Phần 76
Bên trong thạch điện…
Võ Tam Nương trong lớp áo choàng màu đen, hai mắt tràn đầy kinh hỉ nhìn một tòa hành cung trong tầm mắt…
Nơi này cao quý lộng lẫy, ngọc trụ đá vàng, hương thơm bát ngát, chẳng có tí liên quan gì đến cái gọi là Mộ Địa cả, trái lại giống nơi ở của người có thân phận không tầm thường…
Tại giữa cung, một cái giường thủy tinh trang nhã mà cao quý, bên trên nằm lấy một bộ xương cốt dài gần mét chín, trên thân khoác lấy áo da rách nát, cảnh tượng thật khó để miêu tả.
Bộ xương cốt này không trắng phếu như nhân loại bình thường khác, trái lại trong suốt lấp lánh như pha lê, lại kiên cố như ngọc thạch, dưới ánh sáng của dạ minh châu càng thêm óng ánh mê người, thần kỳ đến cực điểm.
“Tiểu tử thúi, lần này xem ra ngươi lại nợ lão nương!” Võ Tam Nương liếm nhẹ khóe môi đỏ mọng, một cảm giác thích ý dâng lên trong lòng, nghĩ đến sắc mặt vui mừng của Lạc Nam, nàng cong khóe môi kiều diễm.
Hiển nhiên, xương cốt của vị Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa kia, đã tìm được rồi.
Võ Tam Nương từ khi tiến vào Thạch Điện, vận khí giường như tự tìm đến, nàng đi thẳng một đường từ đầu đến cuối hầu như không gặp bất kỳ cản trở, cũng chẳng gặp một sinh mệnh nào, cuối cùng đi đến hành cung này, nơi yên nghĩ của vị Man Hoang Thánh Địa – Thánh Nữ.
“Xem ra công pháp Cốt Tu của Man Hoang Thánh Địa bất phàm, sau khi đại chiến kinh khủng, thân thể và máu huyết của Thánh Nữ đều tiêu tán, duy chỉ một khung xương trong suốt như Ngọc này lại gần như hoàn mỹ!”
Võ Tam Nương không hổ là một Bát Chuyển Thể Tu, kiến thức cũng không phải dạng vừa, vừa nhìn đã nhận ra chỗ kỳ diệu của Man Hoang Thánh Địa, rõ ràng mạnh mẽ nhờ vào Xương Cốt.
“Bất quá, càng thêm thích hợp với Mộng Cơ!” Nàng chép miệng tấm tắt hài lòng, sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận từng li từng tí tiến đến vị trí giường ngọc.
Những nơi như thế này không thể thiếu khảo nghiệm, nhất là khi Linh Lực bị phong ấn, bản thân nàng hiện tại chỉ ỷ vào một thân Thể Tu mà thôi.
ẦM ẦM…
Quả nhiên có dị biến nảy sinh, hai bên vách cung có hai bức tượng khảm sâu vào tường, điêu khắc lấy hai con Địa Long uy vũ đến cực điểm.
Nhưng mà lúc này, hành cung chấn động, hai con Địa Long bằng đá đột ngột từ vách tường lao ra, như sở hữu sinh mệnh chân thật, lao đến Võ Tam Nương.
RỐNG…
Chúng nó ngửa đầu rống to, trên cơ thể lấp lóe trận pháp, hiển nhiên chính trận pháp này là thứ duy trì khả năng hoạt động cho hai con Thạch Địa Long.
Hai cổ thân thể khổng lồ lao vụt mà đến, không gian rung rẩy cực mạnh trước động tác của chúng.
“Bát Chuyển Sơ Kỳ!”
Võ Tam Nương sắc mặt ngưng trọng, không hổ là khảo nghiệm của Thánh Nữ, nàng hiện tại chỉ là Thất Chuyển Sơ Kỳ, buộc phải vượt cấp chiến đấu một đại cảnh giới với hai đối thủ.
Không dám có chút chủ quan, một đôi Chân Cấp Cực Phẩm Phách Thiên Già Thủ xuất hiện trên tay.
“Khai Môn – Mở!”
“Cơ Môn – Mở!”
“Thể Môn – Mở!”
