Phần 48
Bên dưới vực sâu nơi tận cùng đại dương Hải Châu Đại Lục…
Một vòng xoáy nước dữ tợn như vòi rồng đen kịch hiện hữu trong tầm mắt, tin tưởng dù là Độ Kiếp Kỳ cũng không tự nhiên tìm đến nơi hiểm địa này làm gì.
“Trung tâm vòng xoáy chính là trận pháp thông đến Man Hoang, năm xưa lão nương khi còn trẻ đến Hải Châu rèn luyện vô tình bị cuốn trôi vào, cũng trở thành cơ duyên lớn nhất trong đời ta!” Võ Tam Nương tràn ngập cảm khái nói.
Mặc dù nàng cũng phải trải qua hung hiểm trùng trùng, nhưng dù sao đi nữa cũng vì nguyên nhân này mới có thành tựu như ngày hôm nay.
Lạc Nam gật đầu, trong lòng có chút cảm động, sư phụ đem cơ duyên và bí mật lớn chia sẻ cho hắn, nói rõ vị trí quan trọng của hắn trong lòng nàng.
Không tiếp tục nói nhảm, Võ Tam Nương nắm chặt lấy hắn.
Hai người nhảy vào trung tâm vòng xoáy, biến mất dạng.
…
Cùng lúc đó, dưới lòng đất Huyết Linh Tông…
…
Bên dưới lòng đất Huyết Linh Tông…
Chảo máu khổng lồ vẫn không ngừng đun nấu vô số sinh mệnh, để cung cấp lực lượng cho Vệ Tinh Huyết Trận vận động…
Từ Vệ Tinh Huyết Trận, không ngừng có thân ảnh lần lượt xuất hiện, mỗi một kẻ đều mang nồng đậm mùi máu tanh, mỗi một kẻ đều mặc lấy áo choàng đỏ rực, khí thế đồng loạt đều là Luyện Hư Kỳ…
Mà nhìn trong không gian bên dưới, đã có lít nha lít nhít Luyện Hư Kỳ tồn tại, bọn hắn xếp thành hàng hết sức nghiêm chỉnh, uy thế thu liễm đến cực hạn, nhưng lại ẩn chứa kinh người sát ý.
Nhìn đám Luyện Hư Kỳ uy nghiêm đứng thẳng, đây là cổ lực lượng khủng bố như thế nào? Sợ rằng bất kỳ kẻ nào nhìn thấy cũng đều tê dại cả da đầu.
Huyết Sứ Giả lơ lửng trên không trung, áo choàng không gió tự bay, nhàn nhạt nhìn sang Tông Chủ Huyết Linh Tông mở miệng:
“Chúng ta đã có bao nhiêu Huyết Vệ tiến đến?”
Huyết Vệ, chính là ám chỉ đám Luyện Hư Kỳ đang đứng nghiêm chỉnh bên dưới.
“Bẩm sứ giả, có tổng cộng 410 Huyết Vệ, sau hôm nay dự kiến sẽ đạt đến 500…” Huyết Linh Tông Chủ cung kính trả lời, ánh mắt tràn ngập cuồng nhiệt.
500 luyện Hư Kỳ Huyết Vệ, dao động từ Sơ kỳ đến Viên Mãn, đủ để càn quét toàn bộ Bát Cấp Thế Lực tại Băng Thiên Đại Lục rồi.
Huyết Sứ Giả nhàn nhạt gật đầu, đối với cổ lực lượng khủng bố này không quá mức để ý, tiếp tục hỏi:
“Huyết Tướng đã đến 30 tên đúng không?”
“Dạ không sai, các vị Huyết Tướng đại nhân đang nhàn nhã uống máu của một thành trì vừa gôm được không lâu!” Huyết Linh Tông chủ kính cẩn trả lời.
“Đồ hỗn trướng!” Huyết Sứ Giả nghe vậy giận tím mặt quát nói: “Máu huyết hiện tại hết sức trân quý, dùng để làm nguyên liệu truyền tống các vị Huyết Sứ hàng lâm… nào đến lượt bọn chúng hưởng thụ?”
Huyết Linh Tông Chủ nghe vậy cười khổ, Huyết Tướng đều là một đám cường giả tu vi Hợp Thể Kỳ, hắn nào dám ý kiến với bọn họ chứ?
Kế hoạch hiện tại đang tiến hành một cách bí mật, số lượng nhân mạng cướp được cũng không quá nhiều, chất lượng tu vi cũng không cao… sợ rằng một thời gian tới Vượt Tinh Huyết Trận sẽ phải tạm dừng hoạt động.
Truyền tống cường giả có tu vi càng cao, đòi hỏi số năng lượng càng nhiều.
“Bảo đám Huyết Tướng dừng ngay lại cho ta! Khi nào có được số Huyết Sứ nhất định hàng lâm, chúng ta sẽ chính thức phát động chiến tranh, khi đó vừa giết vừa cướp đoạt máu huyết để làm năng lượng duy trì Vượt Tinh Huyết Trận, chúng ta sẽ từng bước từng bước thôn tính toàn bộ Việt Long Tinh Cầu! Khi đó mặc bọn chúng ăn uống thỏa thích” Huyết Sứ Giả gằn giọng nói.
