Phần 22
Theo lời của người thần bí… tương lai không xa, chúng nữ sẽ lập tức trở thành mục tiêu của vô số đối tượng, trong đó gồm có các đại tộc Thần Thú sở hữu Yêu Đế tồn tại.
Vậy đứng trước những kẻ thù như vậy, người thần bí ở trước mặt này lấy gì để bảo vệ chúng nữ?
“Không biết… tiền bối lấy gì để bảo vệ con gái và thê tử của ta?”
Âm thanh của Lạc Nam không lớn nhưng lại truyền rõ ràng rành mạch vào tai của từng người…
“Phu quân… huhu!”
Chúng nữ toàn thể bật khóc nức nở… Lạc Nam đưa ra câu hỏi này, trong lòng đã có dự định cùng các nàng phân ly rồi…
Tiên giới bao la, phu thê chia cắt… làm sao có thể không đau lòng?
Lạc Nam nhìn chúng nữ từng người gương mặt ảm đạm, toàn thân hắn cũng bắt đầu run rẩy theo…
Vợ chồng bên nhau nhiều năm tình nghĩa… xa các nàng hắn sao lại không đau?
Nhưng vì tương lai, vì không để chúng nữ lâm vào nghịch cảnh… dù trái tim có rỉ máu, tất cả cũng phải nuốt vào trong bụng.
Có trách thì trách bản thân Lạc Nam hắn vô dụng… ngay cả vợ con của mình cũng bảo hộ không xong.
Người thần bí nhìn cảnh tượng này, lại nghe câu hỏi của Lạc Nam… vốn không có ý tiết lộ thân phận, nhưng cuối cùng cũng hơi mềm lòng…
“Dựa vào đâu để bảo vệ các nàng ư?”
Một âm giọng trong veo như nước suối đầu nguồn vang lên, nhất thời khiến Lạc Nam và chúng nữ toàn thân chấn động, ánh mắt ngơ ngác nhìn về người thần bí.
Bởi vì khác với tiếng nói trầm thấp không nghe ra nam nữa vừa rồi… thì âm thanh này thuộc về một vị nữ tử, hơn nữa chỉ nghe qua âm thanh… cũng khiến trái tim người khác ấm áp vô cùng, không tự giác sinh ra cảm giác tin cậy.
Vị cường giả tuyệt thế trước mặt, lại là nữ nhân?
Không đợi Lạc Nam và chúng nữ lấy lại tinh thần, lớp khói mờ ảo xung quanh thân thể người thần bí tán đi… lộ ra một trương tư dung tuyệt thế, giai nhân tự tin pha lẫn bá đạo ung dung mở miệng:
“Bởi vì ta là Tuế Nguyệt!”
“Đinh… đinh… đinh!”
Toàn Thể Linh Giới Châu đột ngột vang vọng lên âm thanh vui tươi, không gian rung động… giường như Linh Giới Châu đang chào đón người thân của nó.
“Tuế Nguyệt… Tuyết Nguyệt Nữ Đế?”
Lạc Nam… Đan Mộng Cơ, Võ Tam Nương cùng Man Kiều sắc mặt kịch chấn… không dám tin bật thốt lên.
Cảnh tượng ở Man Hoang Thánh Địa như mới diễn ra ngày hôm qua một lần nữa tái hiện ở trong đầu…
Khi đó Võ Tam Nương và Man Kiều liều lĩnh chiến đấu với thanh niên cẩm bào đến từ Tiên giới, sau cùng càng là kích hoạt Tử Môn… thân thể hóa thành mưa máu ngập trời.
Trong cơn tuyệt vọng nhất… Lạc Nam đã sử dụng đến mảnh vỡ Luân Hồi Kính triệu hoán tàn hồn Nữ Đế, nhờ có vậy mà kỳ tích phát sinh, thành công quay ngược thời gian, cứu sống Võ Tam Nương và cả Man Kiều.
Cảnh tượng đó chỉ có vài người có mặt chứng kiến… trong đó đương nhiên gồm Lạc Nam, Võ Tam Nương, Man Kiều và cả Đan Mộng Cơ bên trong chiếc Nhẫn.
Lạc Nam trong lòng vẫn luôn khó hiểu… không biết vì sao đường đường là nhân vật nghịch thiên như Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng chỉ còn lại một luồng tàn hồn.
