Phần 34
Khi một chưởng tán đi…
Thấy vị trí chỗ của đối thủ đã biến mất tung tích, Ngọc Lâm khóe miệng đắc ý cười gằn: “Mặc cho ngươi nhiều thủ đoạn đến mức nào, vẫn không thể chống lại Ất Tiên!”
Hắn cho rằng Lạc Nam đã bị Phong Lôi Cộng Minh Chưởng bắn thành cặn bã rồi…
Thần Thức đảo quanh, Ngọc Lâm muốn tìm ra ngọn lửa mạnh mẽ quỷ dị mà đối thủ sử dụng vừa rồi… chủ nhân chết đi, tin tưởng nó ở phạm vi không quá xa.
XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT…
Đúng lúc này… ở bên cạnh Ngọc Lâm không biết từ bao giờ, tám thanh Hắc Kiếm quỷ bí từ trong hư không xuất hiện, không nói hai lời đâm mạnh vào cơ thể hắn…
“Không ổn!”
Ngọc Lâm hoảng sợ đến cực điểm, có trời mới biết tự nhiên ở đâu có mấy thanh Kiếm đột ngột xuất hiện ở bên cạnh tập kích chính mình…
Hư Không Kiếm, sau khi Ái Tâm có tiến bộ lớn về mặt Luyện Khí, nàng đã dốc hết tâm huyết và tài liệu có thể để nâng cấp chúng nó đạt đến Cực Cấp Cực Phẩm.
Bình thường Ngọc Lâm là Ất Tiên cường giả, Hư Không Kiếm dù đạt đến Cực Cấp Cực Phẩm cũng rất khó bị thương được hắn.
Nhưng hiện tại Ngọc Lâm đã bị trọng thương, Hư Không Kiếm lại bí mật tập kích, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không phản ứng kịp nữa rồi.
PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP PHẬP…
Tám thanh Hư Không Kiếm vô tình cắm chặt vào thân thể Ngọc Lâm, máu huyết nhuộm đỏ một vùng trời…
Mà thân ảnh Lạc Nam đã thản nhiên xuất hiện, ngay cả một chút thương thế cũng không có…
Ở trong Hồn Địa trong khoảnh khắc, Phong Lôi Cộng Minh Chưởng hoàn toàn không đánh trúng được Lạc Nam.
“Ngươi là người hay quỷ?” Ngọc Lâm toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ, dùng ánh mắt sợ hãi đến cùng cực nhìn chăm chú đối thủ.
“Ta là người… nhưng bật hack!”
Lạc Nam thản nhiên nói một câu…
XÀ…
Từ bên trong Đế Diễm, Xích Luyện Hỏa Xà lao vụt mà ra, hình thành tầng tầng Xiềng Xích lao đến siết chặt thân thể Ngọc Lâm, khiến hắn không thể động đậy tứ chi.
“Dị Hỏa?!” Ngọc Lâm càng thêm khiếp đảm, từ bên trong ngọn lửa kinh khủng kia lại lao ra Dị Hỏa, hắn nghĩ đến một khả năng, khiến ánh mắt trợn tròn… tràn ngập run sợ mở miệng run rẩy:
“Dị Hỏa dung hợp vào nhau? Ngươi là người của Vô Tận Hỏa Giới?”
“Vô Tận Hỏa Giới?” Lạc Nam trong lòng giật mình, dựa vào biểu hiện của Ngọc Lâm… chẳng lẽ Vô Tận Hỏa Giới kia cũng là nơi có khả năng dung hợp Dị Hỏa?
“Không… không thể, Vô Tận Hỏa Giới là Đại Tiên Giới, làm sao sẽ hạ mình đi xuống Tiểu Tiên Giới chúng ta!” Ngọc Lâm lắc đầu, tự động phủ định suy đoán của mình.
Lạc Nam cũng không hỏi cho ra lẽ, ngược lại cười nói: “Ngươi trả lời ta một câu, có thể cân nhắc tha mạng cho ngươi!”
“Câu gì?” Ngọc Lâm sững sờ.
“Ngươi nhận ra được Quyền Pháp mang theo vạn thú ta vừa sử dụng chứ?” Lạc Nam trầm ngâm, nghiêm túc quan sát từng cơ mặt của Ngọc Lâm, để chắc chắn tên này không nói dối.