Huyết Linh Tông Chủ hiểu ý gật đầu, đây chính là dùng chiến nuôi chiến, nếu không điên cuồng cướp đoạt công khai lượng nhân mạng lớn, chỉ sợ Vượt Tinh Huyết Trận không thể duy trì quá lâu dài.
“Bẩm sứ giả, không biết chúng ta nên ra tay với các thế lực nào trước đây?” Huyết Linh Tông Chủ mở miệng hỏi.
Huyết Sứ Giả trầm ngâm suy tính, cuối cùng trầm giọng hạ lệnh: “Từ thấp đến cao, ưu tiên bắt sống những thế lực nhỏ yếu trước…”
“Tuân mệnh!”
Huyết Linh Tông Chủ kính cẩn chắp tay, ánh mắt tràn ngập nóng bỏng.
…
Man Hoang Tinh Cầu…
Đây là một thế giới hoang sơ rộng lớn, vạn tộc đều đề cao việc rèn luyện thân thể, ngoài việc để gia tăng sức mạnh còn để chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt.
“Đây là Man Hoang Tinh Cầu sao? Linh Khí thật sự mỏng manh, nhưng áp lực đến từ thiên nhiên quả thật khủng khiếp!”
Hai thân ảnh từ một động phủ bí mật bước ra, người thanh niên giật mình cảm thán nói.
Lạc Nam mở ra Thấu Thị Vạn Lý, nhất thời hiểu đại khái tình huống tại Man Hoang Tinh Cầu.
Trọng lực nơi này lớn gấp vài chục lần so với Việt Long Tinh Cầu, Lạc Nam cảm nhận được thân thể của mình rất nặng nề, với tu vi của hắn hiện tại muốn phi hành thì tốc độ cũng sẽ giảm mạnh, không còn được linh hoạt như trước.
Theo Lạc Nam phán đoán, tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nếu đến Man Hoang Tinh sẽ không thể phi hành.
Mặt trời như treo lơ lửng trên đỉnh đầu, quá gần mặt đất, sức nóng vượt xa điều kiện khắc nghiệt như Hoàng Sa Đại Lục.
Phong bạo, sấm sét liên miên không dứt ngay cả khi không có mây đen, không có dấu hiệu của mưa gió.
Vố số loài yêu thú hung tàn xuất hiện trong tầm mắt, khiến Lạc Nam nhìn mà nổi cả da gà.
Chỉ bấy nhiêu đó, Lạc Nam đã hiểu vì sao các sự sống nơi đây buộc phải ưu tiên rèn luyện thân thể.
“Thiên nhiên nơi đây còn rất ổn, một vài hiểm địa tại Man Hoang đủ khiến người khác rùng mình khi nghe đến!” Võ Tam Nương nhếch miệng cười nói.
Cũng chỉ có hoàn cảnh tự nhiên như thế này, mới trở thành thiên đường của Thể Tu, cũng là nơi thích hợp tu luyện Bát Môn Độn Giáp…
“Sư phụ, nơi này là đâu? Quanh đây có người không?” Lạc Nam tò mò hỏi.
“Nơi chúng ta đang đứng thuộc về Thú Lâm, vài vạn dặm quanh đây đều là yêu thú hoang dã, cũng sẽ trở thành nơi bắt đầu rèn luyện cho tiểu tử ngươi!” Võ Tam Nương giới thiệu, đây cũng là nơi nàng lăn lộn khi lần đầu tiên đến Man Hoang Tinh Cầu.
“Chúng ta lập tức huấn luyện!” Lạc Nam hào hứng bừng bừng nói.
“Ý chí không tệ!” Võ Tam Nương vỗ vỗ vai hắn, đột ngột đánh ra một phong ấn đem toàn bộ Linh Lực của Lạc Nam giam cầm, khiến hắn không thể vận dụng.
“Giam cầm Linh Lực?” Lạc Nam hứng thú nhìn nàng, xem ra sư phụ muốn làm triệt để a, bất quá hắn tu luyện Cấm Kỵ, muốn tùy thời phá võ phong ấn của nàng là chuyện đơn giản.
Bị phong ấn linh lực, chiến lực của hắn sẽ cực độ hạ thấp, chỉ còn Hồn tu và Thể Tu có thể sử dụng mà thôi, các loại Thiên Địa Dị Vật đã không thể dùng đến.
“Lão Nương biết ngươi có thể tự mình phá giải phong ấn, bất quá nếu làm vậy xem như thất bại, huấn luyện đầu tiên hết sức đơn giản, đem đầu của mười loài Yêu Thú khác nhau đạt đến Lục giai trở lên mang về cho lão nương là được!” Võ Tam Nương cười tủm tỉm nói.
“Giới hạn thời gian không?” Lạc Nam ngưng trọng hỏi, hắn vừa quan sát một phen, phát hiện các yêu thú tại Thú Lâm phần lớn sống thành đàn, muốn từ bên trong giết chết một thành viên của bọn chúng, không hề dễ dàng.
“Nửa tháng! Khi ngươi đạt đến Lục Chuyển Thể Tu, có thể bắt đầu tu luyện Bát Môn Độn Giáp” Võ Tam Nương phất tay nói.
