Hỏa Nhi ngăn cản Ỷ Vân né tránh.
HỪNG HỰC… HỪNG HỰC…
Dục Tình Yêu Hỏa màu hồng phấn đốt lên cơ thể Ỷ Vân, không hề có chút đau rát hay ảnh hưởng ngoài da nào…
Nhưng ngay lập tức, Ỷ Vân cảm giác được đan điền mình dâng lên một cổ dục hỏa hết sức nồng đậm, ánh mắt ngập nước, môi thơm thở dốc mê ly, bên dưới hai chân có chút ngứa ngáy và trống rỗng.
“Ngươi làm gì…” Ỷ Vân khiếp đảm nhìn Hỏa Nhi, không hiểu vì sao đột nhiên lại kích thích bản năng của phái nữ trong cơ thể nàng làm cái gì.
Ỷ Vân dù chưa có trải qua chuyện ân ái nam nữ, nhưng không có nghĩa là nàng không biết biểu hiện của thân thể mình đang lên cơn động dục.
“Khanh khách, ngươi nên biết ơn ta, bởi vì chủ nhân chỉ yêu thương người thân và nữ nhân của mình, ngươi muốn được hắn thu nhận, chỉ có cách hiến dâng thể xác song tu trị thương cho hắn mà thôi!” Hỏa Nhi thản nhiên đáp lời.
“Cái này…” Ỷ Vân ngây ngẩn cả người, nhất thời không biết nói gì cho phải, mà hô hấp và dục hỏa trong người của nàng đã bắt đầu dồn dập.
“Đừng có hồ đồ, mấy chuyện này phải để chủ nhân tự quyết!”
Quang Nhi lấy lại tinh thần, chứng kiến Hỏa Nhi dùng Dục Tình Yêu Hỏa muốn tác hợp cho Ỷ Vân với Lạc Nam mà giật cả mình.
Thất Thải Huyền Quang sáng lên, đem toàn bộ cơ thể Ỷ Vân bao trùm, muốn tịnh hóa toàn bộ dục hỏa trong cơ thể nàng…
Quả nhiên hữu hiệu, chỉ thoáng chốc cơ thể Ỷ Vân bình tĩnh trở lại, ham muốn tình dục vừa rồi toàn bộ biến mất, khiến nàng vừa sợ vừa thẹn trừng mắt nhìn Hỏa Nhi, Dục Tình Yêu Hỏa thật sự quá nguy hiểm, tốt nhất nên tránh xa.
“Haizz, sớm hay muộn mà thôi… ta giúp chủ nhân sớm một chút ăn nàng có gì đâu…” Hỏa Nhi thấy dục vọng của Ỷ Vân bị Quang Nhi thanh trừ, bĩu môi một cái nói.
“Hừ, dám tự ý chủ trương… cẩn thận chủ nhân đánh cái mông ngươi!” Quang Nhi yêu kiều hừ một tiếng.
Nói xong mặt kệ Hỏa Nhi bĩu môi lè lưỡi, nàng tiến đến Bất Tử Thụ, hái lấy lá cây bỏ vào trong miệng mớm cho Lạc Nam, sinh mệnh tràn ngập cơ thể.
Trước sự gia nhập của lá Bất Tử Thụ, tốc độ vận chuyển của quá trình khôi phục nhanh đến chóng mặt…
Trong ánh mắt kinh dị liên tục của Ỷ Vân… đã nhìn thấy các lỗ chân lông đang mở rộng và chảy máu của Lạc Nam dần dần khép lại, từng vết bầm tím, các vết thương dữ tợn nhanh chóng lành lặn, gương mặt trắng bệch trở nên hồng hào.
“Đây là… đây là thần dược sao?” Ỷ Vân nhìn chằm chằm gốc cây không quá bắt mắt kia, nơi vẫn còn gần trăm cái lá có công dụng thần kỳ như vậy?
“Ưm…”
Có âm thanh rùng mình vươn vai, Lạc Nam bình thản ngồi bật dậy, khó có thể tin trước đó hắn còn hấp hối như sắp chết.
