Phần 154
Trong lúc toàn thể tinh cầu chú ý, cự đại trận pháp triệt để hình thành giữa hư không, như một cái miệng thái cổ hung thú khổng lồ dần dần hé mở…
“Hahaha, Lục Lang ta đến rồi đây, hỡi các sinh linh hèn mọn hãy run rẩy đi!”
Giữa cửu thiên thập địa, một tiếng cười to càn rỡ vang lên, vài thân ảnh từ cự đại trận pháp lao vọt ra ngoài, chính thức hàng lâm Việt Long Tinh…
Chưa dừng lại ở đó, lần lượt là từng thân ảnh xuyên qua cự đại trận pháp, không nhanh không chậm… chỉ là trên mặt mỗi người đều treo lấy một loại kiêu ngạo không ai bì nổi, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống sinh linh…
Khiến tu sĩ Việt Long Tinh sắc mặt đại biến chính là, đám người này vừa mới xuất hiện, không nói hai lời chính là điên cuồng tỏa ra thần thức, vừa phát hiện sinh mạng sống trên Việt Long Tinh đã như đồ tể lao tới, điên cuồng công kích, thu gặt sinh mạng…
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Mấy kẻ này rốt cuộc là ai? Bọn hắn từ đâu đến?”
Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu một đám tu sĩ, biến cố quá mức đột ngột khiến bọn hắn hoàn toàn hãi hùng, dù là Huyết Hoàng Địa hay Việt Long Tinh cũng không ngoại lệ…
Lục Lang tự cho bản thân là thiên tài, đương nhiên sẽ không nóng vội bọp chợp tranh thủ thời cơ như đám người khác, trái lại âm thầm chờ đợi Lục Bích xuyên qua, trong lúc đó Thần Thức đảo quanh một vòng, nhất thời ánh mắt triệt để sáng lên:
“Ồ? Nơi này có đông đảo con mồi như vậy? Lễ hội của động vật sao?”
Không thể nghi ngờ, Lục Lang đã chú ý đến chiến trường tại Huyết Hoàng Địa.
Hắn không kịp chờ đợi Lục Bích xuất hiện nữa, hô hấp đã trở nên dồn dập… bởi vì Lục Lang nhìn thấy một đám nữ nhân như hoa như ngọc tụ hợp cùng một chỗ, mỗi người so với Lục Bích trong mộng của hắn đẹp hơn không biết bao nhiêu lần, quả thật khó có thể tin tưởng.
“Làm sao có thể? Con mồi cũng có thể sinh ra đẹp đẽ đến như vậy?” Lục Lang chuyển đổi ý niệm từ săn giết thành chơi đùa…
Hắn cảm thấy nếu mình có thể ngủ một đám này, so với đạt thành tích cao tại Thí Luyện Thiên Tài còn sung sướng hơn.
Nghĩ là làm, Lục Lang cao cao tại thượng xé không mà đến, ánh mắt lạnh lùng đảo quanh toàn trường một vòng, ngạo nghễ nói:
“Giống đực toàn bộ tự sát, nữ lưu lại làm tình nô!”
“Ở đâu ra thằng oắt con? Chết cho lão phu!” Một tên Tam Tâm Huyết Sứ thấy kẻ này ngông cuồng như vậy làm sao có thể nhịn?
Hắn há mồm phun ra Huyết Châu, vô số Huyết lực lượng ngưng tụ, tay cầm Huyết Châu như thái sơn áp đỉnh hướng đầu não Lục Lang nện đến…
“Ồ? Sử dụng Huyết Lực sao?”
Đối với công kích của Tam Tâm Huyết Sứ, Lục Lang chế giễu ồ lên một tiếng, khóe môi cười lạnh khinh thường, bàn tay vừa nhấc, một cổ lực lượng chí cao bất chợt ngưng tụ, hóa thành gió lốc ngập trời, nhẹ nhàng vỗ đến thanh Huyết Châu đang hạ xuống…
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt hoảng hốt của tất cả mọi người, viên Huyết Châu tưởng chừng cao cấp của vị Huyết Sứ hoàng toàn không chống đỡ được một kích, vỡ vụn giữa không trung.
Huyết Lang cười nhạt, Phong Tiên Lực gia trì vào đôi chân, hung hăng hướng vị trí trái tim tên Huyết Sứ đạp mạnh.