Lạc Nam dở khóc dở cười, Bát Môn Độn Giáp là của hắn có được hay không? Bất quá cũng không so đo với nàng.
Hắn đang háo hức muốn thử nghiệm một vài loại Thể Kỹ mới mua được gần đây từ Cửa Hàng, hiển nhiên ngoài tân trang cho Hậu Cung thì Lạc Nam cũng thủ sẵn vài thứ cho mình nhân dịp huấn luyện.
“Cởi y phục ra, mặc vào thứ này!” Võ Tam Nương từ nhẫn trữ vật ném cho hắn một kiện áo choàng được kết từ vô số tảng đá, nhìn qua đã thấy nặng, hiển nhiên muốn gia tăng độ khó.
Lạc Nam cũng không từ chối, đem Bạch Vũ Y cởi ra, lộ thân thể trần truồng ngoài không khí.
Ánh mắt Võ Tam Nương liếc xuống tiểu huynh đệ của hắn, môi mọng nhếch lên cười nói: “Tiền vốn không tệ!”
“Sư phụ ở yên nơi này, rất nhanh ta sẽ trở về!” Lạc Nam hài lòng cười lớn một tiếng, xoay người dùng lực đạp mạnh xuống đất lấy đà, lao lên không trung.
Bị giam cầm Linh Lực không thể phi hành theo thường thức, chỉ có thể mượn sức mạnh thân thể để di chuyển trên không trung, xem như là trải nghiệm thú vị.
“Lão nương cũng không thể lười biếng a…” Võ Tam Nương nhìn bóng lưng Lạc Nam chạy mất dạng, lẩm bẩm nói một tiếng.
…
Thú Lâm thật sự rất hùng vĩ, từng cây cổ thụ cao chọc trời, từng ngọn cao sơn nhìn không thấy đỉnh…
Lạc Nam nhảy lên hạ xuống, mỗi cú nhảy của hắn đều cao đến vài chục trượng, ánh mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm mục tiêu hạ thủ.
Hắn cảm giác được, chỉ những cú nhảy di chuyển tưởng chừng hết sức đơn giản này của mình cũng khiến da thịt và cốt cách được rèn luyện, chúng nó không ngừng co dãn hết sức linh hoạt.
“Lần này đến đúng chỗ rồi!” Lạc Nam vui mừng, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất khô cằn để lại hai dấu chân sâu hun hút, thân thể một lần nửa lao lên bầu trời.
XOẸT ẦM…
Một tia lôi đình cùng lúc bổ mạnh mà xuống, muốn nghiền ép tên nam tử tung tăng nhảy múa giữa bầu trời này.
“Đến hay lắm, Quân Tử Hàng Ma Quyền!” Lạc Nam cười lớn, cơ bắp bạo khởi hướng lôi đình tung ra nắm đấm.
ĐÙNG…
Lôi đình bị đánh tan…
Phốc.
Cánh tay tróc da máu me be bét, thân thể rơi xuống mặt đất, mà khóe miệng Lạc Nam cũng rỉ một tia máu.
“Con bà nó, ngay cả Lôi Đình cũng mạnh như vậy?” Lạc Nam kinh ngạc lẩm bẩm, phải biết đây chỉ là lôi điện bình thường mà không phải Lôi Kiếp đấy, khiến hắn bị thương rồi?
RỐNG…
Có tiếng dã thú thét gào truyền đến, hiển nhiên mùi máu trên cánh tay Lạc Nam đã thu hút kẻ săn mồi.
GÀO…
Một bóng ảnh to lớn xoẹt qua.
“Thật nhanh!” Lạc Nam thốt lên, nếu không nhờ Nhìn Xuyên Yếu Điểm có lẽ hắn rất khó bắt gặp bóng dáng này.
Đó là một con Sói Xám với răng nanh và móng vuốt sắt lẹm, ánh mắt nó đỏ bừng nhìn vết máu trên tay Lạc Nam, bộ dạng tràn đầy thèm khát.
“Huyết Cuồng Lang, Lục Giai Sơ Kỳ yêu thú, loài này sẽ phát điên khi ngửi được vị máu, may mắn nó là giống loài hành động đơn độc!” Đan Mộng Cơ lên tiếng nhắc nhở.
Lần này vì để tìm xương cốt phù hợp cho nàng, mà Lạc Nam mang theo cả Đan Mộng Cơ lên đường đến Man Hoang, chúng nữ cũng ngầm đồng ý, xem như cơ hội bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.
“Đến hay lắm, vừa hợp ý ta!” Lạc Nam cười lớn.
Lấy công làm thủ, hắn dồn lực vào đôi chân lao người phóng mạnh, một cái Quân Tử Hàng Ma Quyền mạnh mẽ tung ra.
“Rừ!”
Huyết Cuồng Lang không thèm né tránh, nó cảm giác được lực lượng của tên trước mặt còn kém hơn mình, móng vuốt to lớn nâng lên lao đến…
Tưởng chừng như có thể xé nát nhân loại này thành từng mảnh, một thanh Trọng Kiếm cực đại đột ngột ngăn chặn trước mặt nó, móng vuốt sắt lẹm cấu vào thân Kiếm, phát ra âm thanh chói tay.
