Phần 31
Từ Linh Giới Châu đi ra, thời gian bên ngoài đã trôi qua hai ngày.
Trước khi Tuế Nguyệt Nữ Đế rời đi, nàng đã giúp Lạc Nam một đại ân huệ… cải tiến Gia Tốc Trận tốc độ vận chuyển nhanh hơn, một ngày ở thế giới thực bằng đến một trăm ngày bên trong Gia Tốc Trận.
Hết sức khủng bố…
Mặc dù Tuế Nguyệt Nữ Đế không phải một Chiến Trận Sư, không quá tinh thông Trận Pháp… nhưng thân nắm giữ Thời Gian linh căn một cách lô hỏa thuần thanh như nàng, giúp đỡ hắn cải tiến Gia Tốc Trận không phải việc quá khó, thậm chí Tuế Nguyệt Nữ Đế chỉ phất tay vài cái đã có thể làm được.
Lạc Nam ở trong Gia Tốc Trận hai trăm ngày, rốt cuộc luyện thành Động Thiên Ngạo Tiếu, Đẩu Chuyển Tinh Di… còn Thân Pháp Đế Cấp Thiên Hạ Vô Cực chỉ mới tu được tầng 1 mà thôi.
Nghĩ đến Tuế Nguyệt Nữ Đế… hắn lại vô thức liên hệ đến thiếu nữ và con chồn thần bí kia, nữ nhân này cũng sở hữu Thời Gian Linh Căn, nếu như tự tạo cho mình một cái Gia Tốc Trận, sau đó đẩy nhanh thời gian trong đó lên gấp nhiều lần bên ngoài… như vậy lần sau có gặp lại bọn chúng, Lạc Nam chưa hẳn là đối thủ.
Còn chúng nữ… các nàng được Tuế Nguyệt Nữ Đế mang đi, nhất định cũng sẽ được bồi dưỡng trong thời gian Gia Tốc, nếu Lạc Nam không cố gắng, bị mấy bà vợ bỏ xa về mặt tu vi là điều không quá bất ngờ.
“Không được… nhất định phải đoạt lấy Hắc Đàm Thủy!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, trong lòng làm ra quyết định.
“Chấp Sự muốn gặp ngươi!”
Đúng lúc này, bên ngoài động phủ có âm thanh lạnh nhạt vang lên, Lạc Nam vội vàng đeo Lạc Hồng Kiếm ở trạng thái ngụy trang lên lưng, sau đó mở ra cửa động tiến ra ngoài.
Lại là tiểu thị nữ lần trước, lần này nàng đến báo tin.
Ánh mắt tiểu thị nữ liếc về Lạc Nam, vô thức nhìn thấy Lạc Hồng Kiếm “tồi tàn” trên lưng hắn, bên trong ánh mắt lập tức hiện lên vẻ xem thường, trong lòng thầm nhủ:
“Haizz, đẹp trai thì có lợi ít gì, rõ ràng là thổ dân… một thanh Kiếm gãy Chân Cấp lại xem như bảo bối như thế!”
Lạc Nam chứng kiến ánh mắt xem thường của thị nữ, trong lòng nảy sinh vui mừng… không tồi, đây chính là hiệu quả mà hắn muốn.
“Mong cô nương dẫn đường!” Hắn mở miệng nói.
“Đi theo ta!” Tiểu thị nữ xoay lưng, lần này đột ngột thi triển Thân Pháp, hóa thành từng luồng từng luồng tàn ảnh di động một cách thật nhanh.
Trong lòng thị nữ tương đối đắc ý, mặc dù tu vi nàng chỉ mới Độ Kiếp, nhưng thân pháp tu luyện chính là hàng Cực Cấp Hạ Phẩm của Ngọc Tiên Môn, tiểu thị nữ phải cống hiến gần 50 năm mới được phép tu luyện thân pháp này.
Lúc này thi triển Cực Cấp Thân Pháp, tiểu thị nữ cho rằng sẽ hù dọa được Lạc Nam, đem hắn bỏ xa… đến cuối cùng phải cầu xin nàng thả chậm tốc độ.
Nào ngờ chạy đi hồi lâu vẫn chẳng nghe thấy âm thanh gì vang lên, tiểu thị nữ mới quay đầu nhìn lại.
“Làm sao có thể?”