Nào ngờ chỉ vài năm trôi qua… hắn một lần nữa được chứng kiến phong tư của vị tuyệt thế Nữ Đế này, hơn nữa còn là chân thân hàng thật giá thật.
Kim Nhi không lên tiếng phủ nhận, phản ứng của Linh Giới Châu… tất cả đều nói rõ người thần bí này thật sự là Tuế Nguyệt Nữ Đế, ân nhân của Võ Tam Nương và Man Kiều, đương nhiên còn là của toàn thể Hậu Cung.
“Tiền bối… Tuế Nguyệt Nữ Đế!” Lạc Nam lắp ba lắp bắp…
Mặc dù nữ nhân đã hiện ra dung nhan như ẩn như hiện… nhưng ánh mắt hắn vẫn không thể chiêm ngưỡng một cách hoàn toàn, có một luồng không gian vặn vẹo trên người Tuế Nguyệt Nữ Đế, hắn chỉ có thể dựa vào vài đường nét mơ hồ để đánh giá nàng nhất định là đại mỹ nhân không kém Hồ Khinh Vũ mấy nữ, thậm chí nhỉnh hơn.
“Tuế Nguyệt Nữ Đế… chẳng trách lại kinh khủng như vậy!”
Chúng nữ Hậu Cung cũng là từng đôi mắt đẹp trợn tròn… các nàng từng nghe qua Võ Tam Nương kể lại tình cảnh ở Man Hoang, lại thêm Lạc Nam từng nhắc qua Tuế Nguyệt Nữ Đế chính là chủ nhân cũ của Linh Giới Châu… nên các nàng cũng có chút hiểu về vị nữ cường giả này.
Chẳng trách người thần bí này hiểu nhiều chuyện tại Tiên giới như vậy, chẳng trách người thần bí này thao túng Thời Gian và Không Gian kinh người đến như vậy.
Thì ra… người ta là Tuế Nguyệt Nữ Đế.
“Tiểu tử ra mắt Nữ Đế… thành tâm đa tạ ngài cứu mạng thê tử ta!”
Lạc Nam tiến lên một bước, trịnh trọng cúi đầu… trong mắt tràn đầy biết ơn.
Hắn mặc kệ nguyên nhân ẩn sâu bên trong là gì, việc Tuế Nguyệt Nữ Đế ra tay cứu mạng Võ Tam Nương là sự thật, ân tình này không thể bàn cãi.
“Không cần khách sáo… có qua có lại mà thôi, ngươi thức tỉnh một trong số 9999 luồng tàn hồn của Bổn Đế, xứng đáng được bổn Đế hỗ trợ một việc trong khả năng!”
Tuế Nguyệt Nữ Đế phất tay không mặn không nhạt nói, với trí nhớ của một Nữ Đế… chỉ cần những gì đã trải qua nàng đương nhiên sẽ không quên, đừng nói là Lạc Nam… dù là những kẻ từng thức tỉnh Linh Hồn của nàng thì nàng đều ghi nhớ, chẳng qua đối với Tuế Nguyệt thì đây chỉ là có qua có lại, không cần thiết phải đề cập.
Lạc Nam sau khi biết người thần bí là Tuế Nguyệt thì trong lòng nhẹ nhõm hơn không ít lần…
Thứ nhất nàng là nữ, động cơ hại nữ nhi và thê tử của hắn rất thấp.
Thứ hai hắn vốn có thiện cảm với nàng, Linh Giới Châu gắn bó cùng hắn lâu như vậy chính là Pháp Bảo khi còn trẻ của Tuế Nguyệt, lại thêm nàng từng cứu mạng Võ Tam Nương, nhân phẩm xem như đáng tin cậy.
Huống hồ như đã nói, với thực lực của nàng muốn hại bọn hắn không phải việc gì khó, cần gì tốn nhiều thời gian nói nhảm như vậy?
Đúng lúc này, Diễm Nguyệt Kỳ đột nhiên bế lấy Tiểu Kỳ Nam bước lên… cắn môi nhìn Tuế Nguyệt Nữ Đế thận trọng mở miệng:
“Nguyệt Kỳ nói lời này có chút vô lễ… nhưng theo như phu quân từng kể, Tuế Nguyệt tiền bối từng trọng thương chỉ còn lại Tàn Hồn, liệu có đủ sức bảo vệ chúng ta trước vô vàn kẻ địch hay không?”
