Phần 24
Cũng ở Băng Huyền Đế Quốc, trong một cung điện xa hoa.
Hai vị nữ tử ngồi đối diện với nhau, xinh đẹp khó tả.
Trong đó một vị là mỹ phụ thành thục khoác lấy cung trang cao quý, diện mạo có phần sắc sảo, ánh mắt lấp lóe thông tuệ pha lẫn tự tin.
Mỹ phụ này chính là Ân Quý Phi, vị phi tử được Băng Trường Không sủng ái nhất trong số các phi tần, địa vị thậm chí gần sánh ngang đương kim Hoàng Hậu.
Mà ở đối diện nàng, là một nữ tử diễm lệ khiến chim sa cá lặn, dáng người thướt tha nhu mì trong bộ váy hồng nhạt cùng màu với mái tóc thả xuôi, loan mi tú mục, da trắng môi đỏ mộng, đôi mắt đen linh hoạt phi thường, mỗi khi chớp mắt có ánh sáng chiếu rọi, chứng tỏ nàng rất thông minh hoạt bát, thân thể tỏa hương thơm thanh xuân nhàn nhạt.
Nàng chính là nữ nhi của Ân quý phi và Băng Trường Không, Ngũ Công Chúa Băng Huyền Đế Quốc – Băng Phỉ Phỉ.
Lúc này đây, không còn vẻ tự tin vui cười thường có, trong mắt Băng Phỉ Phỉ xuất hiện nhàn nhạt lo lắng, nhìn Ân Quý Phi nũng nịu nói ra:
“Mẫu phi, dựa theo tin tức đáng tin cậy… Vũ Hà cùng Dương Quốc đã đi gặp Tứ Hoàng Huynh, nữ nhi thật lo lắng a”
“Cái gì? Có chuyện như vậy?” Ân quý phi giật mình, nàng có thể ở giữa chốn giai lệ để Băng Trường Không sủng ái mình, đương nhiên tâm cơ không phải dạng vừa, nghe nữ nhi nói lập tức biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Nếu Dương Quốc cùng Vũ Hà đầu nhập Băng Dũng, như vậy nữ nhi đừng mong tiếp tục tranh đấu.
“Không sai, đây chính là do Dương Nghiệp cùng Vũ Trung tiết lộ cho ta, bảo phải chuẩn bị tâm lý!” Băng Phỉ Phỉ cắn môi nói.
Dương Nghiệp chính là nhi tử của Dương Quốc, mà Vũ Trung chính là con trai của Vũ Hà.
Cả hai người này đều là người theo đuổi của nàng, bị Băng Phỉ Phỉ lợi dụng thu được tin tức.
Đối với quyết định của hai vị phụ thân, Dương Nghiệp cùng Vũ Trung không đủ tư cách ngăn cản, chỉ niệm tình mà báo một tiếng với Băng Phỉ Phỉ mà thôi, không thể sai được.
“Nguyên nhân?” Ân quý phi sắc mặt không dễ nhìn.
“Tam hoàng tỷ cùng vị kia Yêu Nghiệt Công Tử có một chân!” Băng Phỉ Phỉ rất không phục nói ra.
Dựa vào đâu chỉ vì một mối quan hệ như vậy, mà ưu thế của nàng hầu như đã toàn bộ mất hết. Điều này khiến Băng Phỉ Phỉ cảm thấy không hề cam tâm.
Để có đủ tư cách tham gia cạnh tranh ngôi Thái Tử, Băng Phỉ Phỉ đã hao tốn biết bao nhiêu tâm huyết, các buổi yến hội liên tục được nàng tổ chức để thu hút đám con cháu gia tộc đến kết giao, chấp nhận giả vờ cười nói để thu mua nhân tâm, chấp nhận đối diện những kẻ nàng chán ghét bằng gương mặt tươi cười, chấp nhận đàn hát cho một đám công tử bột thưởng thức…
Bao nhiêu ủy khuất chỉ một mình Băng Phỉ Phỉ nàng biết rõ, nàng là một nữ tử yếu đuối lại có thể làm đến bước như vậy, những khó khăn trong đó không cần nói cũng biết.