Nhất thời tiểu thị nữ như gặp quỷ, bởi vì Lạc Nam vẫn ung dung bình thản đứng sát bên nàng, mặt mũi tràn đầy bình thản, không có chút gì là thấm mệt.
Trong lòng tiểu thị nữ tràn ngập bất ngờ, thầm nghĩ chẳng lẽ kẻ này tinh thông tốc độ?
Nếu là như vậy… lấy tu vi Ất Tiên của hắn, đuổi kịp nàng cũng không có gì lạ.
Nghĩ đến đến thị nữ bình thản lại, không tiếp tục chạy nhanh tránh tự làm mất mặt, không nói lời nào chậm rãi dẫn đường.
Lạc Nam nhìn tình cảnh này khóe miệng mỉm cười ấm áp… nụ cười của hắn không dành cho tiểu thị nữ, chẳng qua là nhớ lại hồi ức lần gặp Ái Tâm trên Ải Nhân Đảo, khi đó cô nàng kia cũng muốn dùng ưu thế thân pháp bỏ xa hắn… kết quả bị hắn ung dung bám theo.
“Đến rồi!”
Phạm vi của Ngọc Tiên Môn cực kỳ to lớn, hai người chạy một lúc lâu mới đến nơi.
Lạc Nam hướng mắt nhìn lên, chỉ thấy trước mặt là một tòa Đại Điện rộng lớn đến cực điểm, toàn thân được điêu khắc từ gỗ xưa quý hiếm, hương thơm tự nhiên hết sức dễ chịu, ở trước đại môn có một bảng treo điêu khắc ba chữ lớn như rồng bay phượng múa:
“Nhiệm Vụ Điện!”
Ở phía trước Nhiệm Vụ Điện, vô số thân ảnh ra ra vào vào tấp nập, đa phần là các Đệ Tử của Ngọc Tiên Môn, mỗi người đều là thiếu niên thiếu nữ anh tư xuất chúng, trên mặt mang theo vẻ kiêu ngạo của người xuất thân đại thế lực.
Tại Tiểu Tiên Giới, có thể trở thành đệ tử của Ngọc Cấp thế lực là một điều đáng tự hào, giống như đệ tử của Cửu Cấp Thế Lực ở Việt Long Tinh vậy…
Lạc Nam và thị nữ đến cũng thu hút vài ánh mắt, bất quá cả đám khi nhìn thấy thanh Kiếm gãy trên lưng hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, trong lòng điên cuồng chửi mắng:
“Con mẹ nó… ở đâu ra thằng nghèo làm mất mặt toàn bộ Ngọc Tiên Môn?!”
Như sợ nhìn thêm Lạc Nam một chút cả bọn sẽ bị khinh nhờn, vì thế không một ai thèm tiếp tục để ý hắn.
Tiểu thị nữ đưa Lạc Nam đến Nhiệm Vụ Điện vội vàng thi triển thân pháp chạy đi, hiển nhiên không muốn ở gần một chỗ với hắn.
Lạc Nam cũng không tức giận, thản nhiên tiến vào đại môn của Nhiệm Vụ Đường.
Bề ngoài hắn ra vẻ kính nể trước uy thế của nơi này, thực chất trong lòng lại mang theo tâm thái thưởng thức bình phẩm, cũng chẳng có gì phải e ngại.
ONG ONG ONG…
Hết sức đột ngột, Bá Đỉnh trong cơ thể Lạc Nam nhẹ nhàng rung động, một cảm giác thèm thuồng từ bên trong nó truyền ra.
“Có Dị Thuộc Tính sao?” Lạc Nam ánh mắt lóe lên, bên trong Nhiệm Vụ Điện này vậy mà có Dị Thuộc Tính tồn tại nên mới gây nên Bá Đỉnh cảm ứng, bất quá không biết là kẻ nào.
Loại trừ Hắc Đàm Thủy của Bà Lão ra, bởi vì Bá Đỉnh đã nhận biết Hắc Đàm Thủy, nó sẽ không biểu hiện ham muốn mới mẻ như vậy.
Nhiệm Vụ Điện rất cao, chia làm nhiều tầng riêng biệt… theo như phản ứng của Bá Đỉnh, Dị thuộc tính kia ở phía trên cao, Lạc Nam tạm thời không đủ tư cách lên trên các tầng đó.
“Lạc Nam sư huynh… ở bên này!”
Âm thanh của Huỳnh Thảo cất lên thu hút sự chú ý của Lạc Nam.