Tốc độ quá mức kinh khủng, Huyết Sứ muốn né tránh nhưng không thể làm được, thực lực hai bên không cùng một tầng thứ…
ĐÙNG…
Âm thanh bạo tạc vang lên, Huyết Sứ thân hình như một làn mưa máu chính thức nổ tung, chết đến không thể chết lại…
XOẸT XOẸT XOẸT…
Mà như cảm ứng được động tĩnh nơi này, hàng loạt thân ảnh xuống từ cái trận pháp kia phá không mà đến, nam có nữ có, tất cả đều là người trẻ tuổi, nhìn Lục Lang cười cười:
“Lục Lang đại ca, phát hiện một đám mồi ngon như vậy sao không chia sẻ cho chúng ta?”
Trong lúc nhất thời, một cổ khí lạnh lan tràn khắp cõi lòng tất cả mọi người, cảm giác bị người khác dùng ánh mắt như xem con mồi thật sự không dễ chịu.
Võ Tam Nương lôi kéo chúng nữ dí sát lại gần mình, bí mật truyền âm:
“Kẻ này sử dụng, chính là Tiên Lực!”
Chúng nữ nghe vậy ánh mắt triệt để co rụt lại, các nàng đã nghe Võ Tam Nương kể qua những chuyện cùng Lạc Nam trải qua tại Man Hoang, đương nhiên nhận thức được Tiên Lực là tồn tại như thế nào…
“Tình hình nếu không ổn, toàn bộ trốn vào Linh Giới Châu!” Liễu Ngọc Thanh sáng suốt đưa ra quyết định.
Chúng nữ hít sâu một hơi gật đầu…
Mà lúc này, Lục Lang lại một lần nữa mở miệng, âm thanh uy nghiêm không cho kháng cự:
“Bổn công tử nói, nam chết, nữ thành nô… các ngươi chưa nghe rõ sao?”
…
Lời nói ngông cuồng của Lục Lang khiến sắc mặt một đám người hết sức khó coi, cũng cảm thấy khó có thể tin tưởng.
Chiến trường vốn dĩ thuộc về Huyết Hoàng Địa và Tu Chân Giới, ở đâu có một phương thứ ba xen vào, hơn nữa còn mạnh đến mức không nói lý…
Một Tam Tâm Huyết Sứ của Huyết Hoàng Địa dù sao cũng là nhân vật mạnh mẽ, là chiến lực tối đỉnh có thể khiến Tu Chân Giới đau đầu, vậy mà chỉ đơn giản qua vài chiêu thức đã chết dưới tay người thanh niên nhìn qua trẻ tuổi này…
Trong lúc nhất thời, toàn trường thật khó có thể tiếp thu sự thật, đó là chưa kể sau lưng người thanh niên lúc này còn một đám nhìn qua như đồng bọn…
“Các hạ rốt cuộc có thân phận gì? Đến Việt Long Tinh chúng ta có mục đích gì?” Thiên Vạn Bảo đè nén rung động trong lòng, chủ động tiến lên một bước, nhìn Lục Lang trầm giọng nói.
Đáng tiếc trong mắt Lục Lang thì lời nói của Thiên Vạn Bảo không đáng giá nhắc tới, hắn là thân phận gì? Sẽ đáp lời một tên thổ dân sắp chết hay sao?
“Đúng là một đám ti tiện, ngay cả tiếng người cũng không hiểu, bổn công tử bảo đám nam nhân các ngươi đi chết có nghe hay không?” Lục Lang ánh mắt đảo quanh toàn trường như nhìn heo chó, nhàn nhạt nói.
Một đám thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh cũng hài hước nhìn cảnh này, hai tay khoanh tròn trước ngực không có ý xen vào, dù sao muốn giết gần hết một hành tinh cũng không phải thời gian ngắn có thể làm được, không ngại vui đùa một chút.
“Con mẹ nó, lão tử nhịn tên này lâu rồi!” Đại trưởng lão Đa Bảo Các là người tính cách hào sảng nhưng không kém phần nóng nảy.
Thấy Lục Lang và đám thiên tài bộ dạng muốn ăn đòn như vậy, không nhịn được nữa… một thân tu vi Độ Kiếp Hậu Kỳ ầm ầm mà ra, đem bốn phía không gian xung quanh nghiền nát, hai tay hợp lại tung ra nhất chưởng…
“Kim Đài Chưởng!”
