Phần 182
“Lạc Nam, ngươi dám?”
Bách Vô Sinh nhìn thấy Lạc Nam đột ngột công kích chính mình, nhất thời vừa sợ vừa giận, sắc mặt tái mét ngưng tụ linh lực toàn thân, một cái Chưởng Ấn mang theo uy áp cuồn cuộn hung hăng đánh ra…
ẦM…
Đáng tiếc một chưởng của Bách Vô Sinh mặc dù lợi hại, nhưng đứng trước mặt Nghịch Long Lực tạo thành Không Long Chưởng lại yếu ớt như tờ giấy mỏng, dễ dàng bị hư ảnh Nghịch Long xuyên phá mà qua.
Phốc…
Hư ảnh Nghịch Long nện vào cơ thể, Bách Vô Sinh thổ huyết bay ngược, sắc mặt phẫn nộ đến cực hạn.
Lạc Nam mặc kệ hắn nghĩ gì, muốn truy kích mà theo.
“Dừng tay!” Một đám trưởng lão Bách Linh Học Phủ nhao nhao xuất hiện trước mặt Bách Vô Sinh, nhìn Lạc Nam lạnh lùng chất vấn:
“Hậu Cung Chi Chủ, ngươi có ý gì? Tại sao vô cớ ra tay với hiệu trưởng của chúng ta?”
Lạc Nam dừng lại bước chân, âm thanh bao phủ linh lực hướng toàn trường giải thích:
“Tứ Phương Vô Phá Trận chính là thứ quyết định sống còn của toàn bộ Tu Chân Giới lúc này, mà người duy nhất có khả năng tạo thành uy hiếp đến nó chính là Bách Vô Sinh, ta chỉ muốn ngăn ngừa hậu hoạn… vì an nguy của toàn thể Tu Chân Giới!”
“Hoang đường, ngươi vì sao cho rằng Hiệu Trưởng của chúng ta sẽ gây bất lợi lên đại trận? Có chứng cứ gì không?” Bách Linh Lão Nhân không phục nói.
“Haha, vì sao ư? Đương nhiên vì ta không tin tưởng được nhân phẩm của Bách Vô Sinh, vì an nguy của toàn Tu Chân Giới, Bách Vô Sinh buộc phải bị khống chế! Nếu Bách Linh Học Phủ các ngươi biết cân nhắc toàn cục, nên tránh ra đi!” Lạc Nam cười nhạt, hư ảnh Nghịch Long gầm thét uốn lượn trời cao.
Đám người nghe thấy vậy hai mặt nhìn nhau, nếu là trước đây Lạc Nam vô duyên vô cớ ra tay với Bách Vô Sinh, rất nhiều người sẽ không phục đứng ra giải vây cho hắn… dù sao thì Bách Vô Sinh đường đường là cường giả đỉnh cao ở Hải Châu Đại Lục, đại diện cho tầng lớp tu sĩ Hải Châu.
Nhưng đáng tiếc, cảnh tượng Bách Vô Sinh cùng Bách Hiểu Sinh lâm trận bỏ chạy, ẩn nấp trong Trận Pháp nhìn Dạ Lang Tiên Tinh đồ sát tu sĩ Hải Châu vẫn còn rành rành trước đó từ Lưu Ảnh Ngọc, khiến danh vọng của hắn rơi xuống đáy vực, không ai nguyện ý vì hắn đứng ra lấy lại công bằng.
Dù là Thiên Vạn Bảo, Ngưu Thiên Ám, Thiên Cơ Điện Chủ đám người mặc dù không nói nhưng cũng âm thầm tán đồng cách thức làm việc của Lạc Nam.
An nguy của Tứ Phương Vô Phá Trận quá mức quan trọng, không thể để kẻ có khả năng phá trận như Bách Vô Sinh tự do được, huống hồ nhân phẩm của hắn không đáng tin cậy.
“Tránh ra! Ta chỉ khống chế Bách Vô Sinh tạm thời, khi nào giải quyết sạch sẽ đám Dạ Lang Tiên Tinh sẽ trả tự do cho hắn!” Lạc Nam phất phất tay nói.
Lúc này, ngay cả một đám trưởng lão Bách Linh Học Phủ cũng lâm vào do dự.
“Khốn kiếp, Lạc Nam ngươi ỷ thế hiếp người quá đáng!” Bách Hiểu Sinh sắc mặt đỏ bừng thay phụ thân mình đứng ra quát nói, cả đời hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến như vậy.