Hắn vội vàng hướng mắt nhìn qua, quả nhiên trông thấy đám người Huỳnh Thảo cùng với bà lão sở hữu Hắc Đàm Thủy đang tập trung ở một góc.
Ánh mắt Lạc Nam có chút híp lại, Hắc Đàm Thủy vẫn còn trên người bà lão… nói rõ Ngọc Tiên Môn vẫn còn chưa đoạt lấy nó, mà Hắc Đàm Thủy lúc này cũng không phải nguyên nhân khiến Bá Đỉnh hứng thú.
Lạc Nam tiến đến đứng cùng đám người Huỳnh Thảo, hắn muốn xem Ngọc Tiên Môn rốt cuộc muốn làm cái gì.
PHẦN PHẬT…
Lại có âm thanh ngự không, kẻ vừa đến chính là một trong hai tên Chấp Sự mà Lạc Nam cùng đám người Huỳnh Thảo gặp được khi vừa vào Ngọc Tiên Môn.
Hắn là một nam tử trung niên có râu quai nón, tu vi đạt đến Ất Tiên Trung Kỳ.
Chấp sự hạ xuống trước mặt mấy người, đảo quanh đánh giá một vòng, bất chợt nhíu nhíu mày nhìn Lạc Nam trầm giọng nói:
“Ngươi đã là đệ tử của Ngọc Tiên Môn… nên chú trọng thể diện của môn phái, nếu để người khác biết đệ tử Ngọc Tiên Môn đeo thứ như vậy trên lưng, sẽ trở thành trò cười của thiên hạ!”
Thứ hắn ám chỉ chính là Lạc Hồng Kiếm gãy nát trên lưng Lạc Nam…
“Baba, Hồng Nhi muốn chém hắn!” Trong đầu Lạc Nam xuất hiện âm thanh tức giận của tiểu cô nương.
Lạc Nam dở khóc dở cười, ngoài mặt lại nghiêm túc nói: “Kiếm này có ý nghĩa quan trọng với tiểu tử, mong Chấp Sự đại nhân lượng thứ!”
“Sư huynh…” Đám người Huỳnh Thảo thấy Lạc Nam dám không nghe lời Chấp Sự, sợ hãi không thôi.
Tên chấp sự sắc mặt cũng là trầm xuống, âm thầm hừ một tiếng không biết điều… chỉ mới nhập môn đã dám bật lại hắn, ngày sau cho ngươi nửa bước khó đi.
Bất quá ở chốn đông người hắn cũng không biểu lộ ra lòng dạ hẹp hòi của mình, đánh trống lảng sang chuyện khác:
“Đây chính là đồng phục Môn Phái của mấy người các ngươi!”
Nói xong, trên tay xuất hiện gần 20 mươi kiện Y Phục ném cho đám Lạc Nam.
Đưa tay tiếp nhận, Lạc Nam âm thầm gật gù… đồng phục của Ngọc Tiên Môn lấy màu trắng làm chủ đạo, ba chữ Ngọc Tiên Môn được thuê bằng chỉ xanh ở bên ngực, chất liệu vải cũng là hàng Linh Cấp, xem như không tồi.
“Bổn Chấp Sự tên là Ngọc Lâm, các ngươi có thể gọi ta là Lâm Chấp Sự!” Chấp sự tên Ngọc Lâm tự giới thiệu.
“Lâm chấp sự tốt!” Đám người Huỳnh Thảo vội vàng kính cẩn hành lễ.
Ở Ngọc Tiên Môn, chỉ khi ngươi trở thành Ất Tiên hoặc là người có thân phận, mới được phép đổi họ sang họ Ngọc.
“Chúng ta là Ngọc Cấp Thế Lực, cũng không có quá nhiều quy tắc ràng buộc… quan trọng nhất trong số đó, chính là tuyệt đối tuân theo chỉ thị của Môn phái mà hành động, tôn kính người thế hệ trước, nếu dám tái phạm… xử tử!” Ngọc Lâm lạnh lùng nói, khí thế Ất Tiên ép về phía đám người.
Huỳnh Thảo một đám sắc mặt tái nhợt, thân thể run rẩy vội vàng gật mạnh đầu.
“Con mẹ nó, đám khốn này thích chơi khí thế đến mức này à? Thật muốn đem Thiên Đế Biến xuất ra chấn các ngươi hộc máu!” Lạc Nam trong lòng mắng một tiếng.