Mà nam nhân kia lại cực kỳ giảo hoạt, núp sau thân kiếm tung ra một đấm chí tử…
OẢNG…
Huyết Cuồng Lang văng xa vài chục mét, đem vài gốc cổ thụ lật tung, vài nhánh xương cốt đứt gãy, nó bật người đứng dậy phẫn nộ gào thét, lại không biết đau đớn liều mạng lao đến.
“Phòng ngự thật kinh khủng, Huyết Cuồng Lang này cũng chỉ sử dụng lực lượng thân thể!” Đan Mộng Cơ có chút kinh ngạc.
“Thật phiền phức khà khà!” Lạc Nam cười gằn, đổi lại bình thường hắn chỉ cần một cái Bạo Tinh Quyền bao phủ Lôi Hỏa đã đem tên này nện thành thịt vụn rồi, nào đâu phiền phức như vậy?
Bất quá loại chiến đấu thô bạo này kích thích nhiệt huyết trong lòng Lạc Nam, một lần nữa vác lấy Trọng Kiếm lao đến.
Trọng Kiếm hiện tại chỉ được sử dụng bằng lực lượng Thể Tu, đơn thuần như vũ khí hoang sơ khi chiến đấu, các loại chiêu thức cần kết hợp Linh Lực như Liệt Địa hay Tạc Thiên đã không thể thi triển.
Trận chiến giữa người và thú đơn thuần mà thô bạo, không có chiêu thức hoa mỹ, không có uy thế hủy thiên diệt địa hay chấn nứt không gian, chỉ có đất bụi mịt mù.
“Không gian ở thế giới này kiên cố vượt xa Việt Long Tinh Cầu, sợ rằng Luyện Hư không đủ khả năng xé rách, Hợp Thể thì may ra!” Đan Mộng Cơ một lần nữa cảm khái, lúc này nàng mới hiểu trước đây mình còn là ếch ngồi đáy giếng.
Một cái Man Hoang Tinh đã nhiều điều mới mẻ như thế, Tiên giới sẽ có bộ dáng như thế nào đây?
Nhất thời, nhiệt huyết tưởng chừng đã tắt từ lâu của Đan Mộng Cơ một lần nữa bùng cháy, nàng muốn được chứng kiến nhiều phiến thiên địa hơn nữa, muốn đi khắp các ngõ ngách trong bao la vũ trụ.
“Nện chết ngươi!” Lạc Nam nhờ vào Nhìn Xuyên Yếu Điểm né được một vuốt sắt lẹm đến từ Huyết Cuồng Lang, lấy đà nhảy ra phía sau, hai tay cầm Trọng Kiếm thô bạo nện xuống.
Rống…
Huyết Cuồng Lang bỗng nhiên mạnh mẽ cuối người, hai chân sau của nó đá mạnh mà lên, động tác như ngựa quật đón lấy Trọng Kiếm.
ẦM…
Đôi tay Lạc Nam tê rần, mà Huyết Cuồng Lang cũng gãy nứt đi xương cốt ở chân sau, khiến tốc độ của nó có phần chậm lại.
Lạc Nam bị cú đá này hất văng nát vụn một tảng đá lớn, bất quá chỉ bị thương ngoài da, hắn nhân cơ hội tốc độ của Huyết Cuồng Lang đang chậm chạp, bật người nhảy lên lưng nó.
TRU…
Huyết Cuồng Lang cảm thấy sỉ nhục và phẫn nộ ngửa đầu tru dài, thân thể bất chợt lao nhanh với tốc độ chóng mặt, vừa phóng đi vừa lắc lư thân thể kịch liệt muốn đem Lạc Nam hất xuống.
Đáng tiếc Lạc Nam lúc này một tay bấu chặt vào bộ lông dày của nó, một tay khác không ngừng hướng đến đỉnh đầu Huyết Cuồng Lang đấm mạnh.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Bốn cú Quân Tử Hàng Ma Quyền triển khai, rốt cuộc nấm đấm của Lạc Nam xuyên thủng đầu lâu cứng cáp của Huyết Cuồng Lang, nắm tay rỉ máu thục vào não nó rút ra bên ngoài.
BỊCH…
Thân thể khổng lồ của Huyết Cuồng Lang gục ngã, Lạc Nam nằm dài trên lưng nó thở hổn hển, hắn vô thức muốn hấp thu Linh Khí để hồi sức, lại chợt cười khổ lắc đầu.
Bất tri bất giác, Lạc Nam đã quen với việc làm một cỗ máy chiến đấu không biết mệt mỏi nhờ các tôn Đại Đỉnh không ngừng khôi phục, lúc này đây chúng nó tạm dừng hoạt động, hắn mới nhận ra mình vẫn là một người bằng da bằng thịt hết sức bình thường…
“Nhiệm vụ Tam Nương đưa ra thật sự không đơn giản, cái áo đá trên thân ngươi hạn chế rất lớn trong lúc chiến đấu!” Đan Mộng Cơ đưa ra đánh giá nói.