Bị đám người dùng ánh mắt nghi kỵ thăm dò, cảm giác khó chịu như muốn nghẹt thở.
“Các ngươi có tật giật mình? Ta đã nói chỉ tạm thời khống chế hắn… nếu trong lòng đường đường chính chính thì sợ cái gì?” Lạc Nam sắc mặt trầm xuống, đám người này quá mức lãng phí thời gian.
Song Long Chưởng gầm thét, có dấu hiệu lao ra.
“Cứ làm theo ý hắn!” Bách Vô Sinh bất chợt lên tiếng, đã đến nước này hắn biết mình chống cự chỉ là vô ích, đem tất cả phẫn hận trong lòng cố gắng nuốt xuống.
“Giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên đi!” Lạc Nam nhàn nhạt nói.
Bách Vô Sinh rùng mình, cơn phẫn nộ vừa mới ép xuống một lần nữa bùng phát, hắn gầm rống lên: “Lạc Nam ngươi khinh người quá đáng!”
Vốn Bách Vô Sinh nghĩ rằng cùng lắm mình bị phong ấn tu vi mà thôi, nào ngờ Lạc Nam trực tiếp muốn đoạt Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn, như vậy khác nào hắn trở thành người hầu của Lạc Nam?
“Hừ, hình như ta quá dễ tính khiến các ngươi quên mất tại Tu Chân Giới ai mạnh kẻ đó làm vua?” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, Bát Hoang Hoành Thiên Viêm bùng cháy, Tốc Biến triển khai, trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Bách Vô Sinh.
“Tiểu Bạo Trận!”
Cận chiến trong thời gian ngắn luôn là điểm yếu của Chiến Trận Sư, Bách Vô Sinh không có cơ hội bố trí trận pháp lợi hại để chiến cùng Lạc Nam, chỉ có thể bố trí một cái Tiểu Trận có khả năng phát nổ, hy vọng cầm giữ chân hắn.
ĐÙNG…
Tiểu trận nổ tung, Lạc Nam cười nhạt một tiếng, Mình Đồng Da Sắt và Thể Môn triển khai, bên ngoài lại bao trùm một lớp Thanh Long Chiến Thân.
Hắn ra vào vụ nổ như chốn không người, sắc mặt Bách Vô Sinh trở nên hoảng sợ: “Làm sao có thể?”
Mặc dù Tiểu Bạo Trận chỉ là do hắn bố trí trong thời gian ngắn, nhưng dù sao hắn cũng là một Bát Cấp Hậu Kỳ chiến trận sư, Tiểu Bạo Trận đủ sức nổ trọng thương một Độ Kiếp Kỳ cường giả.
Nào ngờ ngay cả cọng tóc của Lạc Nam cũng không ảnh hưởng, có khủng bố như thế sao?
“Cầm Long Chưởng!”
Lạc Nam cười lạnh tung ra nhất chưởng, hư ảnh Nghịch Long vươn ra đôi trảo của mình vồ đến, Bách Vô Sinh không thể chống cự toàn thân bị đánh bay.
“Hồn Đế Đệ Ngũ Kỹ – Tước Hồn!”
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn lóe lên, Lạc Nam trực tiếp thi triển Hồn Kỹ thứ năm bên trong Hồn Đế Thập Nhị Kỹ thuộc Đế Hồn Kinh.
Một luồng Hồn Lực vô hình vô ảnh xuyên thấu mà ra, trực tiếp tiến vào vị trí giữa trán của Bách Vô Sinh, luồng Hồn Lực bá đạo hung tàn đến cực điểm trực tiếp tìm thấy tia Linh Hồn Bổn Nguyên của Bách Vô Sinh, muốn đem nó rút ra ngoài.
“KHÔNG!” Bách Vô Sinh dù sao cũng là Độ Kiếp Hậu Kỳ cường giả, nghị lực của hắn rất mạnh, mặc dù đau đớn Linh Hồn đến cùng cực, nhưng vẫn ngoan cố dùng ý chí chống lại Tước Hồn của Lạc Nam.
“Hừ, chống cự vô ích!” Hồn Nguyệt Ánh thấy tình cảnh này cười nhạt, cuồn cuộn Hồn Lực triển khai, Hậu Hồn Kinh kích hoạt:
“Linh Hồn Tăng Phúc!”
Vô số Hồn Lực của nàng cấp tốc hòa vào Tước Hồn của Lạc Nam, đem uy lực của Hồn Kỹ gia tăng vô số lần.