Ngọc Lâm thấy đám người biết nghe lời, cũng không tiếp tục ra oai, thu hồi khí thế, tiếp tục mở miệng:
“Đã trở thành đệ tử của Ngọc Tiên Môn, tông môn cũng sẽ không nuôi các ngươi miễn phí, muốn có tài nguyên tu luyện thì hoàn thành các loại nhiệm vụ tại Nhiệm Vụ Điện để đổi lấy tài nguyên tương xứng, bao gồm cả Tiên Thạch, Công Pháp, Vũ Kỹ, Pháp Bảo các loại đa dạng tùy các ngươi lựa chọn!” Ngọc Lâm tiếp tục nói ra một ít thứ cơ bản về quy tắc tại Ngọc Tiên Môn.
Thấy Huỳnh Thảo mấy người tiếp thu, Ngọc Lâm bất chợt lấy ra mười bảy quyển trục ném vào tay từng người…
Lạc Nam mở ra quyển trục, nhìn thấy nội dung bên trong:
“Nhiệm Vụ Nhập Môn: Trong vòng nửa năm, tiến về Vạn Thú Cốc thu thập Yêu Đan của mười con Chân Yêu…”
Lạc Nam trong lòng buồn cười, Ngọc Tiên Môn quả thật đánh giá đúng năng lực với những gì hắn biểu hiện ra ngoài… chỉ giết 10 con Chân Yêu mà cho đến tận nửa năm thời gian, rất không tệ.
Tuế Nguyệt Nữ Đế từng phổ cập kiến thức cho Lạc Nam, theo quy tắc tại Tiên giới… Yêu Thú chỉ khi đạt đến Yêu Vương mới có thể Hóa Hình thành nhân loại, nói cách khác mấy nữ yêu như Bạch Tố Mai, Tiểu Sư, Côn Minh Nguyệt, Hồ Khinh Vũ sau khi cùng Tuế Nguyệt tiến vào Tiên giới, toàn bộ cũng bị biến trở về hình dạng Yêu Thú.
Trừ khi có đại cơ duyên tìm được Vương Cấp Linh Dược – Nhân Vương Thảo, Yêu Thú ăn vào mới có thể lập tức Hóa Hình.
Bạch Tố Mai năm xưa nhờ ăn vào Hóa Hình Thảo ở Việt Long mới có thể sớm ngày hóa hình thành nhân loại, tuy nhiên tác dụng của Hóa Hình Thảo không đủ thay đổi quy tắc Tiên giới…
Chỉ có Nhân Vương Thảo mới được xem trọng.
Lạc Nam đưa mắt nhìn qua, phát hiện đám người Huỳnh Thảo, Bà Lão có Hắc Đàm Thủy cũng nhận được các loại nhiệm vụ khác biệt, không ai giống ai.
“Đây là nhiệm vụ đầu tiên Môn Phái giao cho các ngươi… khi hết thời hạn được ghi bên trong bắt buộc phải trở về, bằng không trừ khi các ngươi chết… Ngọc Tiên Môn cũng sẽ tìm ra các ngươi, có hiểu chưa?” Ngọc Lâm trầm giọng cảnh cáo nói.
Hiển nhiên là để đám người Lạc Nam sợ hãi không sinh ra ý niệm bỏ trốn khi ra ngoài làm nhiệm vụ.
…
Rời khỏi Nhiệm Vụ Điện, Lạc Nam liếc mắt nhìn sang Huỳnh Thảo:
“Cô nàng, không lo đi làm nhiệm vụ của ngươi… bám theo ta làm gì?”
“Cũng không gấp nha… ta muốn thỉnh giáo Lạc Nam sư huynh một ít chuyện!” Huỳnh Thảo sóng mắt lưu chuyển, ra vẻ quyến rũ nói.
Lạc Nam không thể phủ nhận Huỳnh Thảo khá đẹp, bất quá hắn vừa chia tay vợ… tạm thời không có tâm trạng bàn chuyện nam nữ, huống hồ còn có Hỏa Nhi và Quang Nhi ở cạnh bên, muốn tận hưởng lúc nào chẳng được.
Vì thế đang định mở miệng từ chối…
“Vị sư muội này, mới gia nhập Ngọc Tiên Môn chúng ta sao?” Một âm thanh nam tử thân cận vang lên, cắt đứt lời định ra khỏi miệng của Lạc Nam.