“Hỏi rất hay!” Tuế Nguyệt Nữ Đế ánh mắt có chút tán thưởng nhìn Diễm Nguyệt Kỳ, không hề trách cứ… ngược lại cười tà phóng khoáng:
“Nếu là vô số kỷ nguyên trước… Bổn Đế chỉ tự tin lấy ít đánh nhiều, thì ở thời điểm hiện tại, bổn Đế chính là Tiên Đế Đệ Nhất Nhân! Vô địch bên trong Tiên Đế, chỉ cần những lão quái Siêu Việt Tiên Đế vẫn còn chưa ra tay, bảo vệ các ngươi chính là trong tầm tay!”
“Tiên Đế Đệ Nhất?”
Lạc Nam và chúng nữ một lần nữa thật sâu khiếp sợ, phải tự tin đến mức nào mới dám tuyên bố mình vô địch bên trong Tiên Đế đây?
“Có biết vì sao Bổn Đế biết đến Tiểu Kỳ Nam và tìm đến nơi khỉ ho cò gáy này hay không?” Tuế Nguyệt Nữ Đế thần bí hỏi.
Lạc Nam cùng thê tử hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lắc đầu… chuyện của Tiên Đế, có trời mới biết.
“Đơn giản… bởi vì Bổn Đế vừa thành công đúc nên Thời Không Thánh Thể, từ đó cùng Tiểu Kỳ Nam sinh ra cảm ứng!” Tuế Nguyệt Nữ Đế không chút che giấu nói.
“Khúc khích, khúc khích… hì hì!” Như chứng thực lời nói của Tuế Nguyệt Nữ Đế, Tiểu Kỳ Nam nằm trong lòng Diễm Nguyệt Kỳ mở môi nhỏ cười khanh khách, ánh mắt tràn ngập thân mật nhìn Tuế Nguyệt, thậm chí đôi tay nhỏ còn nâng cao như đòi bế.
“Thì ra là như thế!”
Lạc Nam và chúng nữ bừng tĩnh, rốt cuộc hiểu vì sao Tuế Nguyệt Nữ Đế cố chấp thu nhận Tiểu Kỳ Nam làm đồ đệ đến như vậy… hai người sở hữu cùng một loại Thể Chất, thử hỏi trong vũ trụ này, có ai thích hợp hơn Tuế Nguyệt làm sư phụ của Kỳ Nam?
Cũng sẽ chẳng có ai thích hợp hơn Kỳ Nam để làm truyền nhân của Tuế Nguyệt.
Qua lời nói của Tuế Nguyệt Nữ Đế… Lạc Nam và chúng nữ càng tin tưởng việc các nàng sở hữu Huyết Mạch, Thể Chất sẽ bị kẻ gian thông qua phương pháp đặc biệt nào đó cảm ứng được.
Bởi vì ngay cả chính Tuế Nguyệt cũng dựa vào cảm ứng Thể Chất mới tìm đến Tiểu Kỳ Nam đó thôi, ví dụ điển hình rành rành trước mắt.
“Toàn bộ Tiên giới chưa một ai thành công đúc nên Thể Chất top 1 và top 2, vì thế bổn Đế sau khi đúc thành Top 3… tự tin vô địch trong Tiên Đế, ngươi còn thắc mắc gì không?” Tuế Nguyệt Nữ Đế nhìn Lạc Nam, cười nhạt mở miệng.
Lạc Nam trầm mặc… Thể Chất top 3, chẳng trách Tuế Nguyệt Nữ Đế tự tin đến như vậy, hắn âm thầm suy nghĩ xem ra việc mảnh vỡ Luân Hồi Kính ẩn chứa một luồng Tàn Hồn có liên quan đến quá trình đúc nên Thời Không Thánh Thể rồi.
Tin tưởng đám Thần Thú kia chỉ cần không phải ngu ngốc, thì sẽ không vì Huyết Mạch mà đắc tội nhân vật khủng bố như Tuế Nguyệt Nữ Đế, nàng nói có thể bảo vệ Tiểu Kỳ Nam và chúng nữ, quả thật là có căn cứ.
“Khanh khách, khanh khách!” Tiểu Kỳ Nam tiếp tục đòi Tuế Nguyệt Nữ Đế bế bồng.
Diễm Nguyệt Kỳ cắn cắn môi, cuối cùng cũng thở dài một hơi đem Tiểu Kỳ Nam cho Tuế Nguyệt ôm một chút.