Vô số Kim hệ thuộc tính cấp tốc tụ hội, hình thành một tôn Đài Cao gần chục trượng, uy thế cao quý mà bất phàm, toàn diện hướng Lục Lang nện đến…
Kim Đài Chưởng là một môn Chân Cấp Thượng Phẩm Vũ Kỹ của Đa Bảo Các, được xem là một trong những vũ kỹ mạnh nhất Việt Long Tinh từ trước đến nay, số lần cường giả Đa Bảo Các sử dụng Kim Đài Chưởng có thể đếm trên đầu ngón tay…
Bất quá trước uy thế kinh hồn như thế, Lục Lang ngay cả ánh mắt cũng không nháy một cái, khóe miệng nhếch lên khinh thường cười nhạt:
“Heo chó vẫn mãi là heo chó, giãy giụa mạnh mẽ cỡ nào rồi cũng phải chết trên bàn mổ!”
Lục Lang nhẹ nâng bàn tay, vô số Thiên Địa Linh Khí cấp tốc mà về, một hơi bị hấp thụ số lượng kinh khủng bằng mười vị Độ Kiếp thông thường, đem Linh Khí chuyển hóa thành Tiên Lực đòi hỏi một số lượng hết sức khổng lồ…
Phong Tiên Lực đã hình thành một quả cầu chỉ to chừng trái bóng không ngừng xoay tròn trên bàn tay Lục Lang, mắt thấy Kim Đài Chưởng nện đến, hắn nhẹ nhàng ném ra quả cầu.
ẦM ẦM ẦM…
Trong ánh mắt hoảng hốt của Đại Trưởng Lão Đa Bảo Các, Kim Đài Chưởng hùng mạnh của hắn bị quả cầu Phong thuộc tính kia xoắn nát đến không còn, tạo thành một lỗ hổng đen kịch có đường kính trăm trượng giữa không trung…
“Giết gà dọa khỉ!” Lục Lang cười nhạt, thân hình cấp tốc hóa thành làn gió biến mất, một lần xuất hiện đã đứng trên đỉnh đầu Đại Trưởng Lão, một chưởng cuồn cuộn Phong Linh Lực nện xuống thiên linh cái.
Ánh mắt Đại Trưởng Lão co rụt lại, bất quá thân là một thành viên cao tầng của Đa Bảo Các, thủ đoạn của hắn cũng thuộc dạng tầng tầng lớp lớp, mở miệng nghiêm nghị quát:
“Kim Thiên Thủ – Kim Huyền Chân Giáp!”
Ánh Kim sáng rực rỡ bầu trời, đôi tay của Đại Trưởng Lão được vô số Kim thuộc tính bao phủ hình thành một đôi Kim Thủ sắt lẹm kiên cố như có thể xuyên thủng bầu trời, mà cơ thể cũng xuất hiện một kiện áo giáp Kim sắc đạt đến Chân Cấp, đem khả năng phòng ngự gia tăng đến mức cao nhất.
Ở trạng thái này, tại toàn bộ Việt Long Tinh, Đại Trưởng Lão Đa Bảo Các gần như vô địch thủ…
Đáng tiếc đối thủ của hắn nằm ngoài phạm vi hiểu biết của đám người.
Lục Lang thấy lão già sử dụng đủ loại thủ đoạn, khóe miệng cười gằn, Tiên lực trong tay càng là điên cuồng vận chuyển, không lùi mà tiến, hung hăng chưởng xuống.
“Lão phu cùng ngươi liều!” Đại Trưởng Lão Đa Bảo Các sắc mặt nghiêm túc, một đôi Kim Thiên Thủ cao ngạo móc lên, lấy cứng đối cứng…
RĂNG RẮC…
Âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên, sắc mặt Đại Trưởng Lão đại biến, chỉ thấy Đại Kim Thủ của hắn như đất vụn bạo liệt, mà chiêu thức trong tay Lục Lang vẫn hung hăng mà tiến, thô bạo xuyên qua Kim Huyền Chân Giáp trong ngực Đại Trưởng Lão.
Phốc…
Đại Trưởng Lão chỉ cảm thấy một cổ lực lượng cao cấp mà hắn chưa từng được chứng kiến xâm nhập cơ thể, đem lục phủ ngũ tạng của hắn đánh cho vỡ tan, như một con diều đứt dây bay ra ngoài.
“Ồ? Chưa chết, làm ta thật mất mặt!” Lục Lang nhìn thấy Đại Trưởng Lão còn đang hấp hối, nhất thời sắc mặt trầm xuống, một cái Phong Tiên Chỉ ngưng tụ nơi đầu ngón tay.