Cuồng Thú Quyền vốn là Thể Kỹ của Tản Viên Tiên Vương, Lạc Nam khi sử dụng đã đem Đế Diễm mạnh mẽ hòa vào trong quyền pháp, khiến đẳng cấp của nó hiện tại không kém một Ngọc Cấp Cực Phẩm Quyền Pháp.
Hắn muốn xem xem… Ngọc Lâm có thể nhận ra đây là Cuồng Thú Quyền của Tản Viên Tiên Vương hay không, để điều tra thoáng một chút về các vị Tiên Vương này.
“Không biết…” Nào ngờ Ngọc Lâm mờ mịt lắc đầu.
“Tiên giới rộng lớn mênh mông, mỗi vị Tiên Vương cũng chỉ nổi danh một khu vực, công tử đừng hy vọng!” Kim Nhi lên tiếng giải thích.
Lạc Nam nghe vậy gật gù, trong lòng như có điều suy nghĩ…
Nhìn thấy Lạc Nam đang phân tâm, ánh mắt Ngọc Lâm trở nên oán độc… một khối Ngọc Bội xuất hiện trên tay hắn, muốn ra sức bóp nát.
Đây là Ngọc Bội của Ngọc Tiên Môn, chỉ cần đem nó bóp nát sẽ có cường giả trong Môn lập tức chạy đến…
Đáng tiếc Lạc Nam đang mở ra Khai Môn, tinh thần và tốc độ phản ứng cực kỳ minh mẫn, bình tĩnh quát lên:
“Định Hồn!”
Toàn thân Ngọc Lâm cứng đờ…
XOẸT…
Lạc Hồng Kiếm rời lưng, đem cánh tay Ngọc Lâm đang cầm Ngọc Bội cắt đứt…
“Con gái ngoan của ta nói… nàng muốn chém ngươi!” Lạc Nam thản nhiên cười cười.
Trong ánh mắt trợn tròn khiếp hãi của Ngọc Lâm, vốn Lạc Hồng Kiếm đang oai phong lẫm liệt, đột nhiên biến hóa thành một thanh Kiếm gãy tồi tàn hết sức quen thuộc.
“Ngươi… là ngươi… là ngươi…” Ngọc Lâm như gặp quỷ hét ầm lên, hắn làm sao có thể quên được, mấy ngày trước đó mình còn mở miệng xem thường thanh kiếm gãy này.
Mà kẻ đeo mặt nạ trước mặt, lại là tên đệ tử Ngọc Tiên Môn mới thu nhận kia…
Lạc Nam không rảnh trả lời… Đế Diễm bùng lên trên thân Kiếm gãy, nhẹ nhàng gọt xuống đầu Ngọc Lâm, sau đó đem toàn bộ cơ thể hắn đốt thành cặn bã…
Một đời Ất Tiên cường giả, chết thảm!
…
“Thật là thoải mái!”
Trước khi hủy thi diệt tích, Lạc Nam thi triển Đoạt Hồn Ngọc Lâm, cảm giác được tu vi Hồn Tu vừa mới tăng lên, hắn không nhịn được thở một hơi đầy sảng khoái.
Linh Hồn của một Ất Tiên cường giả quả nhiên là vật đại bổ, sau khi cắn nuốt… tu vi Hồn Tu của Lạc Nam rốt cuộc đạt đến Chân Hồn cấp bậc.
Tại Tiên giới, đẳng cấp của Hồn Tu cũng chia làm Chân Hồn, Cực Hồn, Ất Hồn, Ngọc Hồn, Hồn Vương, Hồn Tôn, Hồn Đế.
Về phần Hồn Đế của Hồn Tộc ở Việt Long Tinh, chỉ là một loại danh xưng mà thôi… ngay cả Lạc Nam cũng có danh Hồn Đế, nhưng nếu gặp kẻ có tu vi Hồn Đế thật thụ, người ta động ý niệm cũng đủ bạo vỡ linh hồn hắn.
“Công tử nên hạn chế Đoạt Hồn… không có Hồn Nguyệt Ánh ở bên cạnh, nếu gặp phải di chứng thì không may!” Kim Nhi lên tiếng nhắc nhở nói.
