Phần 27
Thời gian như một dòng chảy…
Chỉ thoáng chốc, lại năm năm trôi qua…
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước… nhưng ngày chia tay, chúng nữ vẫn không cầm được nước mắt…
Vẫn là tại đình viện trang nhã của Liễu gia…
Lạc Nam lần lượt đem từng thê tử ôm vào trong ngực an ủi, cố gắng đè nén nỗi đau mất mát nơi trái tim, ngăn không để lệ nam nhi phải đổ…
“Huhu, Kỳ Nam không muốn xa baba, Kỳ Nam không muốn…”
Bầu không khí ngậm ngùi lên đến đỉnh điểm khi Tiểu Kỳ Nam khóc rống lên, hai mắt đẫm lệ, vùi đầu ở trong lòng ngực phụ thân, tứ chi bám sát cơ thể hắn như muốn dính vào cùng nhau…
Mười năm… vì muốn Tiểu Kỳ Nam vui vẻ khôn lớn một cách bình thường, nên Lạc Nam không để nàng phải vào Gia Tốc Trận tu luyện, tiểu cô nương cũng chỉ mới 10 tuổi mà thôi…
Được sống trong tình yêu thương của phụ thân, rất nhiều mẫu thân… và cả sư phụ, tuổi thơ của Tiểu Kỳ Nam trôi qua thật đẹp, và cho đến khi biết mình phải xa phụ thân, với tính cách vô tư hoạt bát của nàng… vẫn không thể chấp nhận…
“Kỳ Nam ngoan… ba ba hứa với ngươi, chúng ta sẽ rất nhanh… rất nhanh chóng đoàn tụ!” Ánh mắt Lạc Nam đỏ ngầu…
Hai đời người, lần đầu làm cha… Tiểu Kỳ Nam so với sinh mạng của hắn còn quan trọng hơn, nếu không phải hoàn cảnh bắt buộc, hắn nào muốn xa nàng?
Tưởng tượng những tháng ngày sau này không còn nhìn thấy con gái, lý trí Lạc Nam xém chút nữa phát điên.
“Sư phụ… sư phụ… Kỳ Nam cầu xin ngươi, chúng ta tiếp tục như những ngày qua có được không? Kỳ Nam hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn tu luyện!” Tiểu Kỳ Nam đưa mắt nhìn lên không trung, nơi Tuế Nguyệt Nữ Đế im lặng đứng ở một bên, trong ánh mắt nhỏ nhắn tràn đầy hy vọng.
“Aizzz” Tuế Nguyệt Nữ Đế thở dài lắc đầu: “Cô nương ngốc, sư phụ có rất nhiều việc muốn làm… đã trễ 10 năm, huống hồ phụ thân ngươi cũng không muốn dậm chân tại chỗ!”
“Làm sao có thể như vậy? Kỳ Nam không đi, Kỳ Nam muốn vĩnh viễn bên cạnh baba!” Tiểu cô nương bướng bỉnh khóc ngất, cái đầu nhỏ lắc lư lia lịa.
“Thút thít…”
Một đám thê tử rốt cuộc cũng không nhịn được khóc rống lên, dù tính cách kiên cường như Võ Tam Nương thân thể cũng đang rung lên lẫy bẫy, cố đè ép không để tiếng khóc của mình vang vọng.
“Aizzz” Tuế Nguyệt Nữ Đế lại thở dài một tiếng, bàn tay nhẹ điểm…
Một luồng lực lượng tiến vào thân thể Tiểu Kỳ Nam, khiến tiểu cô nương lâm vào ngủ say.
Chỉ có cách này… bởi vì Tiểu Kỳ Nam vĩnh viễn không chấp nhận sự thật.
Lạc Nam thân thể rung lên bần bật nhìn con gái nhỏ lịm đi trong lòng… hắn lúc này đã không còn là thanh niên trẻ tuổi háo thắng, trái lại đã là một người đàn ông chững chạc có gia đình, tuổi tác nếu tính luôn khoảng thời gian trong Gia Tốc Trận, xem như trung niên rồi.