Công dụng của Bất Tử Thụ không phải để chơi…
RĂNG RẮC…
Có âm thanh xương cốt kêu rệu rạo vang lên, Lạc Nam nhíu nhíu mày lẩm bẩm:
“Mặc dù thương thế đã khôi phục, nhưng thân thể còn suy yếu cần phải khôi phục một vài ngày!”
“Đã là kỳ tích rồi, lần này công tử thật sự là liều mạng!” Kim Nhi trợn trắng mắt nói.
Lạc Nam cười khổ, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch thoát thân của hắn…
Đầu tiên là dùng Vạn Cổ Bất Hủ Thân đón đỡ hai cái Phong Lôi Cộng Minh Chưởng có thế đến khủng khiếp kia, sau đó tìm cách kích nổ chúng nó, lại mượn nhờ uy lực của vụ nổ cản chân hai tên Ngọc Tiên, mà hắn nhân cơ hội đó thoát khỏi tầm kiểm soát của chúng chuồn mất.
Quá trình này nói qua thì đơn giản, nhưng đòi hỏi Lạc Nam phải liều mạng và lòng quyết đoán cực lớn.
Đầu tiên là phải tin tưởng khả năng phòng ngự đến từ Vạn Cổ Bất Hủ Thân, sau đó phải có cách kích nổ được song chưởng Phong Lôi, vốn lúc đầu Lạc Nam định dùng Lôi Hỏa của mình trộn vào để kích nổ, nhưng sau khi đón tiếp hai chưởng ấy, hắn nhận ra khí tức Bất Hủ vẫn có thể tác động và quấy nhiễu Phong và Lôi tự mình xung đột, nên không dùng đến Lôi Hỏa nữa.
Bằng không một khi Lôi Hỏa của Lạc Nam tác động thêm vào, uy lực của vụ nổ sẽ càng kinh thiên động địa hơn.
Những bước tiếp theo thì không cần phải nói… cơ thể bị vụ nổ nhấn chìm khi Vạn Cổ Bất Hủ Thân còn thời gian tồn tại ngắn ngủi, dùng Không Đạo Na Di hút lấy vụ nổ xung quanh cơ thể để đánh lén hai tên Ngọc Tiên.
Vì ở khoảng cách cực gần, hắn không tốn quá nhiều thời gian để xác định quỹ tích mà lỗ hổng Không Gian xuất hiện như lần trước tập kích Huyết giới.
Một điều thuận lợi ngoài dự kiến của Lạc Nam chính là hai người Ngọc Hư và Ngọc Quán đột nhiên lấy ra pháp bảo Tù Thiên Ô nhốt lấy bản thân mình, để vụ tập kích của hắn càng thêm áp xúc, càng thêm thành công.
“Lại tốn thêm một lá Bất Tử Thụ rồi sao?” Lạc Nam cảm ứng tình huống thân thể, hắn hiểu có thể để mình khôi phục nhanh như vậy, chỉ có lá của Bất Tử Thụ là làm được.
“Hừ, tất cả là do nàng… vốn Hỏa Nhi muốn giúp chủ nhân vừa tiết kiệm, vừa có được mỹ nhân!” Hỏa Nhi u oán chỉ Quang Nhi vạch tội.
“Ta hiểu tính cách của chàng, nhất định sẽ không muốn đạt được nữ nhân trong tình cảnh đó!” Quang Nhi phồng to má phản bác nói.
“Được rồi… ai cũng vì tốt cho ta, không cần cãi nhau, bất quá lời của Quang Nhi rất đúng, Hỏa Nhi nên rút kinh nghiệm!” Lạc Nam nghiêm mặt nói.
“Hì hì!” Quang Nhi được khen nhất thời đắc ý lè lưỡi nhìn Hỏa Nhi khiến nàng chỉ có thể trợn trắng mắt.
Khi Tuế Nguyệt Nữ Đế và chúng nữ Hậu Cung rời đi… Lạc Nam cũng đã hái một lượng lớn lá cây Bất Tử Thụ giao cho các nàng phòng thân khi cần.
Kim Nhi cũng nhắc nhở hắn, muốn Bất Tử Thụ nhanh chóng trưởng thành thì hạn chế hái lá cũng như cành cây của nó, vì thế nên một số vết thương không quá nặng thì Lạc Nam hầu hết đều tự mình khôi phục, tiết kiệm lá cây Bất Tử Thụ một chút.
