Phần 152
Bên ngoài lãnh thổ Huyết Hoàng Địa, nhân mã tứ đại lục rốt cuộc tụ hợp, uy thế bất phàm…
Bất quá bọn hắn không vội tấn công, ngược lại cả đám đang âm thầm đánh giá lẫn nhau, khi chứng kiến từng luồng khí tức đến từ chúng nữ Hậu Cung, ba đại lục kia đương nhiên chấn động kịch liệt, ngay cả Thiên Vạn Bảo cũng phải âm thầm hít sâu một hơi khí lạnh…
Mặc dù đã sớm biết Hậu Cung nghịch thiên, nhưng không ai lường đến lại nghịch thiên đến mức này…
Số lượng thành viên của Hậu Cung có lẽ ít nhất trong tất cả các thế lực có mặt ở đây, nhưng xét về chất lượng… không ai dám đứng ra cạnh tranh với các nàng…
Ngưu Ngũ Bá sắc mặt tái mét, đem ánh mắt từ trên người Hồ Khinh Vũ thu hồi, hắn sợ mình không cẩn thận sẽ mang đến đại nạn cho Thiên Yêu Học Phủ.
Quy Linh Lão Nhân hiếm thấy cúi gằm mặt xuống đất, ngay cả nhìn chúng nữ cũng không dám, một phần vì sợ thực lực của các nàng, một phần vì xấu hổ nhờ Hậu Cung chi viện nên Thiên Yêu Học Phủ mới còn tồn tại trên thế gian.
Tinh Linh Nữ Vương Á Hy Thần sắc mặt phức tạp nhìn Á Liên Nga, bởi vì một người từng là tướng quân của Tinh Linh Đảo nay đã vượt qua Nữ Vương như nàng.
Cảm giác được ánh mắt của Tinh Linh Nữ Vương, Á Liên Nga tự hào mỉm cười thân thiện, giọng điệu chân thành truyền âm nói:
“Nữ Vương yên tâm, dù có chết Liên Nga vẫn là một phần tử của Tinh Linh Đảo!”
Á Hy Thần toàn thân nhẹ rung, ánh mắt nhu hòa xuống…
Bách Hiểu Sinh nhìn thấy một màn này âm thầm nghiến chặt răng, dùng ánh mắt lo lắng nhìn sang phụ thân.
“Tất cả tùy duyên đi, đừng mang đến đại nạn cho Bách Linh Học Phủ!” Bách Vô Sinh nhàn nhạt liếc con trai mình, giọng điệu có chút cảnh cáo nói.
Thân là một cường giả đỉnh cao, hắn biết đâu là lúc nên từ bỏ, với thực lực mà Hậu Cung xuất động lúc này, không phải Bách Linh Học Phủ có thể đối kháng.
Bên phía Huyền Hoàng Học Phủ, Thanh Sam Kiếm Khách Tần Thiên cùng Huyền Kiếm Lão Nhân cười khổ không thôi, lần trước bọn họ vì nợ ân tình của Thái Thượng Hoàng Bạch Sa Hoàng Triều nên cứu vớt Đại Hoàng Tử, không biết có vì vậy mà đắc tội Hậu Cung không…
Mà một đám thế lực cũ như Phàm Ẩn Tự, Hải Cung, Quần Đảo Bóng Đêm, Thất Sát Giáo… từng đắc tội với Lạc Nam hoặc chúng nữ lúc này nhịp tim đập lên thình thịch, vô số cảm giác bất an lan tràn, khiến sắc mặt cả bọn từ đấu đến cuối như thiếu máu, khó chịu cực kỳ…
Đặc biệt là ba tộc yêu thú Hầu Tộc, Biên Bức Tộc cùng Lang Tộc, cả bọn sắc mặt ảm đạm như màu đất, bọn hắn không những đắc tội Lạc Nam, còn ra giá để Thất Sát Giáo ám sát hắn trong thời gian dài, làm sao có mặt mũi nhìn hắn…
Chỉ là chúng nữ từ đầu đến cuối vẫn không liếc nhìn bọn hắn một chút khiến một đám trong lòng nơm nớp lo sợ, Hậu Cung hiện tại như một quái thú khổng lồ, có thể dễ dàng nuốt chửng bọn hắn.
“Kỳ Kỳ, Dao Dao muốn vào Hậu Cung, các ngươi có thể cân nhắc một chút hay không?” Thiên Diệp Dao lúc này không có một chút khí độ của Thánh Nữ Đa Bảo Các, như con mèo nhỏ bám theo Diễm Nguyệt Kỳ, đôi môi đỏ mọng luyên thuyên nói.
Diễm Nguyệt Kỳ trợn trắng mắt, không thèm để ý đến nàng.
Ngược lại Liễu Ngọc Thanh như cười như không nhìn Thiên Diệp Dao, ánh mắt bích lục có chút thú vị hỏi:
“Hậu Cung chúng ta cường giả như mây, Thiên Diệp Dao ngươi mặc dù là thiên tài hiếm thấy, nhưng không có giá trị quá lớn nha!”