“Tốc Môn – Mở!”
Võ Tam Nương liên tục mở ra bốn môn trong Bát Môn Độn Giáp, khí thế toàn thân cấp tốc thay đổi như trời và đất.
Một đôi ánh mắt xinh đẹp trong vắt lấp lánh ánh sáng hữu thần, tóc đuôi ngựa tùy ý tung bay, làn da bánh mật quyến rũ trở nên căn bóng, các tiểu cơ bắp mê người siết chặt, vòng eo co lại, một đôi chân càng trở nên linh hoạt, hơi dài thêm một chút.
“Hây!”
Võ Tam Nương đôi tay đeo găng, làm ra tư thái phòng thủ của một võ sĩ, ánh mắt kiều diễm nhưng không kém phần oai hùng tập trung đến cực điểm, khí phách không kém đấng mày râu.
ĐÙNG ĐÙNG…
Hai con Thạch Địa Long vồ đến, Khai Môn kích hoạt, khả năng phản ứng của Võ Tam Nương gia tăng chưa từng có, nàng lợi dụng khe hở nhỏ xíu giữa hai con Thạch Địa Long, Tốc Môn triển khai, thả người bay lên…
“Phân Chia Thiên Hạ!”
Cơ Môn cuồn cuộn vận chuyển, từ trên không trung, Võ Tam Nương một chân đạp mạnh xuống…
ẦM ẦM…
Hai con Thạch Địa Long toàn thân kịch chấn, chúng nó bị văng ra hai hướng khác nhau, để lại tại giữa là một khe nứt sâu thẳm trên mặt đất.
Bất quá một chiêu Phân Chia Thiên Hạ ngày thường rất bất phàm, nhưng sức phòng ngự đến từ hai con Thạch Địa Long thật sự quá lớn, chúng nó nhanh chóng xoay chuyển thân hình, một lần nữa lao đến Võ Tam Nương vừa rơi xuống mặt đất.
Như hai con trâu, húc mạnh về phía nàng, uy lực khiến không khí liên tục nổ vang.
“Đến tốt!” Võ Tam Nương lại là hai mắt tỏa sáng, cơ hội sử dụng Phách Thiên Già Thủ cũng tới, chiến ý ngập trời.
Tứ Môn cùng hoạt động, Võ Tam Nương không trách mà lùi, một đôi Phách Thiên Già Thủ ầm ầm va chạm, chân nàng lấy đà nhảy mạnh mà lên…
Mục tiêu là cái cằm to lớn của Thạch Địa Long.
“Kình Thiên Quyền!”
Âm thanh thô cuồng từ môi nàng phát ra, Võ Tam Nương gồng mạnh cánh tay, từ phía dưới móc lên một quyền.
Phách Thiên Già Thủ phát sáng chói lọi, đem uy lực công kích gia tăng lên cấp số nhân, không gian loáng thoáng xuất hiện vết nứt.
ĐÙNG…
Trước một quyền Kình Thiên, phần đầu dưới của Thạch Địa Long bạo tạc, thân thể văng lên không trung, xém chút nữa đã chạm nóc cung điện, sau đó rơi tự do xuống.
RỐNG…
Mà con Thạch Địa Long còn lại không bỏ qua cơ hội, vẫn điên cuồng thúc mạnh về phía thân ảnh nhỏ nhắn.
Võ Tam Nương khóe môi nở nụ cười nhạt lộ ra hàm răng trắng như ngọc bên trong, thân thể xoay bặt mà qua, một đôi tay vội vàng đỉnh lấy hai cái sừng khổng lồ của Thạch Địa Long…
XOẸT XOẸT…
Trước sức hút dữ dội của nó, đôi chân Võ Tam Nương bị đẩy lùi trượt dài trên mặt đất, nhưng sống lưng từ đầu đến cuối vẫn luôn thẳng tắp, đôi tay nhẹ nhàng run rẩy, cũng may có Thể Môn gia tăng sức chống chịu của cơ thể, bằng không nàng đã bị húc bay rồi.
“CHẾT!”