Chỉ bất quá thân là Tu Tiên Giả, nhìn qua bề ngoài hắn vẫn như thanh niên đôi mươi mà thôi…
“Phu quân… không có bọn thiếp bên cạnh chiếu cố, chàng vạn sự đều phải cẩn thận!” Diễm Nguyệt Kỳ bế lấy con gái từ tay Lạc Nam, đôi môi đỏ mọng cắn chặt đến rỉ máu, không dám nhìn thẳng hắn…
Nàng sợ mình sẽ không nỡ rời đi…
“Phu quân… không có thiếp ở bên cạnh, chàng giữ lại thứ này… cần dùng đến thì dùng!” Ái Tâm hai mắt đẫm lệ, một quyển sách cổ đặt vào tay Lạc Nam.
Chính là Khí Đạo Thiên Thư mà Lạc Nam cho nàng.
“Ta biết rồi bảo bối!” Lạc Nam đặt lên môi Ái Tâm một nụ hôn thật sâu, tiếp nhận Khí Đạo Thiên Thư của nàng.
Khí Đạo Thiên Thư là do các vị Khí Đế lập nên, mặc dù Ái Tâm chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ tất cả thâm ảo bên trong nó, nhưng nàng đã đem tất cả nội dung ghi tạc vào trong đầu, chỉ cần ngày sau từ từ tìm hiểu mà thôi.
Những năm qua, Ái Tâm đã trở thành một vị Cực Cấp Luyện Khí Sư hàng thật giá thật, nàng cũng vơ vét thêm nguyên liệu trên Tinh Cầu, luyện thêm được cho hắn một mớ Phi Kiếm, số lượng Kiếm của Lạc Nam hiện tại đã đạt đến 499, tính luôn Lạc Hồng Nhi sẽ cán mốc 500.
“Phu quân… còn của bọn thiếp!” Tiêu Thanh Tuyền, Đan Mộng Cơ cùng với Đan Diễm Cơ đem Đan Đế Chân Giải giao cho Lạc Nam, lại đưa thêm một đống lớn các loại Đan Dược… đẳng cấp kém nhất cũng là Cực Cấp.
Mười năm… chúng nữ đều có những tiến bộ rất lớn, ba người các nàng cũng đạt đến Cực Cấp Luyện Đan Sư rồi.
Đan Đế Chân Giải cũng được ba nữ ghi nhớ ở trong đầu, giữ lại bên người cũng vô dụng… chi bằng giao cho Lạc Nam, khi có việc thì dùng đến.
Lạc Nam không khách khí, không có mấy nữ ở bên… nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ phải tự mình Luyện Đan… Luyện Khí đấy.
“Tiểu Hồng Nhi, Hỏa Nhi… Quang Nhi, ba ngươi chiếu cố phu quân cho tốt!” Yên Nhược Tuyết, Tô Mị cùng Hoa Ngọc Phượng mở miệng căn dặn, ánh mắt tràn đầy mông lung.
“Chúng ta rõ ràng!” Ba tiểu cô nàng nghiêm túc gật đầu.
Tiểu Hồng Nhi là vũ khí chính của Lạc Nam, Quang Nhi và Hỏa Nhi là khí linh của Quang Minh Đỉnh và Diễm Tâm Đỉnh, đương nhiên không thể tách rời hắn.
Cũng chỉ có ba nữ… sẽ bồi bạn Lạc Nam trong thời gian dài sắp tới.
“Chủ nhân… không có thiếp ở bên cạnh, chàng nên tìm một Chiến Sủng mới!” Tiểu Sư hít sâu một hơi, nén cảm giác đau lòng khàn giọng mở miệng.
Nàng sở hữu Yêu Hoàng Chiến Thể, chính là Thể Chất mà ngay cả Yêu Đế cũng phải thèm thuồng, ở bên cạnh Lạc Nam chỉ tổ mang lại nguy hiểm cho hắn, đè nén cảm giác đau lòng, chấp nhận chia ly.
“Ngốc… nàng vĩnh viễn là Chiến Sủng tốt nhất, thê tử ngoan của ta!” Lạc Nam theo thói quen vò đầu Tiểu Sư, ánh mắt tràn ngập cưng chiều.
Hắn biết nàng từ khi còn ở trong trứng, nếu xét theo tuổi tác… Tiểu Sư có lẽ là thê tử nhỏ tuổi nhất của hắn…
“Bệ hạ của thiếp, không có thần thiếp ở trong cơ thể… Chàng hạn chế sử dụng Hồn Lực, tránh bị thương nhé!” Đến lượt Hồn Nguyệt Ánh lên tiếng căn dặn.