“Ai bảo Dao Dao không có giá trị?” Thiên Diệp Dao không phục phồng má tròn như bánh bao, hết sức kiêu kỳ hất lấy mái tóc hoàng kim óng ả, tự tin nói:
“Dao Dao có thể thay Lạc Lạc làm ấm giường, tay nghề xoa bóp cũng rất lợi hại, ngoài ra trong cùng cấp chiến đấu… Hậu Cung chưa chắc có người thắng được Dao Dao!”
Chúng nữ trực tiếp cho nàng một cái liếc xéo, bỏ qua vế đầu không đứng đắn, lời nói của Thiên Diệp Dao cũng không phải là vô lý…
Các nàng từng được chứng kiến sức mạnh của Thiên Diệp Dao, Kim Bằng Tinh Kim quả thật rất lợi hại dù là về sức mạnh, tốc độ hay khả năng phòng thủ, quan trọng mà một đôi Diệt Thế Kim Đồng quá mức khủng bố, các nàng không có lòng tin sẽ chống đỡ được nó trong cùng cấp…
“Chưa đủ thuyết phục, nếu nói về làm ấm giường cho Tiểu Nam, Hậu Cung chúng ta thiếu mỹ nữ sao? Về phần chiến lực… tu vi chúng ta cao hơn, cần gì phải chiến đấu cùng cấp cùng với ngươi?” Liễu Ngọc Thanh bật cười lắc đầu, khóe môi đen tuyền cong lên hài hước.
Thiên Diệp Dao nghe xong cảm thấy đúng là có đạo lý, cuối cùng nghĩ nghĩ cắn răng nói:
“Dao Dao có Thành Bích, Bảo Kiều, U Cơ, Lệ Huân các nàng làm của hồi môn, cùng Dao Dao làm ấm giường cho Lạc Lạc!”
“Thật sao?” Liễu Ngọc Thanh ánh mắt lóe sáng, khóe môi vểnh lên hỏi.
“Chính xác, bổn Thánh Nữ còn có thể nói đùa sao?” Thiên Diệp Dao ngạo kiều nói.
“Làm ơn…” Tứ đại thị nữ sắc mặt đỏ bừng như đào, vừa thẹn vừa giận tiến đến lôi Thánh Nữ nhà mình trở về, nào có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy?
Một màn này rơi vào mắt toàn thể mọi người, Vương Y Vận cùng Á Hy Thần ánh mắt lấp lóe, không biết đang suy nghĩ gì…
Mà lúc này, tại phe cánh Hoàng Sa Đại Lục, Đan Thiên Hành cùng Đan Diễm Cơ hai vị Đan gia lão tổ sắc mặt trắng nhợt không còn chút máu, nhìn chằm chằm vào một thân ảnh có vẻ đẹp hoàn mỹ của Hậu Cung.
Đan Mộng Cơ như cảm giác có ánh mắt nhìn về phía mình, chớp chớp mắt nhìn lại, sau khi nhận ra đó là Đan gia song tổ, khóe miệng nhất thời nhếch lên một tia trêu tức, bí mật truyền âm hỏi:
“Đại ca, Tiểu muội… thời gian qua các ngươi vẫn khỏe chứ?”
“Không… không thể nào, Mộng Cơ… Mộng Cơ ngươi lại còn sống?” Đan Thiên Hành như gặp quỷ, phong thái của một Độ Kiếp và Bát Cấp Luyện Đan Sư không còn lại chút nào, dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn Đan Mộng Cơ.
“Nhị tỷ… nhị tỷ, ngươi… ngươi làm sao sẽ xuất hiện? Còn trở thành người của Hậu Cung?” Đan Diễm Cơ mặc dù truyền âm, nhưng âm giọng vẫn ngắt quãng run rẩy, nhịp tim đập lên thình thịch cho thấy tâm tình hoảng loạn của mình.
“Thế nào? Ta còn sống các ngươi không cao hứng?” Đan Mộng Cơ ý vị thâm trường, bên trong lời nói dần dần xuất hiện sát khí và chế nhạo.
“Không… nhị tỷ nghe ta giải thích, mọi thứ hoàn toàn không như ngươi suy đoán!” Đan Diễm Cơ lắc đầu, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy bứt rứt và áy náy.
“Không cần giải thích!” Đan Mộng Cơ nhàn nhạt đáp: “Ta được như hôm nay chính là nhờ ơn của các ngươi, nếu không có Đan gia… Mộng Cơ sẽ không thể tìm được nam nhân yêu mến, không thể có ái đồ ngoan ngoãn, càng không thể có các tỷ muội đồng sinh cộng tử.
“Xét về mặt này, Đan Mộng Cơ ta còn phải cảm tạ hai người đấy!” Đan Mộng Cơ thản nhiên nói, âm thanh rõ ràng rành mạch, cho thấy lời này của nàng là thật lòng.
Đan Thiên Hành cùng Đan Diễm Cơ liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương cảm xúc phức tạp, trong đó bất an chiếm đa số.