Vậy mà dựa vào đâu? Dựa vào đâu Tam Hoàng Tỷ không cần làm gì hết, suốt ngày bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng như băng tiên tử, cao ngạo không xem ai ra gì lại vượt qua nàng.
Tam hoàng tỷ chỉ cần cùng một nam nhân qua lại, mọi nỗ lực của Băng Phỉ Phỉ nàng trở nên không có chút ý nghĩa…
Ân quý phi an ủi nói ra: “Quan hệ giữa Hậu Cung cùng Bệ Hạ dường như không được tốt, Băng Dũng cùng Băng Lam Tịch chưa chắc có lợi!”
Băng Phỉ Phỉ cười khổ lắc đầu: “Thế lực Hậu Cung sánh ngang Băng Huyền Đế Quốc, lại thêm người kia là đồ đệ của Cuồng Bạo Nữ Vương, chỉ sợ ngay cả Phụ Hoàng cũng không dám trở mặt!”
Ân quý phi nhất thời câm nín, nhìn biểu hiện lần trước của Lão Hoàng Đế khi bệ hạ của nàng đắc tội Diễm Nguyệt Kỳ cũng biết suy nghĩ của nữ nhi là có căn cứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại đánh giá nhan sắc của nữ nhi mình, Ân Quý Phi sáng rực hai mắt:
“Phỉ Phỉ, ngươi cảm thấy Hậu Cung Chi Chủ là người thế nào?”
Băng Phỉ Phỉ nghe vậy, nhất thời trầm tư, ánh mắt hơi thất thần, hồi lâu cho ra đánh giá:
“Yêu nghiệt không đủ để hình dung hắn, diện mạo và bối cảnh cũng thuộc hàng đỉnh cấp, chỉ là quá mức trăng hoa… chính là điển hình của nam nhân xấu!”
“Nếu hắn là nam nhân xấu, có thể lọt vào mắt Tam Hoàng Tỷ ngươi sao?” Ân quý phi hỏi ngược lại.
“Cái này…” Băng Phỉ Phỉ nhất thời nghẹn lời.
Tính cách của Băng Lam Tịch nàng có phần hiểu, chính là cao ngạo vô cùng, đối với sự truy đuổi của Lâm Khánh trước đây không thèm để ý.
Vậy mà qua lại với vị kia gần như vậy, không lẽ hắn có gì đặc biệt hay sao?
“Dù không kể đến Lam Tịch, thì Song Nguyệt Tiên Tử, Bách Diện Tiên Tử hay thậm chí là vị Hoàng Hậu Bạch Sa Hoàng Triều Hoa Thanh Trúc Kia, ánh mắt của tất cả các nàng ấy sẽ nhìn lầm một nam nhân hay sao?” Ân quý phi lần lượt kể ra những nữ cường giả nổi danh.
Băng Phỉ Phỉ hít sâu một hơi, nàng dù đoán ra ý đồ của Ân quý phi nhưng vẫn cố ý hỏi: “Ý mẫu phi là?”
Ân Quý Phi dứt khoát gật đầu nói:
“Dù cho Lam Tịch và hắn đã thuộc về nhau, nhưng ngươi vẫn có cơ hội chen vào, thậm chí dành hết sủng ái lật ngược thế cờ!”
“Nếu ta không thích hắn thì sao?” Băng Phỉ Phỉ trong giọng nói có một chút run rẩy.
Ân quý phi vươn tay ôm nữ nhi vào trong ngực, tràn đầy tình mẫu, diệu giọng nói ra:
“Cứ tiếp xúc với hắn, nếu không thích thì buông tay, dù cho kết quả cuối cùng thế nào… mẹ con chúng ta cũng đã cố hết sức rồi, không còn gì phải hối tiếc, đúng không?”
Băng Phỉ Phỉ vùi đầu vào ngực Ân quý phi, ánh mắt xuất hiện vẻ kiên định:
“Tam tỷ, muội sẽ không thua!”