XOẸT…
Phong Tiên Chỉ xuyên thấu hư không, muốn nhắm đến đầu lâu của Đại Trưởng Lão, hung tàn đến cực điểm.
“Dừng tay!”
Trong khoảnh khắc nguy cấp, Thiên Vạn Bảo rốt cuộc không nhịn được lao vọt mà lên, một đôi tay kết lấy ấn quyết, Dị Kim bùng phát tạo thành một tấm Thuẫn Tròn lơ lửng phía trước cơ thể, ngăn cản Phong Tiên Chỉ…
KENG…
Phong Tiên Chỉ hung hăng đánh vào Kim Thuẫn… Thiên Vạn Bảo sắc mặt có chút thay đổi, nghiến răng quát:
“Phân giải cho ta!”
Dị Kim điều động đến cực hạn, Kim Thuẫn xoay tròn với tốc độ chưa từng có, cố gắng đem Phong Tiên Chỉ phân giải…
Hai loại công kích vẫn điên cuồng ma sát, cho đến cuối cùng, Thiên Vạn Bảo bị đẩy lùi gần trăm bước trên không trung, gương mặt tròn trịa chảy xuống một giọt mồ hôi… rốt cuộc thành công phân giải Phong Tiên Chỉ.
Dị Kim của Thiên Vạn Bảo tên gọi Phân Linh Kim Giải, có khả năng phân giải phần lớn linh lực trong công kích của kẻ địch ở cùng cảnh giới trở xuống.
Nhờ vào Dị Kim này, mà Thiên Vạn Bảo gần như vô địch Việt Long Tinh, giữ vững địa vị của Đa Bảo Các qua vô số năm như vậy…
Bất quá giờ đây, khi đối diện với chiêu thức của Lục Lang, sắc mặt Thiên Vạn Bảo khó coi hơn bao giờ hết, bởi vì hắn cảm giác được công kích của đối phương được ngưng tụ từ một cổ lực lượng quá mức cao cấp, cao đến đến nỗi Dị Kim phải vận động gấp vô số lần mới thành công phân giải.
“Làm sao có thể?”
Tu sĩ Việt Long Tinh nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi, Thiên Vạn Bảo có thể nói là một trong số ít cường giả mạnh nhất tại Tu Chân giới, vậy mà bị người thanh niên nhìn qua hết sức trẻ tuổi kia đẩy lùi rồi?
“Dị thuộc tính? Có chút ý tứ!” Lục Lang sắc mặt cười nhạt, kẻ này sở hữu Dị thuộc tính, chẳng trách có thể ngăn được một Chỉ của hắn.
“Lục Lang, ta nghe nói cái này Thí Luyện Chi Địa dưỡng dục ra không ít Thiên Địa Dị Vật, các vị tiền bối trước đây khi tham gia thí luyện cũng cướp lấy không ít, giá trị rất cao!” Một đám thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh cười nhạt nói.
Càng ngày số lượng thiên tài tụ tập càng đông, bởi vì bọn hắn cảm giác được động tĩnh nơi này…
Mặc dù rất muốn tiến đến săn giết con mồi, bất quá thân phận Lục Lang ở đây tạm thời cao nhất, không ai dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt hắn…
Dù sao Lục Lang là người Lục gia, có Ngọc Tiên Viên Mãn cường giả chống lưng đấy, tại Dạ Lang Tiên Tinh, địa vị của Ngọc Tiên Viên Mãn không cần nói cũng biết.
“Toàn bộ Hợp Thể vào Linh giới Châu!” Không chút nào dây dưa dài dòng, Võ Tam Nương cùng Liễu Ngọc Thanh cùng lúc lên tiếng.
Nếu là trước đó, các nàng còn có chút cầu may chúng nữ chưa đạt Độ Kiếp có thể hỗ trợ chút gì đó, thì sau khi nhìn thấy ngay cả Thiên Vạn Bảo đều bị Lục Lang áp chế, ý niệm đó nhất thời tiêu tán không còn.
Trước mặt Tiên Lực, ngay cả các nàng cũng phải thận trọng từng tí, Hợp Thể Kỳ không có chút huyền niệm nào chính là đưa mạng.
“Nhưng mà…”
Chúng nữ khó khăn lắm mới tiến bộ Tu Vi, vốn nghĩ lần này sẽ vì Hậu Cung lập công, nào ngờ ở đâu xuất hiện một đám quái vật, khiến lòng tin của các nàng bị đả kích trầm trọng.