Mặc dù là mấy người truyền âm với nhau, nhưng ở đây đều là cường giả, đương nhiên nhận ra sự bất thường của Đan gia song tổ và một vị mỹ nữ lạ mặt nhưng xinh đẹp tuyệt trần bên trong hàng ngũ Hậu Cung.
Số lượng cường giả đủ tư cách nhận thức Đan Mộng Cơ không nhiều, trong đó cao tầng Huyền Hoàng Học Phủ và một vài Độ Kiếp khác nhận ra nàng mà thôi…
“Trước là Côn Minh Nguyệt, sau là Đan Mộng Cơ! Những nữ nhân đã tưởng chừng mất tích hoặc vẫn lạc nay lại xuất hiện ở Hậu Cung…” Đám cường giả âm thầm cảm thán, khả năng thu gom mỹ nữ của Hậu Cung quá mức cường đại.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không lâu sau đó tất cả những người có mặt đều đem trạng thái bản thân trở về mức tốt nhất…
Bọn họ đều là cường giả cấp cao trên đại lục, tâm cảnh đã sớm thành thục, Hậu Cung cường đại cũng là tin vui trước đại chiến, xem như phần thắng của Tu Chân giới trước Huyết Hoàng Địa gia tăng không ít.
Bất quá lại không hiếm người bắt đầu cảm thấy thắc mắc trong lòng…
“Hậu Cung lợi hại như vậy vì sao Hậu Cung Chi Chủ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ đợi chúng ta quét sạch Huyết Hoàng Địa rồi đến dọn xác sao?” Bách Hiểu Sinh cùng con trai Ngự Yêu Hoàng liếc nhau, cùng lúc mở miệng lớn tiếng hỏi.
Toàn trường nhất thời yên tĩnh.
Không thể không nói khi nhìn Hậu Cung ngày một mạnh lên, rất nhiều người đều muốn chứng kiến trực tiếp dung mạo và thực lực của vị Hậu Cung Chi Chủ này.
Mặc dù trước đó Lạc Nam nổi danh với nhiều chiến tích, được xưng là Yêu Nghiệt Công Tử xếp thứ hạng cao trên Hoàng Kim Bảng, nhưng bấy nhiêu đó vẫn còn chưa đủ làm chủ một thế lực mà mỹ nữ cường đại nhiều như mây đến như vậy…
Nếu nói là thắc mắc, câu hỏi của bọn hắn là biểu hiện của sự ghen ghét, đố kỵ…
“Phu quân nhà ta ở đâu cần báo các ngươi sao? Dù hắn không xuất hiện thì đã sao? Khi nào các ngươi cống hiến nhiều cho Việt Long Tinh như Hậu Cung chúng ta thì thắc mắc!” Băng Lam Tịch lạnh nhạt nói, khí chất cao quý của công chúa hiện lên tự nhiên như sinh ra đã có, không một ai có thể mô phỏng.
Chúng nữ vốn vì xa cách với nam nhân của mình thời gian dài nên tính cách vẫn luôn khó chịu, vậy mà mấy tên này dám đối với hắn có ý kiến? Muốn chết sao?
Nhìn thấy Hậu Cung có dấu hiệu bạo tạc, Ngự Yêu Hoàng cùng Bách Vô Sinh vội vàng lôi hai thằng ngốc nhà mình trở về…
“Một trận chiến này rất quan trọng với an nguy của cả Việt Long Tinh, hy vọng các vị bỏ qua mâu thuẫn và khúc mắc từ trước!” Thiên Vạn Bảo thấy chưa đánh mà bên mình đã giương cung bạc kiếm, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Không chỉ riêng Hậu Cung, mà không ít thế lực lớn nhỏ khác cũng đang trừng mắt nhìn nhau, bước lên con đường Tu Chân, ai mà chẳng có kẻ thù?
“Trận này đánh xong, chỉ sợ Tinh Cầu sẽ triệt để hoang tàn…” Huyền Sa Lão Nhân có chút vuốt râu, trong mắt là ngập tràn sầu lo.
U Nguyên đại lục chỉ mới chiến với quy mô đó mà gần như đã thành đất chết rồi, nếu toàn bộ cường giả ở đây khai chiến, sẽ là cảnh tượng như thế nào?
“Có phá rồi mới có lập, thà Việt Long Tinh bị tổn hại trầm trọng, cũng không nên để khối u ác tính như Huyết Hoàng Địa tồn tại!” Khảo gia hai vị tiền bối hiếm thấy lên tiếng.
Đám người chưa kịp tán thành, vô số tiếng xé gió xuất hiện trên trời cao…
Hàng loạt thành viên Huyết Hoàng Địa ngạo nghễ xuất hiện, phô thiên cái địa, máu huyết che phủ cả bầu trời…
Nghe lời nói của Khảo gia nhị lão, cả đám nhất thời ngửa đầu lên trời cười ha hả:
“Muốn loại khối u ác tính? Các ngươi làm được sao?”
Từng luồng từng luồng khí tức bắt đầu vận chuyển, vạn dặm không gian run rẩy như sóng biển… báo hiệu cho một trận khoáng thế chi chiến, sắp sửa diễn ra…
Dù thành dù bại, cũng ghi danh sử sách…