Vì tu vi Hồn Tu của Lạc Nam trước đó đã có Hồn Nguyệt Ánh hỗ trợ bồi dưỡng, lại thêm 10 năm lắng đọng… vì thế lúc này khi Đoạt Hồn của một Ất Tiên chẳng những không thấy khó chịu, trái lại cực kỳ thoải mái.
Bất quá đúng như Kim Nhi nói, không thể quá lạm dụng…
“Haizz, thật tưởng niệm Nguyệt Ánh a!” Lạc Nam âm thầm cảm thán một hơi.
Mặc dù hắn có Ôn Hồn Liên bồi bổ Linh Hồn, nhưng nó vẫn kém Hồn Nguyệt Ánh của hắn.
“Hừ, Hồn Nguyệt Ánh chính là nhân vật phụ trợ Linh Hồn số một, nếu ở bên cạnh công tử chẳng may bị Hồn Tu cường đại phát hiện, nhất định sẽ toàn lực ra tay cướp đoạt!” Kim Nhi yêu kiều hừ nói.
Lạc Nam cười khổ gật đầu, nếu không phải như vậy… hắn nào nỡ để Nguyệt Ánh rời đi chính mình?
Không tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, Lạc Nam hạ người rơi xuống bên cạnh “Bạo Hùng”, không quên tiện tay đoạt luôn gốc Chân Cấp Linh Dược gần đó ném vào Linh Giới Châu, à phải gọi là Chân Cấp Tiên Dược mới đúng, bởi vì các loại Linh Dược sinh trưởng ở Tiên giới từ Chân Cấp trở lên, đã có thể xưng là Tiên Dược rồi.
Linh Dược Điền gần đây không còn mấy nữ Tinh Linh bồi dưỡng, tốc độ phát triển có chút chậm chạp.
“Đã hôn mê rồi sao?” Lạc Nam đánh giá tình trạng “Bạo Hùng” nằm bẹp dí dưới đất…
Đế Diễm bùng cháy, vừa đủ đem túi da hình con gấu bên ngoài đốt trụi, hiện ra thân ảnh mỹ nữ kiều diễm trần truồng kia.
Nàng này sắc mặt tái nhợt, đôi môi anh đào vẫn còn rướm máu, thân thể bị dư ba công kích của Lạc Nam với Ngọc Lâm khiến cho bầm dập không ít, bất quá mặc dù thê thảm như vậy, thì dung nhan và hình dạng gần như hoàn mỹ cũng không bị xấu đi.
Bộ ngực o ép nhô cao, đầu nhũ hoa đỏ đậm ướt át, toàn thân thơm ngát tự nhiên, chân thon trắng nõn, âm động hồng phấn mê người.
“Có thể sánh ngang Thanh Trúc, Mộng Ảnh mấy nữ…” Lạc Nam cho ra đánh giá, quả nhiên trên thế giới này vẫn luôn không thiếu mỹ nữ, chỉ bất quá hắn tạm thời chưa biết phải đối xử ra sao với nữ nhân này.
Đè ép Nghịch Long Huyết đang sục sôi vì dâm tính, Lạc Nam hít sâu một hơi…
Niết Bàn Linh Thủy và Sinh Mệnh Huyền Mộc xuất hiện trên tay, nhanh chóng bao trùm lấy thân thể mỹ nữ…
Nàng chỉ bị tạm thời ngất đi vì dư ba công kích mà thôi, cũng không bị thương chỗ nào quan trọng, trước hai loại Dị Thuộc Tính thần kỳ của Lạc Nam, rất nhanh đã mở ra đôi mắt ngập nước…
“Á…”
Mỹ nữ vừa tỉnh táo, phát hiện mình trần truồng trước mặt “người thần bí đeo mặt nạ”, theo bản năng hét lên một tiếng thất thanh.
“Chỗ cần thấy đều đã thấy, không cần la lối!” Lạc Nam nhàn nhạt nói, cũng lịch sự quay mặt sang một bên.
Mỹ nữ trong lòng vừa thẹn vừa giận, bất quá người trước mặt ngay cả Ngọc Lâm cũng có thể giết chết, nàng không dám có chút biểu hiện bất mãn nào, chỉ có thể lấy ra một bộ váy dài đen tuyền trùm lấy cơ thể.