“Không nhưng nhị gì cả… nếu các ngươi xảy ra một chút sơ suất nào, ta làm sao ăn nói với Tiểu Nam?” Liễu Ngọc Thanh hít sâu một hơi.
Chúng nữ tu vi dưới Độ Kiếp nghe vậy sắc mặt trắng bệch, cuối cùng không cam lòng lấy ra lệnh bài truyền tống, thoát một cái toàn bộ đã tiến vào bên trong Linh giới Châu…
Trong lúc nhất thời, Hậu Cung chỉ còn lại mấy nữ Độ Kiếp.
Tình cảnh này lập tức khiến đám người chú ý, bất quá Lục Lang hiển nhiên chẳng thèm bận tâm, hắn cười lạnh nói:
“Thật ngây thơ, cho rằng trốn vào không gian pháp bảo là có thể thoát nạn?”
Võ Tam Nương mấy nữ nghe vậy âm thầm cười nhạt, với đẳng cấp hiện tại của Linh giới Châu, dù đưa đến trước mặt Lục Lang hắn cũng vô pháp làm gì được nó… kẻ này cũng chỉ là một tên ếch ngồi đáy giếng mà thôi.
“Chư vị phải chăng là người đến từ Tiên giới?”
Trong lúc bầu không khí bị bất an bao trùm, một tên Tứ Tâm Huyết Sứ kính cẩn bước lên, hai tay chắp lại nhìn Lục Lang cẩn thận hỏi.
“Tiên giới?” Nghe đến hai chữ này, sắc mặt tu chân giới Việt Long Tinh đại biến, ngay cả Thiên Vạn Bảo cũng không ngoại lệ.
“Khốn kiếp, lẽ ra ta phải sớm đoán được!” Thiên Vạn Bảo hít sâu một hơi.
Khảo gia hai vị lão tổ cùng Thiên Cơ Điện Chủ liếc mắt nhìn nhau, Thiên Cơ Điện Chủ trầm thấp nói:
“Có thể phá giải cục diện hiện tại, chỉ cần một người tạo nên kỳ tích!”
“Thiên Đạo Chi Tử?” Hai vị Khảo gia ánh mắt lấp lóe, trong lòng dâng lên một tia hy vọng.
“Không sai, điều chúng ta có thể làm được bây giờ là kéo dài thời gian, chờ hắn xuất hiện!” Thiên Cơ Điện Chủ hạ quyết tâm.
“Được!” Khảo gia hai vị tiền bối nghiêm túc gật đầu.
Lục Lang nghe Tứ Tâm Huyết Sứ hỏi, gương mặt tràn ngập tự mãn và kiêu ngạo, lại ra vẻ ngoài ý muốn nói:
“Không ngờ thổ dân vẫn có kẻ chút hiểu biết!”
Đạt được xác nhận của hắn, sắc mặt Việt Long Tinh chúng cường giả xám như tro tàn… xong, chẳng trách đối phương lợi hại như vậy, chẳng trách đối phương tự mãn như vậy, thì ra là người đến từ Tiên giới trong truyền thuyết.
Làm sao đánh đây?
Tiên giới và Việt Long Tinh chênh lệch như trời và đất, bối cảnh chênh lệch, thực lực chênh lệch khiến chiến ý đám người sa sút chưa từng có.
Lục Lang thấy cảnh này âm thầm cười nhạt, hắn muốn chính là hiệu quả như vậy, đả kích nhuệ khí của đám con mồi, để chúng nằm im chịu chết.
Dù sao giết một con gà sẵn sàng đưa cổ so với giết một con gà giãy giụa chống cự vẫn tốt hơn.
“Thưa Tiên giới anh kiệt cao quý, chúng ta là Huyết Hoàng Địa đến từ Huyết giới… chúng ta có cùng mục đích là tiêu diệt và thôn phệ lũ hèn kém này, hy vọng có thể vinh hạnh được cùng các ngài hợp tác!” Tứ Tâm Huyết Sứ kính cẩn chắp tay, gương mặt nịnh nọt đến cực điểm.
Toàn bộ Huyết Hoàng Địa nghe vậy cùng lúc cúi đầu, giường như quên mất Lục Lang vừa tiện tay giết đi một Tam Tâm Huyết Sứ của bọn hắn.
Trong mắt người Huyết giới, không có kẻ thù vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn… chỉ có lợi ít và mạng sống là duy nhất.