Lạc Nam đồng ý gật đầu, đã có nhiều lần hắn chớp được thời cơ hạ gục Huyết Cuồng Lang, nhưng bị áo nặng nề làm tốc độ suy giảm không thể thực hiện được.
“Lời sư phụ nói không giả, ta cảm giác hạ xong mười con yêu thú sẽ chạm đến Lục Chuyển Thể Tu!” Lạc Nam hưng phấn, mặc dù lúc này mỏi mệt, nhưng toàn bộ cơ thể được hoạt động hết công sức, dù chỉ là một tế bào nhỏ nhất.
Nhảy xuống đất nhặt về Trọng Kiếm, muốn đem đầu Cuồng Huyết Lang chặt đứt để trả nhiệm vụ.
ẦM ẦM ẦM…
Hết sức đột ngột, một cơn bão cát cuồng bạo lao đến đem hắn cuốn trôi…
“A, đầu thú của ta!”
Âm thanh gầm thét hết sức u oán, đáng tiếc bị bão cát vùi lấp không chút lưu tình.
…
Mười ngày nhanh chóng trôi qua, Lạc Nam một đầu tóc rối tung, thân thể đầy vẻ phong trần, tay chân và da thịt tràn đầy các vết xước chằng chịt, đang chầm chậm khôi phục…
Thời gian vừa qua, hắn lăn lộ trong Thú Lâm hết sức chật vật, toàn vật lộn với đám yêu thú, có khi còn bị cả tộc quần hàng ngàn con truy sát phải chạy trối chết…
Hết cách rồi, chỉ với trạng thái Thể Tu thì Lạc Nam rất khó chiến đấu vượt cấp như thường lệ, những con bài mạnh mẽ của hắn đều phải nhờ Linh Lực mới có thể thi triển, hơn nữa vì muốn ép bản thân đi vào giới hạn, mà Lạc Nam chủ động không vận dụng đến Hồn Kỹ, chỉ dùng Thấu Thị Vạn Lý để quan sát tình hình mà thôi.
Cũng nhờ thế, mà thân thể hắn ngày một biến chuyển, trong chiến đấu thỉnh thoảng mô phỏng theo động tác hoang dã của đám yêu thú, khiến Lạc Nam nhận ra Thể Tu không đơn giản chỉ là đem thân thể tu luyện đến kiên cố mạnh mẽ, mà còn phải khiến nó trở nên dẻo dai khéo léo cùng linh hoạt.
Sau từng trận chiến, khả năng vận dụng thân thể của hắn ngày càng thành thục, tu vi thể tu đã chạm đến ranh giới, có thể nói là tiến bộ trong quá trình liều mạng, tuy nhiên muốn đột phá Lục Chuyển… đòi hỏi một cái gì đó mang tính bức phá…
Ở Thú Lâm một thời gian, Lạc Nam biết thêm vài điều, điển hình như linh trí của đám yêu thú tại Man Hoang không thể sánh bằng yêu thú ở Việt Long Tinh, nguyên nhân chính có lẽ là do linh khí thiếu thốn, đám yêu thú ở Man Hoang đầu óc ngu si nhưng tứ chi phát triển, sức mạnh rất kinh người nhưng lại kém thông minh.
Ở Việt Long Tinh, Yêu Thú Ngũ Giai có thể hóa hình thành bộ dạng nhân loại, nói được tiếng người và trí tuệ không kém chút nào so với nhân loại. Nhưng ở Man Hoang Tinh, Lạc Nam đã chiến với vài tên yêu thú Lục giai, vẫn chưa con nào mở miệng nói chuyện hay có dấu hiệu hóa hình.
Thế giới khác, quy tắc thiên địa cũng khác…
Lúc này đây, trên một ngọn núi cao hàng trăm trượng, Lạc Nam ẩn núp sau tảng đá lớn, âm thầm quan sát hai tộc đàn yêu thú đang điên cuồng tiêu diệt lẫn nhau, đây là sinh tồn nơi hoang dã, chiến trận xảy ra với quy mô không nhỏ.
Trong tầm mắt, một tộc quần yêu thú với hình dạng cao thẳng lực lưỡng trong bộ lông đỏ rực, hai cánh tay săn chắc nhưng lại được bao phủ bởi lớp vảy màu vàng cùng móng vuốt sắt lẹm, đôi chân dài gần gấp đôi thân trên, bắp chân cũng được bao phủ bởi vảy vàng kiên cố… nhìn từ xa, dáng đứng của yêu thú này không khác gì nhân loại, điểm đặc biệt của nó là sở hữu cái đầu của một con gà và móng vuốt, mào gà đỏ rực dựng thẳng trông như mái tóc hết sức uy phong.
“Đây là yêu thú gì?” Đan Mộng Cơ cũng phải kinh dị mở miệng, nàng chưa từng chứng kiến yêu thú nào như vậy trước đây, cũng không có kiến thức về chúng nó.
Lạc Nam đương nhiên cũng bó tay.
“Nhân Kê, loại yêu thú này khá hiếm thấy, chiến đấu lực cũng không tồi nếu so với các tộc quần khác…” Kim Nhi thản nhiên nói, mặc dù Nhân Kê này tạm được, nhưng còn không đủ lọt mắt nàng.