“Phu quân… không có bọn thiếp chàng chắc hẳn sẽ rất cô đơn, nhớ tìm nhiều nữ nhân một chút thay bọn thiếp hầu hạ chàng!” Bạch Tố Mai ở một bên lặng lẽ rơi lệ, cuối cùng cũng mở miệng dặn dò.
Chỉ bất quá khác với những lần trước… lần này chúng nữ không liếc xéo Bạch Tố Mai, trái lại còn đồng ý gật đầu, hiển nhiên là ngầm chấp nhận cho Lạc Nam thu thêm nữ nhân.
Các nàng hiểu phương diện sinh lý của hắn rất mạnh… không muốn nam nhân của các nàng phải nín nhịn chịu khổ, ngay cả hay ghen tuông như Lý Trúc Loan với Diễm Điệp Tình cũng không có ý kiến.
“Không có các nàng… ta nào có tâm tư!” Lạc Nam cười khổ nói.
Chúng nữ cùng lúc liếc xéo hắn, tin ngươi mới là có quỷ…
“Thu thêm nữ nhân cũng được… nhưng Hậu Cung không phải mặt hàng nào cũng có thể tiến vào, chọn lọc một chút!” Liễu Ngọc Thanh nghiêm túc căn dặn nói.
Lạc Nam cười khổ gật đầu, nàng sợ hắn ăn tạp sao?
“Ca ca… lần sau gặp lại, Á Nhi cùng Mộng Mộng sẽ gả cho ngươi!” Á Nhi cùng với Liễu Mộng Mộng nhảy lên cơ thể Lạc Nam ôm lấy hắn, phân biệt ở hai bên gò má hôn một ngụm.
Á Nhi và Liễu Mộng Mộng chưa có Thể Chất và Huyết Mạch… nhưng vì không an lòng hai nữ ở lại Việt Long Tinh có khả năng nguy hiểm, nên Lạc Nam nhờ luôn Tuế Nguyệt Nữ Đế chiếu cố hai nàng…
Nghe lời nói của hai nữ, Lạc Nam xém chút nữa phun một ngụm… lúc này mới nhớ đến sau mười năm, các nàng đều đã là thiếu nữ thanh xuân tươi trẻ, đã biết động tình rồi.
“Nói ngốc nghếch cái gì? Bình thường chẳng phải gọi hắn là thúc thúc?” Á Hy Thần véo lỗ tai con gái kéo lại bên cạnh, dở khóc dở cười trừng mắt nhìn nàng.
“Hì hì, mẫu nữ chung chồng, đó là xu thế…” Á Nhi cười khanh khách khiến Á Liên Nga ở một bên nghe vậy tròn xoe mắt.
“Đi thôi…” Tuế Nguyệt Nữ Đế than nhẹ một tiếng…
Bầu không khí có phần trầm lặng…
“Các nàng chiếu cố lẫn nhau cho tốt!” Lạc Nam có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ thốt ra một câu như vậy.
ẦM ẦM ẦM…
Tuế Nguyệt Cung xuất hiện xoay tròn trên không trung, kích thước to lớn không kém một tòa thành, đợi chờ chúng nữ bước vào…
“Các bảo bối, bảo trọng!” Lạc Nam cố gắng rặn ra một nụ cười ôn nhu, khàn khàn mở miệng.
“Phu quân…” Chúng nữ ánh mắt xuất thần nhìn thật kỹ hắn, như muốn đem diện mạo của tà dị anh tuấn kia ghi tạc vào tận đáy lòng, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không quên hắn.
Lạc Nam đảo mắt nhìn qua từng vị thê tử, từng màn gặp gỡ… từng màn tiếp xúc… từng màn ái ân như một cuốn phim quay chậm hiện lên trong đầu.
Mười năm bên nhau, mười năm hạnh phúc… tình cảm phu thê đã sớm như keo như sơn, không một kẻ hở.