Lạc Nam và Huỳnh Thảo rõ ràng cùng đi với nhau, tên nam tử này chỉ chào hỏi Huỳnh Thảo mà không đếm xỉa đến hắn, hiển nhiên là muốn tán gái.
Nam tử vừa đến là một đệ tử Nội Môn của Ngọc Tiên Môn, tu vi Cực Tiên Hậu Kỳ, gương mặt tràn đầy hứng thú nhìn Huỳnh Thảo.
Ở Ngọc Tiên Môn không phải là không có nữ đệ tử đẹp, bất quá không đến lượt hắn… vì lẽ đó khi nhìn thấy Huỳnh Thảo, lập tức ra tay.
“Ra mắt sư huynh!” Huỳnh Thảo theo lẽ khách khí chào hỏi một câu, người này quá mạnh… không thể đắc tội.
“Không cần khách khí… sư huynh tên là Chí Trung, rất hân hạnh nhận biết sư muội!” Chí Trung áp sát lại gần, diện mục đầy ôn hòa mỉm cười.
Lạc Nam âm thầm đánh giá, hắn phát hiện xung quanh có không ít đệ tử ném ánh mắt kính nể nhìn về Chí Trung, xem ra tên này ở hàng ngũ Nội Môn Đệ Tử của Ngọc Tiên Môn khá có địa vị.
Không muốn gây phiền phức, hắn mặc kệ Chí Trung với Huỳnh Thảo, xoay người muốn đi.
“Đứng lại!”
Chỉ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Chí Trung mở miệng quát lạnh, rốt cuộc nhìn về phía Lạc Nam.
“Ồ… Có chuyện gì không vị sư huynh này?” Lạc Nam dừng bước, cổ quái nhìn hắn.
“Gặp mặt đồng môn sư huynh vì sao ngươi không hành lễ?” Chí Trung gằn giọng, uy áp Cực Tiên như ẩn như hiện.
“Được rồi… ra mắt sư huynh!” Lạc Nam gật đầu chào hỏi một tiếng, tiếp tục quay người rời đi.
“Thằng khốn này!” Chí Trung ánh mắt như muốn phún hỏa, mặc dù biểu hiện của Lạc Nam rất bình thường, nhưng không hiểu sao hắn luôn cảm giác tên kia chẳng xem mình ra cái thá gì, trong lòng tràn ngập lửa giận khó hiểu.
Bất quá có mặt Huỳnh Thảo và không ít đệ tử đang nhìn, Chí Trung chỉ có thể hừ một tiếng cho qua, hắn không thể biểu hiện khí độ của mình hẹp hòi được.
Huỳnh Thảo chứng kiến cảnh tượng này âm thầm bĩu môi, kẻ này là một tên ngụy quân tử, vì chút chuyện nhỏ lại sinh ra giận dữ, sau đó còn giả vờ rộng lượng nín nhịn bỏ qua, loại người này mặc dù là Cực Tiên nàng cũng không thể nào xem trọng.
Huỳnh Thảo nàng có thể tự mình Phi Thăng khi tuổi chưa đến 5000, lòng dạ và thiên phú tự nhủ không kém gì ai, đương nhiên cũng có kiêu ngạo của riêng nàng.
Nàng kính nể Lạc Nam vì thiên phú của hắn cao hơn cả nàng, tuổi chỉ vừa 3000 đã Phi Thăng Tiên Giới, lại thành công chuyển hóa Tiên Lực… trong cái nhìn của Huỳnh Thảo, người như Chí Trung nếu sinh ra ở Hạ giới, như vậy vĩnh viễn cũng không phi thăng được.
“Xin lỗi sư huynh… muội có nhiệm vụ quan trọng Chấp Sự giao phó, đi trước một bước!”
Huỳnh Thảo hướng Chí Trung khôn khéo nói một tiếng, vội vàng chạy đi…
Chí Trung vốn muốn ngăn cản, nhưng nghe thấy Huỳnh Thảo phải làm việc Chấp Sự giao phó, vội vàng rùng mình…
Hắn đứng chết trân tại nơi đó, đã có không ít ánh mắt mang theo hài hước nhìn Chí Trung, hàm ý ẩn hiện trêu chọc.
“Khốn kiếp… tất cả là tại thằng nhãi con kia!”
Chí Trung đem toàn bộ lửa giận đổ lên đầu Lạc Nam, hận ý nảy sinh…