Lực lượng toàn thân bùng nổ, Phách Thiên Già Thủ cấp tốc biến lớn, đem hai cái sừng Thạch Địa Long nắm chặt…
Sau đó Võ Tam Nương thô bạo xoay người, nhấc bổng thân thể nặng hơn ngọn núi của Thạch Địa Long, quật mạnh nó xuống nền đất.
ĐÙNG…
Cả tòa hành cung chấn động, con Thạch Địa Long bị Phách Thiên Già Thủ bẻ gãy cả đôi sừng.
Con Thạch Địa Long bị nàng đấm bay lên trời vừa rồi đang trên đường rơi xuống, cái bóng đen kịch của nó che đậy mặt đất ngày một lớn lên.
Tốc Môn gia trì, Võ Tam Nương bật nhảy người né tránh… lăn lộn vài chục vòng dưới mặt đất mới thoát khỏi phạm vi của tên to xác đang đè xuống.
ĐÙNG ĐÙNG…
Thạch Địa Long rơi xuống, vừa lúc đập thẳng lên người con Thạch Địa Long vừa bị quật ngã, như hai khỏa thiên thạch chạm nhau, toàn bộ hành cung chấn động.
Mà trận pháp trên thân thể chúng nó cũng kịch liệt va chạm với nhau, điên cuồng ma sát, sau đó trận văn bị ảnh hưởng, cuối cùng trở nên vô hiệu…
Trận pháp trên thân vừa hỏng, hai con Thạch Địa Long triệt để trở nên vô hại, trở thành hai pho tượng đá hết sức bình thường nằm chồng lên nhau.
“Lão nương đoán quả nhiên không sai!” Võ Tam Nương hài lòng đắc ý.
Hai con Thạch Địa Long này nhìn qua mặc dù là Bát Chuyển Thể Tu, nhưng chiến lực không thể sánh bằng Bát Chuyển Thể Tu bình thường, đơn giản vì chúng nó chỉ là vật vô tri vô giác, không biết thi triển Thể Kỷ, cũng chả biết tính toán địch nhân.
Chúng nó có, chỉ là sức phòng ngự kinh người đến từ Trận Pháp được khắc trên cơ thể, nếu không đánh vỡ trận pháp… đừng mong thông qua khảo nghiệm này.
Mà với thực lực Thất Chuyển Sơ Kỳ hiện tại của Võ Tam Nương, muốn tự tay phá vỡ trận pháp là điều viễn vong, vì thế nàng lập tức nảy ra một cách.
Đó là để hai trận pháp trên người hai con Thạch Địa Long tiếp xúc ma sát với nhau, tự chúng nó sẽ tự hủy hoại lẫn nhau, cuối cùng thông qua khảo nghiệm.
Không thể không nói, khảo nghiệm này đích xác khó chơi, Người khác chưa chắc sẽ nghĩ ra cách phá giải như vậy, cuối cùng bị hai con Thạch Địa Long mài mòn sức lực cho đến chết mà thôi… mà cho dù có nghĩa ra phương án, chỉ với thực lực Thất Chuyển, cũng rất khó để thực hiện được.
Đáng tiếc gặp phải Võ Tam Nương với kiến thức và kinh nghiệm cực kỳ phong phú của một vị Hiệu Trưởng, lại thêm Phách Thiên Già Thủ cùng tứ môn trong Bát Môn kết hợp, cuối cùng mới thành công thông qua.
Hạ đi hai con Thạch Địa Long, Võ Tam Nương không rảnh bận tâm đến chúng nó, Phách Thiên Già Thủ ngăn trở trước mặt đề phòng, vẫn tiếp tục cẩn thận bước đến quan tài.
“Khi còn sống, nàng này chắc hẳn là một mỹ nhân tuyệt thế!”
Nhìn xương cốt đang nằm trên giường thủy tinh, tổng thể không thiếu không thừa, từng đốt ngón tay đều cân xứng ở mức hoàn mỹ, đôi xương chân dài miên man, Võ Tam Nương cảm thán một tiếng, chẳng cảm giác được tí nguy hiểm nào.
ĐÙNG…
Nàng thử sức đánh lên khung xương một cái, kết quả bàn tay chấn động, mà khung xương như ngọc vẫn hoàn hảo, ngay cả một vết xướt cũng không có.