Xét về thực lực, bọn hắn đương nhiên không dám chống lại tiên lực, xét về nhân số… Lục Lang đám người vượt trội quá nhiều, Huyết Hoàng Địa ngoan cố chống cự chính là tự tìm đường chết.
“Ồ? Muốn là chó săn của ta?” Lục Lang ý vị thâm trường nhìn Tứ Tâm Huyết Sứ cười nhạt.
Đám Huyết Sứ nghe vậy sắc mặt thay đổi, trong lòng bùng phát lửa giận, bọn họ tại Huyết giới cũng là nhân vật máu mặt, từ bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy? Bất quá rất nhanh cả đám nhịn nhục xuống, mạng sống vẫn là quan trọng.
“Có thể trở thành chó săn của chư vị, là vinh dự của Huyết Hoàng Địa chúng ta!”
Một đám Huyết Sứ sau khi cân nhắc, cuối cùng đồng loạt quỳ một chân xuống đất.
“Hahaha… không tồi, không tồi… các ngươi có ánh mắt!” Lục Lang cùng một đám thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh cảm thấy ưu việt vô cùng, ngửa đầu lên trời cười ha hả.
Tại Tiên giới, Tiểu Tiên giới có địa vị thấp kém nhất, bọn hắn từng không ít lần bị thiên tài Trung Tiên giới xem thường, rốt cuộc có thể tìm về cảm giác thăng bằng ở hành tinh cấp thấp này.
“Vô liêm sỉ!”
“Huyết Hoàng Địa không phải hung hăng lắm sao? Không phải cao ngạo lắm sao?”
“Hiện tại như một đám chó thấy chủ, làm ta cảm thấy buồn nôn!”
Nhìn thấy Huyết Hoàng Địa khuất nhục trước kẻ địch vừa xuất hiện, một đám tu sĩ Tu Chân Giới phẫn hận không thôi nói.
“Các ngươi mới ngu xuẩn, chống lại Tiên giới cường giả, muốn chết sao?” Huyết Hoàng Địa lại xem thường trừng mắt nhìn Tu Chân Giới khinh bỉ nói.
Lục Lang một đám thiên tài vốn là tâm cao khí ngạo trẻ tuổi, hiện tại thấy có người bợ đít và tôn sùng như vậy, càng thêm phách lối.
Trong ánh mắt chờ mong của một đám Huyết Hoàng Địa, Lục Lang đột nhiên thu liễm nụ cười, thản nhiên nói:
“Muốn làm chó của ta? Thứ ti tiện như các ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Không cho đám người phản ứng, lại là một chưởng cuồn cuộn Tiên Lực hung hăng nghiền đến, đem một tên Nhất Tâm Huyết Sứ ép thành thịt vụn.
“Khốn kiếp, ngươi…” Huyết Sứ đám người sắc mặt phẫn nộ, cả đám hung hăng bật dậy, vô tận Huyết Lực bùng nổ, Huyết Châu cùng Huyết Sát Cương Thi toàn lực xuất kích…
Máu huyết phô thiên cái địa, đem cả vùng trời nhuộm thành đỏ thẫm, Huyết Hoàng Địa giống như chó điên, ép nó vào đường cùng nó sẽ cắn bậy.
Nhìn thấy một màn này, Lục Lang nhếch lên khóe miệng, bàn tay nâng lên hướng về không trung quét xuống, lạnh như băng nói:
“Bắt sống một đám nữ nhân, còn lại toàn sát!”
Trong lúc nhất thời, đám thiên tài Dạ Lang Tiên Tinh cười lên khoái chí, Tiên lực chính diện nổ tung, bắt đầu một màn tanh tưởi giết hại…
“Lên đi, bọn chúng cũng không bỏ qua chúng ta!” Thiên Vạn Bảo gầm thét, dẫn đầu Tu Chân Giới tả xung hữu đột.
“An toàn là trên hết, nên nhớ đánh không lại lập tức trốn vào Linh Giới Châu” Võ Tam Nương cùng Liễu Ngọc Thanh đồng thanh nhắc lại.
Chúng nữ gật mạnh đầu, trong mắt chiến ý ngập trời:
“Để chúng ta xem, Tiên Lực lợi hại như thế nào!”
…
Đại chiến nổ ra, chấn động đến mức Huyết Lãnh đang nằm sâu trong mật thất Huyết Hoàng Địa rung rẩy thân thể, khóe mắt hơi động…