“Tiền bối…” Ỷ Vân có chút rụt rè tiến đến, Lạc Nam tỉnh lại… Không Gian Linh Giới Châu cũng không tiếp tục trói buộc nàng.
“Không cần gọi tiền bối… gọi thiếu gia, giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên luôn!” Lạc Nam thở một tiếng, mỉm cười nói.
“Tiền… thiếu gia, ngươi chấp nhận Ỷ Vân rồi sao?” Ỷ Vân nhất thời toàn thân phấn chấn, nhoẻn miệng cười rạng rỡ lên.
Không dám nửa lời than trách, lập tức lấy ra Linh Hồn Bổn Nguyên giao cho Lạc Nam, trở thành tiểu thị nữ của hắn.
Lạc Nam thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên đồng nghĩa với tùy ý có thể đoạt mạng của nàng, nhưng Ỷ Vân không chút nào sợ hãi.
Bởi với thực lực của hắn muốn giết nàng vốn đã dễ như trở bàn tay, ngược lại thu nhân Linh Hồn Bổn Nguyên chính là chấp nhận nàng thành người của hắn.
Lạc Nam cũng là bất đắc dĩ… trong tình huống nguy cấp đó hắn chỉ có thể cho Ỷ Vân trốn vào nơi này.
Mà một khi bí mật Linh Giới Châu đã lộ, chỉ còn cách thu hoặc giết nàng diệt khẩu.
Đối với Ỷ Vân, hắn vừa đồng cảm, vừa tán thưởng trí thông minh cũng như vẻ đẹp của nàng, không có ác cảm thì làm sao giết?
Tuy nhiên mặc dù như vậy, thì thời gian hai người tiếp xúc không quá dài… hắn không thể hoàn toàn tin tưởng Ỷ Vân qua vài câu nói, thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên là lựa chọn tốt nhất.
Cảm nhận mình đã bị Lạc Nam khống chế, Ỷ Vân lúc này mới có chút đỏ mặt lí nhí nói:
“Thiếu gia, ngươi mặc y phục vào có được không?”
Lạc Nam có chút sững sờ, lúc này mới nhớ mình vẫn còn trần truồng, để lộ thân thể cơ bắp linh động săn chắc, khiến Ỷ Vân phản ứng cũng là điều dễ hiểu.
Thân thể còn hơi mỏi mệt lười biếng, Lạc Nam thả người xuống Cực Lạc Suối ngâm mình thư giãn, Mặt Nạ Thiên Diện cũng lột xuống.
Ỷ Vân hướng mắt nhìn theo, nhịp tim đập lên thình thịch khi sắp được chứng kiến diện mạo của thiếu gia, dựa vào điều kiện thân thể hắn, nàng đoán thiếu gia của mình còn rất trẻ tuổi.
Nhưng mà… đến khi gương mặt thật sự của Lạc Nam xuất hiện, Ỷ Vân toàn thân như bị trời trồng, ánh mắt co rụt lại, môi đỏ bật thốt lên:
“Là hắn?”
Ỷ Vân không biết mình bị kinh hãi lần thứ mấy trong một ngày, nhưng nàng vẫn chấp nhận tiếp tục kinh hãi.
Thanh niên thiên tài 3000 tuổi Phi Thăng vừa được Ngọc Tiên Môn thu làm đệ tử, lúc này lại là người nghiền chết Ất Tiên Chấp Sự, chạy thoát khỏi tay Ngọc Tiên trưởng lão?
Trong lúc Ỷ Vân còn đang ngơ ngác, Hỏa Nhi và Quang Nhi đã ngoan ngoãn xuống suối, gương mặt xinh đẹp hạ thấp, hé ra hai cái lưỡi đinh hương của mình quấn quýt lấy côn thịt chủ nhân, tận tình giúp hắn thư giãn.
“Ỷ Vân… còn không mau xuống hầu hạ chủ nhân?” Hỏa Nhi nháy mắt nhìn nàng cười khanh khách nói.
Ỷ Vân nghe vậy rùng mình một cái, thấy Lạc Nam không biểu hiện phản đối, cũng cắn nhẹ cánh môi… y phục rời thân, chân trần uyển chuyển bước xuống.