Lạc Nam nghe vậy tò mò, tiếp tục quan sát cuộc chiến.
Đối thủ của đám Nhân Kê lại là một lũ yêu thú chim Ưng ngự trị trên bầu trời, đôi cánh rộng vài chục trượng, lông vũ cứng rắn như cương thiết, móng vuốt nhọn hoắt dữ tợn khiến người khác phải rùng mình, cái mỏ như mũi khoan khổng lồ, sẵn sàng xuyên thủng thân thể địch nhân.
“Ta biết loại yêu thú này, chúng nó là Thiết Vũ Ưng, hung tàn hiếu chiến…” Đan Mộng Cơ nhìn đám chim Ưng trên trời từ tốn nói.
Chiến đấu diễn ra phi thường khốc liệt, thông thường những cuộc chiến thế này thì kẻ có khả năng phi hành sẽ chiếm ưu thế hơn, vì ngoài khả năng lao vụt xuống ám sát chiếm quyền chủ động thì Thiết Vũ Ưng còn có thể dùng lông vũ của mình như phi đao phóng xuống, xuyên thủng thân thể kẻ địch nó ngắm phải.
Nhưng thế cuộc diễn ra bây giờ lại hoàn toàn khác, chỉ thấy vài chục con Nhân Kê nhún người lấy đà, một đôi chân dài đạp mạnh xuống vách núi tạo thành các khe nứt như mạng nhện lan tràn ra xung quanh, toàn thân chúng nó biến mất tại chỗ. Lạc Nam vội vàng ngửa đầu nhìn theo, chỉ thấy vài con Nhân Kê đã xuất hiện trên bầu trời, sau đó Thể Kỹ điên cuồng ngưng tụ vào nấm tay, tấn công về những con Thiết Vũ Ưng đang bay gần nhất.
Ánh mắt Lạc Nam cổ quái, phương thức chiến đấu của đám Nhân Kê này không khác gì hắn, do không thể phi hành như Thiết Vũ Ưng, bọn nó chỉ còn cách nhảy lên cho ngang bằng với kẻ thù sau đó công kích.
Nhờ vào một đôi chân lực lưỡng rất dài của mình, Nhân Kê bật cao hơn cả Lạc Nam, một bật của chúng giường như có thể thông thiên…
Mà khi công kích của Nhân Kê đánh tới, đám Thiết Vũ Ưng cũng không phải dạng vừa, chúng nó ỷ vào lợi thế có thể bay lượn mà linh hoạt né tránh sau đó phản kích, thiết cánh và móng vuốt lấy cứng đối cứng, tạo thành từng trận nổ vang trên không trung, đám Nhân Kê sau khi đối công rất nhanh lại rơi xuống đất, sau đó chúng tiếp tục hung hăng nhảy lên kịch chiến, không hề có chút e ngại.
Lạc Nam quan sát sơ lược một vòng, tổng cộng hai bầy yêu thú thực lực sàn sàn nhau, số lượng đạt đến Lục giai ở mỗi bầy có khoảng mười con, nếu đặt ở Việt Long Tinh cũng có thể xem như Bát Cấp thế lực rồi.
Chợt có dị biến nảy sinh, một thân ảnh Nhân Kê màu đen kịch từ không trung rơi xuống mặt đất, nhất thời gây nên sự chú ý của Lạc Nam, ngay lập tức ánh mắt hắn trừng trừng, bởi vì giữa một đám yêu thú chỉ chiến đấu bằng nhục thân, thì gia hỏa này quá mức nổi bật, như hạt giữa bầy gà vậy.
Chỉ thấy con Nhân Kê này toàn thân lập lòe Hắc Lôi hết sức bá đạo, không gian xung quanh nó có dấu hiệu rạn nứt dù chỉ là rất nhỏ, tu vi cũng đạt đến Lục giai Hậu Kỳ.
“Nhân Kê biến dị, sinh ra Hắc Lôi…” Kim Nhi nhận ra tình huống, lập tức mở miệng nói.
Lạc Nam âm thầm gật gù, sau đó lại có vẻ nghi hoặc, tên này nổi bật như vậy tại sao từ đầu mình không nhìn thấy hắn?
Rất nhanh có đáp án cho thắc mắc của hắn, chỉ thấy con Nhân Kê biến dị kia ngưng tụ Hắc Lôi dưới đôi chân, sau đó mới lấy đà phóng mạnh.
“Thật cao!” Lạc Nam kinh ngạc nói.
Một nhảy này của Nhân Kê biến dị, phóng cao gấp hai lần so với đồng loại của nó, thời gian dừng lại trên không trung cũng lâu hơn gấp mấy lần, phải sau ba lượt phóng lên hạ xuống của đám Nhân Kê bình thường thì con Nhân Kê biến dị này mới rơi xuống duy nhất một lần mà thôi.
Đó cũng chính là lý do vì sao ngay từ đầu Lạc Nam không để ý đến nó, vì bật nhảy quá cao nên lúc đầu Nhân Kê Biến Dị thoát khỏi tầm mắt của hắn…
Gia hỏa Nhân Kê biến dị này còn phi thường kiêu ngạo, rõ ràng chỉ là một tên Lục giai Hậu Kỳ, nhưng lại lấy một chọi bốn với bốn con Lục giai Hậu Kỳ Thiết Vũ Ưng khác mà không rơi vào hạ phong.