Yên Nhược Tuyết, Diễm Điệp Tình, Diễm Hồng Liên, Bạch Tố Mai, Tần Mộng Ảnh, Cơ Nhã, Cơ Băng, Băng Lam Tịch, Mộc Tử Âm, Lý Trúc Loan, Liễu Thi Cầm, Tiểu Sư, Diễm Nguyệt Kỳ, Tô Mị, Băng Linh Nhi, Nam Cung Uyển Dung, Hoa Ngọc Phượng, Thủy Nương Khanh, Hải Linh Lung, Hải U Quỳnh, Côn Minh Nguyệt, Ái Tâm, Bạch Liên Hoa, Hoa Thanh Trúc, Tô Nhan, Băng Phỉ Phỉ, Võ Tam Nương, Man Kiều, Cự Mỹ Anh, Hồn Nguyệt Ánh, Hồ Khinh Vũ, Hồ Ngọc Nghiên, Á Hy Thần, Á Liên Nga, Thủy Tích Quân, Tiêu Thanh Tuyền, Đan Mộng Cơ, Đan Diễm Cơ, Lạc Ly, Lạc Huyên, Thiên Diệp Dao, Thành Bích, Bảo Kiều, U Cơ, Lệ Huân, Vương Y Vận, Vương Thiên Ảnh, Liễu Ngọc Thanh.
Từng vị thê tử đều là ôn nhu hiểu chuyện, thiên tư tuyệt mỹ… vạn dặm chưa chắc có một… nam nhân khác có được một trong số các nàng đã là phúc phần chín kiếp, mà hắn lại có được toàn bộ.
Lúc này phải chia xa… chỉ sợ bất kỳ người làm chồng nào cũng không chịu được.
Rốt cuộc Lạc Nam cũng không nhịn nổi… một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.
“PHU QUÂN!” Chúng nữ thấy Lạc Nam rơi lệ, như một ngòi bom kích nổ, cả đám ôm nhau khóc rống lên.
“Vào…” Tuế Nguyệt Nữ Đế bị cảnh tượng này làm cho trái tim rung lên một chút, bất quá rất nhanh lấy lại bình tĩnh… nàng sợ bị sẽ bị làm cho cảm động, sau đó ảnh hưởng đến quyết định…
Tuế Nguyệt Cung tỏa ra một cổ lực hấp dữ dội, đem toàn bộ chúng nữ hút vào bên trong…
Lạc Nam thấy tình cảnh này, ngửa đầu lên trời rống to:
“Các bảo bối yên tâm! Dù phải đạp vỡ vô tận tinh không, san bằng Tiên Ma hai giới… ta cũng tìm về các nàng!”
“Bọn thiếp tin chàng!” Bên trong Tuế Nguyệt Cung truyền ra âm thanh đồng lòng của chúng nữ.
Có lời hứa này của hắn… dù các nàng có phải chờ đợi vô số kỷ nguyên, vạn kiếp luân hồi… thì đã làm sao?
“Yên tâm đi! Bổn Đế nếu đã tiếp nhận thì sẽ chú trọng bồi dưỡng các nàng, chỉ hy vọng ngươi đừng bị bỏ lại quá xa!” Âm thanh của Tuế Nguyệt Nữ Đế vang vọng bên tai.
“Nữ Đế… cứ chờ xem!” Lạc Nam sáng quắc nhìn lấy nàng, không hiểu vì sao Tuế Nguyệt Nữ Đế cảm giác được bên trong ánh mắt kia có một tia tham vọng chinh phục.
Lặng lẽ hừ một tiếng…
“Hy vọng một ngày không xa… Bổn Đế có thể nghe thấy cái tên Lạc Nam vang vọng tinh không!”
Tuế Nguyệt Nữ Đế liếc mắt để lại một câu… thân thể cũng theo đó tiến vào Tuế Nguyệt Cung.
XOẸT…
Tuế Nguyệt Cung lóe lên một cái, triệt để biến mất dạng…
VÙ VÙ VÙ…
Có ngọn gió đi qua làm mái tóc của Lạc Nam rối tung, óng tay áo phần phật…
Một canh giờ qua đi… hắn vẫn bần thần đứng ở nơi đó, không hiểu vì sao… thân là một Thập Chuyển Thể Tu, Lạc Nam vẫn cảm thấy ngọn gió hôm nay thật lạnh lẽo.
“Công tử đừng như vậy… có Long Tiên Thánh Điển tầng thứ hai liên kết, chỉ cần có đầy đủ thực lực… tìm về các nàng ấy không khó!”