“AAAAAAAA”
Bách Vô Sinh ôm đầu hét thảm như heo bị thọc tiết, trán nổi gân xanh, Linh Hồn Bổn Nguyên bị Tước Hồn hung hăng rút ra khỏi cơ thể, tiến vào trong người Lạc Nam.
“Bảo bối làm rất tốt!” Lạc Nam hài lòng khen ngợi Hồn Nguyệt Ánh một tiếng, thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên của Bách Vô Sinh, triệt để nắm giữ sinh tử của hắn.
“Phụ thân, người không sao chứ?” Bách Hiểu Sinh hấp tấp đem Bách Vô Sinh đỡ dậy, nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt không còn chút máu, lệ rơi đầy mặt.
Phụ tử bọn hắn là những người có thân phận cao nhất Hải Châu, từ bao giờ bị ép bức đến như vậy?
“Hừ, đừng tỏ vẻ ủy khuất đáng thương, trong lúc thê tử ta đổ máu, trong lúc rất nhiều anh hùng hy sinh trong tay Dạ Lang Tiên Tinh, thì phụ tử các ngươi ẩn nấp xem náo nhiệt, đó là cái kết xứng đáng!” Lạc Nam hừ một tiếng, không chút đồng tình nào.
Lần hành động này hắn đã tính toán hết sức tỷ mỉ, sẽ không để xảy ra bất kỳ sơ suất nào, làm sao có thể mềm lòng để Bách Vô Sinh tự do gây trở ngại cho Hoa Ngọc Phượng?
“HÍT!”
Toàn trường bị thủ đoạn quyết tuyệt của Lạc Nam làm cho hít thở không thông, phong thái người đứng đầu của hắn đang dần hiển lộ, khống chế thu phục một vị Hiệu Trưởng cách cường hoành như vậy, đám người kinh sợ hãi hùng.
Hải Ứng Thiên, Hỏa Vô Nhai, Ngự Yêu Hoàng, Đan Diễm Cơ, Đan Thiên Hành đám người có mâu thuẫn trước đó với Lạc Nam sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên từng tia kinh sợ.
Nếu Lạc Nam ra tay với bọn hắn, có thể chống cự sao?
Nghĩ đến đây, Hỏa Vô Nhai trong mắt xuất hiện ý điên rồ và quyết tâm nào đó, hắn tiến lên một bước… hướng Lạc Nam quỳ xuống, một tay bất chợt nện vào đan điền của mình.
PHỤT…
Trong khoảnh khắc đó, sắc mặt Hỏa Vô Nhai tái mét, tu vi cũng từ Hợp Thể Viên Mãn vừa đột phá không lâu hạ xuống Hợp Thể Trung Kỳ, miệng phun ra một loại đồ vật pha lẫn máu tươi…
Đó là một ngọn lửa màu trắng hòa cùng Lôi Đình cuồng nộ dữ tợn, vừa tiến ra ngoài đã đem không gian xung quanh tầng tầng băng liệt, uy lực kinh người vô cùng, không kém chút nào so với Lôi Hỏa Huyền Công.
Dị Hỏa bài danh thứ 13 trên Dị Hỏa Bảng: Nộ Lôi Cương Hỏa.
Đám người giật mình, không biết vì sao Hỏa Vô Nhai đột ngột phóng thích Dị Hỏa của mình, trong thời gian tới chỉ sợ hắn sẽ trọng thương.
Mặc kệ đám người suy nghĩ, Hỏa Vô Nhai hướng Lạc Nam chân thành nói:
“Hỏa Minh Giáo từng có mắt không tròng truy sát Liễu Ngọc Thanh, hôm nay tại hạ dâng lên Nộ Lôi Cương Hỏa với mong muốn tạ tội, Hỏa Minh Giáo cũng tuyên thệ thần phục Hậu Cung, hy vọng Hậu Cung Chi Chủ rộng lượng bỏ qua!”
Đám người nghe vậy bừng tĩnh, Thiên Vạn Bảo các dạng lão quái vật sống lâu năm dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Hỏa Vô Nhai, người này nắm được buông được… rất đáng xem trọng a.
Quả nhiên Lạc Nam ngoài ý muốn liếc nhìn Hỏa Vô Nhai một chút, hắn không khách khí tiếp nhận Nộ Lôi Cương Hỏa của đối phương, phất tay đem Hỏa Vô Nhai đỡ dậy, nhàn nhạt nói:
“Hỏa Minh Giáo sau này do Hỏa Sơn làm chủ, ngươi làm đại trưởng lão đi!”