“Ỷ Vân ra mắt tiền bối!” Mỹ nữ tự giới thiệu, hành lễ một cái: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu mạng!”
Người thần bí này quá mạnh, xứng đáng được nàng gọi một tiếng Tiền bối…
“Ngươi tên Ỷ Vân…” Lạc Nam gật gù, thủ đoạn của mỹ nữ Ỷ Vân này trước đó khiến hắn tán thán không thôi, ở một nơi như Tiên giới, nữ nhân như nàng quá khó để sinh tồn.
Ngay cả diện mạo xinh đẹp cũng đủ để mang đến những phiền toái không cần thiết, càng đừng nói đến Dị Thủy.
“Ta không phải tự nhiên cứu ngươi… giao Dị Thủy ra và ngươi được tự do, chúng ta không ai nợ ai!” Lạc Nam bình thản nói.
“Tiền bối muốn Hắc Đàm Thủy của ta?” Ỷ Vân nhếch môi mọng cười đắng chát, quả nhiên không có cái gì là miễn phí, cũng chẳng có cái được gọi là đại anh hùng, tất cả chỉ thuận theo lợi ích.
“Ngươi cũng vất vả Phi Thăng, nên hiểu Tu Chân Giới vốn đã tàn khốc, Tu Tiên Giới còn khủng bố hơn rất nhiều, ta không trực tiếp giết ngươi sau đó cướp đoạt đã là nhân từ!” Lạc Nam ánh mắt híp lại, bình thản nói:
“Huống hồ ta không phải lũ ngốc Ngọc Tiên Môn, Dị Thủy của ngươi vốn không phải Hắc Đàm Thủy mà là Đoạt Sinh Đàm Thủy, đến nước này ngươi còn không thành thật!”
Ỷ Vân trong lòng giật thót cắn môi, ở trước mặt người thần bí này nàng cảm giác mình bị nhìn thấu toàn bộ không còn sót lại chút gì, trong lòng dâng lên sự kính nể…
Sắc mặt Ỷ Vân lâm vào lưỡng lự… nàng hiểu lời của người thần bí này nói là sự thật, nếu gặp kẻ tàn nhẫn nào đó, nói không chừng đã vừa hiếp vừa giết, sau đó cướp đi Dị Thủy rồi.
Cũng bởi vì vậy… mà nàng đối với nhân phẩm của người thần bí cảm thấy tràn ngập tin cậy.
Ít nhất hắn cũng đường đường chính chính nói ra ham muốn Dị Thủy, còn cho nàng cơ hội lựa chọn và giữ mạng, không giống như đám khốn kiếp Ngọc Tiên Môn, vừa làm phò vừa muốn mở miệng tuyên bố còn trinh, Ỷ Vân nghĩ đến đã cảm thấy buồn nôn.
Nghĩ đến đây, bản tính thông minh trỗi dậy, Ỷ Vân làm ra quyết đoán nói:
“Tiểu nữ ở Tiên giới một người không nơi nương tựa, chỉ có Dị Thủy làm tiền vốn dựa vào, tiền bối lấy mất Dị Thủy so với gián tiếp giết ta có gì khác nhau?”
“Cái này…” Lạc Nam nhức cả trứng, vì vốn có thiện cảm đối với những người Phi Thăng nên khó ra tay giết người cướp của, hoàn cảnh của Ỷ Vân hắn cũng cực kỳ hiểu, từ đầu đến cuối số phận đều bị Ngọc Tiên Môn nắm trong lòng bàn tay.
Ngay cả khi bằng trí thông minh để tìm ra đường sống cũng xém bị mất mạng vì Ngọc Lâm hẹp hòi, thật sự có chút đáng thương.
Tuy nhiên Dị Thủy hắn lại không thể không lấy, nhất là đối với hàng ngon như Đoạt Sinh Đàm Thủy.
Trong lúc Lạc Nam nhíu chặt chân mày, đã nghe Ỷ Vân thổ khí như lan, dùng giọng điệu bẽn lẽn nói:
“Ỷ Vân đồng ý giao Dị Thủy cho tiền bối… chỉ hy vọng tiền bối thu lưu Ỷ Vân ở bên người làm một thị nữ, giúp Ỷ Vân che mưa chắn gió là được rồi…”
Ỷ Vân cực kỳ thông minh, nàng nhìn ra đây nói không chừng là cơ hội khó được của mình.