Kim Nhi nhìn thấy dáng vẻ của hắn mà không đành lòng, mở miệng an ủi…
“Ta hiểu…” Lạc Nam thở ra một hơi thật dài, khóe môi lại xuất hiện một nụ cười quen thuộc.
Mặc dù xa cách nghìn trùng… nhưng có liên kết vô hình của Đồng Tâm Đồng Ý… an nguy của chúng nữ hắn sẽ cảm ứng được, và đương nhiên cũng có manh mối để tìm về các nàng.
Tiền đề đầu tiên là phải có thực lực.
“Keng! Phát Động Nhiệm Vụ Chính Tuyến Phi Thăng Tiên Giới, trong vòng một tháng tiếp theo… ký chủ phi thăng Tiên giới, thành công nhận được phần thưởng chưa rõ, thất bại Hệ Thống sẽ tự hủy!”
Đúng lúc này… một âm thanh máy móc đã lâu chưa từng xuất hiện bất chợt vang lên.
Lạc Nam toàn thân cứng lại, cười khổ một tiếng: “Cũng thật vất vả cho ngươi!”
Hệ Thống dường như thấu hiểu cho hoàn cảnh của hắn, nên đã mười năm trôi qua… nó chưa từng phát động bất kỳ Nhiệm Vụ nào.
Hiện tại chúng nữ vừa rời đi, Con Đường Bá Chủ bắt buộc phải tiếp tục với tiến độ nhanh nhất.
Thật lòng… Lạc Nam rất biết ơn Hệ Thống.
“Một tháng sao? Đã đủ rồi!”
…
Chúng nữ rời đi… vị trí quan trọng tại Thế Lực của các nàng đã sớm bàn giao cẩn thận.
Lạc Nam đứng trên đỉnh núi, tà áo tung bay theo gió… sau lưng hắn là hàng loạt thân ảnh…
“Đây là một số Huyết Mạch ta chuẩn bị từ trước, mọi người xem thứ nào thích hợp với mình thì sử dụng… ta hy vọng dù có người Tiên giới tìm đến, cũng không ức hiếp được Việt Long Tinh chúng ta!”
Lạc Nam quay lại, nhìn đám người sau lưng mình nghiêm túc căn dặn.
Ở đây có Thiên Vạn Bảo, Thái Linh Lão Nhân, Ải Nhân Tộc Trưởng, Hoa Minh, Đại Lão, Khảo gia nhị lão, Lý gia chủ, Nguyễn gia chủ…
Hầu hết đều là vài vị trưởng bối mà Lạc Nam kính nể, cùng với người thân bên nhà vợ hắn…
Đương nhiên không thiếu đám anh em cây khế như Trần Giang, Băng Dũng, Côn Hoàng, Vương Ưng, Thủy Mặc…
Ngoài ra còn có tân nhiệm Bách Hoa Tông Chủ, Hồ Tộc Trưởng, Tinh Linh Nữ Vương… các nàng đều là thân tính trước đây của Tô Nhan, Hồ Khinh Vũ, Á Hy Thần, được bổ nhiệm thay thế vị trí khi chúng nữ đã rời đi.
Lạc Nam lấy ra trên dưới 20 cái Bình Ngọc, bên trong mỗi một bình đều ẩn chứa các loại Huyết Mạch mang thuộc tính khác nhau, tương đối đa dạng…
Bất quá Huyết Mạch cũng có nhiều loại, khác với Huyết Mạch hắn mua cho chúng nữ, những Huyết Mạch ở đây giá bán không quá cao… dao động chỉ từ 1 đến 2 Tỷ mỗi loại.
Đương nhiên các Huyết Mạch này chẳng quý hiếm đến mức khiến Đại năng tiên giới phải ra sức cướp đoạt, cũng chẳng sợ đắc tội bộ tộc Thần Thú nào.
Mặc dù không thể sánh bằng hàng của chúng nữ sử dụng, nhưng đảm bảo được an toàn, cũng đủ để chiến lực của đám người tăng mạnh trong cùng cấp, lại thêm Hóa Tiên Đài vẫn còn tồn tại… Lạc Nam nhờ đó an tâm hơn phần nào.