Tuế Nguyệt Nữ Đế cũng không chút kiêu ngạo, trái lại hết sức gần gũi, cẩn thận từng li từng tí bế lấy Tiểu Kỳ Nam… bên trong ánh mắt là tràn ngập cưng chiều.
Chỉ là rất nhanh, ánh mắt nàng có chút co rụt lại, ngưng trọng hỏi:
“Kim Ô Thánh Hỏa? Chân Long Lực?”
Hiển nhiên khi bế lấy Tiểu Kỳ Nam trên tay, Tuế Nguyệt Nữ Đế đã nhận ra thêm hai loại thiên phú khủng bố của tiểu đồ đệ tương lai này, nhất thời dùng ánh mắt cổ quái nhìn Diễm Nguyệt Kỳ và Lạc Nam dò hỏi:
“Kim Ô Thánh Hỏa hắn là tiếp nhận từ ngươi… vậy còn Chân Long Lực?”
“Là từ tiểu tử!” Lạc Nam ý niệm vừa động, từng lớp vảy rồng màu xanh hiện lên.
“Chẳng trách!” Tuế Nguyệt Nữ Đế sắc mặt bừng tĩnh, trái tim cuồng hỉ, càng thêm hưng phấn véo yêu cái muỗi nhỏ nhắn của Tiểu Kỳ Nam, không nhịn được lẩm bẩm:
“Bảo bối vô giá a… ngươi sẽ là Đế Nữ đáng kiêu ngạo của Tuế Nguyệt ta!”
Sở hữu Thời Không Thánh Thể, lại thêm hai loại truyền thừa cao cấp từ Kim Ô và Chân Long, chỉ sợ không tìm ra được đứa trẻ nào khác khủng bố hơn Tiểu Kỳ Nam nữa rồi.
Tuế Nguyệt càng xem Tiểu Kỳ Nam càng yêu thích, lại ý vị thâm trường nhìn Lạc Nam thản nhiên nói:
“Công Pháp ngươi tu luyện xem ra không đơn giản a… ta nhìn ngươi chẳng khác nào một tu sĩ bình thường, nếu không chủ động bộc lộ Long Lực, ta cũng không biết ngươi cũng sở hữu Chân Long Huyết Mạch!”
Lạc Nam mỉm cười không đáp… Cấm Kỵ che giấu, dù là Tuế Nguyệt nếu không đích thân bắt giữ hắn nghiên cứu cũng đừng mong nhìn thấu được hắn, về phần Huyết Mạch Nghịch Long của mình Lạc Nam cũng không định khoác lác trước mặt Nữ Đế làm gì, để nàng nghĩ chỉ là Chân Long cũng tốt.
Chúng nữ cũng ăn ý không đề cập đến Huyết Mạch Nghịch Long của Lạc Nam.
“Tuế Nguyệt tiền bối… không biết, ngài có thể mang phu quân chúng ta cùng đi hay không?” Bạch Tố Mai sắc mặt trắng bệch mở miệng hỏi thăm, xa Lạc Nam chẳng khác nào cực hạn tra tấn đối với nàng.
Chúng nữ nghe vậy cũng tràn ngập chờ mong, hy vọng nhìn chằm chằm Tuế Nguyệt.
“Thật đáng tiếc… Tuế Nguyệt Cung của ta không tiếp nhận nam tử… huống hồ nếu hắn không tự mình cố gắng và trưởng thành, tương lai làm sao che chở được các ngươi?” Tuế Nguyệt dứt khoát lắc đầu từ chối.
Lạc Nam cũng âm thầm cười khổ, Tuế Nguyệt Nữ Đế đồng ý bảo vệ thê tử và nữ nhi của hắn trong nghịch cảnh đã là may mắn lắm rồi, nếu hắn cũng bám vào… chẳng khác nào toàn bộ Hậu Cung ăn bám lấy người ta, cáo mượn oai hùm.
Lạc Nam và chúng nữ hiển nhiên không biết, trong lòng Tuế Nguyệt sở dĩ không nguyện ý tiếp nhận một phần nhỏ vì hắn là nam nhân, nhưng càng quan trọng hơn chính là… Lạc Nam đã có một vị sư phụ “siêu việt Tiên Đế” tồn tại.
Vị sư phụ của Lạc Nam còn không mở miệng, nàng làm sao có thể múa rìu qua mắt thợ được chứ?