Người thần bí trước mặt dùng tu vi Chân Tiên tiêu diệt Ất Tiên, nghe qua đã cảm thấy kinh thiên động địa, nói ra chỉ sợ người khác cũng sẽ không tin tưởng, chứng tỏ thiên phú của hắn cao vượt quá mức tưởng tượng của nàng.
Hơn nữa nhân phẩm của hắn cũng rất đáng tin cậy…
Theo chân một người như vậy… Ỷ Vân cảm thấy hoàn toàn xứng đáng, tiền đồ sáng lạng.
Nào ngờ Lạc Nam nghe xong lại lắc đầu, lập tức từ chối: “Ta ngay cả chính bản thân mình cũng lo chưa xong, làm sao bảo vệ được ngươi? Với trí thông minh của ngươi muốn sinh tồn ở Tiên giới này không hề khó… dù không có Dị Thủy ta nghĩ vẫn sẽ sống ổn!”
Tạm thời hắn thật không có ý thu nữ nhân, bởi vì trong lòng còn nhớ mấy bà vợ… hoàn toàn không có tâm trạng để nữ nhân khác bên cạnh…
“Nhưng ta không muốn sống cuộc đời bình thường!” Ỷ Vân bất chợt quỳ gối, nghẹn ngào rơm rớm lệ nói:
“Ỷ Vân chấp nhận từ bỏ địa vị cao thượng nơi hạ giới, từ bỏ cuộc sống vinh hoa phú quý chỉ muốn truy cầu con đường đỉnh cao của Tiên Đạo… bằng trực giác của nữ nhân, ta cảm thấy tiền bối có thể mang đến cho ta cơ hội!”
Nhìn bộ dạng của Ỷ Vân, Lạc Nam có chút bần thần… bởi vì nàng rất giống thê tử hắn, các nàng ấy cũng không cam sống bình thường…
Lạc Nam thử tưởng tượng… nếu mấy bà vợ của mình không có Tuế Nguyệt Nữ Đế mang đi, sau khi Phi Thăng cả đám có khả năng bị tách ra, số phận của các nàng liệu có tốt hơn Ỷ Vân không?
Trong số các nàng, có rất ít người mưu trí được như Ỷ Vân, nhưng ngay cả Ỷ Vân cũng xém bị giết chết…
Hắn không dám suy nghĩ tiếp nữa.
“Giao ra Dị Thủy, ta cho ngươi một quyển Ất Cấp Công Pháp và một lượng tài nguyên để tìm nơi hoang vắng bế quan, không cần lo lắng về tương lai!” Lạc Nam hít sâu một hơi đưa ra quyết định.
“Tiền bối…” Ỷ Vân giật mình, có thể tùy ý cho ra một Ất Cấp Công Pháp để trao đổi với một con cá nằm trên thớt như nàng, sự rộng lượng của người thần bí thật sự khiến Ỷ Vân tâm phục khẩu phục.
Trong lòng càng là quyết tâm phải theo hắn cho bằng được.
“Chạy!” Lạc Nam ánh mắt co rụt lại, bất chợt quát to, vội vàng đưa tay bế lấy Ỷ Vân vào trong ngực, Huyễn Quang Vô Cực triển khai, chỉ thoáng chốc đã biến mất khỏi vị trí cũ.
ĐÙNG…
Một chưởng pháp khủng bố vừa lúc giáng xuống, đem một nửa Thủy Dược Lâm san thành bình địa…
Hai cổ khí thế bá đạo tuyệt đối ầm ầm hàng lâm, hai thân ảnh già nua cùng lúc thu tay, ngửa đầu lên trời rít gào phẫn nộ:
“Con chuột nhắt phương nào dám giết Chấp Sự Ngọc Tiên Môn, đi ra nhận lấy cái chết!”
Cái chết của Ngọc Lâm khiến Hồn Bài của hắn tại Ngọc Tiên Môn vỡ vụn, một Ất Tiên Chấp Sự chết không phải chuyện nhỏ, hai vị trưởng lão đã cùng lúc xuất động rồi.
Bên trên bầu trời, Ngọc Quán Thất Trưởng Lão sóng vai cùng một lão già khác mặc áo bào nâu, diện mục thâm trầm, khí thế cuồn cuộn.