Mua xong trên dưới 20 loại Huyết Mạch này… Điểm Danh Vọng của hắn cũng chỉ còn số lẻ mà thôi…
“Tỷ phu… ngươi phi thăng sao?” Cầm Huyết Mạch trong tay, ánh mắt một đám em vợ có chút đỏ hoe…
Tỷ tỷ của bọn hắn đã đi… lúc này đến lượt anh rể, dù đã đứng ở vị trí cao của hành tinh này, thì lòng bọn hắn vẫn nặng như thái sơn.
“Ta phải đi… Vũ Trụ bao la vô tận ngoài kia, nếu không khám phá… thì thật đáng tiếc!” Lạc Nam phóng khoáng cười.
“Tỷ phu ngươi yên tâm, đợi khi nào có đủ thực lực… chúng ta cũng sẽ phi thăng, tìm kiếm ngươi ở mênh mông thế giới, chúng ta lại một lần nữa nâng chén say sưa.”
Một đám em vợ háo thắng kiên định nói.
Lạc Nam mỉm cười không đáp, cuộc đời của mỗi người là do chính bản thân họ lựa chọn… nếu đám em vợ có ý chí như vậy, hắn cũng chẳng khuyên can làm gì.
Dù Tiên giới có khốc liệt đến mấy, khám phá một lần… sau đó chết đi, cũng chẳng có gì nuối tiếc.
“Tiểu Nam… người làm nhạc phụ như ta không có thứ gì quý trọng… giao nó cho ngươi vậy!”
Đúng lúc này, Thiên Vạn Bảo bất chợt tiến đến, nghiêm túc vỗ vỗ bả vai Lạc Nam, sắc mặt kiên quyết, muốn đem Dị Kim của mình phóng thích ra ngoài.
Hiển nhiên muốn lấy Dị Kim của hắn giao cho Lạc Nam.
Chỉ là Lạc Nam lại phất tay, một cổ lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, đem Thiên Vạn Bảo ngăn chặn.
“Nhạc phụ đại nhân có lòng, tiểu tế đã có Cuồng Sát Tinh Kim… lại thêm Kim Bằng Tinh Kim của Diệp Dao đã đủ rồi!” Lạc Nam trong lòng có chút cảm động, kiên quyết nói chuyện.
Song tu với Thiên Diệp Dao, Sát Kim Đỉnh có thêm Kim Bằng Tinh Kim, sở hữu hai loại Dị Kim đã tạm ổn, Lạc Nam đâu có mặt mũi nào lấy mất Dị Kim của nhạc phụ?
“Nhưng mà…” Thiên Vạn Bảo chưa kịp nói dứt câu, Lạc Nam đã biến mất ngay tại chỗ.
Thân ảnh của hắn lơ lửng giữa bầu trời, ý niệm vừa động:
“Hợp Đỉnh!”
Bên trong Đan Điền, tám tòa Đại Đỉnh một lần nữa kết hợp, tạo thành Bá Đỉnh.
“Việt Long… đến đi!” Lạc Nam mở miệng hạ lệnh.
“Tuân lệnh chủ nhân!” Khí Linh của Việt Long Tinh Cầu ngoan ngoãn nói chuyện.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Trong khoảnh khắc đó, bên trong bầu trời… hàng chục cột Ngũ Sắc Lôi Kiếp khủng bố hiện ra.
Lạc Nam khóe miệng mỉm cười, Bá Đỉnh bên trong đan điền rung mạnh dữ dội vì hưng phấn.
Tu vi của hắn đang là Độ Kiếp Viên Mãn…
Lạc Nam là chủ nhân của Việt Long Tinh, hắn có thể hạ lệnh Ngũ Sắc Lôi Kiếp đánh xuống bất kỳ lúc nào.
Mượn năng lượng khổng lồ bên trong Ngũ Sắc Lôi Kiếp, để Bá Đỉnh hấp thu, đột phá Chân Tiên Cảnh, phi thăng Tiên giới.
Đó là toàn thể kế hoạch của Lạc Nam…
Nhìn cảnh tượng hùng vĩ trên thiên không… toàn bộ Tu Chân Giới đồng loạt ngẩng cao đầu.
Sắc mặt mỗi người tràn ngập phức tạp, vô số thiếu nữ tương tư đơn phương khóc rống lên…
Bọn hắn biết rằng… vị Bá Chủ kia, sắp trở thành truyền thuyết…