“Tiểu Nam… bọn thiếp tôn trọng quyết định của chàng, phu thê chúng ta tình cảm mặn nồng, dù là xa cách nghìn trùng, rồi cũng sẽ có ngày đoàn tụ!”
Liễu Ngọc Thanh mang theo chúng nữ tình chân ý thiết nhìn hắn, cả đám đều rưng rưng lệ đỏ, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.
Các nàng không phải nữ nhân lỗ mãng, càng là không phải nữ nhân không biết nhìn đại cục.
Nếu vẫn khư khư cố chấp ở cùng với Lạc Nam, như vậy chẳng những các nàng sẽ thê thảm… mà ngay cả nam nhân của các nàng cũng sẽ bị liên lụy, không một ai có kết cục tốt.
Chi bằng nén nỗi đau trong lòng, ngoan ngoãn đi theo Tuế Nguyệt Nữ Đế cố gắng tu luyện, có được thực lực cường đại… vì Lạc Nam chinh chiến Tiên giới, dọn sẵn đường đi cho hắn đề phu thê ngày sau vĩnh viễn ở bên nhau.
Thà chịu nỗi đau ly biệt… để tương lai viên mãn, hoàn toàn xứng đáng.
Huống hồ có Long Tiên Thánh Điển Tầng Hai – Đồng Tâm Đồng Ý tạo thành mối liên kết, cũng không sợ phu thê vĩnh viễn lạc mất nhau.
Chúng nữ hiểu đây đã là lựa chọn cuối cùng, cũng là lựa chọn tốt nhất… cuộc sống luôn không thể theo ý muốn của các nàng, đôi khi phải biết tiếp thụ hoàn cảnh.
“Yên tâm đi… ta nhìn công pháp của đa phần trong số các ngươi tu luyện vẫn chưa hoàn chỉnh, chuyện này cứ để ta giải quyết, vấn đề tu luyện không cần lo ngại!” Tuế Nguyệt Nữ Đế ở bên ngoài nói thêm.
Nhìn từng dung nhan tuyệt sắc đầy nhu tình, Lạc Nam cố nén không để thân nam nhi phải rơi lệ… lại nhìn ngắm Tiểu Kỳ Nam ngoan ngoãn trong lòng Tuế Nguyệt, hắn khàn khàn mở miệng:
“Mong tiền bối cho gia đình chúng ta thêm 10 năm… ta không muốn Tiểu Kỳ Nam phải trải qua tuổi thơ thiếu thốn tình thương của cha!”
“Xin tiền bối!” Chúng nữ cũng là một mặt thành khẩn.
“Không thành vấn đề… 10 năm mà thôi, thời gian sắp tới Bổn Đế sẽ ở lại thế giới này!”
Tuế Nguyệt Nữ Đế thản nhiên gật đầu, 10 năm ở trong mắt nàng thật sự quá mức ngắn ngủi, so với vô số kỷ nguyên dài đằng đẵng bên trong vô tận luân hồi, chút thời gian ấy có tính là gì?
Chờ đợi 10 năm để có một đồ đệ quá mức ưu tú, Tuế Nguyệt cảm thấy bản thân thật sự có lời…
Hơn nữa phụ thân của đồ đệ nàng cũng không phải kẻ tầm thường, đáng giá để đầu tư…
Về phần chúng nữ… Tuế Nguyệt quyết định mang về Tuế Nguyệt Cung bồi dưỡng trong hoàn cảnh tốt nhất, Linh Giới Châu ở trước mặt Tuế Nguyệt Cung chẳng khác nào ao làng và biển rộng, hoàn toàn không có năng lực so sánh.
Nó hiện tại đã tìm được chủ mới, Tuế Nguyệt cũng chẳng có ý thu lại vật từng là của mình này…
Được sự đồng ý của Tuế Nguyệt, Lạc Nam bế lấy Tiểu Kỳ Nam… nhìn sang chúng nữ bên cạnh ôn nhu nói:
“Mười năm… ta sẽ là một người cha, người chồng bình thường của các nàng, chúng ta phải sống thật hạnh phúc!”
Chúng nữ ánh mắt đỏ hoe, lại là mỉm cười rạng rỡ đồng thanh nói:
“Bọn thiếp sẽ cùng chàng vẽ lên bức tranh tuổi thơ đẹp nhất của Kỳ Nam!”