Hành vi tiếp theo của nó càng khiến Lạc Nam cảm thấy thú vị…
Nhân Kê biến dị lấy đà nhảy mạnh, sau đó bật thật cao rồi cố tình đáp xuống tấm lưng rộng của một con Thiết Vũ Ưng, đôi chân lập lòe Hắc Lôi của nó xem lưng Thiết Vũ Ưng như bàn đạp, mỗi một lần nhảy lên dậm xuống đều khiến Thiết Vũ Ưng hộc cả máu mồm…
Không cho Thiết Vũ Ưng dưới chân lấy lại phản ứng, Nhân Kê biến dị tiếp tục đạp lên lưng nó lấy đà, phóng lên lưng con Thiết Vũ Ưng khác, chỉ trong vòng vài hơi thở, cứ lặp đi lặp lại như vậy, Nhân Kê biến dị ra vào trong chiến trường như chỗ không người, mỗi một cú nhảy đạp lên lưng kẻ địch của nó đều mang theo sức hủy diệt của Hắc Lôi, khiến phần lưng của đám Thiết Vũ Ưng tê liệt, trọng thương, không ít con thực lực dưới Lục Giai Hậu Kỳ bị Nhân Kê biến dị trực tiếp đạp chết.
“Tên này có thể xem là thiên tài hiếm có!” Đan Mộng Cơ khen một tiếng.
Lạc Nam cũng đồng ý gật đầu, biến dị sinh ra Hắc Lôi, chiến lực hơn người và phong cách chiến đấu thông minh, con Nhân Kê biến dị này còn mạnh hơn đám thiên tài Hoàng Kim Bảng mà hắn từng thấy.
Có sự khuấy động của Nhân Kê biến dị, chiến cuộc rất nhanh đi đến hồi kết, Nhân Kê tộc mặc dù cũng có chết đi… nhưng lại đem Thiết Vũ Ưng hầu như giết sạch, chỉ còn lại vài con đầu đàn thực lực cao một chút miễn cưỡng trốn đi…
Gáy…
Nhìn thấy kẻ thù bị tiêu diệt, đám Nhân Kê hưng phấn ngửa đầu lên trời gáy to, tràn ngập chiến ý.
Chỉ là rất nhanh, cảnh tượng tiếp theo khiến Lạc Nam nhíu mày…
Chỉ thấy một bầy Nhân Kê không thèm quan tâm Nhân Kê biến dị vừa lập đại công, chính là người hùng của cả tộc… trái lại chúng nó bắt đầu kết đoàn đem Nhân Kê biến dị bao vây, ánh mắt tràn đầy địch ý cùng khinh bỉ.
“Sao có thể như vậy?” Đan Mộng Cơ kinh ngạc, hiển nhiên nàng cũng không ngờ đến một màn như vậy, người hùng của tộc đàn lại trở thành kẻ bị cô lập?
“Thế giới chỉ xem trọng và đề cao Thể Tu, Nhân Kê biến dị sinh ra Hắc Lôi chính là Linh Lực, vì thế bị tộc đàn của nó khinh bỉ!” Lạc Nam trầm giọng nói.
“Thật là quan niệm ngu xuẩn, Linh Thể song tu mới thật sự là thiên tài trong cùng cấp!” Đan Mộng Cơ khinh thường không cho là đúng.
Lạc Nam nhún vai, hắn cũng không tán thành quan niệm lệch lạc này của Man Hoang Tinh Cầu, bắt quá cũng chẳng có ý định thay đổi làm gì.
GÁY…
Nhân Kê biến dị bị cả tộc vây quanh, nó cảm thấy không phục gáy lên một tiếng, bên trong ẩn chứa vô tận oan uất.
Mặc dù đã bị đối xử bất công từ khi mới sinh ra, nhưng lần này rõ ràng là nó lập đại công, tại sao vẫn bị cả đàn gây hấn?
“Ò Ò O”
Một con Nhân Kê đạt đến Lục giai viên mãn lập tức phẫn nộ, móng vuốt cong lại thành nắm, nó tung một quyền vào người Nhân Kê biến dị.
Nhân Kê biến dị không phục, Hắc Lôi lập lòe đồng dạng tung ra một đấm.
ẦM…
Không khí nổ vang, con Nhân Kê lục giai viên mãn bị đẩy lùi vài chục bước.
Mà Nhân Kê biến dị chỉ đạt đến Lục giai hậu kỳ vẫn đứng im bất động, hiển nhiên khả năng vượt cấp chiến đấu của nó mạnh mẽ hơn nhiều.
“GÁY GÁY GÁY!”
Hành động của Nhân Kê biến dị gây nên cả bầy gần trăm con Nhân Kê phẫn nộ, một kẻ dị loại lại dám chống lại cường giả trong tộc sao?