Chính là Lục Trưởng Lão của Ngọc Tiên Môn – Ngọc Hư, tu vi cũng là Ngọc Tiên Sơ Kỳ, nhưng chiến lực lại mạnh hơn Ngọc Quán một chút.
Hai vị Ngọc Tiên trưởng lão xuất động để truy bắt hung thủ hại chết Ngọc Lâm, đủ thấy Ngọc Tiên Môn khá xem trọng việc này.
Ngay khi hai người vừa đuổi đến, Lạc Nam đã lập tức cảm ứng được… không kịp suy nghĩ bế lấy Ỷ Vân chạy như điên.
Nếu là một Ngọc Tiên hắn còn dám dây dưa một chút, nhưng có đến tận 2 Ngọc Tiên… thật sự lực bất lòng tâm a.
Bởi vì Ngọc Tiên là tầng thứ khác biệt hoàn toàn với Ất Tiên, một vị Ngọc Tiên cao quý hơn Ất Tiên không biết bao nhiêu lần, thực lực cũng như trời và đất.
Nếu không dùng đến Bá Lực và Thiên Đế Biến, Lạc Nam thật không nghĩ ra mình có cách nào để chiến được Ngọc Tiên cả.
Trừ khi sử dụng đến Thể Chất kia, nhưng vấn đề ở đây là có đến hai tên Ngọc Tiên mà không phải một…
Từng đối đầu với Ất lão trạng thái Ngọc Tiên ở Man Hoang Tinh, Lạc Nam hiểu rõ Ngọc Tiên mạnh như thế nào.
Ôm lấy Ỷ Vân thi triển Huyễn Quang Vô Cực phóng như điên, để lại một luồng sáng như sao băng lướt ngang đại địa…
“Chuột nhắt chạy đi đâu?”
Ánh mắt của Ngọc Tiên cực kỳ tinh tường, hai vị trưởng lão bay lượn trên không trung, mặc dù thân pháp của bọn hắn không cao cấp bằng Lạc Nam, nhưng lợi thế về tu vi và ngự không, chỉ thoáng chốc đã đuổi kịp hắn.
“Khốn kiếp!”
Tốc Môn bạo phát đến cực hạn, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm xuất hiện trên lưng… Lạc Nam điên cuồng bỏ chạy.
“Dị Hỏa?” Nhìn thấy đôi cánh trên lưng của Lạc Nam, hai người Ngọc Quán ánh mắt sáng rực lên.
Tạm thời mất tung tích của Dị Thủy, lại phát hiện một loại Dị Hỏa… xem như không lỗ rồi.
“Đi chết… Lôi Thiên Chỉ!”
Hai lão già liếc mắt nhìn nhau, vô tận Lôi Đình ngưng tụ vào đầu ngón tay, hướng về Lạc Nam bắn mạnh…
ẦM ẦM ẦM…
Bầu trời chấn động, hai tia Lôi Thiên Chỉ mang theo thiên uy mênh mông xoẹt qua không gian…
Lạc Nam tóc gáy dựng đứng, hai chỉ toàn lực của Ngọc Tiên… quá mức nguy hiểm.
“Thiết Bố Sam tầng 2 – Thiết Khải Gia Thân!”
Mình Đồng Da Sắt lại kết hợp thêm Thiết Khải Gia Thân, đem da thịt của Lạc Nam ngưng tụ như khải giáp, lại thêm Thể Môn đang kích hoạt, phòng ngự xem như không tồi.
KENG KENG…
Hai cái Lôi Thiên Chỉ thấu qua các lớp phòng ngự, xuyên vào da thịt hắn, máu tươi bắn tung tóe, Lạc Nam hộc máu, sau lưng xuất hiện hai cái lỗ máu dữ tợn…
Thân thể đạt Thập Chuyển ở trước mặt Ngọc Tiên, còn quá kém cỏi…
“Tiền bối… mặc kệ ta! Ngươi toàn lực chạy đi!” Máu của Lạc Nam phun vào mặt Ỷ Vân, nàng lập tức vội vàng nói, trong lòng dâng lên tuyệt vọng.
“Bỏ ngươi để Dị Thủy vào tay bọn khốn này sao?” Lạc Nam nghiến răng nghiến lợi.
Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc che phủ miệng vết thương, vài hình xăm nhỏ hiện lên lập lòe ánh sáng, hai cái lỗ máu khép lại hoàn mỹ.
“Có thể ăn Lôi Thiên Chỉ mà tốc độ không giảm, chẳng trách giết được Ngọc Lâm!”
Hai tên trưởng lão cười nhạt, lúc nãy chỉ là một chút thăm dò… lúc này mới là đánh thật.
Bọn chúng như chim ưng ngự không trên bầu trời, nhìn hai con chuột nhỏ đang trốn chạy dưới mặt đất, cảm giác săn mồi dâng lên.
“Lôi Thiên Liên Hoàn Chỉ!”
Mười đầu ngón tay… mười đường Chỉ mang theo sức mạnh hủy diệt bắn xuống…
Hai tên Ngọc Tiên liên tục bắn chỉ nổ vang chân trời, uy lực khủng bố không đủ để hình dung… số lượng lên đến hai mươi Lôi Thiên Chỉ.
“Tốc Biến!” Lạc Nam thi triển liên tục năm lần Tốc Biến, thành công né tránh một nửa số Lôi Thiên Chỉ…
ÒM…
Mộc Quy xuất hiện trên đỉnh đầu, Phệ Thiên Mộc… Phản Thiên Mộc cùng Sinh Mệnh Huyền Mộc kết hợp tạo thành, khiến sức phòng ngự của nó gia tăng đáng kể…
XOẸT XOẸT XOẸT…
Chỉ tiếc Lôi Thiên Chỉ do Ngọc Tiên đánh ra quá mạnh, sau khi thành công giúp Lạc Nam đón đỡ thêm năm chỉ, thân thể của Mộc Quy đã tiêu tan…
Năm chỉ còn lại tiếp tục lao vụt đến…
“Kẻ này thân mang nhiều Dị thuộc tính, phải bắt cho bằng được!” Hai tên Ngọc Tiên ánh mắt sáng quắc, với kiến thức của bọn hắn đương nhiên nhận ra Mộc Quy được hình thành từ vài loại Dị Mộc.
Thậm chí bên trong có Phản Thiên Mộc khiến Lôi Thiên Chỉ phản về bọn hắn một chút, bất quá không đáng lo ngại…
XOẸT XOẸT XOẸT…
Trước năm cái Lôi Thiên Chỉ còn sót lại, Lạc Nam cắn chặt răng… vài chục thanh Phi Kiếm bất chợt xuất hiện quanh thân, ý niệm vừa động… toàn bộ chúng nó hướng về Lôi Thiên Chỉ trảm đến.
KENG KENG KENG…
Từng thanh từng thanh Phi Kiếm bị đánh nát, mãi đến khi hóa giải toàn bộ Lôi Thiên Chỉ, Lạc Nam tổn thất đến 20 thanh Phi Kiếm, khiến hắn đau lòng không thôi…
“Lại biết Ngự Kiếm? Kẻ này là yêu nghiệt?!” Ngọc Quán trưởng lão hít sâu một hơi rung giọng, hắn nằm mơ cũng không nghĩ sẽ có Chân Tiên chống đối được Ngọc Tiên lâu như vậy.
“Không thể để quái vật như vậy trưởng thành!” Ngọc Hư nghiêm túc đáp.
Nếu để yêu nghiệt này đạt đến Ngọc Tiên, chỉ sợ Ngọc Tiên Môn không đủ cho hắn giết…
Nghĩ đến đây… hai lão già sát ý dâng trào, Lôi Phong Cộng Minh Chưởng cùng lúc xuất hiện trong tay bọn hắn, thiên địa kinh động, uy thế không thể hình dung nữa rồi…
Lạc Nam sắc mặt đại biến, Ất Tiên như Ngọc Lâm dùng chiêu này cũng khiến hắn cảm thấy nguy hiểm, càng đừng nói hai tên Ngọc Tiên.
Đẩu Chuyển Tinh Di cũng không đủ phản đòn khi tu vi của hắn vẫn còn quá thấp…
“Ngươi thả lỏng toàn thân!” Lạc Nam quát to một tiếng.
“Vâng!” Ỷ Vâng ngoan ngoãn đáp lời…
Toàn thân nàng đã lập tức bị thu vào Linh Giới Châu…