“Lợi hại, nàng này đã tu đến Cửu Chuyển Cốt Tu, thật là kinh tài tuyệt diễm!” Võ Tam Nương lẩm bẩm nói:
“Theo lý bình thường, Cốt Tu cường giả chỉ cần khung xương của họ chưa bị hủy hoại vẫn có thể sống lại, vì sao ngay cả một tia khí tức lão nương cũng không cảm nhận được?”
“Truyền thừa của Thánh Nữ đâu?” Võ Tam Nương tiến hành thăm dò, kết quả kỳ quái phát hiện ngoại trừ khung xương này, ngay cả một khối Man Thạch cũng chẳng có.
“Thôi kệ, có khung xương này cho Mộng Cơ, tin tưởng sau khi đúc lại thân thể thực lực của muội ấy sẽ tăng mạnh!” Võ Tam Nương cũng chẳng để bụng, nhanh chóng đem bộ xương thu vào Nhẫn Trữ Vật.
Làm xong tất cả, nàng bình thản quay người muốn đi.
Trong khoảnh khắc này, dị biến… đột ngột nảy sinh.
ĐÙNG…
Cái giường Thủy Tinh trong suốt tưởng chừng vô hại đột ngột nổ tung, một cổ linh hồn ngủ say từ lâu đột ngột thức tỉnh, không nói hai lời tiến thẳng vào cơ thể Võ Tam Nương.
Biến cố quá mức bất ngờ không thể lường trước, Võ Tam Nương sắc mặt đại biến, cưỡng ép đem Linh Hồn xa lạ kia bức ra khỏi cơ thể.
Đáng tiếc, thực lực hiện tại của nàng quá yếu, mà nàng lại không phải một Hồn Tu, muốn bức Linh Hồn kia ra ngoài, quả thật khó hơn lên trời.
“Thiên phú của ngươi không tệ! Giao thân thể cho bổn Thánh Nữ, ta sẽ giúp ngươi đạp lên bát hoang, thống ngự thiên hạ!”
Trong đầu Võ Tam Nương, một âm thanh tràn ngập bá đạo mà khí phách của nữ tử vang lên, giọng điệu cuồng vọng chẳng khác nào so với nàng.
“Ngươi là Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa?” Võ Tam Nương cười lạnh hỏi lại, vẫn ra sức chống cự, bảo trì lý trí, không để nàng kia xâm nhập.
“Không sai, đích thị là bổn Thánh Nữ!” Linh Hồn ra sức xâm chiếm, muốn đoạt quyền chủ động cơ thể.
“Hừ, mặc kệ ngươi là ai, muốn chiếm thân thể Lão Nương, phải xem có bản lĩnh không đã!” Võ Tam Nương chiến ý bùng phát, có thể tranh đấu với Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa, nàng cảm thấy quá trình này không tệ.
“Như ngươi mong muốn!” Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa không cam lòng bỏ cuộc.
Hai nữ nhân này, đều là thuộc dạng nữ cường nhân, một người tại Việt Long Tinh là Cuồng Bạo Nữ Vương quát tháo phong vân, một người lại là Thánh Nữ của Thế Lực từng thống trị Man Hoang Tinh.
Bất kể về tâm tính hay thiên phú đều là nhất tuyệt, kiêu ngạo đến tận xương tủy, làm sao có thể chịu thua?
Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa đã chờ đợi thời cơ này quá lâu rồi, nàng chờ một thể xác có thiên phú Thể Tu không kém gì mình, lại bá đạo mạnh mẽ để tiến hành đoạt xá sống lại, một lần nữa bước trên con đường cường giả.
Mà Võ Tam Nương lại có quá nhiều khao khát chưa được hoàn thành, cũng tương tự muốn đứng trên đỉnh cao Tu chân giới.
Quá trình đoạt xá gặp phải chống cự không dễ dàng gì, linh hồn hai người đều đau nhứt đến kịch liệt, làn ranh giới trọng thương hết sức mỏng manh.
Linh hồn không ngừng giằng co, thậm chí cả hai Linh Hồn có dấu hiệu dung hợp, mà không phải người nào đang cắn nuốt người nào.