Hàng trăm loại công kích cùng lúc văng ra, Nhân Kê biến dị mặc dù ra sức đối kháng, thậm chí thành công đem hai con Nhân Kê có tu vi bằng nó đánh cho trọng thương, nhưng kết cục vẫn là bị toàn bộ tộc nhân đánh văng xuống vách núi, trọng thương hấp hối.
“Khốn kiếp…” Lạc Nam siết chặt nắm tay, cảnh tượng tiếp theo lập tức khiến hắn động dung.
“Gáy…”
Chỉ thấy con Nhân Kê run run đứng dậy, toàn thân máu me, lông vũ rụng tơi tả, hết sức thê thảm… thậm chí dáng người có chút loạng choạng.
Nhưng nó vẫn không phục hướng về tộc đàn của mình gáy rất to, nó đã chịu khuất nhục đủ rồi, hôm nay một là chết, hai là được tộc đàn công nhận…
Nhưng hành vi của nó lọt vào mắt đám Nhân Kê kia chính là khiêu khích, trong thoáng chốc cả đám phẫn nộ, để cho ngươi sống là vì chiến lực ngươi cao, có thể giúp chúng ta đánh chạy kẻ thù nhanh hơn mà thôi, thật nghĩ mình có giá trị như vậy? Kẻ dị loại?
Và thế là, Nhân Kê biến dị lập tức trở thành bao cát, nó mặc dù rất kiên cường, nhưng bị toàn tộc vây công, cuối cùng đành phải kiệt lực ngã quỵ, chỉ còn một hơi thở mỏng manh…
GÁY…
Một con Nhân Kê có tu vi Lục giai Viên Mãn nâng cao chân, một cước muốn đạp xuống…
Nhân Kê biến dị ánh mắt mơ màng, dù cho chết đi nó cũng phải trừng to mắt, không thể hiện ra sự sợ hãi cũng như khuất phục, có chăng chỉ là tràn ngập phẫn nộ cùng không cam lòng.
“Quân Tử Hàng Ma Quyền!”
Hết sức đột ngột, một thân ảnh lạ lẫm xuất hiện trong tầm mắt lờ mờ Nhân Kê biến dị, người đến toàn thân áo sắt nặng nề, hướng về một cước đang đạp xuống kia đấm mạnh…
ĐÙNG…
Lạc Nam bị đẩy lùi vài trăm mét, cánh tay tê dại dữ dội, cũng thành công cứu mạng Nhân Kê biến dị.
GÁY…
Trước sự xuất hiện của kẻ xa lạ, lập tức khiến đám Nhân Kê tộc kinh nộ, hàng loạt ánh mắt đầy rẫy sát khí khóa chặt thân thể Lạc Nam.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Có giỏi đến cắn ta!” Lạc Nam cười lớn, đem Áo Sắt trên thân cởi bỏ, lộ ra một thân bắp thịt săn chắc, như người rừng chỉ có nội khố che phủ nơi nhạy cảm, nhất thời cả người nhẹ nhõm như lông hồng, linh hoạt dẻo dai đến cực điểm.
“Ò Ó O!”
Một con Nhân Kê Ngũ Giai thấy Lạc Nam chỉ có lực lượng ngang bằng với mình, nhất thời máu điên trỗi dậy, thân thể phóng mạnh, sau đó từ trên không trung đạp mạnh xuống đầu hắn.
“Khà khà!” Lạc Nam cười gằn dữ tợn như dã thú, một đôi cánh tay đột ngột chuẩn xác vươn thẳng ra, như gọng kìm chuẩn xác bắt chặt đôi chân nó…
“GÁY GÁY!”
Con Nhân Kê hoảng loạn dãy dụa, đáng tiếc đôi cánh tay của nhân loại kia lại mạnh mẽ đến cực điểm, dù nó làm thế nào cũng không thể tránh thoát, nhân loại này xách lấy nó như nắm một con gà không hơn không kém.
“Chết!” Không nói hai lời, một đôi cánh tay của Lạc Nam dùng lực bạo tạc mà ra, như xé thịt gà, đem thân thể con Nhân Kê ngũ giai xé ra thành hai nửa, từ dưới háng lên đến đỉnh đầu, ngay cả xương cốt cũng bị đứt đôi không chút lưu tình.
Nội tạng cùng máu huyết rơi đầy đất, Nhân Kê ngũ giai chết một cách thê thảm chưa từng thấy.
GÁY GÁY GÁY GÁY…
Cảnh tượng thô bạo như vậy không thể nghi ngờ gây nên phẫn hận của toàn bộ Nhân Kê tộc, ánh mắt chúng nó trở nên đỏ ngầu, bảy con Nhân Kê đầu đàng phóng ra bao vây lấy Lạc Nam.
Hiển nhiên đám này cũng khá khôn, biết Ngũ giai có tiến lên cũng hy sinh vô ít, vì thế chỉ cử ra những thành viên mạnh mẽ.
Hai Lục giai Viên Mãn, hai lục giai Hậu Kỳ, ba Lục giai Trung Kỳ…
Lạc Nam đánh giá một vòng, khóe miệng nhếch lên, đầu lưỡi liếm liếm môi, như hung thú săn mồi, tràn đầy hưng phấn:
“Đến đây đi! Lão tử mượn đám súc sinh các ngươi đột phá Lục Chuyển!”