“Tuân mệnh!” Hỏa Vô Nhai cung kính cúi đầu.
“Đa tạ chủ nhân!” Hỏa Sơn cùng Hỏa Lực hai ông cháu hướng Lạc Nam hạ bái, trong lòng cảm kích đến cực điểm.
Bọn hắn theo Lạc Nam thời gian dài nhưng công lao chưa lập được bao nhiêu, không ngờ trước được cho Công Pháp, sau lại được Lạc Nam nhớ đến ban cho vị trí giáo chủ Hỏa Minh Giáo, ông cháu bọn hắn sao có thể không cảm động?
Có thể theo một chủ nhân như vậy, cả đời không tiếc a…
“Ngày sau Hỏa Vô Nhai nếu biểu hiện tốt, ta sẽ có ban thưởng!” Lạc Nam nhàn nhạt gật đầu, phất tay ra hiệu ba người lùi ra.
Hải Cung Chủ Hải Ứng Thiên thấy tình cảnh này, sắc mặt biến ảo chập chùng, hận bản thân mình không có Thiên Địa Dị Vật, không biết phải làm sao có thể tạ tội cùng Lạc Nam.
“Chư vị không cần khách sáo, ân oán của chúng ta không lớn… ta cũng không hẹp hòi đến mức truy cứu, hiện tại đối phó kẻ thù chung là quan trọng!”
Lạc Nam làm sao không nhận ra tâm tình của mấy người Hải Ứng Thiên? Bất quá mấy tên này hiện tại không lọt vào mắt hắn, xem biểu hiện ngày sau rồi tính tiếp.
Về phần Đan gia, Đan Mộng Cơ đã năn nỉ để nàng tự giải quyết mọi chuyện, Lạc Nam sẽ tôn trọng không nhúng tay vào, chỉ ở phía sau làm chỗ dựa vững chắc cho Đan Mộng Cơ là được, đương nhiên nếu Đan Thiên Hành vẫn còn ý nghĩ nhắm vào Liễu Ngọc Thanh để luyện đan dược gì đó, hắn không ngần ngại tự tay đồ sát Đan gia.
Hải Ứng Thiên, Ngự Yêu Hoàng, Thất Sát Giáo Chủ các loại nghe vậy nhẹ nhõm thở phào, đồng thanh mở miệng: “Đa tạ Hậu Cung Chi Chủ lòng dạ rộng lớn!”
“Không cần cảm tạ ta, thế lực của các ngươi không ngần ngại hy sinh khi đối phó ngoại địch, xem như đã hướng ta tạ tội!” Lạc Nam phất tay nói, hắn không phải đồ tể đụng chuyện là giết, mọi thứ phải tùy trường hợp mà cân nhắc.
Lạm sát quá nhiều rất dễ khiến Tu Chân Giới sinh lòng e ngại, khi nhắc đến cái tên Lạc Nam, hắn muốn người khác phải sinh lòng kính nể mà không phải là sợ hãi.
Đám người nghe vậy trong lòng khâm phục không thôi, Hậu Cung Chi Chủ quả nhiên ân oán phân minh, Lạc gia và Phàm Ẩn Tự đã là thù địch khó thể hòa giải nên hắn vô tình hạ sát, những thế lực như Hải Cung, Thất Sát Giáo không có thù hận quá lớn, lại có cống hiến trong việc đối kháng Huyết Hoàng Địa và Dạ Lang Tiên Tinh, được hắn tạm thời bỏ qua.
Nhìn thấy phong thái của Lạc Nam, trong mắt một đám nữ tử xuất hiện ánh sao lấp lánh, ngay cả Đan Diễm Cơ với dung nhan kiều diễm cũng ẩn ẩn có chút hứng thú.
Năm xưa, người thanh niên này phải dựa vào Võ Tam Nương mới có thể chèn ép Đan gia nàng, hiện tại mới qua bao lâu? Hắn đã bằng vào sức một người có thể dễ dàng lật đổ Đan gia, chẳng qua không thèm ngó đến mà thôi.
Nam nhân ưu tú như vậy, muốn nữ nhân không chú ý cũng khó…
“Tỷ tỷ, ngươi ở Hậu Cung… chắc hẳn sống rất tốt!” Đan Mộng Cơ trong lòng thầm thở dài một tiếng, có những chuyện đã xảy ra thì hối hận cũng muộn màng… chi bằng thẳng thắn đối mặt.
Chỉ là không biết khi nào, vị tỷ tỷ kia sẽ tìm nàng tính sổ.