Trong cơn đau đớn, Võ Tam Nương lao vụt như bay, áo choàng đen từ lâu đã sớm rơi mất, để lộ dáng vẻ quyến rũ mê người cùng dung nhan kiều diễm nhưng không kém kiên cường của nàng.
“Ngươi còn là Linh Tu? Không tệ…” Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa vui mừng.
“Hừ, ngươi là Cốt Tu cũng xem trọng Linh Tu?” Võ Tam Nương cảm thấy kỳ quái hỏi.
“Haha, chỉ có đám ngu xuẩn, cổ hủ mới dám xem thường Linh Tu, bổn Thánh Nữ ước gì bản thân được làm Linh Tu đấy!” Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa yêu kiều cười to nói.
“Hừ, ước kệ ngươi, đừng mơ đoạc xá lão nương!” Võ Tam Nương cười gằn.
Hai người này giành giật thân thể, vậy mà vừa chiến vừa tán gẫu, kỳ quái đến cực điểm.
Võ Tam Nương không biết mình đã chạy bao xa, hết sức bất chợt, không gian Thạch Điện nứt ra, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng.
Đây là một thanh niên diện mạo ung dung cao quý, thân khoác cẩm bào, ánh mắt chứa đựng ý vị cao cao tại thượng.
“Ồ?” Thanh niên cẩm bào vừa tiến vào Thạch Điện, đã nhìn thấy một vị mỹ nữ nên cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Nữ nhân này thân thể không yếu nhược như bình thường, trái lại thân thể săn chắc trơn bóng, sở hữu đường cong chết người không đền mạng, làn da bánh mật dã tính gợi tình, dung nhan kiều diễm nhưng pha lẫn kiên cường, một bộ ngực sau lớp võ y càng là hàng khủng, sở hữu kích thước to nhất mà thanh niên từng được chứng kiến.
Trong lúc nhất thời, dù với tâm cảnh không tầm thường của mình, nhưng thanh niên cẩm y vẫn không ức chế được cảm giác ham mê chiếm hữu dâng trào trong lòng, thanh niên quyết tâm phải có bằng được nữ nhân này.
Đây không phải là ham mê nữ sắc, cũng không phải hắn thấy gái là động dục… mà là nữ nhân này có sức hút quá lớn, chinh phục được nàng sẽ khiến hắn có cảm giác thành tựu.
“Mỹ nhân, đời này ngươi là của ta!” Thanh niên cẩm y mở miệng bá đạo tuyên bố.
“CÚT!”
Võ Tam Nương và Thánh Nữ đang bận tranh đấu trong linh hồn, ở đâu ra thằng ngu phát ngon bừa bãi? Hai nàng như đạt thành sự ăn ý, một quyền mang theo Phách Thiên Già Thủ nện thẳng ra ngoài.
“Có ý tứ!” Thanh niên cẩm y cười nhạt, một cổ lực lượng băng giá bất chợt gia trì vào nắm tay, lại thêm thể tu vận chuyển, thô bạo cường công.
ẦM…
Sau một cú va chạm, cánh tay Võ Tam Nương triệt để tê dại, mà thân thể yêu kiều của nàng càng là bay ra ngoài vài chục mét, kinh khủng vô cùng.
Mà thanh niên cẩm y vẫn cười tủm tỉm ung dung, cổ lực lượng băng giá trên tay đang không ngừng nhảy nhót.
“Khốn kiếp, kẻ này… vì sao có thể sử dụng Linh Lực?” Võ Tam Nương chật vật đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng.
“Không… Thất Chuyển Cấm Linh Trận của Thạch Điện tuyệt đối không cho phép bất kỳ sinh mệnh nào vận dụng Linh Lực, trừ khi…” Giọng nói của Thánh Nữ ngưng trọng vang lên.
Đứng trước kẻ địch đang nhắm vào mình, hai nàng tạm thời gác chuyện giành quyền chiếm lấy thể xác qua một bên.
“Trừ khi cái gì?” Võ Tam Nương tự hỏi.
Thánh Nữ Man Hoang Thánh Địa hít sâu một hơi:
“Trừ khi, lực lượng hắn sử dụng… vượt qua phạm trù Linh Lực!”